Chủ Nhật, 10 tháng 2, 2013

Hết thảy bắt đầu từ lúc ta gặp nhau - 4

hc491-the1baa7n-ke1bbb3-trong-nhc3a0-nuc3b4i-con-ce1bbadu-vc4a9-he1bb93_be1bb89-nge1baa1n-tic3aau-thanh-me1baa1c-e5aeb6e9878ce585bbe58faae4b99d


Đệ tứ chương:



Lâm Diêu ngủ thẳng một giấc cho đến 4:00 rạng sáng hôm sau, cậu trằn trọc một hồi cũng chẳng thể ngủ tiếp nên đành đứng dậy tắm rửa.


 Bên ngoài lất phất mưa phùn, Lâm Diêu pha cà phê, ngồi trong trong phòng khách hồi tưởng lại những gì đã xảy ra.


Tư Đồ nói cậu không đủ tiêu chuẩn, lại còn mâu thuẫn! Tên khốn đó thì có quyền gì mà phán xét cậu chứ?


Được rồi, Lâm Diêu thừa nhận có đôi lúc mình khá mâu thuẫn, từ lúc cách xa đồng nghiệp và các hiện trường vụ án cho tới nay, cả ngày cậu đều ngồi lì trong phòng tư liệu. Nói cậu không để ý đến các vụ án, thế nhưng cả ngày cậu đều trầm mê trong đống hồ sơ. Nói cậu hăng hái bừng bừng, thế nhưng khi có án mới cậu đều bỏ đi mất tăm, hoàn toàn không có tinh thần. Về điểm này ngay cả chính bản thân cậu cũng thấy có chút mâu thuẫn.


Lần này nếu không phải vì muốn tu sửa phòng tư liệu, cậu nhất định cũng sẽ giống thường ngày mà ngồi lì ở đó.


Cậu đối với Tư Đồ không chút hứng thú, bỏ qua phần nhân phẩm kém cỏi của hắn, đến tột cùng hắn sẽ xử lý vụ án này thế nào Lâm Diêu cũng chẳng muốn hỏi. Nhưng bất tri bất giác, lại bị hành động của hắn hấp dẫn! Với cả việc giúp hắn lấy trộm tài liệu, Lâm Diêu cũng không hiểu rõ lúc đó tại sao lại bị lòng hiếu kỳ xúi dại, cậu vô cùng muốn biết sau khi có được tài liệu tên Tư Đồ đó sẽ làm thế nào!


Nghĩ tới đây, Lâm Diêu cũng đối với mình mà bất đắc dĩ lắc đầu, thảo nào Tư Đồ nói cậu mâu thuẫn.


Mặc dù Tư Đồ luôn là một bộ lỗ mãng cùng bốc đồng, nhưng những việc mà hắn làm lại chưa từng khiến cho Lâm Diêu hoài nghi. Thông qua tin tình báo của Tư Đồ cùng phán đoán của Hoàng Chính, phạm nhân không thể nào dùng thủ pháp bình thường để lẻn vào kho bảo hiểm… Nói đúng hơn là, rất có thể có người bên trong nội bộ gây án!


Nghĩ tới đây Lâm Diêu liền chửi một câu “Khốn kiếp!” Cả ngày đều bị Tư Đồ chọc tức khiến cho cậu quên mất cả việc phải xem tài liệu ghi chép!


Trời sáng, Lâm Diêu thay quần áo rồi đi ra cửa. Đứng trước nhà suy nghĩ một chút, cậu quyết định lái xe của mình.


Đứng ở trước cửa Liễu Vô Gian, Lâm Diêu gõ cửa, một tay nắm chặt chiếc áo khoác, kìm hãm ý muốn phá cửa.


Ba phút đồng hồ sau, Lâm Diêu dùng chân đạp!


Năm phút đồng hồ sau, Lâm Diêu tay đấm chân đá!


Mười phút đồng hồ sau, Lâm Diêu bắt đầu lau mồ hôi.


Mới sáng sớm mà tên khốn Tư Đồ đã chạy đâu rồi? Hay là cả đêm hắn đều không ở nhà? Số điện thoại lại không biết, chờ đến khi tóm được nhất định phải đấm phát cho hả giận.


