Thứ Sáu, 8 tháng 3, 2013

Huynh đệ tiểu đoản văn - Câu chuyện thứ 8

images

VIII.


“Trần Phồn, cho tôi mượn vở ghi chép.” Nói xong, cậu ta tiếp nhận bút kí do nam sinh đưa.

 

Bên ngoài, những tầng mây đen dần không an phận, sau đó trời đổ mưa to.

 

“Sao đột nhiên lại mưa thế này.” Nam sinh cau mày nhìn ra bên ngoài, lướt qua làn người đang chật vật dưới mưa.

 

Một thân lam ảnh từ trong căn tin chạy ra phía trước, Cậu ta do dự một hồi rồi cũng lao vào màn mưa.

 

“Hắc, đáng đời. Ai bảo suốt ngày không mang theo ô.”

 

“Tôi ra ngoài một chút.” Trần Phồn cầm lấy chiếc ô.

 

“Aiz, mưa lớn như vậy cậu còn đi làm gì?”

 

Trần Phồn khoát tay, không trả lời lại.

 

Trần Giản ảo não cúi đầu, vài giọt nước mưa từ trên người cậu rơi xuống.

 

Sao đột nhiên lại mưa cơ chứ? Hình như buổi sáng trước cửa có để chiếc ô, biết vậy thì đã mang theo.

 

Sau khi hồi tưởng, trước mặt cậu đột nhiên xuất hiện thêm một chiếc ô. A? Không phải bỏ quên rồi sao? Trần Giản ngẩng đầu, đập vào mắt cậu là vẻ mặt chứa đầy ý cười của Trần Phồn.

 

“Quả nhiên không ngoài sự đoán, đều ướt trên trên xuống dưới.”

 

Trần Giản bị em trai trêu chọc, nét mặt có chút không nhịn được, cậu phản bác: “Nếu như không phải anh muốn để ô cho em thì sao anh lại mắc mưa cơ chứ.”

 

“Aiz, em còn muốn đưa ô cho anh.” Trần Phồn tiếp tục cười tủm tỉm, “Vậy người nào cả trưa không đến ăn cơm cùng em?”

 

“…” Trần Giản vò đầu, “Là bạn học kiên quyết lôi anh đi cơ mà… Anh chỉ là quên ny cho em…”

 

Trần Phổn nheo mắt, không thèm nói lại, cậu đưa tay đút vào túi quần rồi quay mặt đi. Trần Giản sửng sốt, vội vã cầm ô theo sau: “Tiểu Phồn, lần sau anh sẽ nhớ kĩ… Với lại buổi tối kêu mẹ nấu đồ ăn ngon cho em được không?...”

 

Khóe miệng Trần Phồn khẽ mím, cước bộ dần dần chậm lại.

 

Trần Giản giống hệt như tên, cá tính vô cùng đơn thuần. Trần Phồn cũng vậy, nét mặt làm cho người ta nhìn hoài không thấu. Trần mẫu vô cùng đắc ý khi đã đặt tên con mình như vậy – Trần Giản, Trần Phồn, vừa nghe đã biết là hai anh em.

 

Cả hai vốn chỉ hơn kém một năm, từ nhà trẻ cho đến cao trung đều chung một trường, thậm chí còn đậu vào cùng đại học. Trần Giản vô cùng đơn thuần, cậu chưa từng nghĩ đến vì sao Trần Phồn lại thi vào đây dù cho thành tích của y có thể thi vào một trường tốt hơn, Trần Giản chỉ cho rằng y không muốn xa gia đình.

 

.

.

.

 

“Hắt xì!” Trần Giản đánh một cái hắt hơi.

 

“Sao lại để mắc mưa như vậy.” Trần mẫu trách cứ, quay dầu trách mắng Trần Phồn, “Đã biết anh con thường hay lơ mơ mà còn không chịu giúp đỡ.”

 

Trần Phồn sờ mũi.

 

Trần mẫu đưa bát canh gừng, Trần Giản nhíu mày, “Con ghét ăn gừng.” Cả lời nói đều mang theo giọng mũi.

 

“Nhìn xem, quả thật bị cảm rồi.” Trần mẫu tiếp tục lầu bầu, “Đã lên tới đại học mà còn không biết tự lo cho mình…”

 

Trần Giản không còn cách nào, chỉ có thể nâng bát một ngụm nuốt hết.

 

“Ngày mai mẹ đi công tác, phải một tuần mới trở về được. Mấy ngày nay các con tự lo chuyện ăn uống đi.” Trần mẫu thẳng thắn hạ lệnh.

