Chương 4:
"Reng…"
Ai, lại hết buổi học, tôi một mình một người
đi trong vườn trường.
Từ sau buổi party tôi không còn gặp Thiên
Lĩnh, cậu ấy đã không đến trường vài ngày. Cậu vì cái gì không đến? Tôi thật tò
mò. Tôi còn chưa chính thức trả lời, chẳng lẽ cậu ấy không muốn biết sao? Như vậy
thật không giống Thiên Lĩnh. Hay là cậu đã gặp chuyện gì? Có nên đến nhà hỏi
thăm hay không? Thôi, vẫn là quên đi, nếu đi thì chẳng khác nào tự tìm phiền
não.
"Tiểu Dạ!"
"Thiên Lĩnh? Sao cậu lại đến trường?"
Sao bây giờ mới đến? Các tiết hôm nay đều đã xong rồi.
"Uh, nếu tôi còn ở nhà nữa thì không
chừng các thầy sẽ thấy lo lắng. Thật có lỗi." Gương mặt Thiên Lĩnh không
còn là vẻ tươi cười như xưa, biểu tình của cậu vô cùng nghiêm túc.
"Thiên Lĩnh, cậu không sao chứ?"
Nhìn cậu ấy khác hẳn thường ngày, tôi có chút lo lắng, có phải là vì việc đó
hay không?
"Trong mấy ngày nay tôi vẫn ở nhà để
bình tâm lại, có lẽ đêm đó tôi quá kích động nên đã khiến cậu không vui. "
"Không đâu, đừng để ý." Tôi vội
giải thích, "Chỉ là có chút đột ngột nên tôi không biết làm sao."
"Trải mấy ngày để bình tĩnh lại, chúng
ta có thể tiếp tục nói chuyện được không?" Thiên Lĩnh nhìn thẳng vào tôi
làm tôi có chút hoảng hốt nhưng cái gì nên tới thì vẫn sẽ tới, có trốn cũng
không trốn được.
"Ừ, tôi cũng muốn nói cho rõ."
Thiên Lĩnh dẫn tôi đến công viên nhỏ tìm một
nơi yên lặng.
"Tiểu Dạ." Sự trầm mặc bị Thiên
Lĩnh phá vỡ.
"Tôi mấy ngày nay đã nghĩ rất rõ ràng.
Tôi yêu cậu, thật sự rất yêu cậu, vô cùng yêu. Cậu đừng nói chuyện, để tôi nói
một lần cho xong.
Đây là đầu tiên trong đời tôi thật sự yêu
thương một người. Tuy trước kia biết mình là đồng tính luyến nhưng là đồng tính
luyến thì vẫn giống như người khác, đều muốn có một người mình thật lòng yêu. Tôi
chưa từng yêu ai, chỉ là lâu lâu thì hẹn đi chơi một lần. Tôi luôn tự hỏi chính
mình, liệu bản thân có tìm được một mối tình thật sự hay không. Kết quả tôi gặp
cậu, trong nháy mắt tim tôi đập mạnh lên, tôi nghe có ai đó nói ‘Tần Thiên
Lĩnh, đây rồi, người mày yêu rốt cuộc đã đến.’ Tôi bắt đầu tiếp cận cậu từng
chút một bởi vì lúc đó cậu rất lãnh đạm, luôn đẩy người ta ra xa đến cả ngàn dặm,
tôi sợ cậu sẽ đẩy tôi ra, cự tuyệt không cho tôi đến gần. Nhưng làm tôi không
dám tin chính là cậu lại gật đầu, đáp ứng yêu cầu làm bạn của tôi, lúc đó tôi
không nghĩ cậu sẽ đồng ý, chỉ là hy vọng cậu sẽ ghi nhớ hình ảnh của mình. Chuyện
thình lình xảy ra làm tôi vui sướng và tràn ngập khát khao về tương lai chúng ta.