Lâm Diêu xoay người rời đi, sáng sớm chưa gì đã gặp một trận tức giận thì tâm tình sao có thể tốt cho được? Cho đến khi không nhìn thấy Liễu Vô Gian nữa cậu mới chợt ngừng lại.


Không đúng, xe của Tư Đồ vẫn còn đậu ở trước cửa, cái loại người này tuyệt đối sẽ không đi taxi hoặc xe buýt… Sẽ không phải là… Lâm Diêu xoay người chạy thật nhanh đến Liễu Vô Gian, cố gắng nhìn vào bên trong thông qua chiếc cửa sổ, nhưng trong nhà tối om không nhìn rõ được gì. Lâm Diêu sốt ruột, giơ tay lên định đánh vỡ cửa kính.


“Như vậy sẽ rất đau.”


Đột nhiên tay cậu bị một người phía sau bắt lấy, trong giọng nói còn có một điểm đùa giỡn. Lâm Diêu quay đầu lại nhìn Tư Đồ đang cười tủm tỉm rồi cảm thấy có chút an tâm không giải thích được, nhưng sau đó lửa giận liền nổi lên như bão tố.


“Mới sáng sớm anh đã chạy đi đâu?”


“Đi mua bữa sáng a. Còn cậu, sao lại muốn phá cửa?”


“Tôi thấy tấm kính chướng mắt!” Đánh chết cậu cũng không nói lý do tại sao!


“Trẻ nhỏ nói dối sẽ bị sói ăn nha!”


“Vậy thì anh từ sớm đã không còn cốt rồi!”


“Là vì cậu sợ tôi gặp chuyện không may phải không? Tôi đã biết Tiểu Diêu rất quan tâm đến tôi mà.”


“Tư Đồ Thiên Dạ, tôi dù có phải quan tâm đến con sâu róm cũng không thèm để ý đến anh!”


“Thứ Tiểu Diêu thật đặc biệt a. Bất quá, sâu róm sẽ không mời cậu ăn sáng. Vào đi, giờ này chắc cậu cũng chưa ăn đâu.”


Tư Đồ mở cửa, Lâm Diêu đang thở phì phò phía sau cũng theo vào trong.


Tư Đồ vừa vội vàng dọn bữa sáng vào chén đĩa, vừa hỏi Lâm Diêu có muốn thêm đường vào sữa hay không.


“Tối qua anh đã làm gì?” Đứng trong phòng, Lâm Diêu vẻ mặt nghiêm túc hỏi.


“Tối qua? Làm sao vậy, có chuyện gì à?”


Tên khốn này lại dám giả ngu!


“Tư Đồ Thiên Dạ! Chiều qua lúc tôi rời khỏi đây thì trong gạt tàn có năm mẩu thuốc, bây giờ vẫn là năm. Cái loại người nghiện thuốc đến nổi chỉ cần nửa tiếng không hút thì không chịu nổi như anh thì sao có thể còn nguyên như vậy? Hôm qua, sau khi tôi đi anh đã ra ngoài phải không?”


Tư Đồ sửng sốt, nhưng rất nhanh liền thản nhiên cười cười.


“Cậu quan sát cẩn thận từng chi tiết nhỉ. Hôm qua tôi đã ra ngoài, vừa mới trở về.”


“Đi nơi nào? Làm cái gì?”


“Hiếm thấy a, không ngờ cậu lại hứng thú với hành tung của tôi như vậy.” Tư Đồ cầm lấy cái bát chậm rãi đi về phía Lâm Diêu.


“Tôi đã nói qua, tôi sẽ không can thiệp vào chuyện của anh, nhưng mà tôi muốn biết anh đã làm những gì.”


Lâm Diêu chăm chú nhìn vào Tư Đồ đang từng bước tiến lại gần mình, tỉnh táo quan sát ánh mắt của hắn, không bỏ qua chút biến hóa nào.


“Tại sao phải nói rõ ràng? Mập mờ một chút có gì không tốt?”


“Bởi vì… đây là công việc của tôi. Ít nhất tôi phải biết anh đã làm cái gì?”


“Nhưng rõ ràng là cậu không quan tâm đến vụ này mà, tại sao bây giờ lại nghiêm túc như thế?”


“Đừng tự ý quyết định thái độ của tôi, cũng đừng đánh trống lảng. Trả lời tôi, tối qua anh đi đâu, làm cái gì?”


