Đệ nhị chương [1]:
"Ai~…"
Tôi lần thứ n bị giật mình tỉnh giấc, đánh một cái ngáp thật to, tôi thay đổi tư thế để tiếp tục mộng đẹp. Trong đầu lại một lần nữa hiện lên hình ảnh của chiếc giường nhỏ đáng yêu, đối với tôi lúc này mà nói, chỉ cần là một mảnh chiếu cũng rất có lực hấp dẫn, nhưng mà bây giờ thứ tôi cần làm là phải tránh đi ánh mắt như muốn giết người của ông thầy triết học.
Mặc dù nằm ngủ trên bàn quả thực làm cho tâm tình có chút khó chịu, nhưng tôi cũng không có biện pháp nha, ai kêu hôm qua tôi mất hết phân nửa thời gian để suy nghĩ, thật vất vả mới ngủ lại được.
"Tiểu Dạ…"
Hai tiết triết học rốt cuộc cũng đủ để cho tôi ngủ, Thiên Lĩnh từ phòng học khác chạy như bay lại đây.
Tôi thở dài một hơi, thứ gì nên tới vẫn tới.
Tôi biết cậu tìm mình là vì chuyện chiều qua. Ai kêu tối qua lúc tôi trở về thì ký túc xá đã sáng đèn, hơn nữa cậu ấy và tôi lại khác phòng, thế là cậu ấy ôm một đống dấu chấm hỏi suốt đêm để rồi bây giờ bộc phát với tôi.
Mà tôi, chuyện không muốn nhất chính là cùng cậu ấy nói về việc này, thật muốn nhanh chấm dứt.
"Tiểu Dạ, người đàn ông chiều qua là ai vậy?" Trong giọng nói của cậu ấy tràn ngập sự tò mò, tựa hồ còn có một tia khuẩn trương?
"Là ba tôi. " Tôi trả lời từng chi tiết.
"Cái gì, người kia là ba cậu?!"
"Sao, kinh ngạc đến vậy?"
"Y trẻ thật nha, căn bản nhìn không ra y đã có một đứa con."
"Please, ông ấy đã muốn ba mươi chín tuổi."
"Ba mươi chín tuổi? Trời ạ, tuyệt đối không giống. Nhưng dù là ba mươi chín tuổi thì ba cậu vẫn còn rất trẻ."
"Ông ấy và mẹ cùng tuổi, sinh tôi lúc 20. "
"Vậy chẳng phải là lúc học đại học sao? Khi đó nhà trường cho học sinh kết hôn sớm à?"
"Đương nhiên là không cho phép. Mẹ khi biết mình mang thai liền bỏ học, bà muốn toàn tâm toàn ý sinh hạ đứa nhỏ, tóm lại là có con trước rồi chờ ba tôi tốt nghiệp đại học xong mới kết hôn. "
"Tiểu Dạ, không ngờ nhà cậu lại thú vị như thế. Vậy ba cậu chẳng phải xem như ‘kết hôn vì có con’? Bất quá ấn tượng hôm qua của tôi đối với y không tốt cho lắm." Thiên Lĩnh vuốt cằm, có chút đăm chiêu nói.
Lòng tôi cả kinh, thiếu chút nữa quên sự mẫn tuệ, sâu sắc của Thiên Lĩnh vượt xa người thường, tôi không thể nói thêm gì nữa.
“Cậu lại nói bậy cái gì? Cậu hiểu ông ta lắm sao?"
“Cậu nói vậy cũng đúng…"
"Tốt lắm, không cần bàn lại việc này. Cậu cũng không còn tiết gì phải không, giờ mình đến nhà sách đi? Hay là ra ngoài shopping?" Tôi thật muốn nhanh thoát khỏi.
"Dù sao cũng không có gì đặc biệt phải làm, chúng ta cứ cùng nhau tâm sự đi. Cậu cho đến bây giờ cũng không nói về người nhà mình, tôi thật không ngờ Tiểu Dạ lại có một người ba thu hút như vậy, dáng vẻ không giống ông già nhà tôi…"
Thiên Lĩnh tuy thân thiết, nhiệt tình với người khác như vậy nhưng kỳ thật cũng là một thiếu gia có tiền, cùng cậu ấy quen biết một thời gian rồi tôi mới tình cờ biết được. Ba cậu ấy từ khi còn trẻ đã tự mở một công ty, là một người biết kinh doanh nên công ty vẫn phát triển cho đến bây giờ, trở thành một xí nghiệp nổi danh với cả những khu phố lân cận.