 

Nét mặt Trần Giản vô cùng nghiêm túc, nhưng trong lòng đã sớm nhảy nhót. Vốn không biết nên nói thế nào với mẹ nhưng hiện tại thì tốt rồi, chỉ cần đối phó thêm Tiểu Phồn thôi. Trần Giản lòng tràn đầy vui mừng.

 

Trần Phồn tắt máy vi tính rồi leo lên giường, một bước chui vào trong chăn bên cạnh Trần Giản.

 

"Tiểu Phồn?"

 

"Ân." Trần Phồn ngồi dậy.

 

Trần Giản hấp hấp mũi, cậu dịch chăn cho em trai rồi mới mở miệng: “Tiểu Phồn, tối mai anh sẽ không ăn cơm với em.”

 

“Ân?” Trần Giản nhìn vào ánh mắt mang đầy ý hỏi của Trần Phồn, nuốt nuốt nước miếng.

 

“Lão Hoàng… Người thường chào anh trong căn tin ấy… Nói là để mừng em gái cậu ta đến đây nên mời anh ăn lẩu.” Trần Giản có hút do dự nói.

 

“Ăn lẩu? Anh đang bị cảm đó.”

 

“A? Anh biết… Nhưng cũng không nghiêm trọng lắm mà…”

 

“Được rồi, anh đi đi. Em tự giải quyết được.”

 

Trần Phồn đạp đạp chăn, sau đó lần thứ hai chui vào bên trong.

 

Dễ dàng như vậy? Trần Giản có chút bất ngờ. Tiểu Phồn hôm nay vô cùng dễ tính, nhưng mà gương mặt hình như có chút lạnh lùng. Ân, nhất định là do điều hòa quá thấp. Trần Giản từ dưới đáy lòng nhỏ giọng hoan hô.

 

.

.

.

 

Ân… Thịt bò… Cá viên… Đậu hũ… Nước lẩu trong nồi đã dần sôi trào, hương thơm bay lên… A? Sao lại nóng như vậy? Bà chủ ơi mau bật điều hòa… Nếu không thì quạt cũng được… Càng ngày càng nóng nha…

 

Trần Giản từ trong giấc ngủ lầm bầm, cả gương mặt đỏ bừng.

 

Trần Phồn đưa tay sờ sờ. Sao lại như vậy? Con người này, sốt đến nóng rần lên rồi.

 

“Anh, tỉnh tỉnh.” Trần Phồn vỗ vỗ mặt Trần Giản.

 

“Ân? Lẩu sôi?” Trần Giản mơ mơ màng màng mở mắt. Trên trán cậu có gì đó lành lạnh, vô cùng thoải mái.

 

“Lẩu cái gì! Mau, chúng ta đi bệnh viện.” Trần Phồn đưa tay nâng cậu dậy, “Chậm một chút, đến, em cõng anh.”

Trần Giản đem mặt dán trên lưng Trần Phồn. Vẩn còn rất nóng, nhưng hình như cũng không nóng quá… Trần Giản suy nghĩ miên man, chuyện về nồi lẩu cũng sớm bị ném một bên.

 

Sau khi chích thuốc, Trần Giản về nhà.

 

Trần Phồn nhìn cậu phụng phịu lui vào trong chăn có chút nhịn không được: “Ăn lẩu gỉ chứ, em xem anh muốn thành lò nấu lẩu thì có.”

 

Trần Giản chậc lưỡi, trong đầu thì cứ ong ong, khoan miệng lại luôn đăng đắng, cái gì cũng không muốn ăn. Nhưng khi nghĩ đến nồi lẩu… Thực sự là không cam lòng!

 

Bụng cậu ‘Ùng ục một tiếng.

 

Hai người song song sửng sốt.

 

Trần Phồn thấp giọng cười cười rồi đứng đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau, y mang theo một bát cháo cùng đĩa cải thìa trở về.

 

“Đây là cháo mẹ đã nấu trước khi công tác. Anh ráng ăn một chút.”

 

Trần Giản mếu máo, lộ ra biểu tình như lúc phải ăn canh gừng.

 

“À, chút nữa thì quên.” Trần Phồn dường như nhớ tới gì đó, “Mẹ đã dặn nếu em có xảy ra chuyện gì thì nhớ gọi điện báo lại cho mẹ. Anh chết chắc rồi, bệnh vầy mà không chịu ăn…”

 

“Đừng! Đừng! Đừng!” Trần Giản ủ rũ, cậu không muốn phải nghe mẹ lầu bầu thêm nữa.

 

Sau khi ăn xong, cậu ngẩng mặt lên, quả nhiên nhìn thấy dáng vẻ đạt được mục đích trên mặt Trần Phồn. Trần Giản trừng mắt, đáy lòng lại có chút phiền muộn, sao mình cứ để Tiểu Phồn chiếm thế thượng phong như vậy.

 

.

.

.

 

Thời gian Trần Giản sinh bệnh cũng là thời gian chuẩn bị thi cuối kì. Mà Trần Giản sau khi về trường trông thấy mọi người chăm chỉ ôn tập thì khờ dại hỏi: “Các cậu tụ tập làm cái gì nha?”

 

Đáp lại cậu là những âm thanh kêu rên của cả đám người: “Đang ôn tập cho kì thi cuối kì chứ gì!”

 

Trần Giản: "..."

 

.

 

“Tiểu Phồn! Sao em lại như vậy!” Trần Giản sắp ăn gần hết phần cơm thì đột nhiên nhìn y chằm chằm.

 

Trần Phồn miễn cưỡng nâng mắt: “Làm sao vậy?”

 

“Sao lúc ở nhà không thấy em ôn tập?” Trần Giản lộ ra dáng vẻ vô cùng đau đớn, “Sao em có thể lười biếng như thế? Sao lại dám làm anh hai và cả ba mẹ thất vọng?”

 

"..." Trần phồn bật cười, "Anh muốn nói gì nào?"

 

"Lẽ nào em không cảm thấy xấu hổ hay sao!"

 

Trần Phồn nuốt xuống ngụm cơm, cười dài nhìn Trần Giản: “Hay là nên nói, do không thấy em ôn tập nên anh cũng quên kì thi sắp tới, vì vậy chưa học chữ nào, đúng không?”

 

"Sao em lại biết?" Trần Giản mở to hai mắt.

 

“Rất đơn giản, bởi vì học kì vừa qua anh cũng quên rất nhiều đợt thi.”

 

“…Na, vậy phải làm sao bây giờ?” Trần Giản chọt chọt phần cơm còn lại, trở nên ủ rũ.

 

“Chỉ hai chữ: Học bài.” Trần Phồn cầm khay thức ăn đứng dậy liền nhìn thấy cô bạn lớp trưởng của mình.

 

“Bạn học Trần Phồn, sao lại khéo như vậy.”

 

“Phải, thật khéo.” Trần Phồn bày ra bộ dáng tươi cười.

 

“Hôm qua tôi và cậu bàn về kế hoạch ngoại khóa, cậu nghĩ thế nào rồi?”

 

Kế hoạch ngoại khóa ở vùng hải đảo này là do cả lớp cùng bàn sau khi thi xong thì sẽ tổ chức, đại đa số đều đã tán thành nhưng vẫn có một số người không hứng thú lắm.

 

“Tôi còn đang suy nghĩ.”

 

“Bạn học Trần Phồn, lần ngoại khóa này vừa có thể giúp mình thu thêm kiến thức, vừa có thể thư giãn, là một chuyến đi rất tốt.” Ánh mắt cô bạn lớp trưởng hiện lên một tia giảo hoạt, “Hơn nữa nếu cậu cùng đi thì sẽ thu hút thêm không ít người.”

 

"Vì sao?" Trần Giản không giải thích được.

 

“Nam sinh thu hút nữ sinh, nữ sinh thu hút nam sinh chứ sao.” Cô bạn lớp trưởng đẩy đẩy mắt kính, “Cậu suy nghĩ kĩ một chút.”

 

“Vậy sao – Bạn học Trần Phồn, nhìn không ra em được hoan nghênh như vậy.” Trần Giản dường như có chút thông suốt.

 

Khóe miệng Trần Phồn co rút: “Em cũng không ngờ anh lại quan tâm đến phương diện này như vậy. Lo mà học xong bài rồi hẳn nói tiếp, anh hai!”

 

.

 

“Ôi chao, đợt ngoại khóa này rốt cuộc cậu có đi hay không?” Đám người chạy đến hỏi.

 

Trần Phồn nhớ tới người anh thường hay lơ mơ của mình, khóe miệng dứt khoát lên tiếng: “Không muốn đi.”

 

“A – lẽ nào cậu có tiết mục hay hơn? Hay là muốn cùng bạn gái đơn độc đánh lẻ?”

 

Trần Phồn lưu loát đánh đầu thằng bạn: “Trước vượt qua kì thi rồi hẳn lo tôi có bạn gái không?”

 

Đám bạn kêu rên một tiếng bưng đầu rụt trở về.

 

Nhưng mà… Đơn độc đánh lẻ… Hình như cũng không tệ lắm.

 

.

.

.

 

“Tiểu Phồn, chúng ta ăn lẩu đi!” Trần Giản vươn vai, cậu đã không học nổi nữa.

 

“Không lo cho kì thi sao?” Lão Hoàng trong miệng ồn ào nhìn vào hai người. “Đến giờ mà còn lo ăn.”

 

“Vậy chúng ta đi.” Trần Phổn trở mình, “Thi xong 5h gặp ở sân tập.”

 

“Thật tốt quá!” Trần Giản đã sớm thèm ăn – Đương nhiên là trước khi mẹ trở về.

 

Trần Phồn buông bút, nhìn Trần Giản phát ra tươi cười. Chỉ một nồi lẩu mà đã khiến anh vui vẻ như vậy?

 

…Thế thì dùng thức ăn dụ anh ấy đi chơi cũng là cách hay.

 

.

.

.

 

“Thi thố thế nào rồi” Lão Hoàng cười hì hì ôm vai Trần Giản.

 

“Có lẽ là phải thi lại… Nhưng thôi kệ đi, buổi tối tôi vẫn đi ăn!” Trần Giản khó nén được vẻ hưng phấn.

 

Lão Hoàng vẻ mặt kinh ngạc: “Sao cậu biết Lão bàn tối nay rủ đi? Qủa nhiên tiên đoán như thần!”

 

"Không phải... Tôi..."

 

“Không phải cái gì, chúng ta phải ăn cho sạch ví tiền của hắn. Tối nay nhớ ăn nhiều vào! Đừng khách khí, đi thôi!”

 

"Này, này, này..."

 

.

.

.

 

Trần Phồn nhìn vào đồng hồ đeo tay, đã qua hơn nửa tiếng rồi.

 

Y lấy điện thoại, vừa muốn gọi đi liền thấy trời đổ mưa to.

 

Dự báo thời tiết chẳng phải nói không có mưa hay sao? Mình cũng quên không có mang ô theo, chẳng lẽ cùng với anh hai ở chung lâu ngày nên đã bị lây luôn rồi? …Ai nha, đây không phải trọng điểm! Trọng điểm là cái sân tập này sao lại lớn như vậy!

 

Trần Phồn thở hồng hộc, thật vất vả mới chạy được tới căn tin.

 

Sao anh còn chưa tới? Chắc không phải là mắc mưa đi? Cái tên ngốc tử đó, tốt nhất đừng có cảm nữa!

 

Vừa nghĩ tới đây y liền cầm lấy điện thoại, cũng bất chấp cả người ướt sũng mà bấm số gọi.

 

"Alô?"

 

“Anh, anh đang ở đâu?” Trần Phồn tận lực bình ổn thanh âm.

 

“Anh cùng tụi bạn đi ăn lẩu rồi.” Bên kia điện thoại phát ra một đống nháo thanh làm cho Trần Phồn nghe không được rõ, “Anh có gửi tin cho em đó nha. Tiểu Phồn, sao em còn chưa về nhà chưa? Mà sao lại có tiếng mưa? Tiểu Phồn? Em sao rồi? Tiểu Phồn? Alô? Tiểu Phồn?...”

 

Trần Phồn cúp máy rồi mở lên tin nhắn duy nhất.

 

‘Tiểu Phồn, tụi bạn kéo anh đi ăn, hôm nay em tự lo nha. Lần này anh có nhắn tin cho em rồi đó. ^_^’

 

Chỉ gửi một cái mặt cười liền giải quyết tất cả? Đồ ngốc!

 

Trần Phồn mặc kệ tiếng mưa, cũng không quan tâm mình có mang ô hay không mà chạy ào đi.

 

.

.

.

 

"Tiểu Phồn?" Trần Giản thay dép, vội vã vào nhà.

 

Vừa rồi điện thoại đột nhiên bị cúp, cậu có gọi lại nhưng không ai bắt. Sau đó một chút cảm giác thèm ăn cũng đều không còn, vì thế cậu nói một tiếng rồi chạy về nhà.

 

Cửa phòng Trần Phồn hé mở.

 

Trần Giản đẩy cửa đi vào liền thấy Trần Phồn nằm ngay trên giường, đôi mắt nhắm chặt, mà đồ của y vô cùng lộ xộn.

 

“Tiểu Phồn?!” Trần Giản lo lắng, bàn tay vô thức đặt trên trán y, cám giác một trận nóng hổi.

 

“Tiểu Phồn, sao em lại sinh bệnh?” Trần Giản muốn kéo y đến bệnh viện nhưng Trần Phồn so ra nặng hơn nên căn bản là kéo không được.

 

Trần Giản luống cuống tay chân gọi cho Trần mẫu, đổi lấy một trận tức giận: “Sao các con cứ gây phiền phức như vậy!”

 

Sau khi phát tiết qua đi, Trần mẫu từ trong điện thoại chỉ huy: “Con cởi quần áo ướt ra rồi thay đồ cho nó nhanh đi.”

 

Trần Giản gian nan kéo xuống chiếc quần trên người Trần Phồn, ánh mắt lướt qua thân thể, mặt không tự giác đỏ lên.

 

Đập vào mắt cậu là một làn da màu sắc khỏe mạnh, tứ chi thoạt nhìn vô cùng có lực, còn có…

 

“Sao vậy? Con thay được không đó?”

 

“…Dạ, được rồi!” Trần Giản lắc đầu, xua đi ý niệm ban nãy, nhưng thủy chung vẫn không có gan kéo xuống quần lót của y. Tiểu Phồn… Anh xin lỗi… Nhưng không thay quần lót chắc cũng không sao đâu…

 

“Thuốc hạ sốt đặt ở ngăn kéo thứ hai bên trong phòng khách, con kêu nó dậy uống thuốc, nếu như bất tỉnh liền gọi cứu thương.”

 

"... Đã biết."

 

“Sau khi giải quyết xong thì gọi cho mẹ.”

 

Trần Giản trái lo phải nghĩ, rốt cuộc cũng gọi được Trần Phồn mở mắt. Nhưng y vẫn còn mơ hồ, hơn nữa còn không nói gì, vừa uống thuốc xong liền lăn ra ngủ.

 

Trần Giản sau khi giải quyết hết thảy liền thoát lực ngồi xuống cạnh giường.

 

Lần trước Tiểu Phồn cũng đã lo lắng cho mình như vậy… Thật sự rất cực… Nhưng mà em ấy không có giúp mình thay đồ. Gương mặt Trần Giản lại bắt đầu nóng lên.

 

Trần Phồn nhắm mắt, không còn mang theo vẻ mặt trêu chọc thường ngày.

 

Thoạt nhìn vô cùng ôn nhu.

 

Trần Giản thầm nghĩ, đôi mắt vẫn không dời đi.

 

.

.

.

 

Đau đầu quá! Trần Phồn tỉnh dậy, thân thể vẫn còn có chút khó chịu.

 

Hôm qua sau khi về nhà, y chỉ nhớ mình bị choáng váng, và rồi sau đó ngất đi. Khẳng định là nhờ ơn của tên ngốc kia!

 

Đối với hành động chính mình khờ dại chạy dưới trời mưa, Trần Phồn rất không muốn thừa nhận, nhưng xác thực là y đã làm như vậy. Là vì y lo lắng, nhưng dù sao cũng chỉ là tự mình một sương tình nguyện mà thôi. Tên ngốc Trần Giản kia cái gì cũng đều không hiểu, chẳng lẽ mình chỉ có thể như vậy mà trêu chọc y cả đời?

 

Trần Phồn xốc chăn, xoa xoa đầu rồi đi ra ngoài.

 

Từ nhà bếp truyền ra âm thanh ‘Két két’.

 

Trần Phồn đi qua, chắc không phải là mẹ đã về rồi chứ?

Vừa bước vào phòng, y liền thấy Trần Giản thân đeo tạp dề, ngốc ngốc mà cầm cái xẻng lẩm bẩm một mình. Trần Phồn vừa thấy một màn như vậy, đột nhiên cái gì cũng không suy nghĩ, thầm nghĩ muốn trêu chọc cậu một phen.

 

Trần Giản có chút mệt mỏi. Tối qua cậu chờ đến khi Tiểu Phồn đổ ra mồ hôi mới dám đi ngủ, hiện tại còn phải dậy sớm nấu cơm. Chăm sóc người khác thực sự là việc mệt nhất trên đời.

 

“Chậc, anh muốn đốt luôn nhà bếp hay sao?”

 

“…” Trần Giản vừa quay lại liền thấy vẻ mặt tươi cười của Trần Phồn, cậu phản bác: “Anh đâu có tệ như vậy!”

 

Trần Phồn không lên tiếng, thẳng cho đến khi Trần Giản có chút mơ hồ thì mới mở miệng: “Phải, không đốt nhà bếp, chỉ là đốt trứng mà thôi.”

 

Trần Giản đỏ mặt: “Là anh cố ý đó!”

 

Trần Phồn im lặng, chỉ là cầm đũa gắp trứng, gương mặ tự nhiên mà bỏ vào miệng.

 

“Tiểu Phồn… Em không cần miễn cưỡng…”

 

“Anh, anh có biết hôm nay là ngày gì không?”

 

“Ngày gì?” Trần Giản ngốc lăng.

 

“Là ngày khởi hành chuyến đi ngoại khóa của ban chúng em.”

 

“A? Vậy chẳng phải là em bỏ lỡ rồi sao?”

“Đúng vậy, tối qua là vì chờ anh em mới mắc mưa, sau đó phát sốt…”

 

“Tiểu Phồn… Xin lỗi… Đến trễ một chút có sao hay không?

 

Trần Phồn nhìn nhìn đồng hồ: “Hiện tại bọn họ chắc cũng đi rồi.”

 

"Tiểu Phồn..." Trần Giản rất áy náy.

 

“Thôi thì như vầy, anh bồi thường bằng một chuyến khác, hai người chúng ta cùng đi?”

 

"A?"

 

.

.

.

 

Sau khi nói cho Trần mẫu, qua ngày hôm sau cả hai liền lên đường.

 

Hải đảo cách nơi họ ở cũng không xa lắm, chỉ cần đi một chuyến phà là có thể tới.

 

Nhìn thấy bốn phía đều là biển xanh, Trần Giản vô cùng hưng phấn. Bờ biển không cho xe vào, mọi người đều là đi bộ ngắm cảnh. Ngay cả lão nhân dắt theo một chú chó trắng cũng làm Trần Giản nhìn một hồi lâu.

 

“Quả thật rất vui nha!” Trần Giản lăn lên giường kêu lo.

 

“Đi tắm rồi hẳn nằm. Ngày mai cho anh đi đến phát mệt luôn.”

“Sẽ không sẽ không, ở đây rất vui.” Trần Giản tràn đầy tự tin.

 

.

 

Qua ngày thứ hai, bọn họ cùng nhau leo núi, quả nhiên làm cho Trần Giản kêu khổ không ngừng, tất cả tự tin trước đó đều bị đá đi không chút thương tiếc.

 

Trần Giản phủi sạch ghế đá rồi mới ngồi xuống, “Đi không nổi nữa!”

 

“Đã nói rồi mà!” Trần Phồn nhìn quanh bốn phía, “Em giúp anh đi mua đồ uống.”

 

Lúc sau, có người thoạt nhìn trẻ tuổi đến trước mặt cậu. Là một thanh niên lớn lên thanh tú, hắn cầm trong tay một khay ống khóa đồng tâm kèm theo cái bảng.

 

Trần Giản mở to đôi mắt, liền thấy thanh niên chỉ vào dòng chữ trên bảng.

 

“Mười đồng một khóa, ủng hộ cho hội những người tàn tật.”

 

Trần Giản đọc xong, nhìn vào vẻ mặt thành khẩn của hắn, có chút do dự. Nhưng nhìn thanh niên mỉm cười thành tâm, thật sự không giống lừa đảo.

 

Trần Giản vui vẻ giao tiền, cố ý mua trọn một đôi.

 

Thanh niên vẫy tay với cậu rồi mới rời đi.

 

Khi Trần Phồn trở về, liền thấy Trần Giản vẻ mặt đắc ý, trong tay cầm thêm gì đó.

 

"Đây là cái gì?"

“Ha ha, lúc nãy anh vừa làm chuyện tốt.”

 

“Chuyện tốt gì?” Trần Phồn không tin.

 

Trần Giản đắc ý, “Biết ngay là em không tin.” Cậu kể lại câu chuyện khi nãy một lần, sau đó lấy ra một khóa đưa cho Trần Phồn: “Cho em, cả hai chúng ta hợp thành một đôi.”

 

Tuy biết cậu bị lừa nhưng Trần Phồn vẫn nhận. Lúc này, y không có cười nhạo cậu, chỉ là trong lòng cảm thấy thỏa mãn.

 

.

 

“Vậy đến chừng nào chúng ta mới biển chơi?” Tại KFC, điều hòa khiến cho Trần Giản trở nên thoải mái.

 

“Chiều mai thì sao?”

 

“Nóng muốn chết, buổi tối đi?” Trần Giản hung hăng cắn một ngụm đồ ăn.

 

“Buổi tối nước biển đều đã rút xuống.”

 

Bỗng nhiên Trần Giản phát hiện gì đó, cậu chỉ Trần Phồn nhìn theo, “Đó đó, là người anh mới gặp hồi chiều!”

 

Người kia vẫn giống như trước đưa ra lời mời, đối phương hiển nhiên là không nhịn được. Sau đó nhân viên trong tiệm đi ra, hắn liền cùng họ cãi vả vài câu.

 

Trần Giản cứng họng.

“Đó chính là người anh mà nói câm điếc đó sao?” Trần Phồn nhịn không được bật cười, “Tiếng phổ thông nói rất lưu loát à bha.”

 

“…” Trần Giản thật sự nổi giận, cậu đang muốn đi thì bị Trần Phồn kéo lại: “Đừng tính toán nữa, chỉ hai mươi đồng thôi mà, không nên sinh chuyện.”

 

"Hắn đã gạt anh! Đúng là kẻ đừa đảo!”

 

“Nhưng cũng là anh cam tâm tình nguyện bị y lừa mà. Với lại nhìn anh dễ lừa như vậy.” Trần Phồn dời đi lực chú ý của cậu.

 

Trần Giản cúi xuống, lúc sau ngẩng đầu lên thì mắt đã đỏ một vòng.

 

“Là anh dễ lừa! Là anh ngốc nghếch! Em cũng luôn nói đùa anh rất vui còn gì!” Trần Giản gạt tay y đi, cầm lấy ba lô chạy ra bên ngoài.

 

Chẳng phải mọi lần anh ấy đều chỉ đỏ mặt sau đó phản bác vài câu thôi ư? Sao bây giờ lại… Trần Phồn nghĩ mình gặp phiền toái rồi, sao lại đùa dai như vậy. Y chưa nghĩ xong đã vội chạy theo.

 

.

 

Gần tới chạng vạng, thời tiết nóng nực dọa người. Trần Giản lê bước đi dưới thái dương, dọc theo bên đường đều là hàng quán đông người, chỉ có mình cậu ngơ ngác nhìn theo.

 

Cứ nghĩ đã làm chuyện tốt nhưng ai ngờ rằng bị người ta lừa, còn tưởng có quà tặng cho Tiểu Phồn em ấy sẽ rất hài lòng. Hiện tại mặt mũi đều mất, còn nổi giận nữa… Trần Giản quay đầu lại nhìn, nhưng tìm không được thân ảnh quen thuộc. Có phải mình nên đi tìm Tiểu Phồn trước không?

 

Trần Giản cứ thế mà lướt qua con phố đông người, cậu cũng không biết chính mình đang định đi đâu.

Sau khi không đi nổi nữa, cậu đến bên đường rồi ngồi xổm xuống. Căn bản là không có ai chú ý tới cậu, cậu cũng không thèm nhìn tới người nào. Nhìn nhìn khung cảnh xung quanh, Trần Giản vô thức thì thầm: “Tiểu Phồn…”

 

"Sao?"

 

“A!!!!” Trần Giản vừa thấy Trần Phồn đột nhiên xuất hiện bên cạnh liền sợ hãi kêu lên, dẫn tới sự chú ý của đám người khác.

 

"Đi lâu như vậy có mệt hay không? Em thì mệt rồi."

 

"... Em luôn đi theo anh?"

 

Trần Phồn dựa tường không đáp.

 

Nỗi lo của Trần Giản giảm hơn nửa phần, có Trần Phồn bên cạnh làm cậu yên lòng.

 

“Anh muốn ra biển.”

 

“Bãi biển cách nơi này rất xa, trời đã tối rồi, ngay mai hẳn đi.”

 

Trần Giản giận: "Anh muốn đi."

 

Trần Phồn thở dài, kéo tay cậu đi về phía trước.

 

.

 

Cả hai cùng đi tìm đường, dọc phố hỏi rất nhiều người, bởi vì bọn họ đều đã triệt để quên mất đường về. Trần Giản có chút hối hận, thế nhưng Trần Phồn nãy giờ vẫn không than phiền tiếng nào.

 

Rốt cuộc cũng đã đến nơi.

 

Nương theo ánh đèn mờ nhạt, Trần Phồn cầm lấy ba lô rồi nói: “Anh đi đi, em ở đây giúp anh trong đồ.”

 

Trần Giản chạy đến bờ biển. Bàn chân tiếp xúc bãi cát khô mịn rồi dần dần chuyển thành ẩm ướt.

 

Trần Phồn quả nhiên không có nói sai, thủy triều đã rút xuống rồi.

 

Trần Giản xoa xoa sống mũi, cảm giác bị gió thổi vào có chút lạnh lẽo, lòng bàn chân thi thoảng đạp phải những hòn đá nhỏ, xung quanh chẳng có thứ gì, chỉ còn một ngọn đèn dầu chiếu sáng xa xa.

 

Trần Giản thất vọng nhìn nhìn bãi cát mịn màng, cậu tìm một chỗ ngồi xuống, đem chân vùi vào trong cát.

 

Ngẩng đầu nhìn về phía trước, ven đường chỉ còn thân ảnh đang đứng dựa vào gốc cây.

 

Hình ảnh Trần Phồn trong tâm trí cậu vô cùng ôn nhu. Từ khi rời khỏi tiệm ăn đến giờ, y vẫn luôn nhường nhịn, bao dung cho cậu, cũng không oán giận việc cậu tùy hứng. Lúc này, bọn họ đáng lẽ là đang nghỉ ngơi tại phòng hoặc là lòng vòng thăm thú chợ đêm chứ không phải một người ngồi ngốc, một người đứng chờ.

 

Trần Giản dù có ngây thơ đến đâu cũng biết rõ rằng Trần Phồn luôn quan tâm và chiếu cố mình, dù cho có nói thế nào thì y vẫn gần gũi và quan tâm cậu.

 

Trần Phồn dựa theo thói quen nhìn vào anh trai liền thấy gương mặt tươi cười của cậu, mà nụ cười này tuy rằng có chút ngốc nghếch nhưng vẫn như cũ làm y cảm thấy ấm áp.

 

Lúc sau, có vài nhóm người dựng lều chuẩn bị qua đêm, có có nhóm khác bắt đầu chơi bóng, bãi biển thoáng chốc náo nhiệt hơn hẳn.

 

Trần Giản đứng lên, cậu muốn làm một số chuyện cùng với Tiểu Phồn, cậu muốn làm Tiểu Phồn vui vẻ.

 

Song song đó, Trần Giản cảm giác Trần Phồn quay đầu nhìn về phía mình, sau đó vội vã nhảy xuống chạy về phía này.

 

Trái tim Trần Giản đột nhiên nhảy lên.

 

Trần Phồn sau khi chạy đi vài bước liền dứt khoát phi thân nhảy qua, đem cậu đẩy xuống.

 

Đầu óc Trần Giản on gong một hồi, “Em đang làm gì…”

 

Bãi cát kế bên truyền đến âm thanh bóng rơi, sau đó có người kêu lên: “Thật xin lỗi! Thật xin lỗi!”

 

Trần Giản choáng váng.

 

Sau khi nói nói vài lời, bốn phía rốt cuộc an tĩnh trở lại.

 

Hô hấp gần trong gang tấc, cậu chỉ có thể tận lực mở to đối mắt, theo dõi biểu tình trên mặt Trần Phồn. Mà đối phương lúc này cũng đang chăm chú nhìn cậu, ngũ quan đều bị bao phủ bởi tầng ánh sáng mơ hồ. Điều này làm cho Trần Giản sinh ra một loại ảo giác dường như gương mặt Trần Phồn ngày càng gần hơn.

 

Trần Phồn đứng dậy, nhếch miệng nở một nụ cười: “Sao anh lại ngốc như vậy.” Y phủi phủi đống cát rơi trên đầu cậu, Trần Giản thấy được những vết hồng hồng trên bàn tay y, trong lòng cảm thấy đau xót, giọng nói run lên: “Tiểu Phồn… Xin lỗi…”

 

Trần Phồn kỳ quái giương mắt, hé miệng cười cười: “Anh nói gì vậy.”

"Tiểu Phồn... Xin lỗi... Em luôn quan tâm đến anh như vậy mà anh còn làm cho em lo lắng… Anh biết những lời em nói đều vì lo lắng cho anh, anh không nên nổi giận, xin lỗi…”

 

Trần Phồn trong tâm đau xót, chỉ có thể một mực lặp lại: “Anh nói gì.”

 

“Anh hại em mắc mưa, hại em không thể cùng bạn tham gia ngoại khóa…” Đôi mắt Trần Giản lại trở nên hồng hồng.

 

Trần Phồn không nói gì nữa, chỉ là cúi uống hôn lên khóe mắt Trần Giản.

 

Sự ấm áp này mình phải làm sao mới báo đáp được?

 

“Anh, anh cảm thấy có lỗi sao?”

 

"... Ân."

 

“Anh muốn bồi thường em thế nào?”

 

"..."

 

Trần Phồn đến gần.

 

“Vậy thì bồi thường em như vậy được không?”

 

Cậu chưa kịp mở miệng thì một đôi môi đã vội in lên.

 

Trần phồn sợ cậu cự tuyệt, y không muốn nghe những câu nói ấy, hiện giờ y chỉ muốn làm cho thời gian ngừng lại.

Đây cũng tính là bồi thường sao?

 

Trần Giản có chút hốt hoảng.

 

Nhưng vì sao mình lại không muốn cự tuyệt mà còn… sa vào trong đó.

 

Mà hiện tại không biết thì cũng chẳng sao, Trần Giản còn những năm dài đủ để cho cậu nhận ra – Những năm tháng sóng vai bên cạnh Trần Phồn.

4 nhận xét:

 

Template by BloggerCandy.com