Chủ Nhật, 24 tháng 2, 2013

Huynh đệ tiểu đoản văn - Câu chuyện thứ 7

hoa-bo-cong-anh02



VII.


Ở sâu trong khu rừng nọ có hai tượng đá giống y hệt nhau. Cả hai đều mang dáng vẻ đầu rồng thân ngựa và đặt đối diện.

 

Dân làng bên cạnh khu rừng đa số đều là những người chạy trốn trong thời chiến loạn, sau đó nam canh nữ chức, sinh hoạt qua nhiều thế hệ. Không biết là ai đã phát hiện ra hai tượng đá, cũng không biết là ai đã tung tin đồn bên trong tượng đá có thần tiên trú ẩn, nhưng dần dần tất cả dân làng đều một lòng cung phụng. Cho dù là việc nhỏ như mùa màng bị sâu quấy phá, hay đến việc lớn như thiên tai này nọ bọn họ cũng đến nói với tượng đá một câu. Những cống phẩm dâng lên đến hôm sau đều biến mất, đa số người dân cho rằng là động vật gây nên, và số ít còn lại thì tin tiên nhân đã tiếp nhận tất cả. Nhưng dù có tin hay không thì nơi đây mỗi năm đều mưa thuận gió hòa, thu hoạch đầy đủ.



.

.

.

 

Thiếu nữ đặt rổ đào tươi xuống rồi quỳ trước tượng đá.

 

 “Thần tiên, ta đã đến tuổi thành thân, trong lòng cũng đã có người, nhưng phụ mẫu lại bức gả ta cho nhi tử của một phú hào trong làng. Ta không muốn xuất giá, nhưng lại không có cách nào. Thần tiên, xin hãy giúp ta, giúp ta.”

 

Giọng nói thiếu nữ dần mang theo âm khóc, nàng liên tục khấu đầu, rồi mang theo chiếc rổ thương tâm quay về.

 

“Là đào tươi,  ngọt thật nha.” Trong không gian chậm rãi xuất hiện một thân ảnh nhưng không kẻ phàm nhân nào có thể thấy được.

 

Thiếu niên mặt mày anh tuấn với mái tóc hồng sắc vừa động ngón tay liền thấy quả đào bay tới, hắn cắn một ngụm rồi chậm rãi nuốt xuống.

 

“Cô nương gặp chuyện thương cảm, ta sẽ giúp nàng.”

 

Lại một thân ảnh hiện ra: “Chuyện này ngươi không nên quản, cũng không quản được.”

 

Người này ngũ quan giống hệt thiếu niên, chỉ khác ở chỗ mái tóc của y là ngân sắc.

 

“Đã nói ngươi không được dùng khẩu khí ttrưởng bối nói chuyện với ta!” Hồng Phát hậm hực rống lên.

 

“Ta so với ngươi lớn hơn, đây là sự thật.” Ngân Phát cầm một quả đào, ưu nhã cắn một ngụm.

 

“Ngươi bất quá cũng chỉ sinh trước một bước, sao lại tùy tiện trở thành lão đại?!” Hồng Phát chộp lấy quả đào mà y đang cầm, “Ngươi không muốn quản thì đừng ăn đào của nàng.”

 

Ngân Phát liếm chất lỏng bên môi, không để ý đến hắn, y còn phải trở lại tượng đá để ngủ.

 

Hồng Phát tức giận, ‘Hừ’ một tiếng rồi cũng trở về tượng đá.

 

.

.

.

 

Hôm sau tiếp tục có người viếng thăm, hắn kinh ngạc khi thấy một trong hai tượng đá quay lưng về phía còn lại.

 

“Kẻ nào lại dám đùa giỡn, thật quá lớn mật.” Hắn nói thầm rồi đưa tay muốn đem tượng đá xoay lại nhưng dù có đẩy thế nào nó cũng không động.

 

Hồng Phát đi vòng vòng trong rừng.

 

Bởi vì pháp lực hạn chế nên bọn hắn không thể rời khỏi khu rừng, còn nếu muốn vào làng thì phải tiêu hao chân nguyên, càng đừng nói đến việc biến thành hình người. Hừ, ta đã ăn đào của họ thì phải giúp họ nghĩ cách, còn lâu mới nghe lời hắn.

 

Từ trước đến nay, những người ở đây đều đến cầu xin mưa thuận gió hòa, việc này chỉ cần đến chỗ Phong thần Vũ thần nói một tiếng là được, nhưng bây giờ lại liên quan đến chuyện hôn sự, lẽ nào phải lên thiên đình để gặp Nguyệt Lão hay sao? Với năng lực hiện tại của hắn thì chỉ sợ là chưa lên đến nơi đã phải ngã xuống.

 

Hồng Phát rơi vào suy tư.

 

Mặc kệ, đi xem trước đã!

 

Hồng Phát đến nhà của thiếu nữ kia liền nhìn thấy nàng một mình rơi lệ. Hắn lại sang nhà ý trung nhân của nàng, nhưng ai ngờ tên ngốc đó đang ngồi đờ ra.

 

Hồng Phát hiện hình, vào phòng thiếu niên.

 

"Ngươi... Ngươi là ai?!"

 

“Cô nương ngươi để ý có phải sắp lập gia đình hay không?” Hồng Phát vào thẳng vấn đề.

 

Ánh mắt thiếu niên thoáng cái ảm đạm, cả người vô lực.

 

“Sao ngươi không nghĩ cách? Tỷ như cướp hôn? Bỏ trốn?” Hồng Phát ngồi xuống bàn, bắt chéo chân.

 

“Có cách nào đâu chứ? Gia đình nàng vừa giàu có lại quyền thế, còn ta thì phụ mẫu mất sớm, bây giờ chỉ có thể thay người viết thư, miễn cưỡng làm ăn qua ngày, cả tiền dành dụm cũng đều không có. Hơn nữa việc hôn sự nhà nàng đã định, không thể trái lời!”

 

“Hử? Ngươi nói việc hôn sự không thể trái lời?”

 

“Đúng vậy… Nhưng mà ngươi là ai?” Thiếu niên đột nhiên hỏi lại.

 

“Là người sẽ giúp cho ngươi.” Đôi mắt Hồng Phát mang theo giảo hoạt.

 

.

.

.

 

Ngày kế, tại nhà phú hào trong thôn.

 

Người nhà hai bên trò chuyện vui vẻ, nhộn nhịp bàn chuyện hôn sự.

 

“Các vị thỉnh đợi một chút…” Mọi người quay đầu nhìn, trước mặt họ là một công tử quần áo quý giá, phía sau dẫn theo thiếu niên.

 

“Công tử nhà ta muốn thú nữ nhi của các ngươi.”

 

“Cái gì?” Phú hào trợn mắt, quay đầu nhìn phụ thân cô nương, “Chuyện gì thế này?”

 

Phụ thân nàng thấy tình thế không ổn liền hô to: “Tên thối tiểu tử nào dám đến đây làm loạn?!”

 

“Ai dô…” Hồng Phát đóng chiết phiến, “Chẳng phải chuyện hôn sự của nữ nhi ngươi chỉ là cuộc mua bán thôi sao, ai có nhiều tiền liền cưới được nàng?”

 

Phú hào đắc ý lay lay ban chỉ trên tay.

 

“Nhưng chúng ta so với hắn càng có tiền hơn.” Hồng Phát tiếp tục nói, “Khiên vào đây ––”

 

Hai gã sai vặt khiêng theo rương lớn tiến vào, bên trong chứa đầy hoàng kim. Phụ thân thiếu nữ vừa thấy rương vàng liền mở to mắt.

 

Phú hào mất mặt hô to: “Ngươi dám!”

 

Phụ thân cô nương nao núng thu hồi ánh mắt.

 

Hồng Phát đã quên phú hào trong thôn vừa có tiền lại vừa có quyền nên cũng trở nên nóng nảy, không ngờ đã mang đến nhiều vàng như vậy mà còn chưa thành: “Chúng ta có tiền, ngươi dựa vào cái gì mà tranh với chúng ta!"

 

Trên mặt phú hào xuất hiện một tia âm ngoan: “Ngươi đâu, đem hai tên láo xược này lôi xuống!”

 

Đám người đồng loạt tiến lên, hung hăng chế trụ Hồng Phát cùng thiếu niên. Hồng Phát đang muốn thoát ra thì bỗng thấy cả người mềm nhũn. Xong – pháp lực đã tiêu hao hết.

 

Ngân Phát từ đâu bước vào, chậm rãi mở miệng: “Một nhà Thúy nhi thôn Tây, kho lương trong thương khố, giếng nước tại đầu thôn.”

 

Mọi người đều không hiểu nhưng khi phú hào nghe xong thì ánh mắt đột nhiên trở nên sợ hãi.

 

Ngân Phát mỉm cười, “Ngươi xem, trong thôn không thiếu những cô nương tốt, nhưng nhà chúng ta chỉ có một quý công tử, xem như để lại một ít mặt mũi cho chúng ta đi.”

 

Phú hào lau mồ hôi lạnh, vội vã đến gần, bất chấp nơi đông người mà cười ấy lòng: “Đâu có đâu có, đương nhiên ta phải nể mặt của các người rồi.”

 

Hồng phát suy yếu nhếch môi rồi rơi vào mê mang.

