Đệ nhất chương [1]
Ai, rốt cuộc cũng đã tan học, tôi thở dài một hơi rồi dọn dẹp sách vở trên bàn để chuẩn bị rời lớp. Chiều nay chỉ có một khóa, tâm trạng không tốt khiến tôi phải rất cực khổ mới vượt qua được, thầm nghĩ muốn chạy thật nhanh ra ngoài để thay đổi cảm xúc.
“Người kia… cũng sắp trở lại đi…” Tôi một bên thả lỏng, một bên không tự chủ được mà bắt đầu suy nghĩ…
Đột nhiên một tiếng gọi lớn nổ tung bên tai “Tiểu Dạ, thế nào, cùng đi đá bóng đi?”
Tôi không khỏi lại thở dài một hơi, cái loại có thể đem cả người bệnh về đường sinh dục ra để mà oanh tạc này, tôi thật sự bội phục chính mình khi có thể chịu được cậu ta cho đến bây giờ.
“Tần, Thiên, Lĩnh!” Tôi nghiêng đầu nhìn vào gương mặt tràn ngập sắc xuân chứa đầy ý cười của cậu ấy, bất đắc dĩ kháng nghị “Tôi đã nói là cậu không cần phải hét lớn như vậy, đôi tai này thực sự rất đáng thương, dù đang lành lặn cũng sắp bị cậu biến cho điếc mất rồi, thật không chịu nổi mà!”
“Hử, hắc hắc, thực xin lỗi, lần sau tôi sẽ nhớ kĩ.” Cậu ấy bị tôi oán giận nên ngượng ngùng cười, “Ai kêu tôi trời sinh đã có giọng nói to như vậy, khi không chú ý liền…”
Nhìn thấy cậu mang vẻ hối lỗi, lòng tôi không khỏi có một tia ấm áp, Thiên Lĩnh chính là người bạn duy nhất suốt 19 năm của tôi.
Từ khi còn nhỏ tôi đã không được hoạt bát cho lắm, lên tới sơ trung lại càng ít nói chuyện trong lớp, đối với bạn bè và các thầy cô đều luôn lãnh đạm, hơn nữa theo lời Thiên Lĩnh, gương mặt của tôi quá đẹp, không thích hợp với một nam sinh… Gương mặt này làm cho mọi người nghĩ tôi là một kẻ cao ngạo, lạnh lùng, tự cho là mình siêu phàm, xem thường tất cả, vì thế cho đến khi tốt nghiệp trung học đều không có ai nguyện ý tiếp cận, đến đâu, làm gì cũng bị bài xích, “bạn bè” – hai từ này chưa bao giờ xuất hiện trong từ điển của tôi.
Hỏi tôi có cảm thấy cô độc không? Đúng vậy, tôi cô độc. nhưng tôi biết con người mình vốn phải bị như vậy. Luôn làm cho nỗi cô độc cùng sự tịch mịch vây quanh. Có lẽ là tôi đang tự trừng phạt chính mình hoặc cũng có lẽ đó là một sự tự vệ? Tôi không dám nghĩ cũng không muốn nghĩ đến, tôi tự nhủ mình phải luôn cự tuyệt người khác, sợ hãi khi họ chạm đến tâm tư của mình. Đúng vậy, sợ hãi, rất sợ…
Cho đến khi lên đại học gặp được Thiên Lĩnh. Trong lần gặp mặt đầu tiên, đôi mắt trong suốt, lóng lánh, sáng lạn, chứa đầy hào quang của cậu ấy đã nhìn thẳng vào tôi mà nói "Xin chào, tôi gọi là Tần Thiên Lĩnh, cùng chung một ban với cậu, chúng ta có thể làm bạn được không?"
Tôi ngây ngẩn cả người, thực sự ngây ngẩn cả người, những năm gần đây, với bộ mặt cao ngạo lạnh lùng này, chưa từng có ai nói ra hai chữ "bạn bè" với tôi, chỉ có cậu ấy. Lúc đó, cậu ấy đứng bên cửa sổ, màu vàng của dương quang bao lấy toàn thân tựa như sứ giả của thái dương đang đứng trước mặt tôi. Đối với một người luôn thu mình vào góc tối, cậu ấy tỏa ra một hơi thở của dương quang khiến cho tôi khó chống cự được sự hấp dẫn, biết rõ là nguy hiểm nhưng lại không thể khống chế mình mà muốn ở bên cậu ấy để cảm thụ vài tia ấm áp.
