Chủ Nhật, 31 tháng 3, 2013

[Vietsub] Khai Phong chào đón bạn~

c330f524a380d3638644f9e11



Khai Phong chào đón bạn~


¸.•° .• .• \ (¯`v´¯) / •. •. °•.¸



Nhóm kịch: DMA
Nguyên tác: Bắc Kinh hoan nghênh bạn


Từ: Trúc Diêu Phong Xế | Hậu kỳ: Lãnh Tương Ngưng


Xướng:


Dân nữ: Toa Lan Tái Hân | Tiều Phu: Khể Kỳ
Thuyết thư nhân: Tiêu Tiêu | Dân chúng 1: Âu Dương Vô Tình
Dân chúng 2: Nhan Diệp | Dân chúng 3: Cuồng Trư Loạn Vũ


Triệu Trinh: Hào Hào | Cao thủ: Khoai Lang
Thích khách: Tiêu Tiêu | Bàng thái sư: Lưu Lãng Đích Oa Oa
Bàng quý phi: Hỏa Hạc Điểu | Bát Hiền Vương: Thông Thiếu Gia
Linh công chúa: Thiển Hề Trinh


Bao Chửng: Lưu Lãng Đích Oa Oa | Công Tôn Sách: Tiểu Anh Đào
Triển Chiêu: Tiểu Bối | Bạch Ngọc Đường: Phôi Phôi
Trương Long: Thông Thiếu Gia | Triệu Hổ: Tưởng Tưởng
Vương Triều: Hào Hào | Mã Hán: Khoai Lang


MV | Vietsub: Miyu


–—–—¸.•° .• .• \ (¯`v´¯) / •. •. °•.¸








Download

Thứ Sáu, 29 tháng 3, 2013

Ái khanh, trẫm thất tình rồi!

 502ab043x7367cf1ac7e6690



Ái khanh, trẫm thất tình rồi!



Tác giả: Vân Thượng Gia Tử | Editor: Miyu




Thể loại: Đoản văn, cổ trang, I x I, hài, HE.


~



【 Nhất 】

 

Buổi tối, tẩm cung của Hoàng đế, trước long sàn.

 

Thừa tướng: "Bệ hạ. . ."

 

Hoàng đế: ". . ."

 

Thừa tướng: "Bệ hạ. . ."

 

Hoàng đế: ". . ."

 

Thừa tướng: "Bệ hạ. . ."

 

Hoàng đế giương mắt, hữu khí vô lực: “Ái khanh, trẫm sinh bệnh rồi.”

 

Thừa tướng: “Thần biết, thái y nói đó chỉ là chứng phong hàn nhẹ, rất nhanh sẽ khỏi.”

 

Hoàng đế thống khổ nhắm mắt: “Biết rõ quá nhỉ, ái khanh.”

 

Thừa tướng: “Bệ hạ sao lại sinh bệnh?”

 

Hoàng đế lã chã chực khóc: “Bởi vì… Trẫm thất tình rồi…”

 

Thừa tướng: “Bệ hạ là vì chuyện của Cố đại nhân cùng Thường thiếu tướng sao, bệ hạ xin đừng thương tâm.”

 

Hoàng thượng: “Ngươi không hiểu, trẫm đã thích Cố khanh thật nhiều năm, tâm tâm niệm niệm chỉ một mình hắn. Vậy mà hôm qua…”

 

Thừa tướng: "Hôm qua làm sao?"

 

Hoàng đế nghĩ lại mà kinh trạng: “Hôm qua, Cố khanh chính miệng hắn nói với trẫm, hắn thích Thường khanh… Ái khanh, trẫm thật sự thất tình rồi…”

 

Thừa tướng: "Bệ hạ nén bi thương."

 

Hoàng đế hai mắt phiếm lệ: “Uổng công trẫm từ nhỏ đã rất thích hắn… Vậy mà hắn lại đứng trước mặt trẫm nói thích người khác…”

 

Thừa tướng thở dài: “Bệ hạ đừng quá đau lòng.”

 

Hoàng đế bùng nổ ủy khuất: “Ngươi không hiểu… Trẫm thích hắn mười tám năm rồi, mười tám năm…”

 

Thừa tướng thở dài: “Bệ hạ, năm nay người chỉ mới mười tám tuổi.”

 

Hoàng đế nghẹn ngào: “Trẫm từ nhỏ đã thích hắn rồi… Ngươi… Ngươi thì biết cái gì…”

 

Thừa tướng thở dài: “Vâng, thần không hiểu, bệ hạ, nghìn vạn lần phải bảo trọng long thể.”

 

Hoàng đế không nói, dùng chăn cuộn từ mông đến đầu, yên lặng rơi lệ.

 

【 Nhị 】

 

Buổi tối, hoàng cung, lương đình.

 

Thừa tướng đến gần: “Bệ hạ…”

 

Hoàng đế ngồi nghịch nghịch vạt áo: "Nga, ái khanh a."

 

Thừa tướng: “Bệ hạ sao lại rời hoàng yến nhanh như vậy?”

 

Hoàng đế rầu rĩ: “Không muốn gặp hắn.”

 

Thừa tướng: "Bệ hạ không thể hành động theo cảm tính."

 

Hoàng đế: "Trẫm biết! Nhưng là trẫm đang thất tình mà!"

 

Thừa tướng: "Thế nhưng bệ hạ, ngài đã dùng cớ này để trốn lâm triều bảy ngày, nửa tháng tấu chương, một tháng nghị sự rồi."

 

Hoàng đế: ". . ."

 

Thừa tướng: "Bệ hạ, dù ngài có lười biếng cũng không nên tỏ rõ như vậy."

 

Hoàng đế: "Được rồi, trẫm biết sai rồi."

 

Thừa tướng vui mừng gật đầu.

 

Hoàng đế: "Nhưng mà tâm tình trẫm rất kém, cái gì cũng không muốn làm."

 

Thừa tướng: ". . ."

 

Hoàng đế: "Không bằng đầu xuân đến mười ba quận Vân Trung vi hành ha."

 

Thừa tướng: ". . ."

 

Hoàng đế: "Trẫm đáp ứng ái khanh, khi trở về sẽ quên Cố khanh, không để chuyện thương tâm ảnh hưởng chính sự."

 

【 Tam 】

 

Đêm mưa đầu xuân, quận Vân Trung, tiểu lâu khách điếm, trên giường.

 

Hoàng đế: "Ái khanh, ngươi ngủ sao?"

 

Thừa tướng: ". . ."

 

Hoàng đế: "Ái khanh, ngươi ngủ rồi sao?"

 

Thừa tướng: ". . ."

 

Hoàng đế: "Không nên ngủ sớm vậy nha. . ."

 

Thừa tướng chậm rãi trợn mắt: "Thần luôn thích ngủ sớm."

 

Hoàng đế: "Nga. . . Ngươi còn chưa ngủ sao!"

 

Thừa tướng liếc mắt: "Bệ hạ không được ngủ?"

 

Hoàng đế: "Trẫm không quen có người bên cạnh. . ."

 

Thừa tướng muốn ngồi dậy: "Na, vậy thần cùng thị vệ —— "

 

Hoàng đế đè lại: “Không không không, cứ như vậy là được rồi! Trẫm chỉ là tùy tiện nói chút thôi mà!”

 

Thửa tướng yên dạ yên lòng: “Bệ hạ nên nhẫn nhẫn, ở trấn nhỏ này không còn khách điếm thừa phòng.”

 

Hoàng đế: "Được rồi được rồi, trẫm biết, trẫm minh bạch."

 

Thừa tướng nhắm mắt: "Ân. . . Hoàn thỉnh bệ hạ chấp nhận."

 

Hoàng đế sầu khổ, nhìn người nào đó ngọt ngào nằm ngủ hồi lâu.

 

Rồi bỗng nhiên ôm lấy người nào đó phát rồ: “Vì sao vì sao vì sao hiện tại nằm bên cạnh trẫm không phải là Cố khanh, ô ô ô…”

 

Thừa tướng thân thủ vỗ lưng ai đó: “Bệ hạ, người đừng thương tâm.”

 

Hoàng đế ức nở: “Trẫm rất muốn rất muốn hắn, làm sao bây giờ.”

 

Thừa tướng: “Bệ hạ xin đừng nghĩ nhiều.”

 

Hoàng đế nghẹn ngào: “Vừa nghĩ đến hắn sẽ cùng Thường khanh sớm tối mây mưa, mà trẫm ngay cả tay hắn cũng chưa sờ qua… Ô…”

 

Bệ hạ: “Xin đừng nghĩ nhiều, bệ hạ.”

 

Hoàng đế nức nở: “Ô ô ô… không nghĩ không được… Trẫm giữ thân đồng tử suốt mười tám năm chính là vì một ngày kia…”

 

Thừa tướng thở dài: ". . ."

 

Hoàng đế nức nở: “Thế nhưng hắn lại nói hắn không thích trẫm… Ô ô… Ngươi nghĩ trẫm phải làm sao đây…”

 

Thừa tướng bất đắc dĩ: ". . ."

 

Hoàng đế nức nở: “Ngươi nghĩ trẫm giữ thân đồng tử suốt mười tám năm giờ phải làm sao đây… Người ta sẽ chê cười…”

 

Thừa tướng: ". . ."

 

Bỗng nhiên.

 

Hoàng đế ngồi dậy, vẻ mặt kiên quyết: “Ái khanh, ngươi đến cùng trẫm nha!”

 

Thừa tướng đờ ra: "Bệ hạ."

 

Hoàng đế bi phẫn: “Trẫm sẽ từ bỏ tấm thân đồng tử này!”

 

Thừa tướng: "Thế nhưng bệ hạ, thần. . . Thích nữ nhi nha."

 

Hoàng đế: “Nói bậy! Ngươi đã sắp đứng tuổi mà còn chưa cưới vợ, nói ngươi thích nữ nhi thì có ai tin!”

 

Thừa tướng: “Đều không phải lỗi của thần, ai kêu tiểu thư của các đại gia đều không ưa thần.”

 

Hoàng đế đờ ra, lúc này mới nhớ tới nguyên nhân thừa tướng đã sắp đứng tuổi nhưng còn chưa cưới vợ mà ai ai cũng đều biết: Các cô nương đều không thể tiếp thu một người lên lên so với chính mình nhìn còn đẹp hơn vô số lần, cảm giác này làm cho bọn họ xấu hổ, không an toàn.

 

Hoàng đế ánh mắt trở nên đồng tình: "Ái khanh, ngươi thật đáng thương."

 

Thừa tướng giãy khỏi tay của người nào đó: "Thần đã quen rồi. . ."

 

【 Tứ 】

 

Đêm xuân, thanh lâu.

 

Thừa tướng: "Công tử, ngài không nên như vậy."

 

Hoàng đế uống cạn chén rượu mà mỹ nhân đưa: “Như vậy thì thế nào? Khó có được ngày vui như hôm nay!”

 

Thừa tướng: "Công tử. . ."

 

Hoàng đế khoát khoát tay: "Ngươi đừng dong dài nữa! Không quen thì ra hậu viện ngủ đi!"

 

Thừa tướng: "Công tử. . ."

 

Hoàng đế nhíu mi: "Ngươi đừng ở đây kêu nữa, làm lỡ đại sự của ta!"

 

Nhớ tới việc hoàng đế đang lập đại kế thoát khỏi tấm thân đồng tử.

 

Thừa tướng: “Na, vậy công tử đừng chơi quá muộn.”

 

Hoàng đế: "Đã biết đã biết, ngươi đi ngủ đi a ~ "

 

Đêm khuya, sương phòng.

 

Thừa tướng đang ngủ mơ màng chợt thấy thái sơn đè nặng liền bật người trợn mắt: “bệ hạ…”

 

Hoàng đế ôm người nào đó: "Ân. . . Ái khanh. . ."

 

Thừa tướng vùng dậy: "Bệ hạ, kết thúc náo loạn rồi sao?"

 

Hoàng đế vùi đầu: "Ân. . . Ái khanh. . . Trẫm thấy nóng quá. . ."

 

Thừa tướng hồ nghi: "Bệ hạ?"

 

Hoàng đế liếm liếm cổ của người nào đó: "Ái khanh. . ."

 

Thừa tướng cứng ngắc: "Bệ hạ, ngài làm sao vậy?"

 

Hoàng đế cắn một ngụm lên vành tai của người nào đó: "Ái khanh. . . Trẫm thấy khó chịu. . ."

 

Thừa tướng nắm lại bàn tay của người nào đó đang muốn thâm nhập vạt áo của mình: “Hoàng thỉnh bệ hạ khắc chế, thần lập tức kêu… ngô…”

 

Hoàng đế dùng miệng ngăn lại môi của người nào đó.

 

. . .

 

【 Ngũ 】

 

Mặt trời lên cao, thanh lâu hậu viện, sương phòng.

 

Thừa tướng mở mắt nhìn trần nhà: ". . ."

 

Hoàng đế nghiêng thân nhìn thừa tướng: ". . ."

 

Thừa tướng mở mắt tiếp tục nhìn trần nhà: ". . ."

 

Hoàng đế nghiêng thân tiếp tục nhìn thừa tướng: ". . ."

 

Thừa tướng mở mắt dán chặt vào trần nhà: ". . ."

 

Hoàng đế thương cảm hề hề tiến lên nói: "Ái khanh. . . Là đêm qua trẫm uống quá say. . ."

 

Thừa tướng: ". . ."

 

Hoàng đế: "Trẫm cũng là bị hãm hại, ái khanh, ngươi minh xét."

 

Thừa tướng: ". . ."

 

Hoàng đế: "Ái khanh, ngươi đừng không để ý tới trẫm nữa, trẫm biết sai rồi, trẫm không nên tới loại địa phương chướng khí mù mịt này với ngươi. . ."

 

Thừa tướng: ". . ."

 

Hoàng đế lã chã chực khóc: "Ái khanh, ngươi nói gì đi, trẫm thực sự biết sai rồi. . ."

 

Thừa tướng: ". . ."

 

Hoàng đế nức nở: "Được rồi. . . Nếu như ngươi thực sự sinh khí. . . Vậy thì thượng trẫm một hồi đi."

 

Thừa tướng liếc mắt nhìn người nào đó, xốc chăn xuống giường.

 

Hoàng đế vội vàng cẩn cẩn dực dực muốn đi tới đỡ nhưng bị một chưởng đẩy ra, chỉ có thể mở mắt ngồi yên trên giường nhìn người nào đó mặc vào y phục.

 

Mà khi thừa tướng đứng lên, bạch trọc ngay từ phía sau chậm rãi chảy xuống, một cỗ hổ thẹn khiến cho người ta tức giận.

 

Thừa tướng cắn răng: ". . . Vô liêm sỉ!"

 

Hoàng đế vùi đầu: ". . . Trẫm biết sai rồi. . ."

 

【 Lục 】

 

Cuối xuân, hoàng cung, Minh Đức điện.

 

Thừa tướng: "Bệ hạ, ngài không nên ngự giá thân chinh."

 

Hoàng đế: "Ái khanh, ngươi cuối cùng cũng chủ động nói chuyện với trẫm."

 

Thừa tướng nhíu mày nhắc lại: "Bệ hạ, ngài không nên ngự giá thân chinh."

 

Hoàng đế nhún vai: "Không có biện pháp, đã tuyên bố trước triều luôn rồi."

 

Thừa tướng: “Mâu thuẫn phía nam không nghiêm trọng lắm, bệ hạ không cần mạo hiểm.”

 

Hoàng đến khóe miệng mỉm cười yếu ớt: “Ái khanh hà tất nói thêm nhiều lời, ngươi không rõ dụng ý của trẫm.”

 

Thừa tướng nhíu mày: “Nếu như chỉ tại Tần Nam Lục Quốc, thần cho rằng thời cơ còn chưa chín mùi.”

 

Hoàng đế bất mãn chớp mắt: "Ái khanh không nên xem nhẹ thực lưc của trẫm như vậy, không thử thì sao biết được?"

 

【 Thất 】

 

Đầu hạ, ngoài hoàng thành.

 

Quan văn nghỉ chân, đại quân chờ phân phó.

 

Hoàng đế trên ngựa khom người: “Ái khanh, trẫm đi lần này cũng không biết ngày tháng năm nào mới trở về được…”

 

Thừa tướng ngẩng đầu: "Chỉ cần bệ hạ buông tha kế hoạch, trước khi trời tối có thể trở về."

 

Hoàng đế: "Ân, cái này thì thôi, không cần."

 

Thừa tướng: "Na, bệ hạ bảo trọng."

 

Hoàng đế: "Ái khanh, ngươi cũng phải bảo trọng, không nên mất ăn mất ngủ."

 

Thừa tướng diện vô biểu tình: “Bệ hạ, nếu như giữa đường muốn về hoàn thỉnh gửi đến một phần chiếu thư.”

 

Hoàng đế thiêu mi: "Ngươi không xem trọng trẫm?!"

 

Thừa tướng diện vô biểu tình: ". . ."

 

Hoàng đế ai oán: "Ái khanh, thái độ ngươi đối với trẫm càng ngày càng kém!"

 

Thừa tướng diện vô biểu tình: ". . ."

 

Hoàng đế kêu rên: "Ngươi như vậy, trẫm còn không bằng chết trận quên đi. . . Ô ô ô. . ."

 

Thừa tướng diện vô biểu tình: "Bệ hạ, ngài đã quên Cố đại nhân rồi?"

 

Hoàng đế thu liễm biểu tình phong phú: ". . . Ách. . . Đang nỗ lực."

 

Thừa tướng thở dài: "Thời gian không còn sớm, bệ hạ mau khởi hành đi."

 

【 Bát 】

 

Hè qua, thu đi, đông tới.

 

Chiến sự thì tự có người hồi báo.

 

Tư tín thì dùng bồ câu đưa thư.

 

Thừa tướng cằm tờ giấy nhỏ.

 

Từ Nam ra Bắc: Ái khanh, tình cảnh Thường Châu giang khổ, trẫm đến khuya mới được đi tắm, ô ô ô.

 

Từ Bắc vào nam: Bệ hạ bảo trọng long thể.

 

Từ Nam ra Bắc: Ái khanh, Vũ Châu có nhiều ôn tuyền, tâm nguyện của trẫm xem như hoàn thành, ô ô ô.

 

Từ Bắc vào Nam: Bệ hạ bảo trọng long thể.

 

Từ Nam ra Bắc: Ái khanh, hy vọng tướng sĩ trên dưới một lòng, khó khăn khó khăn khó khăn, ô ô ô.

 

Từ Bắc vào Nam: Bệ hạ bảo trọng long thể.

 

Từ Nam ra Bắc: Ái khanh, trẫm ở đây chịu rét chịu đói, người ta cắt bớt y phục mùa đông và nhiều lương thảo của trẫm, ô ô ô.

 

Từ Bắc vào Nam: Bệ hạ bảo trọng long thể.

 

Từ Nam ra Bắc: Ái khanh, trẫm muốn có người làm ấm giường, ô ô ô.

 

Từ Bắc vàoNam: Hy vọng bệ hạ quan tâm chiến sự.

 

Từ Nam ra Bắc: Ái khanh, hôm nay trẫm làm phiền binh sĩ làm việc đoạn tụ, ô ô ô.

 

Từ Bắc vào Nam: Hy vọng bệ hạ quan tâm chiến sự.

 

Từ Nam ra Bắc: Ái khanh, tay trẫm bị rạch chảy máy, đau nhức đau nhức đau nhức, ô ô ô.

 

Từ Bắc vào Nam: “Bệ hạ bảo trọng long thể, vết thương không nên dính nước.

 

Từ Nam ra Bắc: Ái khanh, lễ mừng năm mới trẫm không được về, ô ô ô.

 

Từ Bắc vào Nam: Bệ hạ bào trọng long thể.

 

【 Cửu 】

 

Đêm 30 trừ tịch, phủ Thừa tướng, phòng ngủ.

 

Hoàng đế ghé vào bên giường của người nào đó: "Ái khanh. . ."

 

Thừa tướng: ". . ."

 

Hoàng đế: "Ái khanh. . ."

 

Thừa tướng: ". . ."

 

Hoàng đế: "Ái khanh. . ."

 

Thừa tướng mơ mơ màng màng mở mắt: ". . . Bệ hạ?"

 

Hoàng đế: "Ái khanh, ngươi đã lớn như vậy mà còn ốm đau liệt giường."

 

Thừa tướng trố mắt: ". . ."

 

Hoàng đế: "Ngươi nhìn trẫm như vậy làm chi?"

 

Thừa tướng nhắm mắt: ". . . Nằm mơ."

 

Hoàng đế bị sặc: “Qủa nhiên bệnh đến hồ hồ.”

 

Thừa tướng vựng vựng hồ hồ: "Ta muốn ngủ, ngươi đi đi."

 

Hoàng đế xốc chăn lên, tự nhiên chui vào: “Không đi, trẫm thật vất vả mới xuất hiện trong mộng của ngươi.”

 

Thừa tướng xê dịch thân thể: "Không nên chọc ta."

 

Hoàng đế cười hì hì: "Tốt, không chọc ngươi."

 

Sau một lúc lâu.

 

Thừa tướng thấy gáy ngưa ngứa: “Ngươi đang làm gì?”

 

Hoàng đế: "Hôn ngươi."

 

Thừa tướng nhíu: "Buông ra."

 

Hoàng đế ôm chặt người nào đó: "Không buông."

 

Một lúc lâu sau.

 

Thừa tướng thấy vai ngưa ngứa: “Ngươi đang làm gì?”

 

Hoàng đế: "Hôn ngươi."

 

Thừa tướng nhíu: "Buông ra."

 

Hoàng đế ôm chặt người nào đó: "Không buông."

 

Nửa đêm.

 

Thừa tướng mơ hồ cảm thấy bên trong bắp đùi ngưa ngứa: “Ngươi… Không biết xấu hổ…”

 

Hoàng đế từ trong ổ trong ló đầu: “Dù sao cũng là nằm mộng thôi mà.”

 

Sáng sớm.

 

Thừa tướng tỉnh dậy thấy người có chút dinh dính, vừa xốc chăn lên, liền toàn thân hôn ngân tràn ngập, thập phần đồ sộ, vạn phần kinh khủng.

 

【 Thập 】

 

Mùa xuân, mùa hè thoáng cái trôi qua.

 

Mùa thu mật báo truyền đến, hoàng đế trúng độc, tình huống vạn phần nguy cấp.

 

Lệnh thừa tướng nhanh đến Bật châu, có việc dặn dò.

 

Trong thời gian ngắn, triều đình Bích Nguyệt rơi vào lo sợ.

 

Buổi tối, đại doanh.

 

Thừa tướng mệt mỏi đi vào doanh trướng: “Bệ hạ.”

 

Hoàng đế nằm ở trên giường: "Khụ. . . Ái khanh. . ."

 

Dưới ánh nến hôn ám, thành niên trên giường dường như gầy hơn.

 

Thừa tướng nắm tay hoàng đế: "Là thần, thần đến rồi."

 

Hoàng đế: "Ái khanh. . ."

 

Thừa tướng: “Bệ hạ không cần lo lắng, ngài cứ an tâm dưỡng thương, những chuyện khác cứ giao cho thần.”

 

Hoàng đế: "Ái khanh. . . Ngươi đến gần ta. . ."

 

Thừa tướng cúi đầu: "Bệ hạ?"

 

Hoàng đế thân thủ xoa mặt của người nào đó: “Sao vẻ mặt ngươi lại như muốn khóc thế này?”

 

Thừa tướng xoay mặt qua chỗ khác: "Bệ hạ, ngài phải hảo hảo dưỡng thương."

 

Hoàng đế: "Thế nhưng, ái khanh, trẫm có chuyện không thể không nói."

 

Thừa tướng: “Bệ hạ cát nhân thiên tướng, không nên nghĩ nhiều.”

 

Hoàng đế khàn giọng: "Thế nhưng ái khanh. . . Trẫm thích ngươi. . ."

 

Thừa tướng trố mắt: ". . ."

 

Hoàng đế tiếp tục khàn giọng: “Trẫm từ lúc mười ba tuổi thấy ngươi… Ân… Liền thích ngươi rồi…”

 

Thừa tướng cười khổ: "Bệ hạ không phải thích Cố đại nhân sao?"

 

Hoàng đế nhãn thần ôn nhu: "Ái khanh. . . Nhan Phỉ. . . Ngươi không được giả ngốc nữa. . ."

 

Thừa tướng cười khổ: "Là bệ hạ giả trước."

 

【 Thập nhất 】

 

Thừa tướng rời đi, chiếu tướng xuất hiện.

 

Chiếu tướng vẻ mặt bất đắc dĩ: “Bệ hạ, nếu như mai mốt nười nọ biết được chân tướng…”

 

Hoàng bế vứt bỏ bộ dạng bệnh tật vừa rồi: “Chân tướng gì chứ?! Trẫm bị trúng độc thật mà!”

 

Chiếu tường: “Chỉ là bị rạch trầy da thôi a.”

 

Hoàng đế trừng mắt:”Rạch trầy da chẳng lẽ không đau?! Hơn nữa còn bị bụi băm bám vào cơ mà!”

 

Chiếu tướng vẻ mặt đau khổ: “Chỉ mong thừa tướng vĩnh viễn sẽ không phát hiện việc này.”

 

【 Thập nhị 】

 

Mùa đông, đại quân toàn thắng trở về.

 

Ngày cuối năm, hoàng đế thiết yến chiêu đãi quần thần trong cung.

 

Một bầu không khí hòa thuận vui vẻ, mọi người ca múa mừng cảnh thái bình.

 

Buổi tối, tại tẩm cung hoàng đế.

 

Hoàng đế say rượu kéo người nào đó ngã lên long sàn: “Ái khanh…”

 

Thừa tướng: ". . ."

 

Hoàng đế tại bên tai của người nào đó phun ra một ngụm nhiệt khí: “Nhan Phỉ…”

 

Thừa tướng nhắm mắt than nhẹ: ". . . Không được nháo."

 

Hoàng đế cười hì hì: “Ái khanh, hôm nay uống rượu nhưng trậm vẫn rất thanh tỉnh đó nha.”

 

Thừa tướng đẩy ra bàn tay làm loạn của người nào đó: “Ân, đã thanh tỉnh, thần xin cáo lui.”

 

Hoàng đế nắm chặt cánh tay, áp đảo người nào đó: “Ái khanh, vừa mới tỉnh rượu đã muốn rời đi? Na, đâu có dễ dàng như vậy?”

 

Thừa tướng nỗ lực gượng dậy, gương mặt xấu hỗ xen lẫn giận dữ trở nên đỏ bừng: “Bệ hạ, thỉnh tự trọng!”

 

Hoàng đế bắt đầu kéo áo của người nào đó: “Ái khanh, đừng xấu hổ mà.”

 

~HOÀN~


 

Thứ Sáu, 22 tháng 3, 2013

Nhẫn đôi

 T1.c0FXXFvXXcD0TsY_030629.jpg_310x310-500x500




Nhẫn đôi


Tác giả: Mạt Tuệ Quý | Editor: Miyu




Thể loại:  Đoản văn, ấm áp, I x I, He.


~



Thịnh Viễn dừng xe ở đầu ngõ rồi bước nhanh ra phố.

Ở đầu phố là một chiếc xe hoành thánh. Thịnh Viễn thả chậm cước bộ, hiện tại là 8h tối, Kỳ Hướng Dương thường dọn quán vào lúc 6h30, lúc này chắc đã về nhà. Thịnh Viễn nhu nhu mi tâm, anh cũng không biết mình đang bị cái gì, rõ ràng là đã mệt rồi, nhưng vẫn muốn đến nhìn Kỳ Hướng Dương một cái, cho dù chỉ là nhìn cậu bận rộn qua lại cũng tốt.

Thịnh Viễn tiếp tục đi tới, nơi vốn không nên có ai thì lại xuất hiện bóng người. Anh tâm lí căng thẳng, Kỳ Hướng Dương đã khuya như vậy mà còn chưa về, không phải là có chuyện gì rồi chứ. Trong lúc nhất thời, đầu anh hiện lên đủ loại ý niệm, nhớ tới Kỳ Hướng Dương có từng nói qua với anh, quản lí khu phố gần đây vô cùng gay gắt, sinh ý không tốt cho lắm. Thịnh Viễn có chút lo lắng, nếu như Kỳ Hướng Dương rời đi, anh sẽ không có lý do gì để đi tìm cậu.