Có lẽ do lúc trẻ làm lụng quá vất vả cho nên bây giờ tuy chưa đến 60 nhưng đã có dáng dấp cũng một lão thái. Thiên Lĩnh là con út, trên có một anh, một chị. Thiên Lĩnh nói ba cậu ấy rất cứng nhắc, chỉ biết giáo huấn người khác, thêm Thiên Lĩnh cá tính lại thực thẳng thắng cho nên ba con có cãi nhau cũng là chuyện thường.
"Chuyện của tôi có gì đâu mà nói." Tuy rằng chuyện nhà của Thiên Lĩnh tôi biết rất rõ nhưng đó là cậu ấy tự nguyện nói, tôi cũng không vì thế mà muốn đem chuyện của mình kể ra.
"Nhưng cũng có thể tán gẫu chút chứ. Tôi thật sự rất muốn biết thêm nhiều chuyện của Tiểu Dạ, rất muốn biết, cậu cho tới bây giờ cũng không chịu nói. Nói cho tôi biết đi? Để tôi càng thêm hiểu cậu."
Thiên Lĩnh thành khẩn nói, tôi thật sự không thể nghiêm khắc cự tuyệt. Dù sao cậu ấy cái gì cũng không biết, với cậu ấy mà nói thì cái này bất quá chỉ là một yêu cầu thường tình.
"Được rồi, cậu muốn biết gì?"
"Tiểu Dạ, cậu với ba cậu khác nhau nhiều quá. Nhìn khuôn mặt y quả thực không tệ, dáng người cũng rất chuẩn, sao cậu không có di truyền?"
"Cậu đây là sỉ nhục tôi ?" Tôi tức giận.
Không biết vì sao khi đến 1m72 thì tôi không thể cao thêm được, hơn nữa khung xương tôi trời sinh có chút tinh tế, đơn bạc, còn gương mặt thì được di truyền từ mẹ cho nên việc bị người khác nói mình nữ tính là chuyện mà tôi ghét nhất, dù sao nếu so với một người đản ông thì tôi cũng không có gì khác biệt à nha.
"Tôi nào dám, chỉ là có chút tò mò mà thôi." Thiên Lĩnh cuống quít giải thích, "Nhưng giờ nghĩ lại thì cũng không sao, tôi cùng với ông già cũng không có giống, nếu đem ra so thì tôi vẫn đẹp hơn. "
Tôi liếc mắt một cái, vị này luôn không phí cơ hội khen ngợi chính mình "Em biết anh đẹp rồi, đại ca."
"Nếu đem ra so, tôi hẳn là giống mẹ." Nói tôi giống mẹ thì cũng không sai, quả thực tôi và bà có khá nhiều điểm tương đồng. Có lẽ là gen bên mẹ vượt trội một chút nên so với nam sinh bình thường thì có điểm thanh tú hơn.
"Vậy sao? Thế mẹ cậu chắc chắn là đại mỹ nhân. Bởi vì ngay cả Tiểu Dạ cũng đẹp như vậy." Thiên Lĩnh dùng ngữ khí chắc chắn nói.
"Còn dám nói nữa tôi sẽ đánh cậu. Đối với một nam sinh mà dùng từ ‘xinh đẹp’ để hình dung, cậu thật ác miệng, tôi rất muốn đem cậu đi cắt vỡ yết hầu, làm cho cậu vĩnh viễn cũng không phát ra âm thanh!" Gương mặt xinh đẹp của mẹ chợt hiện trong đầu, lòng tôi đau đớn một trận, tôi nhịn không được mà lấy Thiên Lĩnh ra để trút giận.
"Cậu thật tuyệt tình. Được rồ được rồi, coi như tôi sợ cậu, về sau không dám nữa." Thiên Lĩnh làm ra bộ dạng sợ hãi để phối hợp.
"Phạt vậy còn chưa đủ đâu."
"Mà ba cậu làm gì?"
"Kiến trúc sư."
"Thật lợi hại, rất có khí chất. Nhìn dáng vẻ của y thì chắc cũng rất thành đạt ha?"
"Uhm, ông ta tốt nghiệp vài năm liền tự mình mở một trụ sở, vẫn phát triển cho tới bây giờ, chắc cũng coi như không tệ đi. "
"Chắc cũng? Coi như? Tiểu Dạ, trên người ba cậu có một luồng khí làm cho người ta không dám xem nhẹ, người chuyên nghiệp như vậy thì không hợp với những từ này đâu? "
"Tần, Thiên, Lĩnh! Tôi muốn hình dung như thế nào liền hình dung như thế ấy, cậu thắc mắc làm gì? Quên đi, tôi không muốn nói." Tôi hiện tại hay nên nói là trước giờ đều thật chán ghét sự mẫn tuệ, sâu sắc chủa Thiên Lĩnh, nếu nói thêm nữa thì cậu ấy chắc chắn sẽ nhìn ra những thứ khác.
"Được, được, được, tôi không dám nữa, cậu đừng tức giận."
"Tiểu Dạ, ba cậu trước giờ đều không đến trường, sao hôm qua lại đột nhiên đến, trong nhà có chuyện gì sao?"
"Nào có, bận việc bên Canada nên đi nước ngoài ba tháng, hôm qua mới trở về nên đến xem thôi."
"Người ba kia đối với cậu thật tốt, dáng vẻ không giống ông già nhà tôi, tôi sống hay chết ông ta cũng không quan tâm."
"Nói quá rồi, ba cậu tuy đối với cậu có chút xung đột nhưng cũng không thể nói ông ấy như vậy."
"Được rồi, được rồi, tôi chỉ thuận miệng nói thôi, oán giận một chút, đừng tưởng thật."
"Cậu vốn đã rất hạnh phúc, trong nhà có nhiều người thân như vậy." Tôi thật sự hâm mộ Thiên Lĩnh, gia đình ấm áp bao dung như thế mà không tự biết.
"Hử, Tiểu Dạ, không phải cậu cũng giống vậy sao? Có ba và mẹ bên cạnh, chỉ là thiếu anh chị, ai kêu cậu là con một. Với lại trong nhà có anh chị em cũng không hay gì, suốt ngày cãi nhau, hiện tại ở lại trường thật đúng là thanh tĩnh." Thiên Lĩnh không hề để ý gì, nói tiếp.
Tôi âm thầm cắn môi, hận mình đã nói những điều không nên.
"Tiểu Dạ, cậu sao vậy?" Thiên Lĩnh phát hiện tôi không thích hợp.
Nhìn cậu tỏ vẻ không chịu bỏ qua, tôi đơn giản mở miệng.
"Ba và mẹ ly hôn lúc tôi 12 tuổi. "
Vài giây trầm mặc.
"Thật có lỗi, Tiểu Dạ, tôi không biết, khó trách cậu không muốn nói tới chuyện nhà, tôi còn... " Thiên Lĩnh khuôn mặt thiện lương đầy vẻ hối lỗi.
"Không sao cả, đây đã là chuyện thật lâu trước kia, tôi chỉ là không muốn nhắc đến mà thôi, không cần để ý." Như vậy cũng tốt, khiến cho Thiên Lĩnh có lý do cố kỵ, sau này sẽ không nhắc đến nữa.
"Bên ngoài thời tiết tốt như vậy, chúng ta ra ngoài shopping đi, xem có cái gì… không đi chơi đi!"
Tôi ngăn Thiên Lĩnh không nói về việc này, ngữ khí thoải mái đề nghị.
"Hửm, được rồi, chúng ta ra ngoài chơi. Kế bên trường mới mở một tiệm bán dụng cụ thể dục, cùng đi nhìn xem." Thiên Lĩnh thấy vẻ mặt tôi lảng tránh nên cũng biết rõ tôi không muốn tiếp tục chuyện này.
Tôi thu dọn xong liền dẫn đầu đi ở phía trước, Thiên Lĩnh nối gót theo sau.
"Ai… Thì ra là vậy… Hại tôi lo lăng…" Tôi mơ hồ nghe Thiên Lĩnh ở phía sau thì thào tự nói gì đó.
"Cậu nói gì?"
"Hả? Không có gì, tôi chỉ lầm bầm vài tiếng." Thiên Lĩnh lộ ra vẻ mặt cười cười rồi nói.
Tôi nhíu mày, biết cậu chỉ nói cho có lệ, nhưng có lẽ cũng không phải là chuyện gì to tát lắm, quên đi.
Thanks!!! vì nàng đã edit, vì ta đọc = đt nên comt k đc dài =="
Trả lờiXóa