Đệ tam chương:
Mưa gió đã đình, ở hai bên bờ, du khách tới lui, khí xuân phơi phới, vì thế mà không nghe thấy âm thanh hỗn chiến nơi đây.
Kiếm đao triền miên, Triển Chiêu muốn tốc thắng nhưng tiếc rằng khí lực hao tổn, cộng thêm chân khí không thông, tứ chi bủn rủn. Trước là cường địch, tứ bề là nước, muốn thoát thân là việc vô cùng nan giải. Khí lực hao tổn, chớp mắt đã thấy bóng đao lao tới, Triển Chiêu giơ kiếm hộ thân, tay có chút run, hắn miễn cưỡng rút kiếm, chống đỡ thân mình.
“Xuân thủy bích vu thiên, họa thuyền thính vũ miên [Trời còn kém nước xuân xanh biếc, trên thuyền đêm nghe tiếng mưa gần]. Cảnh đẹp như thế sao lại lãng phí vào việc giết chóc?” Triệu Tĩnh chậm rãi đến gần, khóe môi khẽ nhếch, làm tăng thêm vài phần tà mị. Triển Chiêu tuy đầu vẫn còn thanh tỉnh nhưng kiếm lại nắm không xong, hắn lờ đi lời Triệu Tĩnh, âm thầm ngưng lực, chỉ đợi một kích cuối cùng.
Triệu Tĩnh chăm chú nhìn vào Triển Chiêu, thân thể vốn đã không còn lực chống đỡ nhưng vẫn quật cường. Mái tóc đen nhánh chưa khô nước mưa, gương mặt như họa, phong thái tự nhiên. Ở giữa thanh thiên, tay áo tung bay, thân hình tưởng như sắp ngã. Con ngươi đen láy hơi lộ ra vẻ không cam nhưng lại vẫn như cũ mà trầm lắng… Tâm trí Triệu Tĩnh có chút trì đãng, rồi bỗng giật mình ca ngợi một câu “Thơm quá, quả nhiên mỹ nhân như hoa…” Trong mắt, hào quang chớp động, hắn đưa tay phớt qua gò má Triển Chiêu. Chợt nghe tiếng cười lạnh, hắn kinh hãi nhìn lại.
Đối diện cách đó ba trượng, không biết từ khi nào đã có thêm con thuyền, đứng đấy là một bạch y phấp phới, lay động trong gió, ở Triệu Tĩnh xem ra hết sức chói mắt!
“Mèo con, nguyên lai là ngươi tác quái. Ta nói hôm nay thế nào rất không hay ho! Du hồ thì gặp gió mưa, muốn ngủ thì bị giảo cho hưng trí!” Tà áo phiêu phiêu, y khoanh tay ngạo nghễ đứng ở đầu thuyền, phảng phất giống như thiên địa đều chẳng hề đặt vào mắt. Mặc dù đứng cách xa nhau nhưng thanh âm lại nghe rõ mồn một.
Triểu Chiêu vui vẻ, ngưng tụ toàn lực, cường đề chân khí, thừa dịp Triệu Tĩnh tâm thần hư hoảng liền phi thân, ba bước đạp thủy, tuy có chút nhấp nhô nhưng vẫn phóng được ba trượng có hơn, kham kham hạ xuống đầu thuyền. Đột nhiên thân hình có chút bất định, tưởng như sắp sửa rơi xuống thì được Bạch Ngọc Đường lãm vai đỡ lấy: “Mèo con, thấy Ngũ gia ta cũng không nên kích động như thế, tại sao muốn đáp cũng đáp không vững?” Triển Chiêu tứ chi tê dại, khí tức đã loạn thì sao còn có khí lực cùng hắn cãi nhau.
“Sao nào? Mèo con?!” Cảm thấy thân hình trong lòng mềm mại, tay phải liền đáp mạch môn, Bạch Ngọc Đường mày kiếm hơi nhíu, y liếc mắt nhìn Triệu Tĩnh một cái, cười lạnh liên tục.
Triệu Tĩnh không ngờ việc đã chu toàn nhưng vẫn để Triển Chiêu dễ dàng đào thoát, hắn đang lúc tức giận thì lại thấy Bạch Ngọc Đường nắm lấy đầu vai Triểu Chiêu, vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu nhìn mình chằm chằm, lửa giận phút chốc bùng lên, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo. Trên mặt hắn cường cười: “Khinh công Nam hiệp quả nhiên rất hảo, giáo bản Hầu mở rộng tầm mắt! Vị bạch y bằng hữu này hẳn là Bạch Ngọc Đường Bạch Ngũ Hiệp?”
“Không dám, đúng là tại hạ!” Bạch Ngọc Đường nhàn nhạt nói.
“Nay có duyên gặp gỡ sao không đồng thuyền cộng ẩm, lấy rượu kết thân?”
Bạch Ngọc Đường ánh mắt thâm trầm, liếc nhìn Triển Chiêu còn đang mê muội: “Mèo con bây giờ còn nhíu miệng, có lẽ rượu phủ Hầu gia không hảo cho lắm.” Y cười: “Ngày khác hữu duyên tái ngộ, Bạch mỗ nhất định giáo Hầu gia chân chính Nữ Nhi Hồng!” Nói xong, y phất tay áo, ôm lấy Triển Chiêu nhập vào nội khoang, con thuyền sau đó ly khai.
Triệu Tĩnh bất động đầu thuyền, trên mặt âm tình bất định. Bàng Kì tiến lên nói: “Thật vất vả mới dụ được hắn đến đây, nhưng vẫn đi sai một bước. Bất quá… Hầu gia ánh mắt thật hảo, không thể tưởng tượng được Triển Chiêu lại phong tình như thế!” Nhìn xem sắc mặt Triệu Tĩnh, ngữ khí hắn có ý thăm dò: “Nghe nói Bạch Ngọc Đường này cùng Triển Chiêu quan hệ không phải đơn giản… Ta từng nghe nói họ ở khách điếm…” Thoáng nhìn thấy sự âm lãnh trong mắt Triệu Tĩnh, lòng Bàng Kì có điểm kinh hoảng. Lại nghe Triệu Tĩnh lẩm bẩm: “Triển Chiêu a Triển Chiêu, chúng ta còn nhiều thời gian…”
.
.
.
Lúc Triển Chiêu tỉnh lại thì nơi nơi cũng đã sáng đèn, nhìn thấy Bạch Ngọc Đường đang ngồi cạnh bàn, thưởng thức củ lạc, hắn liền muốn xuống giường nhưng lại thấy một trận choáng váng, nhớ lại mọi việc, Triển Chiêu nhắm mắt vận khí liền thấy khí huyết đã thông liền mừng rỡ nói: “Là Bạch huynh giải độc cho Triển mỗ?”
“Độc? Ngươi con mèo này là ngốc thật hay là giả ngu?” Bạch Ngọc Đường nghe vậy liền lủi tới giường, nhìn Triển Chiêu một lúc lâu liền chọn mi nói: “Ngươi nếu không biết thì Bạch gia sẽ nói cho ngươi, chén rượu ngươi uống tên mang tên là ‘Mỹ Nhân Túy’, là thứ dược dùng để đối phó với những phi tử không nghe lời…”
“Bạch Ngọc Đường! Ngươi không cần nói bậy!” Triển Chiêu sắc mặt đỏ lên, trong cơn tức liền bắt lấy cổ tay y.