Trong lúc Thịnh Viễn còn đang miên mang suy nghĩ, Kỳ Hướng Dương đã nhìn thấy anh, cậu vui vẻ giơ tay chào hỏi.

Ánh đèn đường cũ kỹ làm cho gương của mặt cậu có chút mơ hồ, nhưng trong thanh âm lại nghe thật rõ ý cười. Thịnh Viễn lên tiếng, đi tới trước mặt cậu.

“Tiểu Kỳ, người cậu chờ đã đến rồi, tôi đi trước nha.” Người vừa ngồi nói bên cạnh là một nhân viên trong siêu thị nhỏ gần đây, cậu cùng với Kỳ Hướng Dương tương đối quen thân.

Kỳ Hướng Dương cũng không có giữ cậu mà ngược lại cười chào hỏi Thịnh Viễn: “Anh ăn tối chưa?”

Thịnh Viễn lắc đầu, ngồi xuống. Kỳ Hướng Dương đứng dậy nấu hoành thánh cho anh, Thịnh Viễn yên lặng nhìn theo bóng lưng của cậu, trong lòng bình tĩnh hơn nhiều. Những ngày mệt nhọc vừa qua dường như chỉ cần thấy cậu là có thể vơi mất.

Hoành thánh rất nhanh đã được nấu xong, Kỳ Hướng Dương bưng ra cho anh, rồi nồi xuống đối diện.

“Tiểu Dương, tôi đã bàn với người bạn đó, sau này người quản lí sẽ không thu sạp của cậu nữa.” Thịnh Viễn cẩn cẩn dực dực quan sát biểu tình của Kỳ Hướng Dương, sợ cậu nghĩ mình là kẻ thích xen vào chuyện người khác.

Kỳ Hướng Dương thế nhưng lại nở nụ cười, “Tôi đang muốn nói với anh, tôi đã thuê được môt sạp mặt tiền,sau này không cần bày bán ngoài đường nữa rồi, cho dù trời mưa cũng mở cửa được. Còn anh thì sao, sao mấy ngày nay không đến?”

“Công ty có chút việc bận, nhưng đã giải quyết xong rồi.” Thịnh Viễn nhìn Kỳ Hướng Dương, nhãn thần vô cùng ôn nhu, “Tiểu Dương, sao hôm nay cậu dọn trễ vậy? Là chờ tôi sao?”

“Ân, mấy ngày nay anh không có tới, nên tôi dọn trễ một chút, sợ anh đến nhưng không thấy tôi.”

Thịnh Viễn vùi đầu ăn hoành thánh, thế nhưng dáng vẻ tươi cười thì không kềm được.

Hai người lẳng lặng ngồi thêm một hồi, bất quá Kỳ Hướng Dương da mặt luôn mỏng nên thấy có chút xấu hổ, chỉ chăm chăm nhìn mấy con muỗi không nói lời nào.

Thịnh Viễn ăn hoành thánh xong, thấy Kỳ Hướng Dương còn đang đờ ra. “Tiểu Dương.” Anh gọi nhẹ một tiếng.

Kỳ Hướng Dương quay đầu lại nhìn, thần sắc có chút mê mang.

Thịnh Viễn từ trong túi tiền lấy ra một hộp vải nhung, đưa cho cậu. Kỳ Hướng Dương mở ra, bên trong là một cặp nhẫn nam. “Tiểu Dương, em có nguyện ý ở bên cạnh anh hay không?”

Kỳ Hướng Dương ngơ ngác nhìn nhìn hai chiếc nhẫn, biểu tình có chút phức tạp.

Thịnh Viễn khẩn trương đến mức cả tay đều run, cũng không dám mở miệng giục cậu.

Sau khi sửng sốt một hồi, Kỳ Hướng Dương cũng từ trong túi lấy ra một chiếc hộp nhung, bên trong chứa một cặp nhẫn hệt như cặp của Thịnh Viễn.

Thịnh Viễn nhịn không được muốn cười, thanh âm Kỳ Hướng Dương có chút ủy khuất: “Cô gái bán hàng nói với em trên cả thế giới chỉ có một đôi.”

Thịnh Viễn gật đầu nói: “Quả thực chỉ có một đôi.” Kỳ Hướng Dương nghi hoặc ngẩng đầu nhìn anh, anh tiếp tục nói: “Bởi vì cô ấy biết chúng ta chính là một đôi.”

~HOÀN~

Thứ Sáu, 15 tháng 3, 2013

Hương Trà


tra-hoang-de-hue-dac-san-hue


Hương trà


Mộ Quang Y Phá Hiểu




Thể loại: Đoản văn, cổ trang, I x I, nhẹ nhàng, HE.


Editor: Miyu


~



Nhìn vào phần tiền thật lớn trên bàn, đôi mắt Mặc Trà nổi lên gợn sóng. Nam tử lấy ra bình nhỏ rồi hạ giọng nói: “Thỉnh cầu lão bản hạ độc vào trà của hắn, độc này sẽ phát ba ngày sau đó, hoàn toàn vô sắc vô vị. Sau khi hoàn thành đương nhiên sẽ có trọng thưởng.”

 

Mặc Trà nhíu mày mím môi, hắn buông chung trà đã cạn, thân thủ thu hồi phần tiền trên bàn rồi cầm chiếc bình. Sau đó đưa tay châm một chung khác, “Ba ngày sau thỉnh mang theo phần tiền còn lại.” Thanh âm hắn trong trẻo nhưng lại lạnh lùng.

 

 “Hảo! Lão bản quả nhiên là người thống khoái!” Nam tử nâng chung một hơi uống cạn, “Như vậy Quách mỗ liền chờ tin tốt từ ngài! Cáo từ!”

 

Mặc Trà đối với nam tử bị người tự xưng là Quách mỗ kia đến nhờ hạ độc tuy không thể nói là có nhận thức nhưng lại thập phần quen thuộc. Mỗi ngày vào đúng giờ thân, người nọ vẫn luôn tiêu sái ngồi bên cửa sổ một mình phẩm trà. Mà Mặc Trà ngay tại quầy hàng, nhìn nam tử ngồi nghiêng dưới nắng như một bức tranh nhìn đến xuất thần. Vào những lúc ấy, Mặc Trà luôn nghĩ tình cảnh cùa mình cùng với câu nói ‘nguyện đắc nhất tâm nhân, bạch thủ bất tương ly' [Nguyện có được một lòng của người, đến khi đầu bạc cũng không chia lìa] không khác gì nhau.

 

Nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui cũng không ngờ được hôm nay lại có người nhờ hắn hạ độc vào trà của y. Mặc Trà biết, nếu như mình không chấp nhận việc này thì cũng sẽ có kẻ khác tiếp tay. Cùng với việc để y chết trong tay kẻ khác thì chi bằng để hắn kết thúc,

 

Nghĩ tới đây, Mặc Trà cắn răng, quyết tuyệt nâng lên ấm trà, đứng dậy hướng phía người nọ đi đến: “Xin hỏi tục danh của công tử?”

 

 “Lạc Trần.” Người nọ quay lại, nhìn Mặc Trà khẽ cười: “Lão bản xưng hô thế nào?”

 

 “Mặc Trà, Mặc trong thủy mặc, Trà trong hương trà.” Mặc Trà dừng lại một chút, rồi nói: “Lạc công tử trên giang hồ chắc hẳn rất có danh vọng.”

 

"Không dám nhận, không dám nhận."

 

 “Sao lại không dám nhận? Ngay cả tại một trà quán nho nhỏ như vậy cũng có người tìm đến truy sát.”

 

 “Nga? Vậy là ta cấp lão bản thêm phiền phức rồi.”

 

 “Không biết là có phiền phức hay không, thế nhưng gần đây ta vui vẻ không ít.” Mặc Trà đặt cái ấm lên bàn rồi ngồi xuống trước mặc Lạc Trần: “Công tử cũng biết, có một cách truy sát cao minh mà người không biết, thiên địa không biết, nhưng ta biết.”

 

 “Tỷ như? Trong trà có độc?”

 

 “Không sai, công tử có dám uống không?”

 

Lạc Trần mỉm cười, tự châm một chén, rổi chậm rãi uống cạn. Sau một lúc lâu, y mở lời khen: “Trà ngon!” Rồi đứng dậy ôm quyền: “Đa tạ trà của công tử, Lạc mỗ cáo từ.”

 

.

.

.

 

Đảo mắt đã qua ba ngày, Lạc Trần trong ba ngày này cũng không có đến thưởng trà.

 

Quay sang nhìn nam tử đem đến phần tiền còn lại, Mặc Trà che đi gợn sóng trong lòng, diện vô biểu tình mà nói: “Phần còn lại mang đến cả rồi?”

 

 “Đều mang đến rồi. Bất quá lúc ấy ta có xem hắn uống cạn chung trà nhung vì sao hôm nay lại không hề có dấu hiệu trúng độc?”

 

 “Bởi vì…” Đầu ngón tay Mặc Trà gõ nhẹ mặt bàn, “Y không có bị hạ độc.”

 

 “Vậy đống tiền này ngươi đều từ bỏ?!”

 

 “Tiền này xin được hoàn lại! Bởi vì… Đây là tiền mua mạng của ngươi!”

