Đệ thất chương:
Lời còn chưa dứt thì đã nghe ‘bồng’ một tiếng, đại sảnh nhất thời phủ đầy sương trắng, thân thủ khó phân, loạn thành một đoàn.
“Đi theo ta!” Một đạo thanh âm như có như không chạm vào tai của Bạch Ngọc Đường, đôi tay y lập tức căng thẳng, một bên giữ chặt Triển Chiêu, một bên cầm kiếm hộ ở bên người, rời đi theo nàng.
Bước nhanh trên một lối dài, hắc sa nữ tử nhìn thấy Bạch Ngọc Đường mang theo sát khí bức người, xuống tay tàn nhẫn, phàm là đụng vào kiếm y đều sẽ mất mạng, bạch y theo đó cũng nhiễm đầy máu, thân hình mềm mại không khỏi run lên.
“Cô nương sao lại ở đây?” Bạch Ngọc Đường thoáng dừng cước bộ, nhìn Triển Chiêu đột nhiên lên tiếng, thấy hắn mặt mày trắng bệt nhưng vẫn hướng mình trấn an cười cười, ý bảo buông tay, nhưng hơi thở vẫn còn mỏng manh, thanh âm tựa như gió thoảng, khóe môi vết máu chưa khô, trong lòng liền nảy lên đau xót.
Bạch Ngọc Đường đột nhiên cảm thấy trong ngực một trận ác khí nên vội cắn răng ngạnh trụ, lại thấy Họa Ảnh trong tay ông ông tác hưởng nhưng cũng không nói gì, chỉ là đôi mắt nhìn quanh đề phòng, phát giác nơi đây không phải ở trong cổ mộ mà là nơi lúc trước mình cùng Triển Chiêu ẩn thân. Hắn quay sang nữ tử mà dùng mắt tỏ ý dò hỏi.
Nữ tử cũng không tiếp lời, diệu mục lưu luyến hướng về phía người đang bị thương nặng nhưng mục mâu vẫn thanh như nước tức Triển Chiêu, hơi lộ ra ý khen ngợi, lại nhìn về phía Bạch Ngọc Đường: “Ngũ gia có còn tin ta?”
Bạch Ngọc Đường mày kiếm khẽ nhếch, còn chưa tiếp lời đã có tiếng bước chân đến gần. Y liền đem Triển Chiêu hướng bên người nàng đẩy nhẹ, giơ kiếm chắp tay: “Nếu như không tin sao ta lại cùng ngươi đi đến tận đây?! Mang con mèo này đi, ta cản phía sau!”
Hắc sa nữ tử khẽ chớp đôi mắt, dấu đi thủy quang di động, bàn tay chạm vào thạch bích trên cao rồi xoay tròn, tức thì một đạo cửa ngầm hiện lên. Nàng quay đầu nói: “Đi!”
Triển Chiêu dùng sức tự mình đứng vững, tóc mai phía bên thái dương đã bị mồ hôi làm cho ẩm ướt, khí huyết vài lần xông lên khóe môi nhưng vẫn bị hắn cường ngạnh áp xuống. Lại thấy Bạch Ngọc Đường khóe mắt ẩn ẩn sát khí, khuôn mặt tuấn mỹ trở nên tà mị, hạ kiếm không chút nương tay, đã biết bản tính trong y lại bị khơi màu nên vội hô to: “Bạch huynh…” Vừa mới mở miệng, máu tươi đã ồ ra, làm hắn một trận đầu váng mắt hoa, Bạch Ngọc Đường kinh hãi bắt lấy mạch tượng.
Triển Chiêu âm thầm điều tức rồi lại lên tiếng: “Triển mỗ… không sao…”
“Thối miêu, ngươi nghĩ mình còn chống được bao lâu?!” Bạch Ngọc Đường rống to rồi đột nhiên nghiêng người, nhanh như gió thổi, xuất ra một chiêu ‘Chỉ thiên hoa’, trước lo phòng vệ, sau lo trảm địch, nháy mắt đả thương hai gã đang chực lao đến. Hắn quay sang hắc sa nữ tử, thanh âm đã không còn kiên nhẫn: “Mau dẫn hắn đi!”
Nữ tử than nhẹ một ttiếng: “Ngũ gia cẩn thận!” liền đỡ lấy Triển Chiêu bước đến cửa ngầm.
Bên trong thông đạo hai người sóng vai mà đi, trải qua vài dặm, thanh âm chém giết đã không còn nghe thấy. Thông đạo cuối cùng cũng kết thúc, phía trước ánh sáng chiếu rộng, dẫn đến một nơi thạch đá lởm chởm, cỏ xanh phủ đầy, lộ ra một vẻ hoang dã.
–Nhưng một nơi vốn phải thanh tịnh lại đột nhiên vang đến những tiếng ẩu đả. Nữ tử thân thể chấn động: “Triển Chiêu, ngươi quả nhiên đã bày mai phục!”
“Thứ cho Triển mỗ nói thẳng một lời: Vô luận cô nương có lý do gì thì việc tham gia tà giáo cũng là đi ngược chính đạo!” Triển Chiêu ho nhẹ vài tiếng, hơi thở hỗn loạn, nhưng mà con ngươi đem láy vẫn như cũ nhìn thẳng vào nàng: “Lấy thân thủ của cô nương mà xét thì có lẽ cũng không phải là hạng tầm thường, nếu cô đã có tâm cứu giúp vậy thì xin hãy đi theo Triển mỗ, trợ ta điều tra rõ chuyện của Xích Long giáo, để tránh những chuyên chém giết lẫn nhau, hại người vô tội!”
Ánh mắt minh diệu trong suốt nay lại trở nên tối tăm như mực, khiến cho người ta không có cách nào che dấu. Hắc sa nữ tử tâm tư hỗn loạn, nàng lãnh phúng [lãnh đạm + trào phúng] nói: “Đây là cách Triển đại nhân báo ân ta sao?!”
“Ân cứu mạng Triển mổ ghi nhớ trong lòng! Tin ưởng cô nương đều không phải loại người gian ác, nếu như có thể, Triễn mỗ xin lấy ra tánh mạng để đảm bảo sự an toàn cho cô!” Vừa nói xong thanh âm lại trở nên nghiêm khắc: “Tội ác của Xích Long giáo rõ như ban ngày, bọn chúng lạm sát những người vô tội, tựu thể tha, lại còn mưu tính làm hại giang sơn xã tắc, quốc pháp khó dung! Triển mỗ hy vọng cô nương không nên mắc thêm lỗi lầm.”
Hắc sa nữ tử nhất thời kinh ngạc, chưa kịp trả lời thì bên tai đã vang lên những tiếng hô hưng phấn: “Triển đại ca… Là Triển đại ca!” Vẻ mặt nàng kinh hãi, thân hình nhỏ nhắn nhoáng lên một cái, phi thân lao đi, chưa đến nửa khắc thân ảnh đã biến mất.
Triển Chiêu quay đầu, người tới nha phục chỉnh tề, chỉ là tay áo có vài vết đao, hắn vừa nhìn thấy Triển Chiêu đã cười thật lớn, song chưởng duỗi ra vội vã ôm trụ, đúng là Triệu Hổ. Triển Chiêu ho khụ vài tiếng, bên cạnh Mã Hán vươn tay ngăn cản: “Ngươi không thấy Triển đại nhân đang bị thương sao?”
Triệu Hổ thấy mình lỗ mãng liền vò vò đầu, gương mặt hiện lên lo lắng. Triển Chiêu cười cười: “Không sao.” Thấy cả hai vẻ mặt không tin, chỉ lo chăm chú kiểm tra trên dưới nên đành hỏi tiếp: “Các huynh đệ thế nào, có ai thương vong?”
“Chúng ta nghe theo phân phó của Triển đại ca, gặp được Xích Long giáo đại bộ hỗn loạn, các huynh đệ đều đã chuẩn bị chu toàn nhưng vẫn bị thương hai người! Vương Triều bọn họ đang thu lo tàn cục.” Mã Hán nói xong, Triệu Hổ lại chen vào: “Chúng ta đến đây tìm kiếm, dự định nếu như còn tìm ra được Triển đại ca thì sẽ xông vào…”
Lời còn chưa dứt, sắc mặt Triển Chiêu đã thêm tái nhợt – Bạch Ngọc Đường, hắn vẫn chưa rời khỏi!
.
.
.
Âm phong dày đặc, sát khí khắp nơi!
