Đam Mỹ

Thứ Tư, 4 tháng 7, 2012

Nợi thượng đế lãng quên - 2.2

Đệ nhị chương [2]:



Một tuần thấm thoắt trôi nhanh.

Buổi chiều ngày cuối tuần, tôi thu dọn đồ vật này nọ chuẩn bị về nhà. Tôi tuy ở trong ký túc xá nhưng kỳ thật nhà vẫn ở nội thành, Thiên Lĩnh cũng vậy, chúng tôi kiên quyết phải ở ký túc xá. Dù điều kiện trong trường so với ở nhà kém hơn, dù có thể đưa báo cáo yêu cầu học ngoại trú nhưng hai chúng tôi không hẹn mà cùng lựa chọn trọ ở trường.



Lý do của Thiên Lĩnh là không muốn mỗi ngày đều gặp bộ mặt của ba cậu ấy, hai người không lúc nào yên, hơn nữa anh chị lại lấy việc chỉnh cậu làm trò vui, nên khi lên đại học liền kiên quyết rời nhà, sống cuộc sống tự lập.

Còn tôi có lẽ là hy vọng chính mình có thể sống thoải mái một chút. Từ khi biết nguyên nhân mẹ bị vứt bỏ, tôi thật sự không thể tiếp tục thản nhiên đối diện với khuôn mặt kiên cường xinh đẹp kia. Chỉ cần liếc mắt một cái thì tội ác trong lòng lại tràn ra.

.

Buồn cười  nhất chính là tôi lại không thể buông được khát vọng đối với y. Sau khi đi theo mẹ, y hai ba ngày liền gọi điện tìm tôi ra ngoài, muốn tìm phương pháp giúp tôi.

Mẹ cũng thật vui vẻ khi thấy tôi có thể ở cùng với y như cũ. Đối với bà mà nói, tôi là điều duy nhất có thể tiếp tục ràng buộc hai người bọn họ. Giống như bà cảm thấy chỉ cần y còn yêu thương tôi thì việc tái hôn cũng rất có thể.

Nhìn thấy hy vọng toát ra trên gương mặt mẹ, tôi chỉ có thể âm thầm nén đau trong tâm bởi vì tội ác của mình.

Loại cuộc sống này thật sự rất tàn khốc, mỗi ngày đối mặt với y cùng mẹ, tôi cảm thấy mình như sắp điên lên.

 

Vì thế, khi lên đại học, tôi liền bắt lấy cơ hội cứu mạng. Vốn muốn ra ngoài để học nhưng mẹ lại không đồng ý, y lại càng không, hơn nữa ở chỗ tôi sống có rất nhiều trường học, căn bản không có lý do gì để tôi duy trì quyết định phải ra ngoài học.

Nhưng mà ở trường ít ra có thể làm tôi dễ thở hơn, tuy rằng bọn họ vẫn hy vọng tôi ở nhà nhưng tôi kiên quyết không đồng ý, tôi tung ra một đống lý do: thể nghiệm cuộc sống đại học, học cách sống chung với người khác, rèn luyện năng lực sống độc lập của mình,…

Cứ như vậy, tôi không còn những ngày cứ phải giãy dụa ở vực sâu. Ở trường, tôi làm cho mình tránh xa hết thảy, tìm kiếm chút thanh tỉnh trong sự thống khổ để tôi có thể sống thoải mái hơn. Dù cho biết rõ đó chỉ là mình đang tự lừa dối mà thôi.

"Tiểu Dạ!"

"Thiên Lĩnh?"

"Tiểu Dạ, cậu về nhà sao?"

"Đúng vậy, cậu đi đâu, cũng về nhà mà phải không?"

"He he, Tiểu Dạ, tôi muốn hỏi cậu tối mai có rảnh hay không?"

 

"Tối mai? Để chi?"

"Tối mai chị tôi tổ chức party sinh nhật, tôi muốn mời cậu tham gia. "Thiên Lĩnh phá lệ xuất hiện một tia ngượng ngùng trên mặt.

Tôi không khỏi nghi hoặc.

"Cậu có lầm không? Chị cậu sinh nhật tôi đi làm gì? Tôi lại không biết chỉ, hơn nữa lúc đó toàn người không quen, tôi sẽ bị quăng sang một bên hưởng gió lạnh."

 

"Không đâu." Thiên Lĩnh sốt ruột giải thích "Tuy nói là party nhưng vì anh chị đều làm ở công ty ba nên thừa dịp này mời một ít bạn bè để giao thiệp, nhiều người tôi cũng không biết, hơn nữa bọn họ đều mang bạn đến, lúc đó quen có, không quen cũng có. Cho nên tôi mang bạn đi cũng là bình thường, cậu không cần để ý. "

"Nhưng vấn đề không chỉ có vậy, tôi không thích đi lắm, hơn nữa tôi thực chán ghét những nơi ầm ỹ, thực nhàm chán. "

"Tiểu Dạ, cậu nhất định phải đi, chủ yếu là tôi muốn cho cậu xem vật này, còn muốn nói với cậu chút chuyện, nhân tiện có thể làm quen với người nhà tôi."

"Thiên Lĩnh?" Trng đầu tôi đầy nghi hoặc, "Cái gì tôi nhất định phải đi, cậu đưa ở trường không phải cũng giống nhau sao? Có việc gì muốn nói thì nói luôn giờ đi, làm gì phiền toái như vậy."

"Ai, Tiểu Dạ, không mang đến trường được, tôi sợ sẽ làm hỏng nó, dù sao lúc ấy chúng ta cũng không cần để ý đến họ, cùng đến một chỗ yên tĩnh khác."

"Vậy… được rồi." Đối với ánh mắt hy vọng của Thiên Lĩnh, tôi chỉ có thể miễn cưỡng đáp ứng. Kỳ thật tôi không thích cái loại xã giao này, nhưng nếu Thiên Lĩnh nói không cần để ý thì cũng coi như có thể chấp nhận đi.

"Thật tốt quá! Vậy tối mai tôi đến đón cậu." Thật không biết Thiên Lĩnh vì sao lại vui đến vậy.

"Không cần, tôi cũng không phải nữ sinh, cậu đến đón làm gì. Cậu nói cho tôi biết địa chỉ, tôi tự đến."

"Được rồi." Thiên Lĩnh thấy tôi đồng ý thì cũng không miễn cưỡng những việc khác nữa. "Tôi viết địa chỉ cho cậu, 7h30 tối mai, đừng muộn nha."

"Đã biết."

Nhìn Thiên Lĩnh vui vẻ như vậy tôi không khỏi thắc mắc: Người này rốt cuộc là muốn làm gì?

Bước vào cổng, ngoài dự đoán của tôi, không ngờ mẹ lại ở nhà.

Kết hôn mười mấy năm không cần làm việc, sau khi ly hôn phải một tay bắt đầu lại tất cả.

Công ty quy mô không lớn nhưng cũng có thể xem là kinh doanh tốt. Mẹ từ khi bắt đầu đều coi công việc là trên hết nên luôn làm đến khuya mới về. Khi lên đại học, tôi mỗi lần về nhà đều thấy mẹ đang vội vã giải quyết việc ở công ty.

Dùng lời mẹ nói thì chính là muốn mượn công việc thay thế hôn nhân để tiếp tục đứng lên, trở thành một nữ nhân kiên cường giỏi giang. Nhưng theo những lúc ngẫu nhiên ngẩn người, ánh mắt bà vẫn không tự chủ mà lộ ra phiền muộc, tôi biết lòng bà vẫn vướn bận người kia.

 

"Tiểu Dạ, để cặp xuống, nếm thử tay nghề của mẹ đi." Mẹ cười, đem mấy món ăn từ trong phòng bếp đặt lên bàn.

"Mẹ?" Tôi tràn đầy nghi hoặc, "Mẹ không bận việc công ty à? Sao lại có thời gian rảnh?"

"Lần này công ty mẹ cùng hợp tác với một xí nghiệp lớn trong vài hạng mục quan trọng, mẹ phải đại diện công ty qua kia bàn kế hoạch, sáng mai phải đi cho nên hôm nay về sớm một chút để chuẩn bị. "

 

"Vậy mẹ cẩn thận một chút, phải biết chăm sóc mình, đừng vì làm việc mà khiến mình mệt mỏi suy sụp."

"Đã biết, mẹ còn cần con nhắc sao?" Mẹ gõ đầu tôi cười.

 

"Đã lâu không xuống bếp nấu cơm cho con, hôm nay khó có được thời gian, bồi thường con một chút."

"Oa, vậy thật cám ơn mẹ!" Tôi đã rất có ăn đồ do mẹ nấu, lúc trước chúng tôi luôn gọi thức ăn bên ngoài.

"Mẹ đi bao lâu?"

“Không nói chính xác được, chắc cũng phải một thời gian, lần hợp tác này rất quan trọng. Mẹ đã dặn ba con, nói ông ấy trong thời gian này nhớ chăm sóc con một chút, hoặc là tạm thời ở chung cũng được."

"Mẹ! Mẹ có lầm không?" Lòng tôi cả kinh, lớn tiếng kháng nghị, "Con đã lớn như vậy, căn bản là không cần ai chiếu cố, con có thể tự mình làm. Hơn nữa bình thường con đều trọ trong trường, gì mà đến chỗ ông ấy ở?"

"Được rồi, được rồi, mẹ cũng chỉ nói qua thế thôi, có đi hay không là do con quyết định. Nhưng mà nói trước cho ba con cũng chuyện cần thiết, nếu có việc gì cũng có thể hỗ trợ."

 

Mẹ nói đúng, tôi cũng không phản bác gì thêm, nhưng tôi biết người kia nhất định là rất phấn khởi.

Ăn xong cơm chiều, mẹ đi vào bếp rửa chén, tôi ngồi ở phòng khách xem TV.

‘Reng... Reng...’

 

Tiếng chuông diện thoại thanh thúy reo lên ở trong phòng khách.

 

"Alô?"

"Dạ, là ta. Con đã về rồi ?" Âm thanh quen thuộc của nam nhân vang lên bên tai.

"Uhm." Nhiệt huyết trong cơ thể tôi bắt đầu qua lại.

 

Sau khi quyết định trọ lại trong trường, người này liền đòi mua di động cho tôi để tiện liên lạc nhưng tôi không đồng ý. Vốn quyết định trọ ở trường là để thoát khỏi y và mẹ thì sao có thể để y thường xuyên liên lạc, cả số điện thoại ở ký túc xá tôi cũng cự tuyệt, còn ra lệnh cho y không được tới trường tìm. Bình thường nếu muốn gặp mặt đều là do hai bên cùng nhau hẹn chỗ, đến lúc đó đúng giờ thì đến nơi. Cho nên mấy ngày hôm trước y đến tận trường thực làm cho tôi lắp bắp kinh hãi.

Kết quả của lệnh cấm nghiêm khắc này là cứ mỗi cuối tuần là y sẽ gọi tới, sau đó hai ngày tôi liền ‘hy sinh’ cùng y đi chơi.

 

"Mẹ con phải đi công tác, con cũng biết rồi nhỉ?"

"Mới vừa biết."

"Vậy ngày mai liền đến chỗ ta đi." Giọng nói của y không giấu được vẻ vui mừng cùng hy vọng.

"Không cần phải như vậy!" Tôi cau mày.

"Dạ, sao lại không cần? Chẳng lẽ ta không thể chiếu cố con sao?"

"Tôi lớn như vậy, có thể tự-chiếu-cố-mình, không cần thiết phải đến chỗ ông."

"Mặc kệ thế nào, ta cũng sẽ không để con một mình ở đó, cho dù chỉ là hai ngày." Hắn dừng một chút liền nói. "Nếu con kiên trì không đến, như vậy cũng được, ta đến."

"Đến giúp tôi? Ông bớt nói giỡn đi?" Ánh mắt tôi hiện lên nét hoài nghi.

"Không, ta nói thật."

"Tôi không đồng ý! Tôi không đi, ông cũng đừng đến! Tôi không nghĩ…"

 

"Dạ… Đừng nói như vậy… Con biết ta chỉ để ý đến con thôi mà?"

Tôi không hé răng.

Trầm mặc một lúc, hắn lại nhắc lần nữa

"Dạ, đến đây đi, đừng tìm cớ cự tuyệt ta nữa."

"Nói sau đi, để tôi nghĩ xem." Tôi xem TV, khẩu khí ôn hòa giống như thỏa hiệp.

Y cảm giác như tôi đã bị thuyết phục liền chuyển đề tài nói tiếp.

"Gần đây ta có người bạn trồng một đồng hoa ở ngoại ô, con thích làm vườn mà, chúng ta ngày mai đến đó xem đi, buổi tối thì ăn món Pháp, rồi cùng dọn một ít đồ đạc để đến chỗ ta, được không? Hoặc đến nơi khác chơi cũng được. Dù sao tất cả là do con định đoạt."

 

"Tôi… tối mai có hẹn nên buổi sáng muốn ngủ, phải nghỉ ngơi một chút." Tôi chậm rãi mở miệng.

"Ai? Con hẹn với ai?" Y trong nháy mắt liền trở nên khẩn trương và nôn nóng.

"Ông không biết đâu, là một người bạn của tôi." Tôi cắn môi. Được người này để ý thì tôi nên vui vẻ hay nên thương tâm ?

"Bạn?" Y nghi hoặc. Là nha, y biết mấy năm nay tôi không hề có bạn.

 

"Dạ, có phải cái người đứng cạnh con hôm đó?" Y bắt đầu có chút kích động. Rất ít việc có thể làm người này mất bình tĩnh, trừ bỏ tôi.

"Dạ, có phải là người kia không? Có phải không?" Thấy tôi không hé răng, y lo lắng hỏi.

"Phải, là bạn học, cũng là một người bạn không tồi, chỉ như vậy thôi." Tôi không muốn người này trông gà hóa cuốc.

"Vậy sao phải vì nó mà cự tuyệt ta?"

"Cậu ấy hẹn tôi trước, hơn nữa tôi không có lý do gì để mà từ chối. Chẳng lẽ muốn tôi nói với cậu ấy rằng tôi phải cùng với ba một chỗ nên không thể đi sao?" Tôi có chút giận.

Trầm mặc…

Tôi hối hận, không nên nói như vậy mới đúng. Cảm giác được y thương tâm, lòng tôi cũng đau theo.

"Ta đã biết… Ngày mốt ta đến tìm con. " Giọng nói trầm thấp của hắn lộ ra chút bất đắc dĩ.

 

"Uhm." Tôi rất muốn nói gì đó nhưng thủy chung vẫn không mở miệng.

2 nhận xét:

  1. Thanks!!! Ế ê nàng ơi cái này là thanh thủy văn hử??? Ta là ta ghét nó lắm ý.

    Trả lờiXóa
  2. có 1 chap H... =3=

    Trả lờiXóa