Cứ như vậy, với sự khôi phục của đại não, tôi thốt ra "Có thể, tôi gọi là Tiểu Dạ."
Sau đó tôi lại hỏi Thiên Lĩnh, lúc trước cậu vì cái gì mà muốn cùng một người không được hoan nghênh như tôi làm bạn, rồi cậu ấy chăm chú nhìn vào ánh mắt của tôi, thành thật nói :
"Tôi là lần đầu tiên thấy được một đôi mắt xinh đẹp lại u buồn đến thế, nó không thích hợp với độ tuổi của cậu, nó làm rung động lòng người, nó nói cho tôi biết chủ nhân của nó không hề lạnh lùng như vẻ bề ngoài, nên tôi không tự chủ được mà muốn đến gần cậu, muốn giúp cậu xua đi ưu buồn, muốn nhìn thấy dáng vẻ tươi cười của cậu."
Tôi kinh sợ, không ngờ Thiên Lĩnh lại có sức quan sát mẫn tuệ, sâu sắc như thế, có thể hiểu rõ được nỗi lòng che giấu của tôi. Liệu sự mẫn tuệ, sâu sắc đó có một ngày có thể chạm đến sự dơ bẩn và xấu xí trong tôi hay không? Thật không dám phỏng đoán. Tôi vẫn như cũ lạnh lùng đối với mọi người, nhưng riêng mình Thiên Lĩnh, cậu ấy dù sao cũng là người đầu tiên muốn làm bạn với tôi, tôi tựa hồ có một loại cảm giác không thể cự tuyệt được sự mê hoặc của cậu ấy. Tôi có nên rời xa cậu ấy không, trước khi cậu ấy còn chưa khinh thị, chán ghét những mặt xấu xa của mình? Tôi dằn vặt, nhưng lại dự cảm Thiên Lĩnh có thể cứu rỗi được mình. Vì thế, tôi thật sự tiếp nhận cậu ấy, tuy rằng vẫn còn sợ hãi và bất an.
Hiện tại, tôi có thể nói là mình rất may mắn khi ngay lúc đó đã quyết định đúng, có Thiên Lĩnh làm bạn thật sự rất tốt. Chúng tôi kết giao được hơn nửa năm, cậu ấy rất sáng sủa, hoạt bát, hơi thở dương quang bao cậu ấy dần dần hòa tan vẻ ngoài băng lãnh của tôi, cuốn đi sự u buồn nơi nội tâm, cùng cậu ấy một chỗ, tôi có thể tạm thời quên mất phiền não để mà cười vui.
"Cám ơn cậu, Thiên Lĩnh…"
Tôi hồi tưởng về những chuyên trước kia trong khi nhìn theo Thiên Lĩnh, ánh mắt không tự giác toát lên vẻ cảm kích, Thiên Lĩnh lại lớn giọng kêu "Này, Tiểu Dạ, sao cậu lại ngây người ? Ha… có phải tôi rất đẹp hay không, khiến cho cậu xem đến ngẩn ra ?" Trên mặt Thiên Lĩnh lộ ra biểu tình trêu tức.
Tôi lấy lại tinh thần, dùng sách giáo khoa gõ đầu cậu rồi mắng "Ngu ngốc, đã ngốc lại còn muốn tỏ vẻ cho người ta xem, nằm mơ, mau đi thôi!"
"Ai, ngốc cái gì chứ, tôi này đẹp trai, phong độ, là gương mặt khiến cho toàn bộ nữ sinh yêu thích đấy."Cậu ủy khuất than thở.