Ngay từ lần đầu nhìn vào mắt cậu, tôi liền
biết rằng cậu có tâm sự. Nỗi ưu thương đó làm tôi không ngừng suy nghĩ, Tiểu Dạ
đã gặp chuyện gì, tại sao lại buồn như vậy? Cậu cũng không phải là người dễ
dàng nói ra tâm sự của mình với ai. Chúng ta làm bạn đã lâu như vậy, tôi một mực
chờ cậu tin tưởng, tín nhiệm đến mức đem người ở đáy lòng mình nói cho tôi biết,
dù là chuyện gì tôi cũng sẽ giúp, tôi muốn thấy cậu thật sự tươi cười…, nhưng vẫn
không được. Tôi đã chờ đến khi chúng ta thân hơn nhưng cậu vẫn không nói với
tôi. Vì thế tôi không ngừng suy nghĩ rốt cuộc là có chuyện gì, tôi rất muốn biết,
muốn hiểu hết về cậu. Mà chuyện này như một lá chắn thật dày khiến tôi không
tài nào tiến vào lòng cậu. Tôi thật lo lắng, tôi yêu cậu như vậy nhưng nếu vĩnh
viễn chỉ có thể duy trì như thế thì phải làm sao? Rồi một ngày tôi chợ nghĩ ra,
có lẽ cậu đã yêu ai rồi, nhưng chẳng lẽ y lại làm cho cậu tổn thương đến thế? Tôi
ngày càng xác định, yêu có thể làm cho người ta hạnh phúc nhưng cũng có thể khiến
họ đau đến tâm can, chỉ có yêu mới tạo thành nỗi đau sâu sắc như vậy. Tưởng tượng
đến cảnh cậu phải chịu nhiều tổn thương làm lòng tôi cũng đau theo, thế là tôi
ngày càng kiên định, nhất định phải dùng thực lực của mình để làm cho cậu hạnh
phúc."
Nói tới đây Thiên Lĩnh rốt cuộc ngừng lại,
lời cậu nói làm tôi cảm động.
Nhưng Thiên Lĩnh vẫn tiếp tục cau mày, lộ
ra thần sắc ưu tư.
"Ai, kết quả tôi đoán sai một chút."
Cậu ấy tràn đầy tự giễu.
"Thiên Lĩnh?"
"Tiểu Dạ! Bây giờ tôi trịnh trọng hỏi
cậu thêm lần nữa, cậu có nguyện ý quên hết quá khứ, chấp nhận tình yêu của tôi
không?"
"Thiên Lĩnh, tôi…" Tuy rằng bị
Thiên Lĩnh làm cảm động nhưng trong đầu tôi lại xuất hiện vẻ mặt thống khổ của
người kia, thật sự là hết cách rồi…
"Thật sự xin lỗi Thiên Lĩnh, tôi không
thể nhận, nhưng tôi vẫn xem cậu là bạn, là người bạn duy nhất!" Tôi dùng
ánh mắt chân thàn nhìn Thiên Lĩnh, hy vọng cậu ấy có thể lý giải, tuy rằng
không thể chấp nhận nhưng trong lòng tôi cậu ấy vẫn rất quan trọng.
"Tiểu Dạ…" Thiên Lĩnh vẫn giữ vẻ
mặt nghiêm túc chậm rãi mở miệng. "Người trong lòng kia… là… ba của cậu ?
"
Ah?! Trong giây lát, tôi bị lời Thiên Lĩnh nói
làm cho kinh sợ. Đây là chuyện gì? Sao lại thế này? Cậu ấy vừa nói cái gì?!
Tôi không dám tin nhìn vào Thiên Lĩnh,
không thể tưởng tượng được điều mà cậu ấy vừa nói. Thiên Lĩnh đã biết, cậu ấy
đã biết? Không có khả năng, không có khả năng!!
Tôi liều mạng lắc đầu, không ngừng lùi về
phía sau. Đây nhất định là mơ, đúng, là mơ!
"Tiểu Dạ!" Thiên Lĩnh bi thương,
tiến lên vài bước bắt lấy tay tôi. Tôi hỗn loạn, ánh mắt trống rỗng nhìn vào
gương mặt bị sự thống khổ bao vây.
"Là thật phải không? Là thật? Là thật
chăng?" Thiên Lĩnh không ngừng hỏi.
"Sau tối hôm đó tôi liền có cảm giác
này, nhưng tôi không muốn tin tưởng, cũng không dám tin! Tôi tự nói rằng nhất định
là do tôi quá nhạy cảm, nhất định là vậy. Nhưng là tôi tự gạt mình, chính miệng
chị tôi kể, Bạch Ngự Phong nói hắn sẽ không bao giờ giao cậu cho ai, hắn nói cậu
là của hắn! Tiểu Dạ! Nói cho tôi biết, nói cho tôi biết đây không phải sự thật!
Nói cho tôi biết!"
Tôi bị Thiên Lĩnh lay mạnh. Người bạn duy
nhất của tôi, người bạn tối trọng yếu nhất rốt cuộc phát hiện ra con người chân
chính của tôi, dơ bẩn, đầy tội ác, cậu ấy sắp sửa rời bỏ tôi mà đi…
"Thực xin lỗi, Thiên Lĩnh, hết thảy đều
là sự thật, cậu nói không sai, hết thảy đều là thật!"
"Tiểu Dạ!" Hắn hét lên, giọng nói
chứa đầy đau đớn. "Việc này không bình thường! Cậu phải biết, đây là không
bình thường! Đây là loạn luân! Là loạn luân! Tình yêu này sẽ bị trời phạt!"
"Không!" Tôi mất khống chế, hét lớn
một tiếng. "Không! Không phải như thế! Không phải như thế!"
"Tiểu Dạ! Tôi sẽ giúp cậu! Tin tưởng tôi!
Hãy ở bên tôi! Tôi sẽ giúp cậu quên hết tất cả!"
"Không! Không cần! Không phải như thế!"
Tôi nói năng lộn xộn, vội tránh khỏi Thiên Lĩnh, xoay người chạy khỏi công
viên.
Tôi không nhìn đường, chỉ biết đâm đầu chạy
thẳng, liều mạng chạy đi cho đến khi cảm thấy khó thở thì mới thả chậm, Thiên
Lĩnh cũng không có đuổi theo.
Đột nhiên một sự chấn động khiến tôi choáng
váng, đầu óc trống rỗng.
Tiếng thắng xe gấp gáp vang lên, người tài
xế khuẩn cấp ghìm lại, ông hạ cửa nhô đầu ra mắng.
"Thằng nhóc muốn chết à! Đi đường mà
không có mắt!"
Tôi chưa hết hoảng sợ, chỉ cảm thấy giọng
nói chói tai kia không ngừng vang lên, đánh sâu vào thần kinh. Tôi che tai lại,
muốn chạy nhanh đi nhưng đã không còn một chút sức lực.
Nên làm gì bây giờ? Thiên Lĩnh nói đúng, đó
là một sai lầm, tôi đã rơi vào vực sâu vạn kiếp bất phục, vĩnh viễn không thể quay
đầu. Hay là dựa vào Thiên Lĩnh để chấm dứt tất cả, liệu cậu ấy có thể cứu rỗi
được tôi không? Tôi có thể thoát ra không?
Thượng đế à, Ngài hãy nói cho tôi biết, tôi
nên làm gì đây? Tôi phải quyết định thế nào đây?
À không! Tôi đã quên…
Thượng đế đã rời đi tôi rất xa…
"Này! Cẩn Thận một chút!" Có người
hô to, hắn quay lại trừng mắt liếc tôi một cái, ngữ khí dữ dằn.
"Thật xin lỗi!" Tôi liên tiếp giải
thích. Chết tiệt! Bình tĩnh lại nào! Bình tĩnh!
Tôi lui lại vài bước, bỗng nhiên cả người
chấn động, hai mắt nhìn chằm chằm phía trước.
Lúc này, tôi trùng hợp đứng gần một khách sạn
cao cấp. Những phục vụ viên ân cần cúi đầu hỏi thăm một người phụ nữ cao gầy,
diêm dúa, bà ta kéo theo một nam nhân chậm rãi tiến vào khách sạn.
Tôi trừng mắt nhìn nam nhân kia, cảm thấy cả
người dần dần lạnh đi. Tầm mắt thủy chung không hề dời đi.
Nam nhân như thấy có người chăm chú nhìn
mình nên quay đầu lại, y sửng sốt khi thấy tôi nên liền hô to:
"Dạ !"
"Sao vậy? Ngự Phong, anh quen cậu bé
này à?" Người phụ nữ cao gầy, diêm dúa hơi nhăn mày.
"Dạ!"
Hắn thấy tôi không phản ứng nên lại hô to một
tiếng, trong thanh âm lộ rõ sự bất an.
Tôi chỉ trầm mặc nhìn y, trong mắt chứa đầy
lãnh đạm, lãnh đạm đến nỗi làm tôi không nói nên lời – Thương tâm sao? Khổ sở
sao? Ghen tị sao?
Người phụ nữ kia nhìn thấy chúng tôi như vậy
liền mất kiên nhẫn mở miệng:
"Anh có hứng thú với mấy cậu nhóc từ
khi nào vậy, Ngự Phong? Là người tình mới của anh sao? "
Lời nói tràn ngập ý khinh miệt. Tôi căm tức
liếc nhìn người phụ nữ đó một cái rồi chạy đi. Y ở phía sau kêu to nhưng tôi chỉ
muốn rời khỏi thật nhanh.
Tôi đón một chiếc taxi nhưng lại bị y kéo ngược
trở về.
"Buông ra!" Tôi gào to.
"Không! Dạ, hãy nghe ta nói…"
"Tôi không thích nghe! Tôi không thích
nghe! Buông ra!" Tôi liên tục lắc đầu, nước mắt không kiềm chế được lập
tức rơi xuống.
"Dạ!"
"Buông ra! Buông ra!" Tôi liều mạng kéo tay y
ra.
Người tài xế hầu như không còn kiên nhẫn, y
quay sang đưa tiền cho hắn rồi bảo hắn ly khai, sau đó nhẹ nhàng nắm tay tôi
kéo đi.
Chiếc xe bỏ đi, lưu lại một khoảng yên
tĩnh.
"Dạ, nghe ta giải thích đi?"
Y thấp giọng nói bên tai tôi, thái độ vô cùng dịu dàng.
"Không nghe!" Tôi lại lắc đầu, hiện
giờ cái gì tôi cũng không muốn nghe.
"Dạ, thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật
xin lỗi…" Y càng không ngừng thì thầm ở bên tai.
Tôi vẫn liên tục lắc đầu. Trùng hợp lại có
một chiếc taxi, tôi vọt chạy lên rồi lập tức rời đi, để lại y trở tay không kịp.
Tôi không biết mình phải đi đâu, chờ tôi bình
tĩnh lại thì đã thấy chiếc xe băng băng chạy thẳng trên đường, có thể là lúc vừa
lên tôi đã nói ra chỗ cần đến. Lòng tôi hỗn loạn, mặc kệ là đi đâu, hiện tại
tôi chỉ muốn tìm một chỗ để bình tĩnh lại, tôi thật sự không thể chịu nỗi nữa rồi!
Về đến nhà, tôi muốn chạy thật nhanh vào
phòng nhưng đã bị y đuổi kịp.
Y ôm tôi, khuôn mặt chôn thật sâu bên vai, si
mê, hỗn loạn, cảm giác giống như thỏa mãn lại giống như đau lòng.
"Rốt cuộc đã đuổi kịp con." Y hạ giọng, nói. "Dạ, van cầu con
hãy nghe ta nói, hãy nghe ta giải thích!"
"Không muốn nghe!" Tôi gần như
rít gào.
Nhưng y vẫn dịu dàng ôm lấy tôi, đôi môi lướt
nhẹ bên tai, không ngừng nỉ non:
"Dạ, thật xin lỗi con ! Thật xin
lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi… Đừng lờ ta đi, con biết ta chỉ để ý đến một
mình con thôi mà! Van cầu con nghe ta nói, Dạ, cầu xin con! Con biết ta không
thể không có con cơ mà! Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thhật xin lỗi,… "
"Không cần nữa! Tôi không thích nghe!"
Tôi đau lòng, điên cuồng gào to. "Sao ông có thể đi cùng những người đàn
bà đó rồi quay về xám hối với tôi! Tôi không phải thượng đế! Tôi không nghe!
Không cần nói nữa!"
"Dạ!" Vẻ mặt y tràn đầy thống khổ.
Y muốn lau đi nước mắt cho tôi nhưng tôi liên tục tránh né, không muốn để y chạm
vào.
"Dạ!" Y gọi một tiếng, thanh âm
nghe thật thống khổ.
Y buông tay, chậm rãi dựa vào tường suy sụp
rồi trượt dài, nắm tóc thống khổ giải bày:
"Con nghĩ ta thật sự thích họ sao?
Không! Không… Ta mỗi ngày, mỗi đêm đều muốn con… nhưng ta không thể! Ta luôn muốn
vứt bỏ hết mọi cấm kỵ… nhưng ta không thể! Ta sợ tổn thương con! Ta vì sao lại
phải kết hôn với người phụ nữ mà mình không thương, vì sao lại phải ly hôn? Ta
chỉ vì muốn ở bên con, chỉ cần như vậy thì cái gì ta cũng không để ý! Nhưng ta
là một người đàn ông… Dù có kiềm chế cỡ nào thì vẫn không được! Ta chỉ có thể
tìm họ mà phát tiết! Ta cũng muốn mình không để ý nhưng lòng ta rất đau! Rất
đau…"
Y rít gào rồi thì thào tự nói, trong chốc
lát lại thấp giọng nức nở. Y ngồi trên đất, vùi đầu vào gối, bả vai thỉnh thoảng
co rúm giống như đang cực lực nhẫn nại.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy vẻ yếu đuối của
y, y cũng không thể chịu được sao?
Thượng đế à…
Tôi ngẩng đầu, nhắm mắt lại. Thượng đế đã
muốn rời bỏ chúng tôi thật xa.
Tôi đến bên y ngồi xổm xuống, đưa tay vuốt
ve. Y chậm rãi ngẩng đầu, thần sắc kinh ngạc rồi lại vui mừng khôn xiết, kích động
đem tôi ôm chặtvào lòng.
Tôi yêu y, y cũng yêu tôi, chỉ là tôi không
nói, y cũng im lặng, cả hai đều giữ trong lòng, bảo trì trầm mặc, tự mình chống
chọi áp lực.
Nhưng giờ đã đến cực hạn, đã muốn không chịu
nổi nữa rồi…
Chẳng lẽ chúng tôi nhất định phải lâm vào vực
sâu vạn kiếp bất phục?
Y ôm tôi, vẻ vui mừng vẫn chưa rút đi. Y
cúi đầu hôn nghiến lấy tôi, tôi nhắm mắt, hai tay chậm rãi ôm lấy y.
"Ta muốn con, Dạ!"
-x-
Y ôm tôi vào phòng, nhẹ nhàng mà đặt trên giường, cả người cũng
ép lên, khuôn mặt anh tuấn mê người chỉ cách tôi vài cm, tình cảm mãnh liệt hiện
lên trong mắt.
"Dạ…" Tiếng gọi trầm thấp bên tai
khiến tôi bất giác run lên.
Đây là cực hạn cuối cùng rồi sao? Chúng tôi đã đến cực hạn rồi?
Biết rõ là tội ác mà vẫn khát vọng lún sâu? Nếu phá tan cực hạn này thì chúng tôi
sẽ thế nào đây? Là lâm vào vạn kiếp bất phục, thân thể và linh hồn hoàn toàn tan
biến sao? Nhưng mà cũng không quan trọng, cứ mặc kệ phía trước là cái gì đi.
Không suy nghĩ nữa, cái gì cũng đã không còn khao khát, để tôi
phóng túng một lần đi. Giờ phút này tôi nguyện thành thực đối diện chính mình,
đi theo tiếng gọi trong lòng…
"Dạ…" Y nắm tay tôi, dịu dàng hôn
môi. "Nếu muốn cự tuyệt… con cứ nói đi. Sự nhẫn nại của ta… đã muốn tới cực
hạn. Con nếu còn chừng chờ ta cũng sẽ mặc. Con hiểu không?"
Hơi thở có chút đứt quãng, tôi im lặng lắng
nghe y, tôi biết mình đã hạ quyết tâm.
"Ôm con!" Tôi nhắm mắt lại.
Y dịu dàng chạm vào gáy tôi rồi dọc theo sống
lưng trượt xuống thăm dò. Tôi giao ra bản thân, phóng thích tất cả cảm xúc, một
cảm giác nôn nóng khuếch tán toàn thân.
"Dạ…"
Y cúi đầu gặm cắn tai tôi, hơi thở nóng rực
làm tôi như bị thiêu đốt.
Trên ngực, nút áo dần bị giải khai theo từng
dao động, ngón tay chậm rãi thăm dò bên trong, như có như không chạm phải điểm
nhỏ trên ngực làm tôi chấn động. Không biết phải làm sao, tôi bất lực nắm chặt
tấm chăn, bởi vì dùng sức quá độ mà ngón tay có chút đau đớn.
Y cầm tay tôi đặt trên vai mình rồi cúi đầu
hôn môi.
Nụ hôn thật sâu, phiến môi giằng co một lần
rồi lại một lần. Sự đụng chạm càng làm cho cơ thể tôi trở nên nôn nóng. Tôi muốn
nhiều hơn… nhiều hơn nữa…
Bờ môi quấn quít khiến tôi bất giác hưng phấn.
Đầu lưỡi giao triền tạo nên âm thanh, tiếng
vải va chạm vang vọng trong phòng.
Động tác chậm rãi dần trở nên khẩn trương. Tôi
hơi mở mắt, phát hiện không biết từ khi nào áo sơ mi đã mở ra. Y cũng ngồi dậy,
cởi hết quần áo, lộ ra thân thể trần truồng chứa đầy mị lực. Khuôn ngực dày rộng,
đường cong của xương quai xanh đẹp đến mê người, thân thể cường tráng không một
vết sẹo làm cho tôi ngẩn ra.
"Dạ!" Ngữ khí y có điểm nôn nóng.
Tim tôi đập mạnh… Theo nhịp điệu, một bàn tay
ấm áp chợt chạm vào nơi riêng tư làm tôi có chút hoảng hốt.
Y cởi áo sơ mi của tôi rồi trực tiếp lần đến
chiếc quần bò làm tôi khẽ rùng mình.
"A!"
Y nhanh chóng tiến thêm một bước, kéo luôn
quần bò và quần lót tôi xuống, hạ thân đột nhiên tiếp xúc không khí làm cho
lông tơ của tôi dựng thẳng, cảm thấy thẹn thùng làm tôi không khỏi run rẩy.
Tôi chịu không thấu loại cảm giác này nên vội
nhắm mắt, ôm lấy bờ vai đối phương.
Y lại bắt đầu hôn tôi, từ mặt, tới cánh tay,
ngực, rốn, rồi thắt lưng, bụng dưới cho đến mũi chân, nụ hôn bao hàm vô hạn yêu
thương.
Y rốt cuộc chuyển đến giữa hai chân tôi,
nơi đó đã sớm hưng phấn ngẩng cao. Đau đớn và kích thích làm tôi nhịn không được
mà vặn vẹo vùng eo.
Đột nhiên một nơi nóng rực bao lấy phân
thân làm tôi như bị điện giật.
"A…! Làm vậy vậy?!"
Y ghìm lại, không cho tôi trốn thoát. Trước
mắt một cảnh kích thích làm tôi nháy mắt đạt tới cao trào.
Nhưng y vẫn quyết không tha.
"Không, không cần, này…A!"
Phải ra, thân thể tôi bắt đầu run rẩy.
"Muốn ra sao? Đừng nhẫn nại, Dạ, cứ giải
phóng một lần đi." Thấy được phản ứng của tôi, y ngẩng đầu nói rồi lại tiếp
tục vùi đầu vào giữa hai chân.
Bị hút mãnh liệt làm cho khoái cảm của tôi
dâng trào, âm thanh dâm đãng làm khiến tôi điên cuồng.
"Uhm, không cần, a…. A!"
Co rút một trận, tôi rốt cuộc bạo phát trong
miệng y, tim đập liên hồi.
Sau khi tôi giải phóng, y vẫn như cũ không
rời phân thân của tôi mà cẩn thận liếm hôn.
Tiếp theo y ôm lấy tôi, khiến ngực kề ngực,
nhịp tim giao hòa.
"Dạ…"
Y vuốt ve tôi, trầm thấp gọi tên.
Hiện tại, chỉ cần bị y đụng chạm là thần
kinh tôi đã kịch liệt phản ứng.
Tôi cảm thấy cơ thể như đã không còn thuộc
về mình nữa, ý thức như bị hòa tan.
Hòa nhịp cùng y, tôi trở nên dâm loạn không
thôi. Lí trí dần bị chi phối, tôi muốn được nhiều hơn nữa.
"Cảm giác ngày càng kì quái… nếu cứ
như vậy… con sẽ điên mất…"
Toàn thân tôi run rẩy, đôi mắt ngấn nước,
phát ra rên rỉ.
Thật muốn điên lên! Còn cần thêm nhiều nữa!
Muốn giải phóng thân thể.
"Điên cũng không sao, ta điên cùng con."
Y dùng lực ôm chặt tôi, tôi cũng quấn lấy y,
thật tâm đáp lại.
Y vuốt ve đôi má làm tôi dâng trào cảm xúc.
Điên cũng không sao. Nếu điên thật thì cũng
tốt.
Y cảm nhận được sự dịu dàng của tôi nên cũng
trở nên an tâm.
Tôi không cách nào khống chế được tiếng rên
ở yết hầu, cơ thể đong đưa, da thịt đụng chạm, đáy lòng tôi như càng thêm khát
cầu.
"Ưhm… A…"
"Gọi tên ta! Dạ, ta muốn nghe con gọi
tên ta!"
Tôi nhìn vào đôi mắt đầy dục vọng, lầu đầu
gọi tên y.
"Phong… Phong… Phong…!"
Tôi điên cuồng kích thích, muốn cho mình cơ
hội giải phóng… Tôi đối với y thẳng thắn đưa ra nhu cầu.
"Dạ… Ta rất yêu con…"
Y âu yếm thì thầm vào tai tôi, một lần rồi lại
một lần nói nhỏ. Đây là lần đầu tiên y nói yêu tôi.
"Con… Con cũng rất yêu ba…" Tôi
không thể khống chế mà bày tỏ tình yêu với y. Đây cũng là lần đầu tiên tôi nói
thương y.
Chúng tôi rốt cuộc hòa nhịp…
"Dạ!"
"A!"
Dao động ngày càng kịch liệt, chúng tôi
không ngừng ma sát tạo thêm kích thích.
"Dạ."
Thanh âm khàn khàn, theo đó là một trận xé
rách đau đớn, tôi phát ra tiếng kêu gào. Ngón tay y chậm rãi tiến vào hậu đình tôi.
"A!" Đau quá! Dị vật tiến vào làm
tôi đau đớn. Cả người tôi đông cứng, y lại càng tăng thêm lực đạo.
Một ngón, hai ngón, ba ngón…
Ngón tay không ngừng ra vào làm tôi chỉ sót
lại một chút ý thức.
Nếu lúc này mất đi tri giác có lẽ sẽ thoải
mái hơn, nhưng tôi lại không thể khống chế được mà cứ chờ mong động tác tiếp
theo, hơi thở trở nên dồn dập.
"Dạ, Dạ, Dạ…"
Y an ủi tôi, một lần rồi lại một lần gọi tên,
đồng thời rút ngón tay ra, đem hai chân tôi nâng cao, tính tốt thời điểm liền
đem một cỗ khí nóng rực đẩy vào.
"A! Đau quá! Đau quá… không cần!"
Dị vật như muốn xé rách hậu đình, toàn thân
như bị ăn mòn làm tôi muốn trốn thoát.
"Không cần… Phong… Không cần…"
Nước mắt tuôn rơi, tôi liều mạng lắc đầu rồi
ôm chặt lấy y, đầu ngón tay dùng sức bấu chặt.
"Thật xin lỗi… Dạ!"
Nghe được âm thanh thảm thiết của tôi, y không
còn cách nào khác mà phải đình chỉ động tác, ôm lấy cơ thể co rúm của tôi.
Tuy rằng đau đớn khó nhịn nhưng phân thân lại
đứng thẳng. Y không ngừng đưa tay xoa nắn khiến tôi cảm thấy khoái cảm dâng
trào.
Dần dần, chỗ bị xâm nhập sinh ra một cảm
giác khác thường, theo đó lan tỏa khắp cả thân thể. Tôi bất giác phát ra từng
trận rên rỉ mê người, chuyển động thân thể theo sự ra vào của đối phương.
"Dạ!" Một tiếng gầm nhẹ từ miệng y
thoát ra, dục vọng nóng bỏng đi vào nơi sâu nhất, tôi lại giải phóng lần nữa
trên tay y.
Thượng đế à, rốt cuộc tôi đã phá tan cực hạn
của tội ác này…
Chúng tôi sẽ cùng chờ đợi kết quả…
-x-
Một loại cảm giác giống như mất đi cả nửa
thân thể khiến tôi mở mắt, tôi muốn động đậy nhưng lại không nhận ra được tay chân
của mình nằm ở nơi nào.
"Tỉnh rồi?" Âm thanh trầm thấp lại
khàn khàn vang lên.
"Ah?" Tôi nghiêng đầu nhìn y.
Y cười cười: "…Buổi tối tốt lành. "
Tôi theo bản năng chuyển động thân thể
nhưng bị một trận đau đớn làm cho thanh tỉnh.
Hôm qua chúng tôi điên cuồng làm tới nửa
đêm, tôi chịu không nổi nên mới ngất mà y vẫn còn mãnh liệt đưa đẩy.
Trời ạ! Nghĩ đến tối qua phóng túng tôi liền
đỏ mặt. Y nhìn thấy tôi bối rối thì cười thành tiếng.
"Không sao chứ? Thân thể có phải rất
đau hay không?"
Âm thanh dịu dàng, ấm áp làm tôi động lòng,
vừa ngẩng đầu lên đã thấy vẻ mặt vui vẻ, tươi cười của y gần ngay bên cạnh.
"Ưhm, tốt lắm, chỉ hơi đau một chút."
Tôi dúi đầu vào ngực y, thân thể như còn lưu
lại hơi thở mê loạn của ngày hôm qua.
"Thật xin lỗi, Dạ, ta quá thô bạo. Biết
rõ là lần đầu tiên của con nhưng cả ta cũng không khống chế được, thật xin lỗi…"
Tôi lắc đầu, ở trong lòng y thấp giọng nói
"Con cũng muốn ba."
"Dạ!" Y kích động ôm chặt lấy tôi.
"Dạ của ta!"
Lúc này tôi thấy mình thật hạnh phúc, nhưng tôi có thể hạnh phúc thật
sao ?
Một gương mặt xinh đẹp thoáng qua trong đầu.
Mẹ?! Tôi đã đem mẹ quên đi!
Trời ạ!
Cả người tôi run lên, tất cả nhiệt tình lập
tức biến mất.
"Sao vậy?" Y cảm giác được người
tôi cứng lại.
"Mẹ phải làm sao đây?" Tôi chậm
rãi mở miệng.
"Dạ?!"
"Mẹ phải làm sao đây! Làm sao bây giờ!
Con thật xin lỗi, mẹ…." Tôi có chút kích động, nước mắt không ngừng tuôn
rơi. Đây là hậu quả của việc phóng túng mình chăng.
"Đừng suy nghĩ nữa!" Y dịu dàng
ôm tôi, hôn rồi lại hôn.
"Con nhất định sẽ bị trời phạt…" Tôi
bất chấp đau đớn mà ôm y khóc. Trong đầu vang lên lời nói tức giận của Thiên
Lĩnh.
"Sẽ không! Tin tưởng ta, tuyệt đối sẽ
không! Ta yêu con, yêu con, yêu con,…" Y một mực nỉ non bên tai tôi
"Yêu con !"
Nhưng tôi thực sự không thể lờ đi tội ác
này.
"Con sẽ bị trời phạt!"
"Ta sẽ cùng con chịu thiên lôi đánh."
Không khí bỗng chốc trầm mặc đến dọa người.
Chúng tôi không nói gì nữa.
"Phong, thật sự không để ý?" Thật
lâu sau tôi mới mở miệng.
"Để ý cái gì?"
"Chuyện người khác nói thế nào, nghĩ
thế nào, mắng nhiết thế nào? Lại còn lời ra tiếng vào, thật sự không để ý sao?"
"Ta chỉ để ý con, con biết mà." Y
nở nụ cười, cười đến vui vẻ.
Tôi nhìn y, ngẩn ra thật lâu mới thì thào nói:
"Con nhất định sẽ bị trời phạt, nhất định
lâm vào vực sâu vạn kiếp bất phục. Thượng đế đã muốn rời bỏ chúng ta thật
xa…"
"Như vậy chúng ta cùng nhau xuống địa
ngục đi!"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét