IV.
Tiểu viên chức từ trước máy tính đứng dậy, đi đến phòng trà pha cốc cà phê.
Từ chỗ rẽ truyền đến giọng nói của của mấy đồng nghiệp nữ.
Tiểu viên chức cười cười, vừa định xoay đi thì lại nghe thấy tên mình được họ nhắc đến.
“Cậu ta thoạt nhìn không có bản lĩnh gì cả.”
“Cũng nhờ anh trai là sếp lớn chứ bằng cấp gì mà vừa tốt nghiệp đã có thể leo lên chức này?”
“Thì ra là vậy… Thảo nào ngày đó cậu ta ngồi xe sếp lớn.”
"Nghe nói cậu ta rất được anh trai mình cưng. . ."
Sắc mặt của tiểu viên chức dần trở nên trắng bệch, chiếc cốc bị cậu nắm chặt, nước cà phê nóng hổi tràn ra cả tay, tạo thành một mảng đỏ hồng.
Cậu nổi giận đùng đùng mà bắt taxi về nhà, cũng không thèm chờ sếp tan ca. Bản thân rõ ràng đã rất nỗ lực, luôn cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, vì sao còn nói như vậy? Đúng là trước đây cậu đã không lo chăm chỉ học hành, nhưng nếu anh trai đã cho cơ hội thì sao lại không nắm bắt?
Tiểu viên chức càng nghĩ càng thấy bực bội, càng nghĩ càng thấy bất bình, rốt cuộc chui vào ngõ cụt.
.
.
.
Sếp lớn về nhà, không thấy gương mặt tươi cười khanh khách thường ngày của tiểu viên chức. Kỳ quái, hôm nay sao em ấy không chờ mình về, lại còn dám không ra đón tiếp.
Đi ngang bàn trà, sếp lớn thoáng nhìn thấy tờ giấy được viết qua loa với những ý tứ tràn ngập giận dỗi.
“Em sẽ không đến cái công ty địa ngục đó nữa, em muốn tự mình kiếm tiền, em muốn chứng minh mình có năng lực.”
Sếp lớn dở khóc dở cười.
Gọi đến di động của tiểu viên chức, ai dè đối phương trực tiếp kêu to: “Đừng có tìm em làm gì, đến khi em tự có năng lực kiếm tiền sẽ đến tìm anh!!”
". . ."
Cúp.
Lại gọi, tắt máy.
Gân xanh trên trán sếp lớn giần giật.
Sếp lớn biết tiểu viên chức tính tình quật cường, hiện tại đi tìm khẳng định em ấy sẽ không chịu về, chỉ có thể chờ lúc em ấy thông suốt mà thôi.
Thế nhưng sếp rất lo lắng, lo lắng việc ăn ngủ của cậu, lo lắng sức khỏe của cậu. Sếp lớn thực bất đắc dĩ.
.
.
.
Một tháng sau.
Tiểu viên chức mang theo một xấp tiền lương vào khu thương mại.
Thời gian vừa qua cậu làm phục vụ một khách sạn khá lớn, tuy tiền lương cao nhưng công việc ở đó làm mệt muốn chết.
Có lương rồi, việc cậu nghĩ đến đầu tiên chính là mua quà tặng cho sếp lớn.
Tiểu viên chức chép miệng, giá cả thoạt nhìn thực quá xa xỉ.
Cậu chăm chú chọn lựa trang phục, không chú ý tới tới vị nhân viên đứng cạnh lặng lẽ bắt một cuộc gọi.
Ánh mắt Tiểu viên chức sáng lên. Chiếc áo khoác màu xám bạc này vừa nhìn đã biết là rất thích hợp với anh!! Cậu giở ra xem giá.
Ah —— Tiểu viên chức hít khí. Tiền lương một tháng của cậu!
Tiểu viên chức cắn môi, quay đầu lộ ra một nụ cười thuần khiết với vị nhân viên: “Có thể giảm giá một chút được không?”
Loại hàng hiệu này chắc chắn sẽ không được đâu nhỉ? Tiểu viên chức hối hận đến suýt cắn lưỡi.
Nhưng cậu không ngờ vị nhân viên kia lại mỉm cười nói: “Có thể, tiên sinh.”
. . . Cái gì?!
"Có… Có thể giảm bao nhiêu?"
Vị nhân viên suy tư một chút rồi hỏi lại “Vậy tiên sinh nghĩ thế nào?”
Giá là do các người định chứ chứ soa lại hỏi tôi! Tiểu viên chức im lặng một lát, “Còn chín phần?”
"Có thể."
. . .
"Tám phần?"
"Có thể."
"Bảy phần?"
"Uh, có thể."
Tiểu viên chức rối rắm rồi dường như sực nhớ điều gì, cậu ngẩng đầu nhìn lên bảng hiệu. Nhãn hiệu này… Nhãn hiệu này là của công ty sếp lớn cơ mà!!
Cậu đưa trả trang phục, nổi giận đùng đùng mà bỏ ra ngoài, nhưng sau đó lại đụng trúng một thân ảnh cao lớn.
“Em trai, em cũng tới đây à?” Sếp lớn giả ngốc.
Đôi mắt tiểu viên chức đỏ lên, cậu kêu to: “Anh là tên lừa đảo!”
“Anh lừa đảo khi nào?”
“Anh… Anh lạm dụng chức quyền!”
Sếp lớn ung dung nói: “Em là em trai anh, tính rẻ một chút thì sao lại gọi là lạm dụng được?”
Tiểu viên chức cứng họng một lúc, lát sau cậu ngẩng đầu lên: “Em, em không thể cứ dựa vào anh…”
Sếp lớn buồn cười nhìn cậu: “Sao lại không thể?”
“Em cuối cùng rồi cũng sẽ lớn, anh không thể chăm sóc cho em cả đời.”
"Vì sao?"
“Bởi vì… Bởi vì sau đó anh sẽ kết hôn…” Tiểu viên chức quay đầu đi, đôi mắt hồng hồng.
Sếp lớn cúi sát nhìn cậu: “Sẽ không, anh sẽ chăm sóc cho em cả đời.”
"Sao?"
“Bởi vì trong lòng anh chỉ có một mình em…” Sếp lớn nhẹ nhàng thủ thỉ bên tai của Tiểu viên chức.
Gương mặt tiểu viên chức thành công biến thành một trái cà nhỏ.
Thấy tiểu viên chức không trả lời sếp lớn liền nắm tay cậu, cậu cũng không né tránh.
Sếp như trút được gánh nặng mà thở dài một hơi.
“Ngày mai đi làm lại được không?”
". . . Uh."
“Được rồi!” Tiểu viên chức xoay người cầm lấy cái áo khoác, “Em nghĩ nó rất hợp với anh!”
Sếp lớn ngắm nghía chiếc áo rồi thử mặc vào.
“Quả nhiên rất hợp!” Tiểu viên chức cười thật tươi, “Tiền để em trả, anh không được giành!”
Sếp lớn gật đầu. Sau khi thanh toán, vẻ mặt sếp chứa đầy ý cười ôm tiểu viên chức rời đi.
Bên trong cửa hàng, vị nhân viên nhìn chiếc áo khác tây trang màu đen bị vứt bỏ mà nội tâm lặng lẽ rơi lệ: “Sếp lớn à, dù sếp có tiền cũng không nên có mới nới cũ vậy…”