Thứ Sáu, 22 tháng 3, 2013

Nhẫn đôi

 T1.c0FXXFvXXcD0TsY_030629.jpg_310x310-500x500




Nhẫn đôi


Tác giả: Mạt Tuệ Quý | Editor: Miyu




Thể loại:  Đoản văn, ấm áp, I x I, He.


~



Thịnh Viễn dừng xe ở đầu ngõ rồi bước nhanh ra phố.

Ở đầu phố là một chiếc xe hoành thánh. Thịnh Viễn thả chậm cước bộ, hiện tại là 8h tối, Kỳ Hướng Dương thường dọn quán vào lúc 6h30, lúc này chắc đã về nhà. Thịnh Viễn nhu nhu mi tâm, anh cũng không biết mình đang bị cái gì, rõ ràng là đã mệt rồi, nhưng vẫn muốn đến nhìn Kỳ Hướng Dương một cái, cho dù chỉ là nhìn cậu bận rộn qua lại cũng tốt.

Thịnh Viễn tiếp tục đi tới, nơi vốn không nên có ai thì lại xuất hiện bóng người. Anh tâm lí căng thẳng, Kỳ Hướng Dương đã khuya như vậy mà còn chưa về, không phải là có chuyện gì rồi chứ. Trong lúc nhất thời, đầu anh hiện lên đủ loại ý niệm, nhớ tới Kỳ Hướng Dương có từng nói qua với anh, quản lí khu phố gần đây vô cùng gay gắt, sinh ý không tốt cho lắm. Thịnh Viễn có chút lo lắng, nếu như Kỳ Hướng Dương rời đi, anh sẽ không có lý do gì để đi tìm cậu.

Trong lúc Thịnh Viễn còn đang miên mang suy nghĩ, Kỳ Hướng Dương đã nhìn thấy anh, cậu vui vẻ giơ tay chào hỏi.

Ánh đèn đường cũ kỹ làm cho gương của mặt cậu có chút mơ hồ, nhưng trong thanh âm lại nghe thật rõ ý cười. Thịnh Viễn lên tiếng, đi tới trước mặt cậu.

“Tiểu Kỳ, người cậu chờ đã đến rồi, tôi đi trước nha.” Người vừa ngồi nói bên cạnh là một nhân viên trong siêu thị nhỏ gần đây, cậu cùng với Kỳ Hướng Dương tương đối quen thân.

Kỳ Hướng Dương cũng không có giữ cậu mà ngược lại cười chào hỏi Thịnh Viễn: “Anh ăn tối chưa?”

Thịnh Viễn lắc đầu, ngồi xuống. Kỳ Hướng Dương đứng dậy nấu hoành thánh cho anh, Thịnh Viễn yên lặng nhìn theo bóng lưng của cậu, trong lòng bình tĩnh hơn nhiều. Những ngày mệt nhọc vừa qua dường như chỉ cần thấy cậu là có thể vơi mất.

Hoành thánh rất nhanh đã được nấu xong, Kỳ Hướng Dương bưng ra cho anh, rồi nồi xuống đối diện.

“Tiểu Dương, tôi đã bàn với người bạn đó, sau này người quản lí sẽ không thu sạp của cậu nữa.” Thịnh Viễn cẩn cẩn dực dực quan sát biểu tình của Kỳ Hướng Dương, sợ cậu nghĩ mình là kẻ thích xen vào chuyện người khác.

Kỳ Hướng Dương thế nhưng lại nở nụ cười, “Tôi đang muốn nói với anh, tôi đã thuê được môt sạp mặt tiền,sau này không cần bày bán ngoài đường nữa rồi, cho dù trời mưa cũng mở cửa được. Còn anh thì sao, sao mấy ngày nay không đến?”

“Công ty có chút việc bận, nhưng đã giải quyết xong rồi.” Thịnh Viễn nhìn Kỳ Hướng Dương, nhãn thần vô cùng ôn nhu, “Tiểu Dương, sao hôm nay cậu dọn trễ vậy? Là chờ tôi sao?”

“Ân, mấy ngày nay anh không có tới, nên tôi dọn trễ một chút, sợ anh đến nhưng không thấy tôi.”

Thịnh Viễn vùi đầu ăn hoành thánh, thế nhưng dáng vẻ tươi cười thì không kềm được.

Hai người lẳng lặng ngồi thêm một hồi, bất quá Kỳ Hướng Dương da mặt luôn mỏng nên thấy có chút xấu hổ, chỉ chăm chăm nhìn mấy con muỗi không nói lời nào.

Thịnh Viễn ăn hoành thánh xong, thấy Kỳ Hướng Dương còn đang đờ ra. “Tiểu Dương.” Anh gọi nhẹ một tiếng.

Kỳ Hướng Dương quay đầu lại nhìn, thần sắc có chút mê mang.

Thịnh Viễn từ trong túi tiền lấy ra một hộp vải nhung, đưa cho cậu. Kỳ Hướng Dương mở ra, bên trong là một cặp nhẫn nam. “Tiểu Dương, em có nguyện ý ở bên cạnh anh hay không?”

Kỳ Hướng Dương ngơ ngác nhìn nhìn hai chiếc nhẫn, biểu tình có chút phức tạp.

Thịnh Viễn khẩn trương đến mức cả tay đều run, cũng không dám mở miệng giục cậu.

Sau khi sửng sốt một hồi, Kỳ Hướng Dương cũng từ trong túi lấy ra một chiếc hộp nhung, bên trong chứa một cặp nhẫn hệt như cặp của Thịnh Viễn.

Thịnh Viễn nhịn không được muốn cười, thanh âm Kỳ Hướng Dương có chút ủy khuất: “Cô gái bán hàng nói với em trên cả thế giới chỉ có một đôi.”

Thịnh Viễn gật đầu nói: “Quả thực chỉ có một đôi.” Kỳ Hướng Dương nghi hoặc ngẩng đầu nhìn anh, anh tiếp tục nói: “Bởi vì cô ấy biết chúng ta chính là một đôi.”

~HOÀN~

2 nhận xét:

 

Template by BloggerCandy.com