 

 “Ngươi!” Nam tử dường như không thể tin tưởng, hắn trừng lớn mắt, sau đó hai tay che ôm cổ, thống khổ gào thét ngã trên mặt bàn, qua một hồi co quắp, hắn liền đoạn khí.

 

 “Ngày đó, người duy nhất uống trà ta châm là ngươi.” Mặc Trà thở dài, cuối cùng cũng không muốn hại y.

 

Mặc Trà thu lấy ngân lượng trên bàn, hắn vừa xoay người đã thấy Lạc Trần đứng ngay trước mặt, nhìn mình mỉm cười.

 

"Sao ngươi lại tới đây?"

 

Lạc Trần cầm chiết phiến chỉ chỉ nam tử ngã trên mặt bàn, “Diệt cỏ tận gốc.”

 

"Ngươi không sợ ta sẽ hại ngươi?"

 

 “Vì biết ngươi sẽ không hạ độc nên ngày đó ta mới thống khoái như vậy mà ngồi uống trà của ngươi.”

 

"... Ngươi làm sao biết ta sẽ không hại ngươi?"

 

 “Ta không chỉ biết ngươi sẽ không hại ta, ta còn biết ngươi mỗi ngày đều đứng tại quầy mà nhìn lén ta.”

 

"Ngươi!" Mặc Trà sắc mặt phiếm hồng.

 

Lạc trần thân thủ ôm lấy Mặc Trà "Nếu không phải như vậy thì vì sao ta mỗi ngày đều tới đây uống trà?"

 

Sắc mặt Mặc Trà đỏ bừng "... Hỗn đản! ... Ngô... Ngô ngô..."

 

Dương quang ấm áp bao lấy hai người đang ôm chặt nhau, trải ra cái bóng thật dài. Xa xa, hương trà tràn ngập ở trong không khí.

~Hoàn~

Thứ Sáu, 8 tháng 3, 2013

Huynh đệ tiểu đoản văn - Câu chuyện thứ 8

images

VIII.


“Trần Phồn, cho tôi mượn vở ghi chép.” Nói xong, cậu ta tiếp nhận bút kí do nam sinh đưa.

 

Bên ngoài, những tầng mây đen dần không an phận, sau đó trời đổ mưa to.

 

“Sao đột nhiên lại mưa thế này.” Nam sinh cau mày nhìn ra bên ngoài, lướt qua làn người đang chật vật dưới mưa.

 

Một thân lam ảnh từ trong căn tin chạy ra phía trước, Cậu ta do dự một hồi rồi cũng lao vào màn mưa.

 

“Hắc, đáng đời. Ai bảo suốt ngày không mang theo ô.”

 

“Tôi ra ngoài một chút.” Trần Phồn cầm lấy chiếc ô.

 

“Aiz, mưa lớn như vậy cậu còn đi làm gì?”

 

Trần Phồn khoát tay, không trả lời lại.

 

Trần Giản ảo não cúi đầu, vài giọt nước mưa từ trên người cậu rơi xuống.

 

Sao đột nhiên lại mưa cơ chứ? Hình như buổi sáng trước cửa có để chiếc ô, biết vậy thì đã mang theo.

 

Sau khi hồi tưởng, trước mặt cậu đột nhiên xuất hiện thêm một chiếc ô. A? Không phải bỏ quên rồi sao? Trần Giản ngẩng đầu, đập vào mắt cậu là vẻ mặt chứa đầy ý cười của Trần Phồn.

 

“Quả nhiên không ngoài sự đoán, đều ướt trên trên xuống dưới.”

 

Trần Giản bị em trai trêu chọc, nét mặt có chút không nhịn được, cậu phản bác: “Nếu như không phải anh muốn để ô cho em thì sao anh lại mắc mưa cơ chứ.”

 

“Aiz, em còn muốn đưa ô cho anh.” Trần Phồn tiếp tục cười tủm tỉm, “Vậy người nào cả trưa không đến ăn cơm cùng em?”

 

“…” Trần Giản vò đầu, “Là bạn học kiên quyết lôi anh đi cơ mà… Anh chỉ là quên ny cho em…”

 

Trần Phổn nheo mắt, không thèm nói lại, cậu đưa tay đút vào túi quần rồi quay mặt đi. Trần Giản sửng sốt, vội vã cầm ô theo sau: “Tiểu Phồn, lần sau anh sẽ nhớ kĩ… Với lại buổi tối kêu mẹ nấu đồ ăn ngon cho em được không?...”

 

Khóe miệng Trần Phồn khẽ mím, cước bộ dần dần chậm lại.

 

Trần Giản giống hệt như tên, cá tính vô cùng đơn thuần. Trần Phồn cũng vậy, nét mặt làm cho người ta nhìn hoài không thấu. Trần mẫu vô cùng đắc ý khi đã đặt tên con mình như vậy – Trần Giản, Trần Phồn, vừa nghe đã biết là hai anh em.

 

Cả hai vốn chỉ hơn kém một năm, từ nhà trẻ cho đến cao trung đều chung một trường, thậm chí còn đậu vào cùng đại học. Trần Giản vô cùng đơn thuần, cậu chưa từng nghĩ đến vì sao Trần Phồn lại thi vào đây dù cho thành tích của y có thể thi vào một trường tốt hơn, Trần Giản chỉ cho rằng y không muốn xa gia đình.

 

.

.

.

 

“Hắt xì!” Trần Giản đánh một cái hắt hơi.

 

“Sao lại để mắc mưa như vậy.” Trần mẫu trách cứ, quay dầu trách mắng Trần Phồn, “Đã biết anh con thường hay lơ mơ mà còn không chịu giúp đỡ.”

 

Trần Phồn sờ mũi.

 

Trần mẫu đưa bát canh gừng, Trần Giản nhíu mày, “Con ghét ăn gừng.” Cả lời nói đều mang theo giọng mũi.

 

“Nhìn xem, quả thật bị cảm rồi.” Trần mẫu tiếp tục lầu bầu, “Đã lên tới đại học mà còn không biết tự lo cho mình…”

 

Trần Giản không còn cách nào, chỉ có thể nâng bát một ngụm nuốt hết.

 

“Ngày mai mẹ đi công tác, phải một tuần mới trở về được. Mấy ngày nay các con tự lo chuyện ăn uống đi.” Trần mẫu thẳng thắn hạ lệnh.

 

Nét mặt Trần Giản vô cùng nghiêm túc, nhưng trong lòng đã sớm nhảy nhót. Vốn không biết nên nói thế nào với mẹ nhưng hiện tại thì tốt rồi, chỉ cần đối phó thêm Tiểu Phồn thôi. Trần Giản lòng tràn đầy vui mừng.

 

Trần Phồn tắt máy vi tính rồi leo lên giường, một bước chui vào trong chăn bên cạnh Trần Giản.

 

"Tiểu Phồn?"

 

"Ân." Trần Phồn ngồi dậy.

 

Trần Giản hấp hấp mũi, cậu dịch chăn cho em trai rồi mới mở miệng: “Tiểu Phồn, tối mai anh sẽ không ăn cơm với em.”

 

“Ân?” Trần Giản nhìn vào ánh mắt mang đầy ý hỏi của Trần Phồn, nuốt nuốt nước miếng.

 

“Lão Hoàng… Người thường chào anh trong căn tin ấy… Nói là để mừng em gái cậu ta đến đây nên mời anh ăn lẩu.” Trần Giản có hút do dự nói.

 

“Ăn lẩu? Anh đang bị cảm đó.”

 

“A? Anh biết… Nhưng cũng không nghiêm trọng lắm mà…”

 

“Được rồi, anh đi đi. Em tự giải quyết được.”

 

Trần Phồn đạp đạp chăn, sau đó lần thứ hai chui vào bên trong.

 

Dễ dàng như vậy? Trần Giản có chút bất ngờ. Tiểu Phồn hôm nay vô cùng dễ tính, nhưng mà gương mặt hình như có chút lạnh lùng. Ân, nhất định là do điều hòa quá thấp. Trần Giản từ dưới đáy lòng nhỏ giọng hoan hô.

 

.

.

.

 

Ân… Thịt bò… Cá viên… Đậu hũ… Nước lẩu trong nồi đã dần sôi trào, hương thơm bay lên… A? Sao lại nóng như vậy? Bà chủ ơi mau bật điều hòa… Nếu không thì quạt cũng được… Càng ngày càng nóng nha…

 

Trần Giản từ trong giấc ngủ lầm bầm, cả gương mặt đỏ bừng.

 

Trần Phồn đưa tay sờ sờ. Sao lại như vậy? Con người này, sốt đến nóng rần lên rồi.

 

“Anh, tỉnh tỉnh.” Trần Phồn vỗ vỗ mặt Trần Giản.

 

“Ân? Lẩu sôi?” Trần Giản mơ mơ màng màng mở mắt. Trên trán cậu có gì đó lành lạnh, vô cùng thoải mái.

 

“Lẩu cái gì! Mau, chúng ta đi bệnh viện.” Trần Phồn đưa tay nâng cậu dậy, “Chậm một chút, đến, em cõng anh.”

Trần Giản đem mặt dán trên lưng Trần Phồn. Vẩn còn rất nóng, nhưng hình như cũng không nóng quá… Trần Giản suy nghĩ miên man, chuyện về nồi lẩu cũng sớm bị ném một bên.

 

Sau khi chích thuốc, Trần Giản về nhà.

 

Trần Phồn nhìn cậu phụng phịu lui vào trong chăn có chút nhịn không được: “Ăn lẩu gỉ chứ, em xem anh muốn thành lò nấu lẩu thì có.”

 

Trần Giản chậc lưỡi, trong đầu thì cứ ong ong, khoan miệng lại luôn đăng đắng, cái gì cũng không muốn ăn. Nhưng khi nghĩ đến nồi lẩu… Thực sự là không cam lòng!

 

Bụng cậu ‘Ùng ục một tiếng.

 

Hai người song song sửng sốt.

 

Trần Phồn thấp giọng cười cười rồi đứng đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau, y mang theo một bát cháo cùng đĩa cải thìa trở về.

 

“Đây là cháo mẹ đã nấu trước khi công tác. Anh ráng ăn một chút.”

 

Trần Giản mếu máo, lộ ra biểu tình như lúc phải ăn canh gừng.

 

“À, chút nữa thì quên.” Trần Phồn dường như nhớ tới gì đó, “Mẹ đã dặn nếu em có xảy ra chuyện gì thì nhớ gọi điện báo lại cho mẹ. Anh chết chắc rồi, bệnh vầy mà không chịu ăn…”

 

“Đừng! Đừng! Đừng!” Trần Giản ủ rũ, cậu không muốn phải nghe mẹ lầu bầu thêm nữa.

 

Sau khi ăn xong, cậu ngẩng mặt lên, quả nhiên nhìn thấy dáng vẻ đạt được mục đích trên mặt Trần Phồn. Trần Giản trừng mắt, đáy lòng lại có chút phiền muộn, sao mình cứ để Tiểu Phồn chiếm thế thượng phong như vậy.

 

.

.

.

 

Thời gian Trần Giản sinh bệnh cũng là thời gian chuẩn bị thi cuối kì. Mà Trần Giản sau khi về trường trông thấy mọi người chăm chỉ ôn tập thì khờ dại hỏi: “Các cậu tụ tập làm cái gì nha?”

 

Đáp lại cậu là những âm thanh kêu rên của cả đám người: “Đang ôn tập cho kì thi cuối kì chứ gì!”

 

Trần Giản: "..."

 

.

 

“Tiểu Phồn! Sao em lại như vậy!” Trần Giản sắp ăn gần hết phần cơm thì đột nhiên nhìn y chằm chằm.

 

Trần Phồn miễn cưỡng nâng mắt: “Làm sao vậy?”

 

“Sao lúc ở nhà không thấy em ôn tập?” Trần Giản lộ ra dáng vẻ vô cùng đau đớn, “Sao em có thể lười biếng như thế? Sao lại dám làm anh hai và cả ba mẹ thất vọng?”

 

"..." Trần phồn bật cười, "Anh muốn nói gì nào?"

 

"Lẽ nào em không cảm thấy xấu hổ hay sao!"

 

Trần Phồn nuốt xuống ngụm cơm, cười dài nhìn Trần Giản: “Hay là nên nói, do không thấy em ôn tập nên anh cũng quên kì thi sắp tới, vì vậy chưa học chữ nào, đúng không?”

 

"Sao em lại biết?" Trần Giản mở to hai mắt.

 

“Rất đơn giản, bởi vì học kì vừa qua anh cũng quên rất nhiều đợt thi.”

 

“…Na, vậy phải làm sao bây giờ?” Trần Giản chọt chọt phần cơm còn lại, trở nên ủ rũ.

 

“Chỉ hai chữ: Học bài.” Trần Phồn cầm khay thức ăn đứng dậy liền nhìn thấy cô bạn lớp trưởng của mình.

 

“Bạn học Trần Phồn, sao lại khéo như vậy.”

 

“Phải, thật khéo.” Trần Phồn bày ra bộ dáng tươi cười.

 

“Hôm qua tôi và cậu bàn về kế hoạch ngoại khóa, cậu nghĩ thế nào rồi?”

 

Kế hoạch ngoại khóa ở vùng hải đảo này là do cả lớp cùng bàn sau khi thi xong thì sẽ tổ chức, đại đa số đều đã tán thành nhưng vẫn có một số người không hứng thú lắm.

 

“Tôi còn đang suy nghĩ.”

 

“Bạn học Trần Phồn, lần ngoại khóa này vừa có thể giúp mình thu thêm kiến thức, vừa có thể thư giãn, là một chuyến đi rất tốt.” Ánh mắt cô bạn lớp trưởng hiện lên một tia giảo hoạt, “Hơn nữa nếu cậu cùng đi thì sẽ thu hút thêm không ít người.”

 

"Vì sao?" Trần Giản không giải thích được.

 

“Nam sinh thu hút nữ sinh, nữ sinh thu hút nam sinh chứ sao.” Cô bạn lớp trưởng đẩy đẩy mắt kính, “Cậu suy nghĩ kĩ một chút.”

 

“Vậy sao – Bạn học Trần Phồn, nhìn không ra em được hoan nghênh như vậy.” Trần Giản dường như có chút thông suốt.

 

Khóe miệng Trần Phồn co rút: “Em cũng không ngờ anh lại quan tâm đến phương diện này như vậy. Lo mà học xong bài rồi hẳn nói tiếp, anh hai!”

 

.

 

“Ôi chao, đợt ngoại khóa này rốt cuộc cậu có đi hay không?” Đám người chạy đến hỏi.

 

Trần Phồn nhớ tới người anh thường hay lơ mơ của mình, khóe miệng dứt khoát lên tiếng: “Không muốn đi.”

 

“A – lẽ nào cậu có tiết mục hay hơn? Hay là muốn cùng bạn gái đơn độc đánh lẻ?”

 

Trần Phồn lưu loát đánh đầu thằng bạn: “Trước vượt qua kì thi rồi hẳn lo tôi có bạn gái không?”

 

Đám bạn kêu rên một tiếng bưng đầu rụt trở về.

 

Nhưng mà… Đơn độc đánh lẻ… Hình như cũng không tệ lắm.

 

.

.

.

 

“Tiểu Phồn, chúng ta ăn lẩu đi!” Trần Giản vươn vai, cậu đã không học nổi nữa.

 

“Không lo cho kì thi sao?” Lão Hoàng trong miệng ồn ào nhìn vào hai người. “Đến giờ mà còn lo ăn.”

 

“Vậy chúng ta đi.” Trần Phổn trở mình, “Thi xong 5h gặp ở sân tập.”

 

“Thật tốt quá!” Trần Giản đã sớm thèm ăn – Đương nhiên là trước khi mẹ trở về.

 

Trần Phồn buông bút, nhìn Trần Giản phát ra tươi cười. Chỉ một nồi lẩu mà đã khiến anh vui vẻ như vậy?

 

…Thế thì dùng thức ăn dụ anh ấy đi chơi cũng là cách hay.

 

.

.

.

 

“Thi thố thế nào rồi” Lão Hoàng cười hì hì ôm vai Trần Giản.

 

“Có lẽ là phải thi lại… Nhưng thôi kệ đi, buổi tối tôi vẫn đi ăn!” Trần Giản khó nén được vẻ hưng phấn.

 

Lão Hoàng vẻ mặt kinh ngạc: “Sao cậu biết Lão bàn tối nay rủ đi? Qủa nhiên tiên đoán như thần!”

 

"Không phải... Tôi..."

 

“Không phải cái gì, chúng ta phải ăn cho sạch ví tiền của hắn. Tối nay nhớ ăn nhiều vào! Đừng khách khí, đi thôi!”

 

"Này, này, này..."

 

.

.

.

 

Trần Phồn nhìn vào đồng hồ đeo tay, đã qua hơn nửa tiếng rồi.

 

Y lấy điện thoại, vừa muốn gọi đi liền thấy trời đổ mưa to.

 

Dự báo thời tiết chẳng phải nói không có mưa hay sao? Mình cũng quên không có mang ô theo, chẳng lẽ cùng với anh hai ở chung lâu ngày nên đã bị lây luôn rồi? …Ai nha, đây không phải trọng điểm! Trọng điểm là cái sân tập này sao lại lớn như vậy!

 

Trần Phồn thở hồng hộc, thật vất vả mới chạy được tới căn tin.

 

Sao anh còn chưa tới? Chắc không phải là mắc mưa đi? Cái tên ngốc tử đó, tốt nhất đừng có cảm nữa!

 

Vừa nghĩ tới đây y liền cầm lấy điện thoại, cũng bất chấp cả người ướt sũng mà bấm số gọi.

 

"Alô?"

 

“Anh, anh đang ở đâu?” Trần Phồn tận lực bình ổn thanh âm.

 

“Anh cùng tụi bạn đi ăn lẩu rồi.” Bên kia điện thoại phát ra một đống nháo thanh làm cho Trần Phồn nghe không được rõ, “Anh có gửi tin cho em đó nha. Tiểu Phồn, sao em còn chưa về nhà chưa? Mà sao lại có tiếng mưa? Tiểu Phồn? Em sao rồi? Tiểu Phồn? Alô? Tiểu Phồn?...”

 

Trần Phồn cúp máy rồi mở lên tin nhắn duy nhất.

 

‘Tiểu Phồn, tụi bạn kéo anh đi ăn, hôm nay em tự lo nha. Lần này anh có nhắn tin cho em rồi đó. ^_^’

 

Chỉ gửi một cái mặt cười liền giải quyết tất cả? Đồ ngốc!

 

Trần Phồn mặc kệ tiếng mưa, cũng không quan tâm mình có mang ô hay không mà chạy ào đi.

 

.

.

.

 

"Tiểu Phồn?" Trần Giản thay dép, vội vã vào nhà.

 

Vừa rồi điện thoại đột nhiên bị cúp, cậu có gọi lại nhưng không ai bắt. Sau đó một chút cảm giác thèm ăn cũng đều không còn, vì thế cậu nói một tiếng rồi chạy về nhà.

 

Cửa phòng Trần Phồn hé mở.

 

Trần Giản đẩy cửa đi vào liền thấy Trần Phồn nằm ngay trên giường, đôi mắt nhắm chặt, mà đồ của y vô cùng lộ xộn.

 

“Tiểu Phồn?!” Trần Giản lo lắng, bàn tay vô thức đặt trên trán y, cám giác một trận nóng hổi.

 

“Tiểu Phồn, sao em lại sinh bệnh?” Trần Giản muốn kéo y đến bệnh viện nhưng Trần Phồn so ra nặng hơn nên căn bản là kéo không được.

 

Trần Giản luống cuống tay chân gọi cho Trần mẫu, đổi lấy một trận tức giận: “Sao các con cứ gây phiền phức như vậy!”

 

Sau khi phát tiết qua đi, Trần mẫu từ trong điện thoại chỉ huy: “Con cởi quần áo ướt ra rồi thay đồ cho nó nhanh đi.”

 

Trần Giản gian nan kéo xuống chiếc quần trên người Trần Phồn, ánh mắt lướt qua thân thể, mặt không tự giác đỏ lên.

 

Đập vào mắt cậu là một làn da màu sắc khỏe mạnh, tứ chi thoạt nhìn vô cùng có lực, còn có…

 

“Sao vậy? Con thay được không đó?”

 

“…Dạ, được rồi!” Trần Giản lắc đầu, xua đi ý niệm ban nãy, nhưng thủy chung vẫn không có gan kéo xuống quần lót của y. Tiểu Phồn… Anh xin lỗi… Nhưng không thay quần lót chắc cũng không sao đâu…

 

“Thuốc hạ sốt đặt ở ngăn kéo thứ hai bên trong phòng khách, con kêu nó dậy uống thuốc, nếu như bất tỉnh liền gọi cứu thương.”

 

"... Đã biết."

 

“Sau khi giải quyết xong thì gọi cho mẹ.”

 

Trần Giản trái lo phải nghĩ, rốt cuộc cũng gọi được Trần Phồn mở mắt. Nhưng y vẫn còn mơ hồ, hơn nữa còn không nói gì, vừa uống thuốc xong liền lăn ra ngủ.

 

Trần Giản sau khi giải quyết hết thảy liền thoát lực ngồi xuống cạnh giường.

 

Lần trước Tiểu Phồn cũng đã lo lắng cho mình như vậy… Thật sự rất cực… Nhưng mà em ấy không có giúp mình thay đồ. Gương mặt Trần Giản lại bắt đầu nóng lên.

 

Trần Phồn nhắm mắt, không còn mang theo vẻ mặt trêu chọc thường ngày.

 

Thoạt nhìn vô cùng ôn nhu.

 

Trần Giản thầm nghĩ, đôi mắt vẫn không dời đi.

 

.

.

.

 

Đau đầu quá! Trần Phồn tỉnh dậy, thân thể vẫn còn có chút khó chịu.

 

Hôm qua sau khi về nhà, y chỉ nhớ mình bị choáng váng, và rồi sau đó ngất đi. Khẳng định là nhờ ơn của tên ngốc kia!

 

Đối với hành động chính mình khờ dại chạy dưới trời mưa, Trần Phồn rất không muốn thừa nhận, nhưng xác thực là y đã làm như vậy. Là vì y lo lắng, nhưng dù sao cũng chỉ là tự mình một sương tình nguyện mà thôi. Tên ngốc Trần Giản kia cái gì cũng đều không hiểu, chẳng lẽ mình chỉ có thể như vậy mà trêu chọc y cả đời?

 

Trần Phồn xốc chăn, xoa xoa đầu rồi đi ra ngoài.

 

Từ nhà bếp truyền ra âm thanh ‘Két két’.

 

Trần Phồn đi qua, chắc không phải là mẹ đã về rồi chứ?

Vừa bước vào phòng, y liền thấy Trần Giản thân đeo tạp dề, ngốc ngốc mà cầm cái xẻng lẩm bẩm một mình. Trần Phồn vừa thấy một màn như vậy, đột nhiên cái gì cũng không suy nghĩ, thầm nghĩ muốn trêu chọc cậu một phen.

 

Trần Giản có chút mệt mỏi. Tối qua cậu chờ đến khi Tiểu Phồn đổ ra mồ hôi mới dám đi ngủ, hiện tại còn phải dậy sớm nấu cơm. Chăm sóc người khác thực sự là việc mệt nhất trên đời.

 

“Chậc, anh muốn đốt luôn nhà bếp hay sao?”

 

“…” Trần Giản vừa quay lại liền thấy vẻ mặt tươi cười của Trần Phồn, cậu phản bác: “Anh đâu có tệ như vậy!”

 

Trần Phồn không lên tiếng, thẳng cho đến khi Trần Giản có chút mơ hồ thì mới mở miệng: “Phải, không đốt nhà bếp, chỉ là đốt trứng mà thôi.”

 

Trần Giản đỏ mặt: “Là anh cố ý đó!”

 

Trần Phồn im lặng, chỉ là cầm đũa gắp trứng, gương mặ tự nhiên mà bỏ vào miệng.

 

“Tiểu Phồn… Em không cần miễn cưỡng…”

 

“Anh, anh có biết hôm nay là ngày gì không?”

 

“Ngày gì?” Trần Giản ngốc lăng.

 

“Là ngày khởi hành chuyến đi ngoại khóa của ban chúng em.”

 

“A? Vậy chẳng phải là em bỏ lỡ rồi sao?”

“Đúng vậy, tối qua là vì chờ anh em mới mắc mưa, sau đó phát sốt…”

 

“Tiểu Phồn… Xin lỗi… Đến trễ một chút có sao hay không?

 

Trần Phồn nhìn nhìn đồng hồ: “Hiện tại bọn họ chắc cũng đi rồi.”

 

"Tiểu Phồn..." Trần Giản rất áy náy.

 

“Thôi thì như vầy, anh bồi thường bằng một chuyến khác, hai người chúng ta cùng đi?”

 

"A?"

 

.

.

.

 

Sau khi nói cho Trần mẫu, qua ngày hôm sau cả hai liền lên đường.

 

Hải đảo cách nơi họ ở cũng không xa lắm, chỉ cần đi một chuyến phà là có thể tới.

 

Nhìn thấy bốn phía đều là biển xanh, Trần Giản vô cùng hưng phấn. Bờ biển không cho xe vào, mọi người đều là đi bộ ngắm cảnh. Ngay cả lão nhân dắt theo một chú chó trắng cũng làm Trần Giản nhìn một hồi lâu.

 

“Quả thật rất vui nha!” Trần Giản lăn lên giường kêu lo.

 

“Đi tắm rồi hẳn nằm. Ngày mai cho anh đi đến phát mệt luôn.”

“Sẽ không sẽ không, ở đây rất vui.” Trần Giản tràn đầy tự tin.

 

.

 

Qua ngày thứ hai, bọn họ cùng nhau leo núi, quả nhiên làm cho Trần Giản kêu khổ không ngừng, tất cả tự tin trước đó đều bị đá đi không chút thương tiếc.

 

Trần Giản phủi sạch ghế đá rồi mới ngồi xuống, “Đi không nổi nữa!”

 

“Đã nói rồi mà!” Trần Phồn nhìn quanh bốn phía, “Em giúp anh đi mua đồ uống.”

 

Lúc sau, có người thoạt nhìn trẻ tuổi đến trước mặt cậu. Là một thanh niên lớn lên thanh tú, hắn cầm trong tay một khay ống khóa đồng tâm kèm theo cái bảng.

 

Trần Giản mở to đôi mắt, liền thấy thanh niên chỉ vào dòng chữ trên bảng.

 

“Mười đồng một khóa, ủng hộ cho hội những người tàn tật.”

 

Trần Giản đọc xong, nhìn vào vẻ mặt thành khẩn của hắn, có chút do dự. Nhưng nhìn thanh niên mỉm cười thành tâm, thật sự không giống lừa đảo.

 

Trần Giản vui vẻ giao tiền, cố ý mua trọn một đôi.

 

Thanh niên vẫy tay với cậu rồi mới rời đi.

 

Khi Trần Phồn trở về, liền thấy Trần Giản vẻ mặt đắc ý, trong tay cầm thêm gì đó.

 

"Đây là cái gì?"

“Ha ha, lúc nãy anh vừa làm chuyện tốt.”

 

“Chuyện tốt gì?” Trần Phồn không tin.

 

Trần Giản đắc ý, “Biết ngay là em không tin.” Cậu kể lại câu chuyện khi nãy một lần, sau đó lấy ra một khóa đưa cho Trần Phồn: “Cho em, cả hai chúng ta hợp thành một đôi.”

 

Tuy biết cậu bị lừa nhưng Trần Phồn vẫn nhận. Lúc này, y không có cười nhạo cậu, chỉ là trong lòng cảm thấy thỏa mãn.

 

.

 

“Vậy đến chừng nào chúng ta mới biển chơi?” Tại KFC, điều hòa khiến cho Trần Giản trở nên thoải mái.

 

“Chiều mai thì sao?”

 

“Nóng muốn chết, buổi tối đi?” Trần Giản hung hăng cắn một ngụm đồ ăn.

 

“Buổi tối nước biển đều đã rút xuống.”

 

Bỗng nhiên Trần Giản phát hiện gì đó, cậu chỉ Trần Phồn nhìn theo, “Đó đó, là người anh mới gặp hồi chiều!”

 

Người kia vẫn giống như trước đưa ra lời mời, đối phương hiển nhiên là không nhịn được. Sau đó nhân viên trong tiệm đi ra, hắn liền cùng họ cãi vả vài câu.

 

Trần Giản cứng họng.

“Đó chính là người anh mà nói câm điếc đó sao?” Trần Phồn nhịn không được bật cười, “Tiếng phổ thông nói rất lưu loát à bha.”

 

“…” Trần Giản thật sự nổi giận, cậu đang muốn đi thì bị Trần Phồn kéo lại: “Đừng tính toán nữa, chỉ hai mươi đồng thôi mà, không nên sinh chuyện.”

 

"Hắn đã gạt anh! Đúng là kẻ đừa đảo!”

 

“Nhưng cũng là anh cam tâm tình nguyện bị y lừa mà. Với lại nhìn anh dễ lừa như vậy.” Trần Phồn dời đi lực chú ý của cậu.

 

Trần Giản cúi xuống, lúc sau ngẩng đầu lên thì mắt đã đỏ một vòng.

 

“Là anh dễ lừa! Là anh ngốc nghếch! Em cũng luôn nói đùa anh rất vui còn gì!” Trần Giản gạt tay y đi, cầm lấy ba lô chạy ra bên ngoài.

 

Chẳng phải mọi lần anh ấy đều chỉ đỏ mặt sau đó phản bác vài câu thôi ư? Sao bây giờ lại… Trần Phồn nghĩ mình gặp phiền toái rồi, sao lại đùa dai như vậy. Y chưa nghĩ xong đã vội chạy theo.

 

.

 

Gần tới chạng vạng, thời tiết nóng nực dọa người. Trần Giản lê bước đi dưới thái dương, dọc theo bên đường đều là hàng quán đông người, chỉ có mình cậu ngơ ngác nhìn theo.

 

Cứ nghĩ đã làm chuyện tốt nhưng ai ngờ rằng bị người ta lừa, còn tưởng có quà tặng cho Tiểu Phồn em ấy sẽ rất hài lòng. Hiện tại mặt mũi đều mất, còn nổi giận nữa… Trần Giản quay đầu lại nhìn, nhưng tìm không được thân ảnh quen thuộc. Có phải mình nên đi tìm Tiểu Phồn trước không?

 

Trần Giản cứ thế mà lướt qua con phố đông người, cậu cũng không biết chính mình đang định đi đâu.

Sau khi không đi nổi nữa, cậu đến bên đường rồi ngồi xổm xuống. Căn bản là không có ai chú ý tới cậu, cậu cũng không thèm nhìn tới người nào. Nhìn nhìn khung cảnh xung quanh, Trần Giản vô thức thì thầm: “Tiểu Phồn…”

 

"Sao?"

 

“A!!!!” Trần Giản vừa thấy Trần Phồn đột nhiên xuất hiện bên cạnh liền sợ hãi kêu lên, dẫn tới sự chú ý của đám người khác.

 

"Đi lâu như vậy có mệt hay không? Em thì mệt rồi."

 

"... Em luôn đi theo anh?"

 

Trần Phồn dựa tường không đáp.

 

Nỗi lo của Trần Giản giảm hơn nửa phần, có Trần Phồn bên cạnh làm cậu yên lòng.

 

“Anh muốn ra biển.”

 

“Bãi biển cách nơi này rất xa, trời đã tối rồi, ngay mai hẳn đi.”

 

Trần Giản giận: "Anh muốn đi."

 

Trần Phồn thở dài, kéo tay cậu đi về phía trước.

 

.

 

Cả hai cùng đi tìm đường, dọc phố hỏi rất nhiều người, bởi vì bọn họ đều đã triệt để quên mất đường về. Trần Giản có chút hối hận, thế nhưng Trần Phồn nãy giờ vẫn không than phiền tiếng nào.

 

Rốt cuộc cũng đã đến nơi.

 

Nương theo ánh đèn mờ nhạt, Trần Phồn cầm lấy ba lô rồi nói: “Anh đi đi, em ở đây giúp anh trong đồ.”

 

Trần Giản chạy đến bờ biển. Bàn chân tiếp xúc bãi cát khô mịn rồi dần dần chuyển thành ẩm ướt.

 

Trần Phồn quả nhiên không có nói sai, thủy triều đã rút xuống rồi.

 

Trần Giản xoa xoa sống mũi, cảm giác bị gió thổi vào có chút lạnh lẽo, lòng bàn chân thi thoảng đạp phải những hòn đá nhỏ, xung quanh chẳng có thứ gì, chỉ còn một ngọn đèn dầu chiếu sáng xa xa.

 

Trần Giản thất vọng nhìn nhìn bãi cát mịn màng, cậu tìm một chỗ ngồi xuống, đem chân vùi vào trong cát.

 

Ngẩng đầu nhìn về phía trước, ven đường chỉ còn thân ảnh đang đứng dựa vào gốc cây.

 

Hình ảnh Trần Phồn trong tâm trí cậu vô cùng ôn nhu. Từ khi rời khỏi tiệm ăn đến giờ, y vẫn luôn nhường nhịn, bao dung cho cậu, cũng không oán giận việc cậu tùy hứng. Lúc này, bọn họ đáng lẽ là đang nghỉ ngơi tại phòng hoặc là lòng vòng thăm thú chợ đêm chứ không phải một người ngồi ngốc, một người đứng chờ.

 

Trần Giản dù có ngây thơ đến đâu cũng biết rõ rằng Trần Phồn luôn quan tâm và chiếu cố mình, dù cho có nói thế nào thì y vẫn gần gũi và quan tâm cậu.

 

Trần Phồn dựa theo thói quen nhìn vào anh trai liền thấy gương mặt tươi cười của cậu, mà nụ cười này tuy rằng có chút ngốc nghếch nhưng vẫn như cũ làm y cảm thấy ấm áp.

 

Lúc sau, có vài nhóm người dựng lều chuẩn bị qua đêm, có có nhóm khác bắt đầu chơi bóng, bãi biển thoáng chốc náo nhiệt hơn hẳn.

 

Trần Giản đứng lên, cậu muốn làm một số chuyện cùng với Tiểu Phồn, cậu muốn làm Tiểu Phồn vui vẻ.

 

Song song đó, Trần Giản cảm giác Trần Phồn quay đầu nhìn về phía mình, sau đó vội vã nhảy xuống chạy về phía này.

 

Trái tim Trần Giản đột nhiên nhảy lên.

 

Trần Phồn sau khi chạy đi vài bước liền dứt khoát phi thân nhảy qua, đem cậu đẩy xuống.

 

Đầu óc Trần Giản on gong một hồi, “Em đang làm gì…”

 

Bãi cát kế bên truyền đến âm thanh bóng rơi, sau đó có người kêu lên: “Thật xin lỗi! Thật xin lỗi!”

 

Trần Giản choáng váng.

 

Sau khi nói nói vài lời, bốn phía rốt cuộc an tĩnh trở lại.

 

Hô hấp gần trong gang tấc, cậu chỉ có thể tận lực mở to đối mắt, theo dõi biểu tình trên mặt Trần Phồn. Mà đối phương lúc này cũng đang chăm chú nhìn cậu, ngũ quan đều bị bao phủ bởi tầng ánh sáng mơ hồ. Điều này làm cho Trần Giản sinh ra một loại ảo giác dường như gương mặt Trần Phồn ngày càng gần hơn.

 

Trần Phồn đứng dậy, nhếch miệng nở một nụ cười: “Sao anh lại ngốc như vậy.” Y phủi phủi đống cát rơi trên đầu cậu, Trần Giản thấy được những vết hồng hồng trên bàn tay y, trong lòng cảm thấy đau xót, giọng nói run lên: “Tiểu Phồn… Xin lỗi…”

 

Trần Phồn kỳ quái giương mắt, hé miệng cười cười: “Anh nói gì vậy.”

"Tiểu Phồn... Xin lỗi... Em luôn quan tâm đến anh như vậy mà anh còn làm cho em lo lắng… Anh biết những lời em nói đều vì lo lắng cho anh, anh không nên nổi giận, xin lỗi…”

 

Trần Phồn trong tâm đau xót, chỉ có thể một mực lặp lại: “Anh nói gì.”

 

“Anh hại em mắc mưa, hại em không thể cùng bạn tham gia ngoại khóa…” Đôi mắt Trần Giản lại trở nên hồng hồng.

 

Trần Phồn không nói gì nữa, chỉ là cúi uống hôn lên khóe mắt Trần Giản.

 

Sự ấm áp này mình phải làm sao mới báo đáp được?

 

“Anh, anh cảm thấy có lỗi sao?”

 

"... Ân."

 

“Anh muốn bồi thường em thế nào?”

 

"..."

 

Trần Phồn đến gần.

 

“Vậy thì bồi thường em như vậy được không?”

 

Cậu chưa kịp mở miệng thì một đôi môi đã vội in lên.

 

Trần phồn sợ cậu cự tuyệt, y không muốn nghe những câu nói ấy, hiện giờ y chỉ muốn làm cho thời gian ngừng lại.

Đây cũng tính là bồi thường sao?

 

Trần Giản có chút hốt hoảng.

 

Nhưng vì sao mình lại không muốn cự tuyệt mà còn… sa vào trong đó.

 

Mà hiện tại không biết thì cũng chẳng sao, Trần Giản còn những năm dài đủ để cho cậu nhận ra – Những năm tháng sóng vai bên cạnh Trần Phồn.
 

Template by BloggerCandy.com