Thứ Bảy, 18 tháng 8, 2012

Hoán khê sa - 5

Đệ ngũ chương:


Hôm sau.

Bao Chửng và Công Tôn đã khởi hành từ sớm. Bao Chửng dặn dò Triển Chiêu hôm nay hoàng thượng triệu kiến, trước mắt đã qua giờ lâm triều nên hắn vội vàng vào cung.



Tùy Lí công công dẫn vào tiền điện. Bên trong thư phòng, Triệu Chinh trầm ngầm xem thư, hắn bước vào hành lễ. Người kia hơi hơi ngẩng đầu, cười nói: “Miễn lễ.”

Nhìn thấy Triểu Chiêu một thân quan y tứ phẩm hồng sắc, thân hình đứng thẳng, thần tình tuấn dật, phong thái tự nhiên. Ánh mắt Triệu Trinh nhẹ đảo, thoáng nhìn qua thanh kiếm trong tay hắn, ý cười càng sâu: “Triển hộ vệ, kiếm có dùng được không?”

“Cự Khuyết có nét hay riêng, khó phân cao thấp.” Triển Chiêu thành thật đáp, nhớ tới tiền sự, trong lòng liền cười khổ.

Lúc trước hầu hạ Nhân Tông cải trang ra cung, ở Tùng Giang mạt phủ nhìn thấy kiếm này, Nhân Tông ra giá ngỏ ý muốn mua. Sau khi nói ra thân phận, song hiệp chi mẫu tức Đinh lão phu nhân liền một ngụm đáp ứng, nhưng có một điều kiện duy nhất chính là tìm ra người tài giỏi hơn so với chủ nhân của kiếm – Đinh gia tiểu thư Đinh Nguyệt Hoa. Triển Chiêu không thể chống cự nên rốt cuộc phải cùng Đinh tiểu thư so tài một lần, rốt cuộc thắng được kiếm này. Lão phu nhân hai tay dâng vật, cũng hy vọng nhận được ý chỉ hôn. Thế nhưng sau khi hồi cung, Nhân Tông mặc dù ban cho Triển Chiêu nhưng kiếm thì vẫn giữ lại. Theo lời Triệu Trinh thì mình tâm thần không yên, đêm ngủ bị nhiễu, mà danh kiếm Cự Khuyết tựa như tinh quang trong đêm, khí phách ngưng tụ, là chính kiếm của thiên đạo, tựa như  điển cố khi xưa Tần Quỳnh và Úy Trì trợ giúp Đường Thái Tông trừ tà. Đinh gia thấy thánh ý khó cãi, nên cũng không làm khó, nhưng là Định Triệu Lan mỗi khi gặp Triển Chiêu thì vẫn trách hắn bội ý.

“Vậy thì tốt rồi.” Triệu Trinh đứng dậy, thong thả đến bên cửa sổ: “Cự Khuyết, thân kiếm đen tuyền, không mang sát ý, là thần binh lợi khí, xem ra cũng không làm bôi nhọ Triển hộ vệ.” Hắn lại nói tiếp: “Ngươi có biết vì sao ta ban thưởng kiếm này?”

Triển Chiêu ngưng thần, rồi lại cúi đầu thì thầm: “Quân có câu ‘kiếm ở bên, quốc thịnh vượng’ [ý nói Triển Chiêu tựa như thánh kiếm, có Triển Chiêu phò trợ thì nước sẽ thịnh.]” Trong nhất thời lòng như mềm hơn, đôi môi lại phát ra một câu: “Tạ thánh thượng.”

“Triển hộ vệ làm việc trẫm luôn yên tâm. Hiện Xích Long giáo xuất hiện ở Khai Phong…” Gặp Triển Chiêu định quỳ xuống nghe, Triệu Trinh cười nói: “Không cần quy củ như thế, quỳ đến quỳ đi, nói rõ sự tình xem?” Triển Chiêu mỉm cười đứng lên.

“Theo báo, thành đô, Hàng Châu, đều có Xích Long giáo tác loạn. Nếu không hoàn toàn diệt trừ chỉ sợ sẽ có loạn.” Triệu Trinh nghe thấy liền nói: “Đều là những nơi trọng yếu, ngươi cứ theo tình hình mà thượng tấu, trẫm tự có an bài.”

“Đây là chức trách của Triển Chiêu, tất sẽ toàn lực ứng phó.” Hắn chỉnh đốn trang phục rổi đáp. Việc này liên lụy nhiều phía, cũng không giống như chỉ do giang hồ, lời của Triệu Trinh tựa hồ còn có ý khác…

“Vạn tuế, Vĩnh An hầu đến.” Lí công công đột nhiên cất tiếng, Triệu Trinh ánh mắt lướt qua Triển Chiêu, nâng tay nói: “Ngươi lui ra đi.”