 

Sau khi xong chuyện, thiếu niên chìm trong vui sướng, “Ta đi tìm Tú nhi!” Hắn cứ như vậy mà chạy đi, xém nữa là vấp phải cạnh cửa té nhào.

 

“Được rồi, chúng ta cũng không thể giúp gì cho các ngươi nữa. Chỉ cần tiến hành hôn lễ thì phụ mẫu các ngươi liền không thể gây thêm khó dễ. Nhưng các ngươi cũng nên suy tính cho việc sau này, nhớ phải chăm lo làm ăn.”

 

Thiếu niên cùng thiếu nữ quỳ xuống tạ ân, Ngân Phát đưa tay đỡ dậy: “Không cần đâu, các ngươi về sau hãy tự chiếu cố lẫn nhau.”

 

“Cáo từ.” Ngân Phát bế Hồng Phát rời đi, lúc thiếu niên cùng thiếu nữ ngẩng lên thì đã không còn thấy họ.

 

.

.

.

 

Hồng Phát sau khi hồi phục liền hiện thân, vừa lúc thấy Ngân Phát thảnh thơi ngồi ăn hoa quả.

 

Hắn há miệng nhưng không biết phải nói gì, “Ngươi… ngươi không phải đã nói là sẽ mặc kệ hay sao?”

 

“Ta chỉ không muốn thấy ngươi gây chuyện. Nếu có gì xảy ra thì chẳng phải mọi thứ đều đổ lên đầu nhân gia ta hay sao.”

 

“… Nếu ngươi không tới ta cũng có thể tự mình giải quyết!”

 

“Thật không? Ngươi chắc chắn mình sẽ không bị người ta thủ tiêu rồi ném vào rừng? Chậc, đường đường là một thần thú mà lại gây chuyện như vậy, ta thật mất mặt.”

 

“Ngươi…” Hồng Phát tức giận đến muốn phun lửa, hắn đang định động thủ thì thấy thiếu niên và thiếu nữ tới gần.

 

“Nhờ có thần tiên bảo hộ mà ta và tướng công được quý nhân tương trợ.” Thiếu nữ đặt rổ đào xuống, “Đa tạ thần tiên.”

 

Thiếu niên nhìn thật sâu vào người đối diện, nắm lấy tay nàng: “Bây giờ ta và Tú nhi xin thề trước mặt thần tiên , kiếp này hai người cùng chung hoạn nạn, đến chết không rời.”

 

Môi hắn chạm lên vầng trán thiếu nữ.

 

Hồng Phát ngây người: ". . . Đó là cái gì?"

 

“Hứa hẹn.”

 

Thiếu niên lại hạ môi nhẹ nhàng hôn nàng.

 

“…Vậy đây là cái gì?” Ngân Phát nhìn Hồng Phát còn đang ngây dại, khóe miệng khẽ nhếch. “Ai…” Y ngáp một cái rồi lui vào bức tượng.

 

Hồng Phát nhìn trong chốc lát rồi dường như ý thức được điều gì đó, hắn đỏ mặt, tiêu thất trong không gian.

 

.

.

.

 

Khí trời dần dần trở lạnh. Hồng Phát hiện thân, phát hiện Ngân Phát còn chưa tỉnh lại, hắn bắt đầu di chuyển tượng đá.

 

“Ta còn lâu mới thèm làm hòa, chỉ là tượng đá như vậy thật mất mỹ quan.”

 

Hắn có chút không được tự nhiên xê dịch tượng đá, trên trời đột nhiên rơi xuống vài đốm bạch sắc, Hồng Phát ngẩng đầu.

 

Thì ra là tuyết rơi.

 

“Sắp sang năm mới rồi.” Hồng Phát xoay người thì thấy Ngân Phát chẳng biết xuất hiện từ khi nào.

 

“Năm mới? Trời ạ, lại một năm trôi qua.”

 

“Đã năm trăm năm rồi.” Hồng Phát khó tin mà nhìn Ngân Phát, bản thân vậy mà đã cùng hắn trải qua năm trăm năm ở đây. Tuy thời gian qua đã có một số chuyện không còn nhớ rõ nhưng hắn biết con người này thật sự rất… Đúng rồi! Ích kỷ! Tính toán chi li! Hồng Phát hầm hừ liệt kê ra tất cả khuyết điểm của Ngân Phát.

 

Bất tri bất giác trên đất đã đóng một tầng tuyết dày.

 

Hồng Phát ngồi xuống, nắm một vốc tuyết trong tay. “Này, chúng ta nặn một đôi người tuyết được không?”

 

Ngân Phát trầm mặc nhìn hắn một cái rồi ngồi xuống bên cạnh.

 

Hồng Phát lấy hai nhánh cây làm mắt, một ngọn nến làm mũi. Đôi mắt kim sắc phấn khởi nhìn Ngân Phát: “Thế nào?”

 

Ngân Phát cầm đến hai tờ giấy hồng phủ lên đầu người tuyết, nghiêm túc nói: “Rất giống.”

 

"Ngươi chết đi ——! ! ! ! !"

 

.

.

.

 

Càng ngày người đến cung phụng càng nhiều, đại thể đều cầu năm tới mưa thuận gió hòa.

 

“Người ở làng này thật thuần hậu, chưa từng có ai cầu tài.”

 

“Có lẽ người ta chột dạ nên không dám tới.” Ngân Phát nghĩ đến phú hào, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.

 

Lão phu nhân vừa tới dáng đi có chút không ổn, thân thể tưởng như sắp ngã.

 

Hồng Phát bật người phản ứng, tiến lên giúp đỡ.

 

Lão đương nhiên không nhìn thấy hắn nhưng vẫn cảm kích nhìn hai tượng đá: “Đa tạ thần tiên.”

 

“Sao lão phu nhân ấy biết? Chẳng lẽ lão thấy ta sao?” Hồng Phát có chút không hiểu.

 

Ngân Phát không thèm quay đầu khiến hắn có chút phát hoảng: “Sao, sao vậy?!”

 

“Tín ngưỡng thôi, chẳng lẽ cho đến bây giờ ngươi còn không biết? Nhưng ta nghĩ cho dù ngươi có tu luyện thêm cả vạn năm cũng không hiểu được.”

 

Thế nhưng Hồng Phát không có tức giận, hắn chỉ sửng sốt một chút rồi cúi đầu thì thào: “Tu luyện rồi thì sao chứ…”

 

"Cái gì?"

 

Hồng Phát rầu rĩ không đáp lời, hắn xoay người tiến vào rừng cây.

 

Những động vật trong rừng đều vội trốn đi.

 

Tên thần thú xấu xa này luôn đến đây bắt nạt chúng nó.

 

"Này —— đi ra ——" Bọn động vật đều run lên.

 

"Ta nói đi ra!" Hồng Phát hô to.

 

Hắc Hùng là kẻ đầu tiên lộ mặt: “Hôm nay không có mật, ta tuyệt đối không có giấu mật mà không cho ngươi.” Thân thể lông xù giơ cái bình rỗng lắc lắc khiến cho Hồng Phát ‘Phụt’ một tiếng xùy cười.

 

Những động vật khác thấy hắn bật cười cũng dần lộ mặt.

 

"Này, các ngươi có thích ta không?" Hồng Phát đột nhiên hỏi.

 

Bọn động vật hai mặt nhìn nhau, chẳng biết đáp lại thế nào.

 

Hồng Phát bình thản nói: “Cứ nói thật đi.”

 

Ma Tước [chim sẻ] mở miệng đầu tiên: “Ngươi luôn khi dễ chúng ta, ta sẽ không thích ngươi.”

 

“Đúng vậy, nhìn cái đuôi của ta xem, là ngươi đốt đó.” Hầu tử giơ đuôi cho tất cả cùng xem.

 

“Còn có mật của ta…” Hắc Hùng căm giận nói.

 

. . .

 

Hồng phát nhắm mắt lại.

 

“Ta thích ngươi.” Một tiếng nói rụt rè truyền tới. Tiểu Hồ Ly trốn sau lưng Hắc Hùng lúc này mới chịu lộ diện.

 

“Lần trước ta bị sập bẫy, là ngươi băng bó cho ta. Ngươi còn cho ta ăn nho.”

 

Cả không gian đột nhiên tĩnh lặng, Hồng Phát cũng không đáp lời.

 

Tiểu Hồ Ly trở nên gấp gáp, “Là thật đó, ta thích ngươi.”

 

Hồng Phát xoay người, cũng không quay đầu lại mà rời đi.

 

Hắn hung hăn nện vào tảng đá, tựa như không hề đau đớn.

 

“Thần thú cũng sẽ bị thương.” Ngân Phát cất giọng.

 

“Năm trăm năm nữa chúng ta đều phải rời đi. Thần Quân đã căn dặn chúng ta sau khi tu luyện nghìn năm thì phải  trở về thiên giới.” Ngân Phát ôm lấy Hồng Phát, “Chúng ta vốn là thần vật trên trời, dù luyến tiếc thế nà cũng phải rời khỏi. Chẳng phải còn đến năm trăm năm hay sao, ngươi chắc chắn có thể vượt qua.”
 

“Đã năm trăm năm rồi! Năm trăm năm chỉ như nháy mắt mà thôi! Nó qua nhanh đến nỗi khiến ta không nhớ đã có chuyện gì!” Hồng Phát khóc thành tiếng, “Ta rất luyến tiếc! Ở đây có bạn của ta, có cây cỏ ta thích! Ta sẽ rất nhớ! Ô ô…”

 

Bọn động vật trốn sâu trong rừng cũng thoáng nghe được tiếng khóc truyền đến.

 

Sau đó Hồng Phát trở nên thờ ơ.

 

Cả ngày nằm trong tượng đá, cái gì cũng không muốn ăn.

 

Ngân Phát đến dưới tàng cây, nhìn một tiểu xà nói: “Kêu bọn chúng ra đây.”

 

Tiểu xà liếc hắn một cái rồi tiến vào rừng sâu .

 

“Hồng Lân ca ca.” Tiểu Hồ Ly đứng trước tượng đá gọi to, “Ngươi ra đây được không?”

 

Ngân Phát nhìn nó một cái, tiểu hồ ly mở miệng nói tiếp, “Ta bị đại xà cắn, rất đau.”

 

Hồng Phát nháy mắt hiện hình: “Chỗ nào chỗ nào, sao ngươi lại bẩn như vậy.” Hắn hô to, vội vàng kiểm tra vết thương cho Tiểu Hồ Ly.

 

Hắn ngẩng đầu liền thấy toàn bộ động vật đều đứng trước mặt, nhất thời có chút hoảng sợ.

 

“Làm gì vậy? Báo thù sao?” Hồng Phát tỏ ra hung dữ nhưng vẫn không giấu được vẻ bi thương.

 

Ma Tước thu cánh đậu trên tượng đá: “Ừhm… Ngươi giúp ta tu sửa tổ.”

 

"Hả?"

 

“Tuy ngươi đã đốt đuôi ta nhưng cũng cho ta ăn đào…”

 

“Tuy ngươi thường lấy mật của ta nhưng cũng giúp ta đuổi ong mật đi…”

. . .

 

“Ngươi đối với chúng ta kỳ thực cũng rất tốt. Xin lỗi, chúng ta không nên nói ngươi như vậy.”

 

Hồng Phát ngây dại, hắn quay đầu thì nhìn thấy nụ cười của Ngân Phát, “Ngươi làm?”

 

Ngân Phát đảo mắt, trở về tượng đá.

 

"Chúng ta... Chúng ta đều rất thích của ngươi!" Tiểu Hồ Ly tinh tế tổng kết.

 

Hồng Phát có chút không biết làm sao, “Đừng tưởng nói như vậy là xong!”

 

Bọn động vậtthấy vẻ không được tự nhiên của hắn cũng cười cười rời đi. Hồng phát vò đầu rồi cũng bật cười.

 

"Không đi nữa, không đi nữa!" Hồng Phát thoả mãn ăn uống, bù lại cho những ngày trước.

 

Ngân Phát liếc nhìn hắn: “Đắc ý vênh váo. Cẩn thận Thần Quân chỉnh ngươi.”

 

“Ta sẽ không theo hắn!” Hồng Phát tiếp tục ăn gà, “Còn phần ngươi… Nếu muốn về thì cứ về đi!”

 

Ngân Phát chẳng biết đang nhìn nơi đâu, rơi vào trầm tư.

 

.

.

.

 

Thời gian một năm rồi lại một năm cứ thế trôi qua. Hai người mắt thấy thiếu niên nay đã trở thành ông lão, thiếu nữ trở thành bà lão. Sau khi mất đi, cả hai được hậu tán sau núi. Bọn động vật thì như cũ đùa giỡn qua ngày. Thời gian bất tri bất giác đã đến kì hạn nghìn năm, Hồng Phát nôn nóng bất an.

 

Rồi một thân ảnh từ xa xuất hiện, hắn bay đến đoạt lấy thịt gà của Hồng Phát, “Lân nhi…”

 

“Nghìn năm không gặp, bản lĩnh tăng cao nha.” Hồng Phát chế nhạo.

 

“Ha ha ha.” Thần Quân ợ to một cái, “Ta rất nhớ ngươi đó, dùng cả mười thành công lực bay tới đây nè.”

 

“Chứ không phải say rượu làm bừa hay sao.” Hồng Phát bưng mũi né tránh.

 

“Tiểu Hồng, ngươi luôn như vậy, chỉ có Tiểu Ngân là tốt…” Thần Quân ôm Ngân Phát cọ tới cọ lui.

 

Hồng Phát bị làm cho tức giận: “Đã nói ngươi không được gọi như vậy!”

 

Ngân Phát nhàn nhạt mở miệng: “Lần này đệ đệ ngươi không đến cùng sao?”

 

Thần Quân biểu tình cứng đơ: “Ha ha ha, hắn đến làm chi.” Hắn buông Ngân Phát ra, không thèm nói nữa.

 

Sau khi Hồng Phát ăn uống no đủ, Thần Quân liền nói: “Chúng ta có thể đi rồi.”

 

Hồng Phát nuốt nuốt nước bọt: "Ta. . . Ta không muốn đi."

 

"Cái gì?"

 

"Ta không đi!" Hồng Phát quyết tâm, "Ta thích ở đây, ta không đi."

 

Thần Quân mị mắt: “Ngươi nói ngươi không đi? Ta dù sao cũng được xem là chủ nhân của các ngươi, nếu như các ngươi không nghe lời ta thì cẩn thận…” Hắn quay đầu nhìn Ngân Phát, “Mau quản đệ đệ của ngươi.”

 

Hồng Phát dứt khoát ngồi xuống: “Ta không đi!”

 

Thần quân nóng nảy: “Ta cực cực khổ khổ tạo ra các ngươi rồi để các ngươi tu luyện là vì cái gì cơ chứ? Là vì muốn các ngươi trở thành kỳ lân thú nhất đẳng, uy phong thiên hạ!”

 

“Chỉ là để ngươi nở mặt mà thôi.” Hồng Phát bất mãn tiếp lời.

 

Thần Quân bị ế một hồi rồi mới kêu to: “Tiểu Ngân! Ngươi nhìn xem! Ngươi cũng hồ đồ giống hắn rồi sao!”

 

Ngân Phát đột nhiên mỉm cười: "Thần Quân, chúng ta là huynh đệ, đương nhiên phải ở cùng một chỗ."

 

Hồng Phát kinh ngạc ngẩng đầu, Thần Quân tức giận không nói  nên lời.

 

Ba ngươi giằng co một hồi, Thần Quân liền mở miệng: “Tiểu Hồng có thể không đi nhưng Tiểu Ngân nhất định phải đi.”

 

“Vì sao!” Hồng Phát đột nhiên thất thanh kêu to, chính hắn cũng không biết vì sao lại vậy.

 

Ngân Phát nhìn Hồng Phát thất thố, ánh mắt mang theo tiếu ý.

 

“Được rồi.” Một giọng nói vang lên, Thần Quân bị người nọ kéo vào lòng.

 

"... Sao ngươi lại tới đây?!" Vẻ mặt Thần Quân giống như vừa bị sét đánh ngang tai.

 

"Mang ngươi trở về chứ sao, đỡ phải suốt ngày hồ đồ."

 

“Rốt cuộc là ai hồ đồ cơ chứ! Hôm nay không giáo huấn xong ta sẽ không… A... Uhm…”

 

“Các ngươi có thể ở lại.” Người nọ nhìn sâu vào mắt Ngân Phát rồi kéo Thần Quần rời đi.

 

Hồng Phát vẫn còn há miệng nhìn theo bọn họ, “Hành động của bọn họ giống hai người kia!”

 

“Chúng ta cũng có thể làm.” Ngân Phát nhích lại gần, Hồng Phát bất ngờ không kịp phòng bị.

 

Sau khi trải qua một nụ hôn dài, Hồng Phát trở nên mơ hồ, sau dó nghẹn ra một câu: "Ngươi vì sao cũng muốn lưu lại?”

 

“Ngươi còn không hiểu sao.” Ngân Phát thở dài, hôn lên trán Hồng Phát, “Đây là ta hứa hẹn với ngươi.”

 

Sau đó mọi người trong thôn phát hiện hai tượng đá nọ đột nhiên kề sát vào nhau, không chút kẻ hở. Từ đó dân làng càng thêm giàu có, mọi người sinh sống vui vẻ hòa thuận, trở thành một nơi thế ngoại đào nguyên.

Thứ Sáu, 15 tháng 2, 2013

Cố vấn tình yêu

30e4a488-84c5-4eb4-9357-04d1b568a24f



Cố vấn tình yêu


Tác giả: Noãn Mộng | Editor: Miyu


Thể loại: Đoản văn, I x I, manh, ấm áp, hiện đại, HE


♣♥♣



1.


 

‘Linh. . .  Linh. . .  Linh. . . ’

 

 “Xin chào! Đây là tổng đài cố vấn tình yêu, bất luận là vấn đề gì chúng tôi đều có thể hỗ trợ!”

 

"..."

 

"... Uy?"

 

 “Tôi… tôi nghĩ mình đã yêu!”

           

“Chuyện là thế nào?”

           

“Mỗi lần gặp cô ấy tôi đều đỏ mặt, mỗi lần nói với cô ấy tôi đều khẩn trương nói không nên lời. Cái này gọi là yêu mà phải không?”

           

“Cũng có thể nói như vậy.”

           

“Vậy hiện tại tôi nên làm sao?”