Khá lắm Triển Chiêu, có thể đả thương được ta! Khá lắm tả hộ pháp, cư nhiên vì Bạch Ngọc Đường mà phản giáo trốn đi! Hận ý tràn ngập trong đôi mắt của bạch y nhân khi nhìn thấy chúng giáo chết ở hai bên. Hắn không nhịn được mà cuồng tiếu một trận: “Trời không phụ ta! Bạch Ngọc Đường, bổn tọa sẽ bắt ngươi chết không toàn thây!”
Khá lắm! Nhìn thấy y xống đến, bạch y nhân không lui mà tiến, thế công như nước, ‘xoát xoát xoát’, chiêu chiêu đều mang ý tứ đồng quy vu tận, dù là Bạch Ngọc Đường võ công cái thế cũng bị hắn đánh lui vài thước! Y giơ kiếm chọn lấy một gã giáo chúng, đá hắn về phía bạch y nhân! Người kia khẽ cười một tiếng, tấn công không nghỉ, tên giáo chúng bị hắn đánh xa mấy trượng, ngã lên thạch bích, đầu óc vỡ toang, đi đời nhà ma!
Bạch Ngọc Đường phi thân lên cao, cười lạnh mà nói: “Hôm nay Bạch gia ta không đem ngươi giết sạch liền uổng danh xưng Cẩm Mao Thử!”
Bạch y nhân nghe xong ngẩn ra, ánh mắt tăng vọt, hắn cuồng tiếu nói: “Trứng chọi với đá, là ngươi tự tìm tử lộ!” Nhưng vừa dứt lời đã thấy Bạch Ngọc Đường nhìn xuống bên dưới, trong lòng hắn liền chấn động, thềm đá mới đây đã biến thành biển lửa. Hắn kinh hãi thối lui vài bước nhưng vẫn không phát hiện chỗ dẫn, chỉ nghe một tiếng cười to: “Nếm thử Hỏa Lân đạn lợi hại của Ngũ gia ta đi!” Trong phúc chốc cả động đều bị hỏa thiêu.
Nội điện vang lên những tiếng đinh tai nhức óc, đá lửa rơi đầy, thiên lôi địa hỏa, những tên giáo chúng không ngừng kêu cha gọi mẹ, huyết nhục tứ tung, chìm trong hỏa thạch!
Dùng hết cả một thân lực, Bạch Ngọc Đường lại tiếp tục dựng thế phi thân, lao ra bên ngoài. Vừa định điều tức đã thấy y vội hét một tiếng: “Tử miêu, ngươi lại trở về làm gì?!” Y lao thẳng đến, kéo theo Triển Chiêu đặt ở dưới thân.
Ù ù thanh chấn, hủy thiên diệt địa, nội điện liên tục nổ mạnh.
Khói bụi bay đầy, Triển Chiêu vừa trấn tĩnh lại đã phát hiện khi nãy bất trắc, người kia đã kịp kéo mình chắn ở dưới thân, mũi miệng đều kê sát bờ ngực của y, bên tai nghe rõ từng đợt hơi thở, hắn nhất thời giật mình chấn động.
Thật lâu sau…
Tiếng sấm chấm dứt, sắc trời ổn định, bụi khói tản đi…
Hắn đẩy đẩy Bạch Ngọc Đường, hai người ngồi dậy. Sau một màn đại loạn, khắp nơi đều trở nên yên tĩnh. Nhìn người lâu nay phóng khoáng như Bạch Ngọc Đường nhưng giờ lại mặt mày xám tro đang nhìn vào mình, Triển Chiêu cong miệng cười cười.
Sống sót sau trận hoạn nạn, cả tâm tư y đều bị một nụ cười này dẫn đi, gương mặt tuấn tú ôn nhuận, đạm nhiên mềm nhẹ, nhưng bị một chút bụi đất bám bên thái dương làm cho có chút chướng mắt, Bạch Ngọc Đường không nhịn được mà đưa tay nhu nhu!
Triển Chiêu vì một động tác của y mà trợn tròn mắt, thân hình bỗng nhiên cứng đờ, ý cười ngưng lại bên môi!
Phía sau, một đạo khí âm thầm phóng đến, nhằm thẳng vào Bạch Ngọc Đường.
Ta biết mà ...nàng nha ..ziết ngta k cần vũ khí >.<
Trả lờiXóaNỡ lòng nào dừng ngay lúc mỹ miêu nhân sắp cứu thử hùng chứ ...* giãy *
PS: Ta chờ nàng mòn răng lun a ~ Thank nàng . Um..hình như ta được tem !!! * xee'eeee*