Triểu Chiêu rời khỏi thư phòng, rơi vào trầm tư. Giữa đường chợt thấy áp bức, hắn theo bản năng ngẩng đầu, liền thấy từ xa có người đi tới, ngọc quan cẩm bào, đúng là Vĩnh An hầu Triệu Tĩnh. Chợt nhớ tới lời của Bạch Ngọc Đường, lại nghĩ đến vết xe đổ nên hắn đối với người này tự nhiên không có hảo cảm. Hắn tái nhìn lên thì thấy người kia mặc dù thần thái thoải mái nhưng ánh mắt lại thâm sâu khó lường, gắt gao nhìn về phía này: “Triển hộ vệ, biệt lai vô dạng.”

Triển Chiêu đạm đạm thi lễ rồi xoay người đi xa, đưa đến những thủ hạ bên cạnh Triệu Tĩnh không biết phải làm sao. Triệu Tĩnh cũng không nghĩ đến hắn lại thẳng tránh như vậy, Đường công công ở bên vừa liếc nhìn ánh mắt Triệu Tĩnh liền không khỏi đánh cái rùng mình.

Triển Chiêu trở lại Khai Phong cũng không thấy Bạch Ngọc Đường, thầm nghĩ hắn tám chín phần là xâm nhập Xích Long giáo! Nhớ đến lời Triệu Trinh liền cảm thấy khẩn trương nên nôn nóng hướng mọi người trong phủ phân phó rồi rút kiếm rời đi.

.

.

.

Sùng Văn điện, Sướng Xuân viên, Ngự Liễu đình.

Lí công công khoanh tay đứng thẳng, ánh mắt dõi theo bàn cờ.

“Vương đệ, nhiều năm bên ngoài kì tài vẫn không mai một… mà ngày càng sắc bén…” Nhân Tông cười dài nói, hắn có chút trầm tư.

“Binh pháp nói ‘đa toán thành, thiếu toán bại’ [tính toán kĩ càng sẽ thành công, tính toán bất cẩn sẽ thất bại]… Mặc dù không thể cùng hoàng huynh trị quốc bình thiên hạ nhưng bên ngoài luôn chăm chỉ học hỏi, không hề buông lỏng.” Triệu Tĩnh cười đáp, thủ hạ không chút dao động.

“Nga? Trẫm thì nghĩ đến ‘kì thuyết hợp nhân đạo, nhân đạo hợp thiên đạo’ [cách chơi cờ biểu đạt tâm tính con người, nhưng tâm tính con người thì phải thuận theo thiên đạo thì mới đúng lẽ], làm người không nên mang quá nhiều sát ý… Chiếu tướng!”

“Vạn tuế cao kiến, thần đệ hiểu được.”

.

.

.

Tới Loạn Thạch đồi, Triển Chiêu ẩn thân quan sát một lát, quả nhiên lúc sau liền gặp được Xích Long giáo chúng một hàng ba người tiến vào mộ cổ.

Hắn đột nhiên nhảy xuống đánh úp, một lúc thu được cả ba!

Trà trộn vào trong mộ cổ, Triển Chiêu chấn động. Bốn phía vách đá bóng loáng như gương, kiến trúc đường lối quanh co, gian này nối tiếp gian kia, phía trên tựa như còn có một đường thông ra bên ngoài, đường lối tựa như ngôi mộ của các vương hầu.

Triển Chiêu cẩn thận quan sát, đem mình giấu vào chỗ tối, lặng lẽ theo dõi những tên hắc y đang nối đuôi nhau đi vào. Hắn đang nín thở ngưng thần lại chợt nghe phía sau xuất ra tiếng động nên theo phản xạ vội vã xoay lại! Người tới tay áo nhẹ lay, nhanh chóng rẽ sang bên phải. Triển Chiêu cả kinh, mũi chân điểm nhẹ, nhảy đến phía sau, thân hình như tên rời cung, từ thế phòng thủ chuyển sang tấn công, hắn quát khẽ: “Bạch Ngọc Đường, ngươi đừng náo loạn!”

Người tới mặc dù đang trong địch huyệt nhưng vẫn một thân bạch y chói mắt, đúng là Bạch Ngọc Đường!

“Ngươi con mèo này, thật không biết tốt xấu, Bạch gia ta là đang giúp ngươi!” Bạch Ngọc Đường lui ra phía sau, tựa vào trụ cột mà lười biếng nói.

“Bạch huynh có phát hiện gì?” Thấy hắn bình yêu vô sự, Triển Chiêu buông nhẹ khẩu khí, vội hỏi. Sắc mặt Bạch Ngọc Đường khẽ biến mà nói nhỏ: “Mèo con, đi theo ta!” Thấy hắn lộ vẻ ngưng trọng, Triển Chiêu cũng căng thẳng trong lòng mà nối gót theo sau.

Ở phía sau, tương thông với thạch thất là một ám lộ, kéo dài thăm thẳm. Thoáng nhìn qua những mũi tên mộc thạch tán loạn trên đất thì đã biết cơ quan đã bị một tay Bạch Ngọc Đường phá hủy, Triển Chiêu âm thầm thán phục. Bạch Ngọc Đường dường như có sở cảm, hắn tà nghễ liếc mắt một cái: “Hừ… Đám cơ quan này còn không đáng để ta chơi đùa!” Triển Chiêu cười nhưng không nói gì.

Đi đến một nội sảnh trống trải trong thạch thất, hai người phi thân đánh ngất hai gã trông coi, Bạch Ngọc Đường mặt mày khẽ nhếch ý bảo Triển chiêu: “Nhìn xem!”

Triển Chiêu cúi người, nhất thời chấn động. Bên trong toàn là diễm tiêu, đao tên súng ống, muốn bấy nhiêu liền có bấy nhiêu, cũng đủ cho mấy vạn đại quân chi dùng! Trong nhất thời bàn tay trở nên lạnh băng, việc này nguy hiểm vạn phần, Triển Chiêu cảm thấy hối hận vì đã đem Bạch Ngọc Đường vốn không liên quan kéo vào việc này, lấy tính tình của đối phương mà xét thì lúc này bảo y rút lui chỉ là chuyện tốn nước bọt.

“Hừ, Triển Tiểu Miêu, Bạch gia biết ngươi đang nghĩ cái gì, ta muốn đến liền đến, cùng ngươi vô can! Việc này nếu khoanh tay đứng nhìn thì thật làm hỏng đại danh Ngũ gia của ta!” Bạch Ngọc Đường liếc hắn một cái: “Ngươi tốt hơn vẫn là nên tìm cách đối phó với việc này đi!”

Triển Chiêu chậm rãi đứng lên, hai người nhìn nhau, hắn cắn răng nói: “Đi!”

“Nếu đã đến đây thì sao lại vội vã mà đi như thế? Ta đây đợi đã lâu…” Thanh âm chói tai vang lên trong không gian tĩnh lặng khiến cho lòng người càng thêm bức bách, cả hai chấn động, đồng thời quay lại.

Trong đại sảnh, ‘sát’ một tiếng, đá lửa nổi lên, khung cảnh bỗng chốc sáng như ban ngày. Đứng xung quanh là những hắc y giáo chúng, nghiêm trang khoanh tay, lặng ngắt như tờ. Ngay giữa trung tâm là một người khác, cũng thân bạch y, vai áo trễ xuống, xích long đỏ rực theo động tác của hắn mà uốn lượn, nhìn đến ghê người!

  Hắn thế nhưng mang theo mặt nạ, dáng vẻ dữ tợn, lộ ra thanh quang, vô cùng chói mắt. Đôi đồng tử không chút sinh khí, bắn thẳng đến đây.

“Triển Nam hiệp, Bạch Ngũ hiệp, quả nhiên có khí phách!” Thanh âm cách một lớp mặt nạ phát ra tựa như gió hạ sấm rền, có một loại cảm giác đặc biệt khó tả, càng thêm khiến người kinh sợ.

“Xem ra ngươi chính là chù mưu!” Bạch Ngọc Đường lãnh đạm lên tiếng, đưa tay rút kiếm, lóe ra hàn quang: “Hãy xưng ra tên, miễn ngươi chết không nhắm mắt dưới kiếm của Bạch gia ta!”

“Cáp… khá lắm Cẩm Mao Thử!” Một trận cuồng tiếu vang lên, bạch y nhân mắt lạnh ra hiệu. Trong sảnh xuất hiện thêm hai thân ảnh lam bạch, ngạo nghễ đứng thẳng, tỏa ra kiếm khí, toàn thân cao thấp lại không hề động đậy, chẳng hề sơ hở. Lam y nhân tướng mạo thong dong, một chiêu khởi kiếm thông thường nhưng lại toát ra vô số hàn quang, xem ra cũng không tầm thường. Trong mắt như chưa lưỡi sao, chỉ chút dị động chúng liền phóng ra.

 

2 nhận xét:

  1. Ta mê ‘Đường phong chi Thừa Kiền’ như nàng nè ^^ , nghe lời nàng khuyên a ~

    Chương này ..hem có ji hint hết à ! Mà ta kết cái câu bên cạnh Chiêu Chiêu nhìu lang sói của nàng nha ~

    Ta cũng có cảm giác vậy ! Nhìn Miêu Nhi " của ta " như nhìn miếng thịt dê nướng a >.<

    Trả lờiXóa
  2. Chiêu Chiêu như miếng thịt ngon, ai nhìn qua cũng có đầu óc cũng đen tối~

    mà "của ta" là sao vậy =))

    Chiêu cục cưng là của ta a =)))

    Trả lờiXóa

 

Template by BloggerCandy.com