“Đi hẹn hò.”


“Với ai?”


“Tình nhân.” Tư Đồ dừng ngay trước mặt Lâm Diêu, khoảng cách rất gần, gần đến mức tựa hồ có thể cảm nhận được hô hấp đối phương.


Tư Đồ dịu dàng nhìn vào gương mặt không chút thay đổi, thanh âm cũng theo đó mà trở nên mềm nhẹ.


“Sữa tươi rốt cuộc có muốn thêm đường hay không? Cậu nha, không nên hở chút là rút súng như vậy, tôi thật sự đang có cảm giác giống như bị vợ tra hỏi mình có ngoại tình hay không?”


“Anh còn dám nói hưu nói vượn, tôi lập tức cho anh nếm thử cảm giác bị đạn xuyên qua.”


“Cái đó thì xin miễn. Tôi hỏi lại cậu một vấn đề, cậu thấy hiện trạng vụ án này như thế nào?”


“Kẻ ngu cũng biết hung thủ không thể là người ngoài làm.”


“Nói đúng đấy. Về điểm cho rằng kẻ gây án là người trong nội bộ, chúng ta có suy nghĩ giống nhau.”


Lâm Diêu gật đầu.


“Cậu hoài nghi ai?”


Lâm Diêu theo thói quen sờ cằm, đôi mắt xinh đẹp nhìn thẳng vào Tư Đồ, nói: “Giám đốc Cao.”


“Lý do?”


“Chỉ có ông ta nắm rõ trình tự cùng nguyên tắc tiến vào kho bảo hiểm, dấu vân tay, thể trọng. Dấu vân tay thì cũng có thể là bị người khác sao chép, nhưng thể trọng thì không thể nào. Còn có Phó giám đốc Vương, hiềm nghi cũng không nhỏ, đồng tử của ông ta cũng không phải là vật có thể lấy ra. Nếu như là bọn họ liên thủ gây án…”


“Đây không phải có ý bịt tai trộm chuông hay sao (1)? Bình thường người ta sẽ không ngu xuẩn vậy đâu?”


“Vậy chỉ cần chúng ta không có chứng cứ thì sẽ không thể bắt người, bọn họ có thể tiếp tục nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.”


“Mặc kệ thế nào, trước tiên đi tìm mấy người liên quan tâm sự một chút.”


“Chờ đã, anh còn chưa nói tối qua đi đâu?”


“Hành động sẽ có sức thuyết phục hơn lời nói.”


Tư Đồ xoay lại, nụ cười tràn đầy tự tin. Khuôn mặt mê người lại có chút bí ẩn kia khiến cho Lâm Diêu trong nháy mắt nhìn đến ngây người.


Ở trước cửa Liễu Vô Gian, Tư Đồ với lý do ‘Xe của tôi hết xăng rồi, đừng có lãng phí thời gian’, vô cùng mặt dày mà ngồi lên xe Lâm Diêu.


.


.


.


Rất nhanh đã đến bãi đậu xe của khu bảo tàng, Lâm Diêu vừa bước xuống đã thấy xe cảnh sát dừng lại cách đó không xa, nhất thời có chút đau đầu.


Hai người đi thang máy đến tầng mười, Tư Đồ đi thẳng vào phòng của phó giám đốc.


Từ bên trong truyền ra âm thanh ‘Mời vào’, Tư Đồ đẩy cửa vào trong.


Phó giám đốc Vương vừa thấy là họ thì vẻ mặt lập tức trở nên tươi cười, đứng dậy hoan nghênh. Ông ta chỉ cao có 1m7, vừa lùn lại vừa mập, cười lên trông giống như Phật Di Lặc. Lâm Diêu nghĩ người này có phải đối với ai cũng như vậy không, cười quá mức khoa trương.


“Phó giám đốc Vương, chúng tôi tới đây là muốn hỏi ngài vài vấn đề.” Tư Đồ ngồi xuống, đi thẳng vào việc chính.


“Được, chỉ cần tôi biết, nhất định sẽ hỗ trợ.”


“Buổi tối hôm phát sinh vụ án, ngài có cảm thấy chỗ nào kỳ quái hay không?”


Lâm Diêu nghe xong câu hỏi của Tư Đồ, trong lòng nảy lên nghi vấn, những vấn đề này căn bản là không liên quan đến nhau.


“Chỗ nào kỳ quái sao… Không có, đều rất bình thường a.”


“Ngài tan ca liền về nhà à?”


“Không phải. Tan ca tôi cùng vợ ra ngoài ăn tối, ước chừng tới tám giờ mới về đến nhà.”


“Trong khoảng thời gian đó có chỗ nào bất bình thường không?”


“Không có…”


“Vậy sau khi về nhà thì sao? Trong nhà tất cả đều bình thường chứ?”


“Hẳn là không có chỗ nào kỳ lạ. Tôi xem TV trong phòng khách một lát, đến mười một giờ mới ngủ.”


“Vậy vợ của ngài thì sao? Không có phát hiện cái gì à?”


“Không có. Bà ấy ngủ sớm, sau khi về nhà chưa đến chín giờ đã ngủ. Cậu hỏi viêc này làm gì?”


“Tôi nghi ngờ có người trộm chìa khóa của ngài.”


“Không thể nào.”


“Tôi chỉ là nghi ngờ mà thôi, không quấy rầy ngài nữa.”


Sau khi rời khỏi phòng làm việc của phó giám đốc, trong thang máy hai người lại bắt đầu đấu võ mồm.


“Tôi bắt đầu cảm thấy anh không phải là thám tử mà là tên lừa đảo.”


“Cậu suy nghĩ một chút, nếu như vụ này liên quan đến ông ta, tôi chạy vào hỏi ‘Lúc xảy ra vụ án ngài đang ở đâu? Có người làm chứng không?’ thì chẳng phải sẽ không nhận được đáp án thật mà còn khiến ông ta đề phòng hay sao. Cứ để cho ông ta nghĩ tôi là một tên thám tử gà mờ không tốt hơn à?”


“Đồ gian trá xảo quyệt.”


“Hãy nói tôi suy tính sâu xa.”


“Một lát nữa anh cũng định dùng cách này để tới hỏi Giám đốc Cao sao?”


“Không phải đi gặp vị giám đốc kia, mà là cô gái đã trông thấy quỷ.”


“Tại sao? Anh rườm rà quá, người ở gần thì không chịu hỏi, lại muốn chạy mười mấy phút để hỏi người khác?”


“Cậu gọi tôi một tiếng ‘Thiên Dạ’ thì tôi sẽ nói cho cậu biết.” Tư Đồ cười với bộ dạng vô lại.


Tên chết tiệt này từ nhỏ đã không biết tiếp thu giáo dục hay sao? Xem ra lần này phải để cho hắn nhớ rõ một chút! Lâm Diêu vung tay đánh vào ngực hắn.


Tư Đồ nhẹ nhàng nghiêng mình tránh thoát, nhưng không ngờ chân Lâm Diêu đã sớm chờ ở một bên, kết quả bị cậu đá một cú vào hông! Tư Đồ theo bản năng cúi người nhưng ai ngờ đã để cho đối phương nhân cơ hội đánh một quyền vào đầu! Lần này Tư Đồ đã có kinh nghiệm, không trốn không tránh cũng không ngăn chặn, hai chân dùng lực nghiêng người đâm đầu vào trong ngực Lâm Diêu.


Ngay cả Lâm Diêu đã tính toán năm cách ra chiêu nhưng cũng không ngờ hắn lại làm vậy, nhất thời sửng sốt. Tư Đồ bắt lấy cơ hội, từ bị động chuyển sang chủ động, dùng tốc độ ánh sáng đem hai cánh tay cùng thân thể của cậu mạnh mẽ đẩy vào vách tường trơn tuột trong thang máy.


Gương mặt tuấn mỹ của Lâm Diêu đỏ tới mức có thể dùng để nướng thịt rồi!


Tư Đồ ngắm nhìn người đang tức giận đến nỗi không nói nên lời, bộ dáng cực kỳ hưởng thụ. Trong lòng là một con sâu róm vô cùng đáng yêu, rõ ràng lớn lên xinh đẹp chọc người trìu mến nhưng tính tình lại luôn nóng nảy, giống hệt một chú chim công kiêu ngạo bị giật mất lông vũ. Cũng không trách được hắn luôn muốn trêu đùa, phản ứng của cậu thú vị cực kỳ.


“Buông tay, đồ khốn!” Lâm Diêu nghiến răng phun ra từng chữ, giống như đang gầm nhẹ.


“Gọi một tiếng ‘Thiên Dạ’ tôi liền buông tay.” Tư Đồ thỏa thích đùa giỡn một cách vô lại.


“Đồ khốn, tôi bảo anh buông tay!”


“Đã bảo cậu gọi một tiếng thì sẽ thả mà.”


“Anh đang nằm mơ sao!”


“Nếu như cậu chịu ngủ với tôi, tôi sẽ ngại mơ mộng cả đời.”


“Đồ khốn, cho dù bây giờ anh có bị xe cán chết thì tôi cũng không thèm nháy mắt một cái!”


“Tôi mà chết thì cậu sẽ ngủ với ai.”


“Không đến lượt anh ngủ với tôi!”


Trong lúc Lâm Diêu đang rống giận về vấn đề ngủ thì cửa thang máy mở ra… Ba cảnh sát trong tổ chuyên án liền hóa đá nhìn hai người đang ôm nhau thật chặt bên trong, trong đầu vẫn không ngừng vọng lại lời của Lâm Diêu “Anh ngủ với tôi… anh ngủ với tôi… anh ngủ với tôi…”


Lâm Diêu căn bản là không có gan nhảy cãi lại. Bị họ nhìn thấy cảnh này… Hai đại nam nhân ôm nhau chặt cứng rồi còn lớn tiếng nói cái gì mà ngủ…


Tư Đồ thấy thu được kết quả tốt liền thả Lâm Diêu ra, mà bụng của hắn cũng lại một lần nữa nhận được sự chiếu cố từ cú đấm của cậu. Cho đến khi hai người một chạy một đuổi rời khỏi tòa nhà thì ba cảnh sát vẫn còn hóa đá đứng trước thang máy.


Trong một hẻm nhỏ bên cạnh bảo tàng, Lâm Diêu đang tiến hành quyền đấm cước đá một cách cuồng phong bạo vũ với tên Tư Đồ luôn cợt nhả kia, lúc này chiêu thức gì cũng quên sạch, đánh giống như học sinh tiểu học. Người tiếp nhận cũng không trốn tránh, để cho cậu đánh đủ thì thôi.


Tay chân mỏi nhừ, đầu óc cũng thiếu dưỡng khí, Lâm Diêu thở hổn hển ngừng lại, hung dữ nhìn chằm chằm cái tên đang kêu la kia, nhưng làm sao cũng không hết giận, cho nên đi tới bổ sung thêm một cước.


“Được rồi, chưa đánh đủ sao? Tôi chỉ còn nửa cái mạng thôi.” Tư Đồ ngồi xổm xuống đất, bày ra một bộ dạng rất chi là ủy khuất.


“Anh hẳn là nên cảm tạ tôi vẫn còn nhân từ, không có trực tiếp đem anh đánh chết!”


“Chỉ là ôm một chút thôi mà… Ah! Tôi sai rồi, tôi sai rồi!”


“Còn dám đến gần tôi liền trực tiếp đưa anh ném vào luân hồi! Đừng có mà giả chết, công việc còn đầy ra!” Nói xong, Lâm Diêu liền bước nhanh hướng về phía đường lớn.


Phía sau, Tư Đồ cười một cách ý vị thâm trường, nhìn theo bóng lưng Lâm Diêu, cảm thấy vô cùng hứng thú, bày ra  một trạng thái giống như đi săn.


.


.


.


Sau khi Tư Đồ nhấn chuông, rất nhanh liền có một cô gái bước ra mở cửa. Lâm Diêu sửng sốt, cô gái này cao chừng 1m75, gương mặt tiều tụy, trên cổ đeo đầy bùa chú, tượng Phật, tỏi, thánh giá; tay trái cầm cây kiếm gỗ màu đen, tay phải cầm một cái chuông. Lâm Diêu dám cam đoan rằng nếu quỷ mà thấy cô gái này cũng phải thét lên sợ hãi rồi lập tức bỏ chạy!


“Mày, chúng mày tìm ai?”


Tư Đồ còn chưa mở miệng nói chuyện, Lâm Diêu đã bước lên phía trước, nói: “Chúng tôi là cảnh sát, không phải sợ, chúng tôi tới là muốn hỏi cô vài vấn đề. Có thể đi vào không?”


“Không, không được! Bọn mày không phải là cảnh sát! Hồ, hồ ly tinh, bọn mày nhất định là hồ ly tinh!”


“Tiểu thư, chúng tôi là người mà.” Tư Đồ là lần đầu tiên bị nói là hồ ly tinh.


“Không thể nào! Không thể có cảnh sát trông đẹp mắt như vậy! Nhất định là hồ ly tinh, nam hồ ly tinh!”


Lâm Diêu nhíu chặt mày, lấy ra thẻ cảnh sát, khuyên can một hồi mới khiến cho đối phương tin họ là người.


Ngồi trong phòng khách dán đầy kinh Phật, câu hỏi đầu tiên của Tư Đồ khiến cho Lâm Diêu giật mình.


“Cô nói trước lúc nhìn thấy quỷ thì có một luồng gió lạnh, vậy gió thổi tới từ góc độ nào?”


Cô gái sửng sốt một chút, vẻ mặt tương đối kỳ quái, Tư Đồ nghĩ nếu mà cầm cái mặt này đi trấn đầu giường thì tuyệt đối có thể trừ tà trấn quỷ!


“Tôi nói năng không tốt lắm… Ừhm… Trên cổ lành lạnh, còn có…”


“Ý tôi là gió thổi ở góc độ nào? Từ trên xuống dưới, từ trái qua phải?”


“Uh, có lẽ tôi nói thì sẽ không rõ. Nếu thổi lần nữa thì chắc có thể nhận ra được.”


“Vậy cô đứng phía trước… làm ơn xoay người…” Tư Đồ đứng ở phía sau cô gái nghiêng đầu nhẹ nhàng thổi một hơi vào gáy cô.


“Không đúng, cảm giác không phải như thế… Không... Như vậy cũng không… Anh sang bên trái một chút… Ah, chính là như vậy, cảm giác đêm hôm đó chính là như vậy!”


Tư Đồ gật đầu có vẻ đăm chiêu, cảm ơn cô gái đã hỗ trợ sau đó hai người rời khỏi nhà cô ta.


“Bây giờ chúng ta đi đâu?” Lâm Diêu ngồi trên xe hỏi.


“Phòng pha trà của khu bảo tàng.”








(1) Bịt tai trộm chuông: Yểm nhĩ đạo linh

Yểm nhĩ”: nghĩa là bịt hai tai lại, đạo linh” là ăn trộm chuông.

Ngày xưa, “chung” và “linh” đều là một loại nhạc khí, nhưng chỉ khác nhau về kích cỡ, nên “yểm nhĩ đạo chung” cũng có thể gọi là “yểm nhĩ đạo linh”. Khi trộm chuông, tại sao tên trộm lại bịt tai lại?

Tên trộm đến nhà người họ Phạm ăn trộm, nhưng khi đến nơi thì mọi thứ trong nhà đều đã dọn đi cả, không có gì để lấy, chỉ còn lại một cái chuông lớn trong sân, tên trộm nghĩ: Cái chuông này có thể bán kiếm được chút tiền, thế là hắn nhấc lên thử nhưng nó quá nặng, không cách nào chuyển đi nổi. Hắn bèn nghĩ: Nếu đập vỡ cái chuông ra từng mảnh thì có thể đem về được, thế là hắn tìm một cái búa gõ nhẹ một cái, nhưng âm thanh lại vang đi rất xa. “Chết rồi! nếu bị hàng xóm nghe được thì làm sao đây?” Nghĩ thế, hắn liền bịt hai tai mình lại.

Tên trộm cho rằng mình không nghe được tiếng chuông thì người khác cũng không nghe được. Bạn nghĩ xem, hắn hành động như thế có thông minh không? Hắn tự dối được mình, nhưng có thể dối được người khác chăng!

Ý nghĩa:

Khi bạn làm một việc gì sai thì nên thừa nhận, vì trước sau gì mọi người cũng đều biết việc của bạn làm. “Bịt tai trộm chuông” giống như tên trộm trên thì có tác dụng gì chứ!

Nhật Chính (dịch)


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

 

Template by BloggerCandy.com