           

“Cậu có thể tặng cho cô ấy một ít quà cáp, ví dụ như hoa tươi, hoặc là ra ngoài hẹn hò, tận dụng khả năng lấy lòng cô ấy a!”

           

“Thế nhưng… Thế nhưng… những thứ này tôi đều đã làm, tôi còn thử qua nhà giúp cô ấy nấu cơm, giúp cô ấy làm bài, tôi còn mượn giúp sách ghi chép cho cô ấy …”

           

“Hảo cho cậu một Lý Khải Phong! Thì ra là cậu lấy mất vở ghi chép của tôi!!!”

           

'Tạp! Tít… tít… tít…'

 

2.


 

‘Linh… Linh… Linh. . .’

 

“Xin chào! Đây là tổng đài cố vấn tình yêu, bất luận là vấn đề gì chúng tôi đều có thể hỗ trợ!”

 

"..."

 

"... Uy?"

 

“…Tôi thất tình rồi.”

 

“Đời người ai cũng trải qua, thỉnh nén bi thương.”

           

“Cậu không hiểu… Đây là lần thứ năm mươi ba rồi!”

 “Là lần thứ năm mươi bốn mới đúng.”

           

“Cậu nói cái gì?”

           

“Tôi nói là cậu thật sự rất bi kịch a!”

           

“Đúng vậy! Hơn nữa lần nào bọn họ cùng từ chối tôi vì cùng một người!”

           

“Na, vậy thì thật sự là rất kì quái.”

           

“Phải đó! Nhất định là hắn đã dùng những chiêu đồi bại để hãm hại tôi, vì vậy tôi ném hết thư tình trong ngăn kéo hắn rồi.”

 

"Uy. . ."

 

"Ân?"

 

 “Ngày mai cậu chết chắc rồi…”

 

'Tạp! Tít… tít… tít…'

 

3.


 

‘Linh. .. . Linh. .. . Linh. .. .’

 

 “Xin chào! Đây là tổng đài cố vấn tình yêu, bất luận là vấn đề gì chúng tôi đều có thể hỗ trợ!”

           

“Người tôi thích vừa cự tuyệt lời bày tỏ của tôi rồi, tôi phải làm sao đây?”

           

“Cô ấy chán ghét cậu?”

 

"Hẳn là không phải."

 

“Vậy thì cứ từ từ đi, chỉ cần người ta không chán ghét cậu thì một ngày nào đó cũng sẽ xiêu lòng, cứ kiên định.”

           

“Thật vậy chăng? Vậy cụ thể tôi phải làm sao?”

           

“Tặng hoa, tiếp cận, gọi điện thoại, nhắn tin, cái nào cũng được.”

           

“Nếu như đều thất bại?”

           

“Thì cùng lắm chỉ là xấu hổ một chút thôi, cũng có thể là bị người ta cười sau lưng a!”

           

“Vậy tôi nên dũng cảm theo đuổi sao?”

           

“Đúng vậy!”

           

“Bất khuất không lùi?”

 

"Đương nhiên!"

 

"Tôi rõ rồi!"

 

 “Hiện tại tôi đang đứng dưới công ty cậu, cùng đi ăn trưa nha?”

           

'Tạp! Tít… tít… tít…'

 

 “Thật là… Sao lại cúp điện thoại của khách như vậy …”

           

4.


 

‘Linh. . . . Linh. . . . Linh. . . .’

 

“Xin chào! Đây là tổng đài cố vấn tình yêu, bất luận là vấn đề gì chúng tôi đều có thể hỗ trợ!”

 

 “Người yêu tôi gần đây không thèm để ý đến tôi… Cậu nói chúng tôi có phải đã tiến vào thời kì nhàm chán rồi không?’

 

"Cái này. . . Quả thật là không tốt lắm. . . Cậu có thể nói rõ hơn không?"

 

 “Hắn gần đây đối với tôi không quá nồng nhiệt, rõ ràng hồi trước hắn rất nhiệt tình…”

 

“...”

 

 “Có phải là hắn bên ngoài… không? Hôm bữa tôi mệt muốn chết nhưng hắn còn chủ động thượng tôi cơ mà.”

           

“Em nói sai rồi phải không?! Lần trước rõ ràng là em chủ động mà còn dám nói, kết quả là anh chỉ vừa mới tới vài cái em liền ngủ say như chết!!!”

           

 “Anh mộng xuân à?”

           

“Tối nay trở về em chết chắc!!”

           

'Tạp! Tít… tít… tít…'

 

.

.

.

 

 “Thật sự chỉ là sợ em quá mệt mỏi chứ không phải là chán ghét mà vứt bỏ em sao?”

 

"Ân. . ." ...

"... Uy "

 

"Ân?"

 

 “Sau này đừng gọi đến tổng đài cố vấn nữa… Hiện tại không có ai là không biết chuyện chúng ta!”

 

"... Ân."

 

"..."

 

 “…Vậy sau này nếu anh không thèm nhìn em thì em phải làm sao đây?”

 

"... Ngu ngốc."

 

". . .Ân?"

 

 “…Em có thể trực tiếp hỏi anh a!"

♣♥♣



Happy Valentine ~


Lại một năm ngồi nhà dán mắt vào lap~ = v =


Thứ Ba, 12 tháng 2, 2013

Huynh đệ tiểu đoản văn - Câu chuyện thứ 6

502ab043g9340b7ebcc65&690&690


VI.


           

Bác sĩ đi trên hành lang, thỉnh thoảng gật đầu hỏi thăm các y tá bác sĩ khác.

           

Cho dù vẻ mặt y vẫn đạm mạc như cũ nhưng người ta vẫn dễ dàng nhận thấy nét ưu sầu trên vầng trán ấy —— Người ba thân thương bị chuẩn đoán mắc bệnh nan y, bác sĩ dù có lãnh tĩnh tới đâu thì cũng chẳng thể không phiền muộn.




Bác sĩ bề ngoài anh tuấn lạnh lùng do kế thừa gen di truyền từ người mẹ ưu nhã, y luôn đối với người khác ăn nói khéo léo nhưng lại mang theo hờ hững nên cũng khá ít người tiếp cận.

           

“Anh ——”  Một thanh niên mặc bộ cảnh phục hấp tấp chạy tới, “Em mang theo canh gà, anh cũng ăn chút ha.”

           

“Cứ để ba ăn đi.”

           

“Nhưng mà  ——” Cậu dân cảnh vò đầu, “Cả ngày hôm nay anh đều bận việc, vừa lo chữa trị vừa chăm sóc ba, nếu không đảm bảo dinh dưỡng thì sao khỏe được.”

           

Bác sĩ liếc mắt nhìn cậu dân cảnh, mở miệng nói.

           

“Biết rồi biết rồi, anh là bác sĩ, tự biết chăm sóc cho mình.”

           

Người kia quay đầu nói thầm: “Cũng không biết lần trước là ai dạ dày khó chịu.”

           

Bác sĩnh nhìn bóng lưng cao lớn của cậu em trai rồi lát sau mới rời đi.

 

.

.

.

           

“Ba, đây là canh gà mới ra lò, rất thơm phải không?”

           

“Uh, thơm lắm. Là con nấu à?”

 

 “Ha ha, là bác gái nhà kế bên nấu, nhưng là gà của con, có người đồng nghiệp từ quê đem lên!”

           

Ông chú ở giường kế bên ha ha cười nói: “Cả hai đứa con của ông đều rất hiếu thuận. Nhưng đứa này hoạt bát hơn nhỉ.”

           

“Thằng này từ nhỏ đã vậy, suốt ngày chỉ biết ngồi cười ngây ngô.” Ông tức giận liến nhìn đứa con một cái, “Được cái tốt nghiệp từ trường cảnh sát, nếu không thì tôi cũng chẳng biết nuôi thế nào.”

           

Cậu dân cảnh mở miệng cười cười, ngoan ngoãn ngồi ở mép giường đúc canh cho ba.

 

.

.

.

           

Khi về đến nhà, cậu dân cảnh thấy bác sĩ đang sắp xếp quần áo của ba cho vào giỏ xách.

           

Cậu giang tay ôm lấy cổ anh từ phía sau.

           

“Đang làm gì vậy?”

           

“Không thấy sao, mang quần áo và khăn đến cho ba.” Bác sĩ liếc nhìn vòng tay của em trai, “Đem móng vuốt của em bỏ ra.”

           

“Cứ để như vậy một lát.”

           

Cậu dân cảnh cọ cọ bên cổ bác sĩ: “Ba có thể hồi phục được không?”

           

Bác sĩ trầm mặt một lát rồi trả lời: “Phát hiện thì đã trễ, khả năng không lớn.”

           

“Uhm, em cũng hiểu mà. Khí sắc của ba càng ngày càng kém.” Cậu cúi đầu, “Nhưng chí ít, em muốn làm ba vui vẻ trong thởi gian này.”

           

“Em không nói thì anh cũng biết.” Bác sĩ lưu loát gạt tay em trai, “Anh đến bệnh viện.”

           

“Muốn làm nũng một chút cũng không được sao ——” Cậu dân cảnh ai oán.

           

Bác sĩ đưa lưng về phía cậu, khóe miệng thế nhưng lại cong lên.

 

.

.

.

           

Hai người cứ như vậy thay phiên chăm sóc ba mình. Bệnh tình của ông coi như ổn định, ngoại trừ chút đau đớn trong lúc trị liệu thì những khi khác xem như hài lòng.

           

Nhưng sau đó, ông dần ăn không ngon, bắt đầu rơi vào hôn mê. Có lúc thần trí không rõ mà trở nên mê sản, người thân cũng không nhận ra.

           

Cậu dân cảnh lo lắng gọi to: “Ba, ba, con là A Tử nè.” Rồi kéo tay bác sĩ, “Đây cũng là con của ba, anh trai con đó.”

           

Bác sĩ bình tĩnh, im lặng dõi theo ba mình, tiếng nói của em trai không ngừng vang lên bên tai.

 

.

.

.

           

Buổi tối, cậu dân cảnh lại đến để bác sĩ có chút thời gian nghỉ ngơi. Anh đứng dậy, ra ngoài hành lang tìm một chỗ trống ngồi xuống, nơi đây đặc biệt yên tĩnh.

           

Trong phòng bệnh, cậu dân cảnh yêu thương mà nhìn ba mình, hay tay dịch dịch góc chăn.

           

Ông đột nhiên tỉnh dậy, “A Tử.”

           

“Ba!” Cậu dân cảnh hô to, nắm lấy tay ông.

           

Bác sĩ vội vã chạy vào phòng.

           

“A Tử, con trưởng thành rồi.” Ông nhớ tới vừa rồi mình đã mơ thấy cậu dân cảnh khi còn bé tí, vậy mà giờ đã trở thành một thanh niên mặt mày phong độ.

           

“Con nhất định phải biết chăm sóc cho mình, đừng làm phiền anh con.” Ông thì thào nói.

           

“Ba…” Cậu dân cảnh nghe lời di ngôn, viền mắt không khỏi đỏ lên.

 

 “Để ba và anh con nói chuyện nào.”

 

Bác sĩ bước đến cầm tay ông.

 

 “Con đã trưởng thành, cũng nên thành gia rồi.” Ông hơi dừng một chút. “Tuy con có tính cách trầm ổn nhưng làm đàn ông, phải thành gia lập thất thì mới hiểu hết trách nhiệm.”

           

“Dạ.”

           

“Em trai con tính tình thành thật, còn hơi nóng nảy, con phải chăm sóc cho nó nhiều hơn, phải bảo vệ nó.” Ánh mắt ông mờ ảo nhìn phía bác sĩ.

           

“Con sẽ chăm sóc em.” Bác sĩ hiểu rõ nỗi lo của ba. Đến một ngày khi mình thành gia chỉ sợ sẽ ít thời gian lo cho em trai.

           

“Tốt lắm. Nếu các con đều có thể sống tốt thì ba cũng an tâm.”

           

“Ba…” Cậu dân cảnh nghẹn ngào, “Ba, ba phải nghỉ ngơi cho tốt, ngủ một thì sẽ khỏe lại.”

           

“Ngủ rồi sẽ không dậy nữa…” Ông không muốn ngủ, cả hai đều yên lặng ngồi ở cạnh giường.

 

Hai ngày sau, ông ra đi.

 

.

.

.

           

Cậu dân cảnh ngồi trên giường khóc lớn, bác sĩ đứng dựa vào tường, cả người mềm yếu vô lực, may mà còn có người đến giúp đỡ. Bác sĩ giơ tay che mắt, nỗi dau này sao có thể chịu được…

           

Hậu sự của ba đều làm thỏa đáng. Hai người cùng trở về nhà, mệt mõ rã rời ngồi trong căn phòng đầy bụi.

           

Một ngày một đêm đầu tiên trôi qua, nếu như không có bác gái kế bên qua thăm thì cả hai cũng đã quên thưa chuyện của ba mình.

           

Bác cầm một xấp ảnh đưa cho bác sĩ: “Trước đây bác có hứa với ông ấy là tìm cho con một người vợ tốt, bây giờ bác có quen vài người, con xem xem, hợp ý thì đi gặp mặt.”

           

Bác sĩ mở miệng: “Con bây giờ còn…”

           

“Còn chưa nghĩ tới?” Bác gái tức giận nói, “Con cũng đã ba mươi. Cả hai muốn cứ như vậy mà sống cả đời hay sao? Nếu con lo lắng cho em thì cứ đi tìm người vợ chăm sóc cho nó chẳng phải sẽ tốt hơn à?”

           

Bác gái nhanh mồm nhanh miệng nói, nhưng dù sao cũng là vì muốn tốt cho anh em họ.

 

Em trai ngồi nghe bên cạnh đột nhiên đứng lên: “Em đã có việc làm, không cần ai chăm sóc.” Cậu nói xong liền trờ về phòng.

           

Bác sĩ vẫn chỉ trầm mặc.

 

.

.

.

           

Cậu dân cảnh làm xong nhiệm vụ liền trở về nhà.

           

Bản thân sao lại buồn bực khi nghĩ tới chuyện anh hai cơ chứ. Hừ, sống cùng nhau thì có gì không tốt? Cậu tức giận, một ý niệm hiện lên trong đầu. Anh hai chắc là không biết cảm giác của mình với y đã có thay đổi, nếu anh biết chỉ sợ là sẽ tránh né.

           

Càng nghĩ càng thấy uể oải, cậu ghé qua vườn hoa trước nhà thì nhìn thấy một nam một nữ đang đứng dưới lầu.

           

Người nam chính là bác sĩ.

           

Cô gái đó nói gì đó liên khiến anh mỉm cười, sau đó cả hai còn cùng nhau trò chuyện.

           

“Nghe anh nói thì đã biết anh rất thương em trai. Cậu ấy chắc chắn là rất đáng yêu.”

           

Bác sĩ nở nụ cười, “Đúng vậy, em trai của tôi…” Trong giọng nói y mang theo không ít dịu dàng.

           

Cô gái kia biểu tình nhu hòa dõi theo gương mặt anh tuấn của bác sĩ, cười đến hài lòng.

           

Ánh mắt của cậu dân cảnh ngày càng lạnh lẽo, sau đó xoay người rời đi.

 

.

.

.

           

Bác sĩ đã gọi vài cuộc nhưng thứ mà y nghe được chỉ là câu nói ‘Không liên lạc được’.

           

Em ấy có về nhà không?! Bác sĩ ngồi trên ghế trừng mắt nhìn bàn đồ ăn nguội lạnh nhưng không có biện pháp gì, y tức giận nhưng vẫn không nhịn được lo lắng.

           

Bước vào phòng em trai để tìm tin tức, y nhíu mày nhìn một chuỗi tên họ thật dài. Quỷ mới biết được em trai sao lại nhiều bạn như vậy!

           

Bác sĩ kiên trì gọi từng người một, rốt cuộc cũng tìm thấy được.

 

Bên kia đầu dây khung cảnh ầm ĩ, âm thanh chạm cốc không ngừng vang lên.

           

Bác sĩ phải hét rất lớn mới hỏi được cậu có về nhà không.

           

Không nghĩ tới có người đột nhiên cười to, “Ha ha ha, gia trưởng nhà cậu gọi này, cậu đó, không ngờ ra ngoài ca hát với anh em cũng không thèm báo anh hai một tiếng.”

           

Bên kia hô vang một tiếng ‘Để mặc anh ấy!” điện thoại liền bị cúp.

 

Một lát sau bác sĩ mới phản ứng lại, y lạnh lùng hắn giọng.

 

.

.

.

           

Ánh trăng xuyên qua cửa sổ.

 

Đêm khuya, bác sĩ trở thân, một chút cũng không buồn ngủ.

           

Uống say như thế thì làm sao về?  Y lo lắng đứng lên đi lấy điện thoại.

           

Trong phòng khách đột nhiên ‘loảng xoảng’ một tiếng.

           

Bác sĩ vừa ra khỏi phòng liền thấy em trai uống say đến không biết gì nằm lì ra đất.

           

Thằng nhóc này! Y phải cố hết sức mới có thể nâng cậu dậy, không ngờ tới cả hai đột nhiên ngã lên sô pha.

           

‘Ba’, cậu dân cảnh ôm mặt bác sĩ, hôn mạnh một cái, “Uh, thật mịn, thật mềm…”

           

Đầu bác sĩ ‘oanh’ một cái rồi nổ tung, gương mặt đỏ rực như lửa.

           

Cậu ta rốt cuộc có biết mình đang ở đâu hay không?!

           

Bác sĩ tức giận đẩy em trai ra: “Cậu không biết tôi là ai sao!”

           

Cậu dân cảnh sửng sốt một chút rồi cười rộ lên: “Biết chứ… Là anh hai mà… Em thích anh nhưng anh lại muốn kết hôn…”

           

Thằng nhóc này… Bác sĩ triệt để nói không nên lời.

 

.

.

.

           

Cho dù say đến mê mệt, cậu dân cảnh vẫn đúng bảy giờ sau tỉnh lại.

           

Đau đầu quá. Cậu xoa xoa đầu, xốc chăn bước ra ngoài, bác sĩ còn đang chuẩn bị bữa sáng.

           

Thấy cậu, gương mặt bác sĩ nháy mắt có chút xấu hổ nhưng rất nhanh liền khôi phục lại: “Sao không ngủ thêm chút nữa?”

           

“Uhm…  Không có việc gì.” Cậu dân cảnh lắc đầu, kéo ghế ngồi xuống.

           

Bác sĩ đột nhiên đứng dậy: “Anh ăn xong rồi, phải đi làm đây.”

           

“Uh.” Một lát sau cậu dân cảnh mới  hoàn hồnlại: “Không phải anh…”

           

Bác sĩ đã đi xa rồi.

 

.

.

.

           

Trở về cảnh đội, cậu dân cảnh không tránh khỏi việc bị trêu chọc.

           

 “Ha ha, còn say rượu sao? Hôm nay không nhiều không ít có đúng năm người xin nghỉ, các cậu thay họ làm nốt việc đi!”

           

“Ah… Đội trưởng khai ân…”

           

 “Các cậu còn không tự  biết xấu hổ? Bản thân không lo làm việc mà cứ ăn chơi đàn đúm!Hơn nữa rượu nhiều hại thân, tuổi trẻ như vậy mà cứ bla bla bla…”

           

Cậu dân cảnh xoa xoa lỗ tai, kêu rên một tiếng rồi ngã ra bàn.

           

“Tối qua về nhà có bị gì không?” Đồng nghiệp kế bên thăm hỏi.

           

“Hả?”

           

“Anh trai cậu tối qua không phải gọi điện tới tìm hay sao, cậu còn dám cúp máy. Hơn nữa hôm qua quậy đến như vậy, khẳng định là chọc giận anh ta rồi?”

           

Cậu dân cảnh không màn phản ứng. Nhớ tới sáng nay thái độ bác sĩ có chút kì lạ, cậu bắt đầu hồi tường một ít những việc đã làm.

           

Tối qua uống say té trên nền nhà, sau đó… Uhm… Hôn… Anh?!

           

 ‘Em thích anh nhưng anh lại muốn kết hôn…’

           

Có gì cũng đã nói hết, cậu dân cảnh ảo não gục đầu, một lần rồi lại một lần bứt tóc.

 

.

.

.

           

“Bác sĩ.” Hộ sĩ gọi, “Đây là bệnh án anh cần —— Bác sĩ?”

           

 “Sao, uh.” Bác sĩ giơ tay ra cầm nhưng lại làm ngã bình nước. Anh luống cuống tay chân nhặt lại rồi lấy giấy lau chùi.

           

“Bác sĩ, anh bị sao vậy?” Hộ sĩ kinh ngạc hỏi.

           

“Không có gì.” Bác sĩ lo lắng xoa huyệt thái dương, thế nhưng trong lòng lại chẳng thể bình tĩnh.

           

Cậu dân cảnh về nhà, đang muốn giải thích với bác sĩ thì đột nhiên điện thoại rung lên.

           

“Sắp có ca phẫu thuật, tự em ra ngoài ăn đi.”

           

Cậu dân cảnh nhìn chằm chằm dòng tin nhắn, cười khổ.

 

.

.

.

           

Đêm khuya bác sĩ trở về, nhẹ tay đóng cửa.

           

Đi ngang qua phòng em trai, anh không nhịn được mà nhìn thoáng qua. Em ấy đã ngủ, hệt như một đứa trẻ không chút phòng bị.

           

Chỉ là…

           

Bác sĩ thu hồi tầm mắt, trở về phòng.

 

.

.

.

           

Sáng hôm sau, cậu dân cảnh nhẹ nhàng thu dọn quần áo.

           

Nhìn cửa phòng bác sĩ đóng chặt, cánh tay vừa định gõ cửa lại bất giác rụt về.

           

Bác sĩ rời giường, chuẩn bị điểm tâm, vừa lúc nhìn thấy mảnh giấy dán trên tủ lạnh.

           

“Anh, xin lỗi.”

           

Bác sĩ chậm rãi ngồi xuống, chật vật dựa vào góc tường, trên mặt không giấu được nét uể oải.

 

.

.

.

           

Tổ đội có nhiệm vụ, cậu dân cảnh liền mặt dày mày dạn đến ở cùng người đồng nghiệp đang còn độc thân với lý do: “Thuận tiện nghiên cứu phương án.”

           

Nếu rời khỏi nhà thì anh hai sẽ có tự do, cũng bớt xấu hổ. Chờ sau khi kết thúc nhiệm vụ thì thuê một căn phòng, chân chính tự mình sinh hoạt. Lòng cậu tuy tính như vậy nhưng vẫn không nhịn được mà nhớ đến cái người có vẻ lạnh lùng nhưng lại vô cùng thương yêu mình.

 

.

.

.

           

Bác sĩ mỗi ngày về nhà vẫn theo quán tính mà tìm kiếm một thân ảnh cao lớn. Dù không phản ứng gì nhiều nhưng anh vẫn không cách nào che dấu khóe mắt ướt át.

           

Bác sĩ xoa xoa thái dương, chuẩn bị tan ca.

           

Hộ sĩ vội vã chạy tới, “Có một cảnh sát thụ thương do bị dao đâm vào bụng, y đang trên đường tới, anh hãy chuẩn bị cho ca phẫu thuật.”

           

Nghe được hai chữ ‘cảnh sát’ thần kinh bác sĩ liền căng lên.

           

Sẽ không, sẽ không trùng hợp như vậy.

           

Mà khi nhìn thấy gương mặt góc cạnh phân minh nằm trên giường bệnh, lí trí bác sĩ dường như không còn tồn tại.

           

Em trai nhắm chặt mắt, sắc mặt trắng bệch, rõ ràng đang bị đau đớn dằn vặt đến không chịu nổi. Đôi tay bác sĩ run run.

           

Người phụ tá bên cạnh nhận thấy y có chút khác lạ liền hỏi: “Anh có sao không? Phải nhanh chóng tiến hành phẫu thuật.”

           

Bác sĩ cắn chặt răng. Mạng sống của em trai đang nằm trong tay anh, nếu như thất bại thì em ấy làm sao bây giờ?

 

"Không có gì."

 

Sau khi khâu xong mũi kim cuối cùng, bác sĩ thở dài một hơi.

 

Giường bệnh được đẩy đi, bác sĩ vô lực ngồi xuống ghế.

           

“Rất thành công.” Hộ sĩ đến gần, “Bác sĩ, sao hôm nay anh lại đổ mồ hôi nhiều như vậy? Tôi làm đến không kịp thở.”

           

Bác sĩ qua loa nói: “Vì khẩn trương quá.”

           

Chỉ có chính y mới hiểu được cảm giác ngay tại một giây phút đó.

           

Cái loại cảm giác như sắp mất đi thứ quý trọng nhất.

           

Rõ ràng đã trải qua nhiều ca phẫu thuật và chưa bao giờ thất bại nhưng trong một giây phút ấy chính anh lại khẩn trương như vậy, hầu như muốn để người khác làm thay. Lúc mất đi ba, hình như cũng không có sợ như vậy?

           

Nhưng loại cảm giác này, y không dám đối mặt, cũng không dám tiếp thu.

           

Từ khi nào mà cảm giác của mình… cũng đã biến chất như thế?

 

.

.

.

           

Ngủ hết một ngày một đêm, cậu dân cảnh vừa mở mắt đã thấy một mảnh bạch sắc. Cậu mê man quay đầu, liền thấy gương mặt mà mình ngày đếm tưởng nhớ.

           

Muốn động đậy nhưng lại cảm thấy cả người vô lực.

           

Bác sĩ bị động tĩnh làm cho giật mình tỉnh giấc, cậu dân cảnh vô thức nhắm mắt.

           

“Vẫn chưa tĩnh…” Bác sĩ ưu tư nói, đưa tay vén tóc cho em trai.

           

Cậu dân cảnh nhẫn nại nhắm mắt, qua hồi lâu, một bàn tay tháo mở cúc ảo của cậu.

           

“Anh… Làm gì vậy!”

           

Bác sĩ cầm khăn mặt, “Tỉnh rồi à, vừa định lau mặt và cổ cho em.”

           

“Hở… uh.” Cậu dân cảnh đỏ mặt ậm ừ.

 

Chốc lát sau cậu mới nói tiếp, “Anh cứ làm việc của mình đi, em tự lau được.”

           

“Em tự làm được?” Nét mặt bác sĩ mang theo tức giận, “Em còn dám nói có thể tự lo, làm gì có người ngu ngốc đến mức trong cả đội chỉ có mình mình bị thương?!”

           

“Khi thấy có người cầm dao lao vào toàn đội, em vô thức…” Cậu dân cảnh rụt cổ không dám nhìn thẳng bác sĩ.

           

“Đừng nói nữa, nghe xong còn phiền hơn. Chỉ biết hành động mà không suy nghĩ, cả ngày cứ khiến người ta lo lắng, lần này bị thương nhẹ coi như em may mắn!...” Bác sĩ trừng mắt, “Tốt rồi, có một đám kí giả đang muốn phỏng vấn kia kìa.”

           

“Ai dô, có cơ hội nổi tiếng rồi…” Cậu dân cảnh đùa giỡn, nhưng bị khí lạnh của bác sĩ làm cho im miệng.

           

Anh ngồi cạnh giường đút cậu nước táo.

           

Cậu dân cảnh qaun sát bác sĩ, càng nhìn càng mê muội, chờ đến khi ý thức được thì bản thân đã đưa tay xoa mặt anh.

           

Bác sĩ sửng sốt một chút, cậu dân cảnh rụt tay về, một lần nữa trở nên ảo não vì hành động của mình.

           

“Việc đó, xin lỗi…”

           

Bác sĩ đỏ mặt: “Cái này cũng không tính là quá phận, so với hôn bậy thì tốt hơn.”

 

Cậu dân cảnh nhìn bác sĩ, cả nửa ngày sau mới phản ứng lại.

           

“Nói vậy, anh, anh cho phép?”

 

Bác sĩ không đáp lời.

 

Cậu dân cảnh lớn mật đưa tay xoa mặt bác sĩ, nhẹ nhàng nâng thắt lưng, chậm rãi tới gần.

           

Y nhắm mắt lại.

 

"Ahh ——" Hành động chạm đến vết thương khiến cậu phải kêu lên.

 

Bác sĩ mở mắt, vừa thẹn vừa giận." Đáng đời!" Y đứng dậy bỏ đi.

 

"Nè —— Anh ——" Bác sĩ không để ý tới cậu, anh vẫn vì chuyện vừa rồi mà mất tự nhiên.

 

Cậu dân cảnh vòng vo đảo mắt, giả bộ đau khổ: “Ai… Vết thương đau quá…”

 

Bác sĩ quả nhiên đến gần, cúi đầu kiểm tra.

 

Cậu dân cảnh ngồi thẳng dậy ôm lấy bác sĩ: “Lần này dù có bị đau em cũng không buông.”

 

 “Em…” Những lời còn lại đều bị chôn vùi vào giữa hai đôi môi gắn bó giao hòa.

Thứ Hai, 11 tháng 2, 2013

Huynh đệ tiểu đoản văn - Câu chuyện thứ 5

 502ab043n9dd683fffe5c&690&690


V.


A Trạch hiện tại không có việc làm, chẳng biết vì sao sau khi tốt nghiệp cậu lại mất đi lòng tin và hứng thú đối với xã hội. Vì vậy, cậu lựa chọn phương án ngồi không ở nhà.

Và cũng vì vậy, A Trạch không tránh được việc một ngày ba bận bị mẹ giáo dục tư tưởng.

Nhưng cậu vẫn chỉ mắt điếc tai ngơ.



.

.

.

A Trạch còn một người em vừa học giỏi vừa đẹp trai, nó nhỏ hơn A Trạch bốn tuổi, nhưng chỉ kém A Trạch hai lớp và đang học năm ba.

Em trai từ nhỏ đã giỏi mấy môn khoa học, biết đàn dương cầm, vẽ tranh và vâng vâng, điều ngạc nhiên nhất là y từ nhỏ đã có khí chất vương tử, hơn nữa bề ngoài lại đẹp nên rất được nữ sinh ưu ái. Khi đang học sơ cấp y đột nhiên hăng hái học tập nên nhảy tận hai lớp, sau đó thành công trở thành học đệ của A Trạch ở trường cao trung.

A Trạch từng hỏi em trai, tại sao lại liều mạng nhảy lớp như vậy?

Khi đó câu trả lời của tiểu vương tử chỉ là liếc mắt nhìn A Trạch một cái rồi trầm mặc.

.

.

.

A Trạch vốn thích online, sau lại cùng những người có chung sở thích lập thành một nhóm, rồi bị đám hủ nữ kéo vào hủ giới.

Đường vào hủ giới sâu tựa biển… A Trạch thường xuyên than thở như vậy, nhưng qua một thời gian cũng đã thích thú với giới nam nam.

Trong lúc cậu mải mê lướt web thì em trai cầm quần áo bước vào, A Trạch chớp mắt ba giây rồi mới nhớ tới phải tắt bức ảnh hai người HÔN nhau.

Em trai biểu tình cổ quái nhìn cậu rồi mới đi ra.

A Trạch lặng thinh. Nó có thấy không?  Nó có thấy không? Xong rồi! Xong rồi! Xong rồi! Khẳng định là bị hiểu lầm!

A Trạch ra ngoài rót nước, thấy em trai ngồi trên sô pha đọc tạp chí mà cậu có chút nao núng.

Em trai ngẩng đầu, thấy cậu đứng đó liền hỏi: “Anh, anh làm sao vậy? Muốn rót nước à?”

A Trạch ngơ ngác đứng im. Sao nó chẳng phản ứng gì cả? Lẽ nào nó không thấy?

Em trai đứng dậy tới gần, rất tự nhiên cầm lấy bình nước, rót vào một phần nước lạnh lại thêm một phần nước sôi rồi đưa cho cậu, y cúi đầu nhìn: “Rốt cuộc anh sao vậy?”

“Không… Không có gì.” A Trạch hồi phục tinh thần.

Em trai nhìn cậu một cái, xác định không có việc gì mới trở về phòng.

A Trạch lăn lên giường. Vừa rồi khi đứng bên cạnh, em trai đã cao hơn cậu cả một cái đầu. Chiều cao tạo chút cảm giác áp bách, đôi mắt trong trẻo tựa như mã não, chiếc mũi thẳng tắp, thân hình cân đối… A Trạch kéo chăn trùm kín. Xong, sao lại thấy nó đẹp đến như vậy?

Nhưng mà… vừa rồi  biểu hiện tự nhiên như vậy chắc là không thấy cái gì. A Trạch vượt qua cảm giác bất an liền thấy tâm tình mình tốt trở lại.

F5 trang web, một bài post mới xuất hiện.

Ha hả, là tranh manhua~ A Trạch hài lòng bấm vào.

Thật có bản lĩnh! Tranh vẽ rất đẹp! Còn có tình tiết! A Trạch nhìn thấy mọi người kích động khen ngợi tranh của tác giả nên cũng nhanh chóng nhắn lại.

‘LZ, bức tranh rất có cảm xúc!!!!!!【KISS】Mong làm quen!!!!!!!!!!!!’

Lập tức có một tin mật phát qua, ‘QQ của tôi là 12XXXXXXXX.’

“…” A Trạch có chút kinh ngạc, nhưng dù sao người ta đã cho thì cứ add thôi.

Sau khi add xong, A Trạch vui vẻ gửi tin: ‘Tranh của cậu rất đẹp~’

Anh trai, anh nhanh lên một chút: ‘Cảm tạ.’

A Trạch nhìn cái tên, cảm thấy có chút quỷ dị, đáy lòng có một dự cảm không lành nhưng rất nhanh liền quẳng sau đầu.

Trạch nam hư hỏng: ‘Cậu thật có bản lĩnh, từng học vẽ tranh à?’

Anh trai, anh nhanh lên một chút: ‘Uh, đã học từ nhỏ.’

Trạch nam hư hỏng: ‘Thảo nào! Tranh manhua của cậu có rất nhiều kiến thức liên quan đến nhạc cụ, cậu cũng học nhạc cụ từ nhỏ sao?’

Anh trai, anh nhanh lên một chút: ‘Uh.’

Trạch nam hư hỏng: ‘Cậu thấy rất thích thú?’

Anh trai, anh nhanh lên một chút: ‘Đúng vậy.’

Cùng em trai… biến thái như nhau. A Trạch nhớ lại những lúc cha mẹ đem cậu so sánh với nó, dường như có chút đau đầu.

Anh trai, anh nhanh lên một chút: ‘Có việc, tôi xuống trước.’

Trạch nam hư hỏng: ‘Được, tôi tiếp tục xem tranh đây~’

Anh trai, anh nhanh lên một chút: ‘Uh.’

Ha hả~ A Trạch vui sướng duỗi thắt lưng một cái rồi xem lại bức tranh lần nữa.

Hai anh em sinh ra trong một gia đình âm nhạc, trải qua một phen phong ba liền nhận ra tâm ý của nhau. Sau cùng, người em trai đã vì anh mình mà diễn tấu khúc nhạc do chính y sáng tác, anh trai cũng ngồi bên chiếc dương cầm phía sau mà tấu cùng hắn, dù nghĩ thế nào cũng thấy vô cùng ấm áp.

A Trạch thỏa mãn lăn lên giường chuẩn bị đi vào mộng đẹp, nhưng đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng nói giận của mẹ: “Không cần ăn cơm à?!”

…Phải rồi, quên mất tiêu.

“Nhìn em trai con xem, còn chưa chịu ra đây giúp sao? Cứ cả ngày úp sấp trên giường hệt như mọt gạo.” Mẹ cậu nổi giận đùng đùng trách cứ.

A Trạch tập mãi thành quen nên cũng tự động cho qua, cậu nhanh nhẹn chuẩn bị cơm nước, nhưng bởi vì ăn uống quá gấp nên khi uống canh bị sặc một trận.

Em trai ngồi bên trái vỗ lưng hỗ trợ, dịu dàng nói: “Ăn chậm một chút.”

Rõ ràng chỉ là một động tác thông thường nhưng lại giống như có một dòng điện xoẹt qua sau lưng A Trạch, cậu ngẩng đầu liếc mắt nhìn gương mặt do bị đèn chiếu nên không thấy rõ đường nét của em trai mình, đột nhiên có chút không dám nhìn thẳng.

Vì vậy cậu vội cầm lấy cái chén đi đến nhà bếp lấy cơm. Trong lúc đứng dậy cậu vấp phải cái ghế, đúng lúc em trai đỡ được.

“Anh, anh rốt cuộc làm sao vậy?”

Nhiệt độ từ lòng bàn tay em trai xuyên qua chiếc áo mỏng tang truyền đến cánh tay, cảm giác ấm áp làm cho thân nhiệt của cậu có chút tăng lên.

Gương mặt A Trạch trở nên hồng hồng, cậu né ra.

“Bộp chộp như vậy thì còn ra cái thể thống  gì nữa!”

“Mẹ, mẹ đừng giận… Có lẽ thân thể anh có chút khó chịu…”

.

.

.

Không nghe gì cả, không nghe gì cả. A Trạch nằm trên giường đè lại nhịp tim, hô hấp thành từng ngụm lớn.

Mình bị gì vậy?

Một loại tình tố dị dạng dâng lên từ tận đáy lòng, mông mông lung lung, hình như cậu nhận ra gì đó.

Chết tiệt.

A Trạch quyết định chuyên tâm đi dạo diễn đàn, không thèm nghĩ đến mấy thứ vớ vẩn đó nữa.

Vị tác giả của bức tranh manhua kia lại onl, cậu giống như ma xuôi quỷ khiến mà nhắn qua một câu: ‘Cậu vẽ loại tranh này thì chắc là không bài xích mấy chuyện thế này?’

Anh trai, anh nhanh lên một chút: ‘Vậy thì sao.’

Trạch nam hư hỏng: ‘Cậu là như vậy thật sao?’

A Trạch biết mình có chút đường đột, nhưng loại việc này nếu như không hỏi những người từng trải thì sao có thể rõ ràng cho được? Cậu rối rắm.

Đối phương trầm mặc một lúc, sau đó offline.

Này này, như vậy là sao? A Trạch vô cùng phiền muộn. Cậu ta sẽ không cho rằng chính mình đang ở tình cảnh như vậy cho nên mới hỏi đó chứ?

Rầu rĩ đi tiếp một vòng diễn đàn, A Trạch phát hiện, tâm tình của mình thành công chìm đắm.

A —— làm sao bây giờ —— A Trạch vùi đầu vào chăn, mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ.

.

.

.

Ngày hôm sau, A Trạch thức dậy rất sớm. Cậu vừa ra ngoài liền thấy em trai đang ăn bữa sáng.

Cậu kiên trì bước qua: “Sớm.”

Em trai buông ly sữa, đeo ba lô lướt qua người cậu, lạnh lùng nói: “Sớm.”

A Trạch trợn tròn mắt. Hôm qua rõ ràng em trai dịu dàng như thế mà hôm nay ngay cả liếc mắt nhìn mình cũng không thèm vậy.

Vài ngày kế tiếp, em trai vẫn không tỏ ra hòa nhã, làm cậu có chút uể oải không thể hiểu nổi.

A Trạch tâm loạn cực kì. Thế giới vốn đang bình lặng sao lại để cho em trai đảo lộn thế này…

Điều khó hiểu hơn nữa là, vị tác giả kia thế mà chủ động nhắn tin cho cậu.

Anh trai, anh thật xấu: ‘Anh vẫn muốn hỏi về việc kia?’

Đổi tên?

A Trạch không rảnh bận tâm về việc đó nữa, cậu nhanh chóng quay lại vấn đề: ‘Có vài việc muốn hỏi cậu, cậu thật sự là như vậy sao?’

Anh trai, anh thật xấu: ‘Đúng vậy.’

A Trạch không nghĩ đến cậu ta là thật như vậy, lại càng không nghĩ đến cậu ta sẽ dễ dàng thừa nhận.

Trạch nam hư hỏng: ‘Cái kia… Tôi nghĩ… Tôi hình như yêu thích nam nhân.’

Anh trai, anh thật xấu: ‘Ack… Là người bên cạnh anh?’

Trạch nam hư hỏng: ‘Là em trai tôi ——’ A Trạch chán nản đánh chữ. Cậu nghĩ đối phương chỉ là một người xa lạ, dù có nói ra thì cũng không sao.

Anh trai, anh thật xấu: ‘Hah ——’ Ngữ điệu đối phương hình như có chút cao hứng. ‘—— Tôi có thể giúp anh nha.’

Trạch nam hư hỏng: ‘Giúp thế nào?’ —— A Trạch có chút hoài nghi.

Anh trai, anh thật xấu: ‘Giúp anh biểu lộ đó.’

A Trạch thiếu chút đã hét lên… Biểu cái đầu cậu! Ngày nào cũng thấy nhau, biểu lộ xong thì biết nhìn nhau sao đây?

Anh trai, anh thật xấu: ‘Anh cứ nghĩ đi a, cứ nghẹn lại như vậy đối thì với anh cũng không tốt, chỉ tăng thêm phiền não mà thôi.’

Trạch nam hư hỏng: ‘Uhm… Có đạo lý.’

Anh trai, anh thật xấu: ‘Nếu không thành công thì anh có thể lấy lý do làm việc mà dọn ra ngoài.’

Trạch nam hư hỏng: ‘Uh… Nhưng… Nếu như không thành công thì chẳng phải sẽ rất đau lòng hay sao?’

Anh trai anh thật xấu: ‘Na, vậy cũng hết cách, nhưng nếu không thì cũng đau lòng vậy thôi..’

Đúng là như vậy…

A Trạch hạ quyết tâm.

.

.

.

Buổi tối, trong lúc mẹ cùng các cô bác đang chơi mạt trượt, A Trạch cầm điện thoại nghe nhạc thì em trai mở cửa bước vào.

“Phòng của em không cách phòng khách bao xa cho nên rất ồn, ngày mai còn phải nộp luận văn, em có thể vào phòng anh viết được không?”

“Có… có thể.” A Trạch nói năng lộn xộn, nhìn em trai xếp bằng ngồi ở trên giường, kéo theo máy tính, cậu liền hỏi: “Không ngồi trên bàn viết sao?”

“Không sao, anh cứ làm việc của anh đi.” Em trai cười với cậu một chút rồi cúi đầu gõ chữ.

Em trai cười với cậu! A Trạch nghĩ cơ hội đã tới, cậu nhanh chóng gửi tin.

Trạch nam hư hỏng: ‘Em trai đang ở phòng tôi!’

Anh trai anh thật xấu: ‘Đây là cơ hội tốt. Anh còn không mau nói!’

Trạch nam hư hỏng: ‘Uh, để tôi chuẩn bị một lát.’

Em trai nâng mí mắt, thấy anh trai ngu ngốc của mình ngồi trước máy tính hít sâu vài cái thì khóe miệng không khỏi cong lên.

A Trạch đứng dậy, trông cậu y hệt người máy, cứng ngắc tiến lên từng bước đến cạnh em trai.

Đứng trước mặt em trai hồi lâu nhưng vẫn không có động tĩnh.

Em trai nhịn không được ngẩng đầu: “Anh, anh muốn nói gì à?”

“Anh… Anh…” A Trạch há mồm nhưng không nói ra được lời nào.

Ý nghĩ muốn lui bước mạnh mẽ nhảy ra. Nếu như biểu lộ mà em trai không thích mình thì chẳng phải sẽ không được thấy em ấy dịu dàng quan tâm nữa sao? Còn nếu không nói thì bản thân liệu có thể giấu mãi hay không?

A Trạch mạnh mẽ lắc đầu, “Anh muốn nói là để anh đi rót nước giùm em!” Sau đó quay lưng chạy ra khỏi phòng.

Em trai bất đắc dĩ gục đầu cười khổ, sau đó nhảy xuống giường, nhanh chóng đuổi theo A Trạch, kéo lấy tay cậu.

A trạch kinh ngạc quay đầu lại.

"Đi theo em.”

Bước vào phòng em trai, A Trạch bị kéo đến chiếc đàn dương cầm, cậu nhìn em trai ngồi xuống.

“Anh, anh nghe cho kĩ đây, bài hát này là dành cho anh.”

Thanh âm liên tiếp phát ra từ đôi tay em trai. A Trạch không để ý khúc nhạc có bao nhiêu tuyệt vời, cậu chỉ thấy vẻ mặt chuyên chú của em ấy cùng những ngón tay thon dài nhảy nhót trên phím đàn.

Là em ấy… A Trạch tức giận suy đoán nhưng không đành lòng cắt đứt khoảnh khắc tuyệt vời này.

Khúc nhạc kết thúc, em trai đứng dậy bắt lấy cổ tay cậu. A Trạch phục hồi tinh thần, trừng to hai mắt.

“Anh, anh đừng giận.”

“Em cũng không còn cách nào, ai bảo anh là trạch nam chỉ thích lên mạng.”

“Lại còn nhát gan như vậy.”

“Từ lâu trước đây em đã muốn theo đuổi anh…” Em trai thở dài, mỉm cưởi, “Bây giờ đã được rồi.”

“Anh, em cũng thích anh nữa.”

Hai tay đã thành mười ngón giao nhau. Không biết là do ánh đèn hay sao mà gương mặt của em trai trong mắt cậu có chút mờ ảo, nhưng trước sau vẫn luôn ấm áp như vậy.

Khung cảnh bây giờ thực giống hình ảnh hạnh phúc trong bức tranh ấy.

Em trai từng rèn luyện thân thể nên khi cầm tay có hơi dùng sức, gương mặt ngày càng đến gần.

Cũng chỉ có điểm này là không giống thôi. A Trạch chỉ kịp nghĩ như vậy.
 

Template by BloggerCandy.com