“Uy, Miêu đại nhân, đây không phải là Khai Phong phủ đâu nhé?” Ý bảo Triển Chiêu buông tay, y đặt mông ngồi lại trên ghế: “Bạch gia ta nói bậy?! Ai chẳng biết tên Vĩnh An hầu kia tính hảo nam sắc –” Nhìn xem Triển Chiêu sắc mặt trắng bệch, y cúi đầu tiếp tục nhâm nhi củ lạc: “Hôm nay vòng vo một hồi liền coi trọng mèo ngốc nhà ngươi!”
“Ngươi –!” Triển Chiêu giận dữ, đang định đứng dậy thì nghe ngoài cửa như có tiếng cười, lập tức ngửi thấy một trận hương thơm bay tới – là một lục y nữ tử mang theo khay trà tiến vào, đôi mi cong nhẹ, thân hình nõn nà, bước đi nhẹ hẫng, tiếng cười khanh khách. Vào cửa, nàng liếc nhìn Bạch Ngọc Đường một cái liền nhẹ nhàng chuyển đến bên giường dâng trà: “Lời nói Ngũ gia quả thật không giả, Vĩnh An hầu kia thường hay tới đây, bọn tỷ muội đều có nghe thấy.”
“Đa tạ cô nương.” Triển Chiêu tiếp nhận chung trà, cũng không nói tiếp. Chỉ thấy nàng có chút quen mắt, lúc này đánh giá mới lập tức ngẩn ra, người này mặt mày cùng Tô Hồng tương tự vài phần! Hắn nhìn xung quanh, màn che phấp phới, bình phong tinh tế, hương khí liêu nhân, liền lập tức hỏi: “Bạch huynh, đây là nơi nào?”
“Thiên Hương các.” Bạch Ngọc Đường cho hắn ánh mắt nhàm chán đến cực điểm, không chút để ý mà nói. Triển Chiêu nghe xong cơ hồ nhảy dựng cả lên, vội vã mặc quần áo vào khiến cho Bạch Ngọc Đường không khỏi hắc hắc cười to.
“Triển đại nhân giữ mình trong sạch, quả nhiên không giống như những nữ tử nơi phong trần này.” Lục y nữ tử ngữ khí u oán, làm cho người ta cảm thấy có chút điềm đạm đáng yêu.
“Một nơi dù có phức tạp thế nào thì bên trong cũng không thiếu thanh liên, Triễn mỗ sao dám đánh đồng? Hôm nay xác thực là có yếu vụ trong người, cô nương chớ nên để tâm!” Triển Chiêu nghiêm mặt nói.
Bạch Ngọc Đường ngăn trở dáng vẻ xấu hổ trên mặt nữ tử: “Lăng Miếu, không cần nghe con mèo này nói chuyện.” Rồi đột nhiên ghé đến bên tai Triển Chiêu cười hì hì nói: “Ta đã sớm nói qua, ngươi mặt ngoài đứng đắn, tao thanh cốt lý mà lại cùng cái long dương kia bồi rượu, chi bằng hãy vì Ngũ gia ta mà đấm lưng!”
Triển Chiêu giận dữ, một kiếm xuất ra, nhưng Bạch Ngọc Đường đã sớm ly khai, y ha ha cười, từ trên cửa sổ phóng xuống, Triển Chiêu đề khí thả người, theo đuổi không từ.
Ánh trăng vằng vặc, cánh hoa rơi đầy, bên dưới màn đêm, hai thân ảnh một bạch một hồng cùng nhau rời đi.
Triển Chiêu phẫn nộ đến chịu không nổi, rút kiếm nhanh chóng đuổi theo. Thấy phía trước bóng trắng đột nhiên bất động, hắn liền thu kiếm, nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường. Đang muốn đặt câu hỏi liền thấy người kia giơ lên ngón trỏ mà ‘hư’ một cái, lôi kéo mình nấp sau lùm cây. Triển Chiêu thuận mắt nhìn qualiền thấy chấn động! Lại nghe bên tai là tiếng cười trầm thấp của Bạch Ngọc Đường: “Mèo con, xem ra tối nay thu hoạch không nhỏ a!”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét