Đệ lục chương:
Tên đã lên dây, tình thế hết sức căng thẳng!
Bạch y nhân chậm rãi nói: “Bổn tọa xem trọng các ngươi đều là anh hùng can đảm, nếu như thức thời thì nên tìm lấy một đường sinh cơ, bằng không…” Lại một trận khặc khặc kì quái.
Cười.
“Hãy bớt sàm ngôn đi!” Bạch Ngọc Đường hừ lạnh một tiếng, thanh kiếm chỉ thẳng vào bạch y nhân: “Kiếm ta sẽ không lưu tình!”
“A… Hảo! Hôm nay bổn tọa sẽ cho các ngươi thua tâm phục khẩu phục! Các vị hộ pháp, cứ ra tay không cần khó xử!” Bạch y nhân phất lên tay áo, thân hình hắn thoảng đảo, phút chốc đã ngồi lên thượng tọa. Thân pháp quỷ mị, đến cả Triển Chiêu cũng cảm thấy chấn động.
Khóe mắt Triển Chiêu đảo quanh bốn phía, nhóm hắc y nhân đã bắt đầu rục rịch, hắn thấp giọng nói với Bạch Ngọc Đường: “Chu toàn mọi việc, tìm đường thoát thân.” Tuy vậy, trong lòng đã biết sẽ có khó khăn, nếu như không tìm cách thoát ra thì có thể ngọc thạch câu phân [ngọc nát đá tan], tất cả sẽ hủy tại nơi đây!
Bạch Ngọc Đường liếc hắn một cái, cười nói: “Mèo con, ngươi luôn không phục Bạch gia, hôm nay chúng ta liền thử xem ai ra tay nhanh hơn!” Ánh mắt đảo qua bốn phía, y lại nhìn đến tên đối diện: “Các ngươi từng người đánh tới hay là tất cả cùng lên?”
Vừa xong, tiếng xé gió liền truyền đến.
---Một tên nhanh chóng xông lên, thanh đao trong tay mạnh mẽ vung tới, thế như cuồng phong.
“Mèo con, dàn trận!” Không đợi Triển Chiêu trả lời, Bạch Ngọc Đường đã không ngần ngại xông về phía trước. Họa Ảnh tung ra khỏi vỏ, kình phong sắc bén nổi lên, sát ý nhằm phía đối thủ mà đánh tới.
Chỉ trong giây lát đã qua năm chiêu. Đao không tiếng động, tinh quang chói mắt.
Đại hán nhe răng cười, Qủy Vực tập đao liên tiếp vung ra, một chiêu như trăm ngàn nhát, tuyệt không có biến hóa dư thừa. Tình thế khó phân, nháy mắt lại thêm một đao.
Động tác mau lẹ, chớp động như sấm!
“Qủa nhiên đao ảnh thật nhanh, Quỷ – Đao – Vương!” Khóe môi mang theo ý cười, y thu kiếm xoay người, “Ngươi thua.”
Đối phương còn không cam lòng, rống to một tiếng rồi nhằm vào Bạch Ngọc Đường mà bổ tới, đột nhiên nhân ảnh tiêu tán, cổ họng chợt lạnh, chỉ nge thấy thanh âm của Bạch Ngọc Đường băng lãnh: “Chính ngươi muốn chết, không thể trách ta!” Ra tay dứt khoát, một kiếm ngay tại yết hầu.
Chỉ trong một chén trà nhỏ, nội điện đã phơi thây ba gã hảo thủ…
Bạch Ngọc Đường a Bạch Ngọc Đường, quả nhiên đã xem nhẹ ngươi! Bạch y nhân mục mâu sắc lạnh, sát khí ẩn hiện, đang định xuất thủ thì đã thấy một bóng đen đã từ sau phóng tới – dáng người thướt tha, xinh xắn lanh lợi, là một nữ tử. Mặc dù có hắc sa che mặt nhưng chỉ cần nhìn vào thân ảnh đã đủ khiến lòng người lay động. Đôi mắt mọng nước dời về phía Bạch Ngọc Đường, kham kham nhìn thẳng!
Bạch Ngọc Đường trong lòng chấn động! Khí chất lạnh lùng tựa như hoa mai, khuôn mặt này sao lại quen đến vậy.
Đang trong lúc phân tâm lại nghe người kia khẽ quát một tiếng, ngân quang bắn tới! Bạch Ngọc Đường sao đãng, lập tức biến chiêu giơ tay ứng phó, Họa Ảnh nhắm thẳng, ‘khách’ một tiếng, hào quang khắp nơi. Hắc sa che mặt của nàng khẽ rung, tuy vậy gương mặt lại không chút biến đổi, ngón tay uốn lượn, ngân liên bay tới!
“Bạch huynh!” Triển Chiêu bất ngờ kêu to, Bạch Ngọc Đường lảo đảo thu thế, lấy kiếm trụ thân, bạch y chói mắt nhưng bên vai trái đã nhiễm một mảnh hồng sắc.
Ở thượng điện, ánh mắt nữ nhân vẫn lợi hại như đao, không rõ cảm xúc, Bạch Ngọc Đường nhất kích đắc thủ [một chiêu ăn đủ =))], không khỏi cười lạnh một tiếng. Cùng lúc đó, những mũi nhọn lại liên tiếp lao thẳng đến!
Ám khí không xuất ra không một tiếng động, sắc bén làm người sợ hãi. Cự Khuyết cũng rời khỏi vỏ.
Kiếm quang hồng sắc.
Kiếm thế như gió.
Kiếm phong vẽ ra một đạo đường cong duyên dáng, nhanh lẹ như sấm. Hào quang vụt sáng, ám khí hướng đến Bạch Ngọc Đường trong chớp mắt không biết đã đi đâu. Theo sau là những tiếng kêu thảm thiết, hai gã hắc y nhân đang muốn xông lên hét lớn rồi gục xuống.
“Qúy giáo dùng những kỹ xảo thể này sao có thể khiến hai chúng ta tâm phục khẩu phục?!” Triển Chiêu trầm giọng mà nói, quang diễm trong mắt cũng làm bạch y nhân chấn động.
Hắn đảo mắt nhìn xuống hai người rồi âm trầm nói: “Còn có một cửa, bày trận!”
Trong nháy mắt, Triển Chiêu đã bị đám người vây quanh. Dưới chân vị trí biến hóa, đông tây bủa vây, cho dù có người bị thương thì sát ý vẫn không giảm bớt. Bọn họ sắp không đồng nhất, tụ thành một khối, bóng kiếm lắc lư, che lấp những nơi đối phương có thể thoát thân. Đúng là Thập Nhị Thiên Cương trận! Trận hình biến ảo, chiến lược xuất chiêu khó mà nắm được. Trong lòng Triển Chiêu căng thẳng, lại quan tâm thương thế của Bạch Ngọc Đường nên tâm trì không thể tập trung, phút chốc ở trên cánh tay lại hứng thêm hai đạo máu.
“Triển Tiểu Miêu, Ngũ gia ta ngươi còn không quản mà lo nghĩ cái gì?!” Bóng trắng xông thẳng, tiện tay phát chiêu, phát ra mảnh bạch quang! Triển Chiêu phòng thủ hậu phương, thần tình biến ảo, kiếm chiêu phát sau mà đến trước, kiếm ảnh chằng chịt, chỉ trong một chiêu mà đã phong tỏa huyệt đạo năm người, năm tên hảo thù kêu cũng không kêu liền ngã xuống.
Lam bạch song ảnh, thân ảnh nhẹ bay, giống như du long, khắc xuất khắc nhập, len lỏi đến từng vị trí.
Thả người lao xuống, cả hai nhìn nhau rồi lại lập tức tách ra.
Cầm tặc tiên cầm vương [dẹp giặc trước phải bắt tướng giặc].
Bạch Ngọc Đường cười dài một tiếng, uốn cong thân kiếm, vẽ ra một đạo hình cung, tạo ra đường sống, đối phương chưa kịp phản ứng đã thấy Triển Chiêu xuất thêm một kiếm, nhưng lại theo một hướng không ngờ mà đến, trận đồ xuất hiện kẻ hở, đám người trở nên đại loạn!
Bóng trắng phóng lên cao, Họa Ảnh mang theo sát khí, nhanh như tia chớp, hướng đến bạch y mặt nạ mà phóng tới.
Bạch y nhân cười lạnh, tay áo lay động, hàn ý hệt như như cuồng phong mà liên tiếp áp đến, Bạch Ngọc Đường tránh đi một chưởng lại không tránh khỏi một chưởng thứ hai. Thân hình vội vàng thối lui, ‘đặng đặng đặng’, y phải lùi lại mấy bước mới có thể ổn định, trong ngực khí huyết cuồn cuộn, một ngụm máu phun ra!
Bạch y nhân thong thả bước xuống, định ra một chiêu kết thúc lại thấy lam ảnh nhanh nhẹn lao tới.
Bạch Ngọc Đường mở to đôi mắt, Triển Chiêu thế nhưng lại nhắm thẳng vào bạch y nhân mà vận nội lực, xuất ra sát chiêu! Người nọ kinh sợ, biến chiêu không kịp, vội vàng dồn hết toàn lực vào cả song chưởng.
Triển Chiêu giương kiếm, nhắm thẳng vào vai của bạch y nhân, máu văng khắp nơi, nhưng đồng thời cũng bị trúng chiêu, nhất thời ngã xa ba trượng có hơn.
“Mèo con?!” Bạch Ngọc Đường ánh mắt phát hỏa, quát to một tiếng, vận hết chân khí để mà phi tới.
Bạch y nhân lui về mấy bước rồi mạnh mẽ dừng lại, vốn chỉ là một chiếc mặt nạ tầm thường nhưng chỉ trong nháy mắt lại trở nên dữ tợn, mục mâu biến đỏ, hướng thẳng về phía của Bạch Ngọc Đường đang bán ôm Triểu Chiêu lung lay sắp đổ, lạnh lùng nói: “Giết! Giết không tha!”
Có phải ta vừa bóc được cái tem không nhỉ? Ta hiếm khi nhìn thấy nó....
Trả lờiXóatự nhiên tự nhiên đi~
Trả lờiXóanhà mới nên vắng lắm a =)) *mời trà*
Ta không hiểu lắm !! Đến cuối là Miêu Nhi tự nhiên tấn công Bạch Bạch huh !? Why ?
Trả lờiXóaMà ta không thik con chuột của chương này nha , sắc mê tâm khiếu , bị thương là đáng đời . Miêu Miêu của ta ( của ta nà ^^ ) đẹp thế không ngắm lo ngắm con mắm đó >".< Ta mất tem òi ...
ế, chưng này thì bạch y là thèng cha đeo mặt nạ, nắm đầu xích long giáo ấy~
Trả lờiXóauhm~ có gì để ta xem lại rồi chỉnh chó rõ tí~
Chương này đọc khó hiểu quá T T
Trả lờiXóakhó hỉu sao T^T
Trả lờiXóađể chỉnh lại T^T
tại chương này cũng khó edit nữa, thông cảm nhaT^T
Nàng đâu òi !? Sao mí truyện kia ngày nào lên cũng up chương mới mừ Thử Miêu của ngta hem cóa >.< * giãy giãy *
Trả lờiXóahãy thông cảm cho tấm thân tàn TT^TT
Trả lờiXóađể cn - t4 rảnh ta bù lại *bỏ chạy*