Vẻ đẹp của cậu ấy cùng tôi bất đồng, Thiên Lĩnh mang dáng nam sinh cao lớn, cá tính, cao 183 cm, thân thể rắn chắc khỏe mạnh do thường rèn luyện, mà trước khi nói đến dáng người thì phải nhìn khuôn mặt, đôi mắt cậu sáng ngời, ánh mắt sắc bén, luôn trang bị nụ cười sang sảng, điển hình của một nam sinh tỏa sáng, luôn là hình tượng bạch mã hoàng tử của phần đông nữ sinh.
Tôi thở dài, làm ra bộ mặt chịu không nổi sự tự kỉ của cậu ấy. "Là, là, là, là tôi nói sai rồi, vậy mời cậu đi đến trước những nữ sinh bên kia rồi bày ra bộ mặt đẹp trai, phong độ của mình đi, cam đoan bọn họ nhất định sẽ trơ ra như cột đá, vừa lòng cậu rồi?"
"Tiểu Dạ… tôi phát hiện miệng lưỡi của cậu ngày càng lợi hại."
"Ha, sao so được với cái miệng tự kỉ của cậu cơ chứ."
"Cậu… thật là…! Thôi quên đi, không nói nói nữa, một lát cùng đi đá cầu được không? "
"Tôi nghĩ muốn đi mua mấy quyển sách…"
"Mua sách sao? Vậy tôi đi mua với cậu rồi về đá cầu cũng được, dù sao hôm nay trường tan học sớm, có thời gian."
"Như vậy nha…"
Tôi cùng Thiên Lĩnh ra khỏi phòng học, xuyên qua vườn trường rồi ra đến cổng.
Từ xa, ngay trước cổng trường là chiếc Porsche màu lam, một nam nhân cao lớn ăn vận tây trang và giày da tựa lưng vào xe, các nữ sinh liên tiếp quay đầu nhìn y, khe khẽ nói nhỏ.
Thiên Lĩnh ra vẻ khoa trương nói lớn "Oa, chiếc xe thật đẹp, loại này trông thật ngầu, không biết là đang đợi ai đây?"
Trong lòng rất nhanh đã nhảy mạnh lên. Là y, cho dù đang cách rất xa nhưng với chiếc xe này, còn có dáng người kia đều nói cho tôi biết, là y. Ba tháng không gặp được nhau, y sao lại đến đây, tôi nhớ rõ là mình có yêu cầu y không được đến trường nha?
Nương theo cước bộ càng lúc càng gần, y ngắm nhìn xung quanh, trên mặt lộ ra thần sắc không được kiên nhẫn, nhưng khi bắt được thân ảnh tôi, y lại lộ vẻ tươi cười mị hoặc làm tôi không thể kháng cự. Trong lòng vì y mà kịch liệt nảy lên.
"Tiểu Dạ…" Đi ngay bên cạnh, Thiên Lĩnh rõ ràng cảm nhận được đối tượng mà nam nhân kia đang chờ chính là tôi, cậu tràn đầy nghi hoặc nhìn tôi mà mở miệng.
"Thật xin lỗi Thiên Lĩnh, hôm nay tôi đột nhiên có việc, không thể đi cùng cậu, đi trước."
Tôi tỏ vẻ xin lỗi trước sự ngạc nhiên của Thiên Lĩnh, nhanh nhẹn nện bước chạy về phía nam nhân.
"Ta còn đang nghĩ có nên vào trường để tìm con không." Tới gần y, một giọng nói quen thuộc vang bên tai tôi.
Ngẩng đầu, nhìn vào gương mặt như được điêu khắc trên từng đường nét của y. Nếu nói Thiên Lĩnh vẫn còn mang nét ngây ngô trẻ con thì người này hoàn toàn là một nam nhân toát ra mị lực vô cùng mê người, làm cho tất cả nữ nhân đều ái mộ. Dù năm tháng trôi qua cũng không lưu lại dấu vết gì trên gương mặt y, ngược lại càng làm tăng thêm vẻ mị hoặc. Ba mươi chín tuổi, vẫn là vẻ cường kiện khí lực, bộ tây trang trên người càng làm tôn thêm đường nét, vô luận là đứng ở đâu, làm gì, thì người này vẫn luôn là đích đến của mọi ánh nhìn.
Khi tôi hồi phục tinh thần sau lúc mơ màng thì đã muốn bị y nhét vào xe Porsche. Y đóng chặt cửa xe, như muốn đem chúng tôi ngăn cách với bên ngoài, hình thành một nơi nho nhỏ chỉ có chúng tôi tồn tại, tôi luôn thật thích cảm giác này.
"Trờ về khi nào?" Nhìn một bên mặt y, tôi mở miệng.
"Một giờ trước."
Y quay đầu, đôi mắt thâm tình hướng đến tôi.
Mà lòng tôi vĩnh viễn cũng không thể quen với loại ánh mắt này. ‘Thình thịch’ – tim tôi đập kịch liệt trước vẻ mặt khát vọng của y.
Tôi ra vẻ lơ đãng quay đầu nhìn ra bên ngoài, muốn thoát khỏi cảm giác làm tôi thống hận, vội tìm đề tài để nói: "Muốn dẫn tôi đi đâu?"
"Theo bồi ta ăn cơm."
Sau đó là sự trầm mặc. Tôi không dám nói tiếp, sợ rằng lời nói của y sẽ làm tôi rối loạn tâm thần, càng sợ chính mình trong lúc lơ đãng sẽ đối với người này bày tỏ thương nhớ sâu sắc. Mà y tựa hồ cũng không có ý nói chuyện.
Chiếc xe tiến vào bãi đỗ của một nhà hàng cao cấp, tìm một vị trí rồi dừng lại.
Tôi nhìn ra bên ngoài rồi rốt cuộc tầm mắt lại một lần nữa đặt trên người y, chú ý tới nét vui sướng nhưng không thể giấu đi sự mệt mỏi, tôi nhíu mày.
"Vừa mới về sao lại nghỉ ngơi tốt một chút ? Cũng không phải khó lắm mới gặp một lần, làm gì mà vừa xuống máy bay đã đi tìm tôi? Hơn nữa tôi đã nói rồi, không cần đến trường, chờ ông nghỉ ngơi rồi gặp cũng…"
Ngón tay thon dài, vững vàng của y khẽ chạm vào má tôi.
Tiếng nói thâm tình làm vơi đi sự hờn giận "Nhớ con… Dạ…"
Tôi rốt cuộc cũng không thể khống chế, rõ ràng đã cố che dấu, trốn chạy, nhưng chỉ vì một lời của y đã làm hết thảy thức tỉnh, gần ba tháng nhung nhớ đều tuôn ra trong lòng.
Y gạt đi những giọt nước nơi khóe mắt tôi, tay kia vòng qua xoa xoa tấm lưng, dùng sức đem cả người tôi ôm vào trong lòng, khuôn ngực gắt gao dán lấy, hai phiến môi khêu gợi hung hăn va chạm vào tôi, mạnh mẽ hôn trụ.
Kịch liệt cùng triền miên làm cho ý thức của tôi bắt đầu mơ hồ, nhưng lúc này răng nanh lại bị đầu lưỡi của y cạy mở, tôi thuận thế hé miệng, để y thừa dịp tiếng sâu vào trong. Đầu lưỡi cướp đi hô hấp, tôi một bên cố gắng đáp lại, một bên vô thức gắt gao ôm lấy cổ y. Nước bọt không kịp nuốt vào tràn qua khóe miệng, dọc theo đó chảy xuống bên dưới.
Cho đến khi tôi hô hấp không thông thì y mới lưu luyến mà rời đi. Cả người tôi mềm nhũn dựa vào lòng ngực dày rộng, từng ngụm từng ngụm hít thở.
Y dùng ngón tay nâng cằm tôi lên, khiến ánh mắt tôi có chút mê hoặc.
"Nghĩ đến ta sao… Dạ…"
"Đúng vậy… Tôi nghĩ đến ông…"
Tôi cam chịu mà vùi thật sâu vào lòng đối phương, tôi biết bản thân vĩnh viễn cũng không thể kháng cự, chối bỏ tất cả những việc mà y đã làm.
Cảm giác đôi tay bao lấy bản thân càng lúc càng chặt, tôi đau đớn nhắm mắt.
Tôi biết lúc này thượng đế lại cách chúng tôi xa hơn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét