Thứ Ba, 25 tháng 6, 2013

Lật tôi lại mau tên khốn [6 + PN1]

Chương 6:

“Sao vậy… Sao hôm nay cứ bám theo anh thế này…” Nam nhân mỉm cười, đưa tay xoa loạn mái tóc Rùa con. Rùa con híp mắt, một bên mè nheo một bên trả lời, “Bây giờ rất tốt nha… Khi em còn là rùa… Lúc nào em cũng nghĩ… Muốn đến gần anh hơn… Càng gần hơn một chút…” Rùa con ngẩng đầu, cánh môi mềm mại cọ cọ trên gương mặt anh.

“Rùa con…” Nam nhân đem người trong lòng đẩy ra một chút, “Có thích không?”
“Ah?” Rùa con mở to đôi mắt tròn tròn tỏ vẻ không hiểu, “Thích cái gì?”
“Thích chúng ta như vậy? Thích ở lại nơi này? Thích ngồi lên bàn của anh phơi nắng? Thích… ở cạnh anh?”
“Thích nha…” Rùa con lộ ra vẻ mặt ‘đương nhiên là thích rồi’, “Rất thích…” Nói xong, cậu nhào vào lòng anh cọ cọ, “Mẹ từng nói… Bộ tộc rùa chúng em đều sẽ tìm được ‘bầu bạn’ mình thích và muốn ở bên ‘bầu bạn’ cho đến khi mất. Lúc đó em còn chưa hiểu… Nhưng mà bây giờ… Em nghĩ mình đã hiểu được rồi.” Đôi mắt tròn tròn của Rùa con sáng lên.
Nam nhân mỉm cười, dùng cằm cọ cọ lên gương mặt mềm mại của cậu, “Rùa con.”
“Vâng?”
“Có biết ‘bầu bạn’ của con người… sẽ làm loại chuyện gì không?”
“‘Bầu bạn’ của con người? Ah…” Cậu còn chưa dứt lời thì miệng đã bị một bờ môi che kín.
Vẫn luôn dịu dàng như sợ sẽ làm cậu đau, anh như gần như xa chạm vào. Hơi thở ấm áp triền miên, đôi mắt cũng theo thời gian mà trở nên mông lung.
Có phải khi da thịt va chạm thì sẽ cảm thấy xương cốt như bị tan ra? Bằng không, tại sao cơ thể lại nóng như vậy, cả máu cũng như sôi lên.
Rùa con mơ màng cảm thấy quần áo dần bị cởi ra, bàn tay ấm áp của chủ nhân có vẻ nóng hơn bình thường, nhiệt độ như muốn thiêu đốt cả tâm trí của cậu. Ngón tay chạm vào da thịt mang đến cảm giác lành lạnh, cậu nghe thấy thanh âm rất hay của chủ nhân vang lên bên tai, “Rùa con, có một loại người cả đời không chỉ quen một ‘bầu bạn’… Nhưng mà… Cũng có một loại cả đời chỉ muốn quý trọng, yêu thương một người… Nhóc nói anh là loại nào?”
Rùa con dưới những động tác không ngừng của anh vẫn luôn thở gấp, cậu không do dự trả lời, “Đương nhiên là loại sau!”
“Ai da, nhóc con thật thông minh… Vì trả lời đúng nên có thưởng nha.” Nam nhân mỉm cười, “Thưởng cho em… bằng phương thức của người lớn được không?”
“Là… Là cái gì…? Ah! Không được… Đau quá… Anh muốn làm gì! Ah… ưhm… Chỗ đó… A…”
Ai, thế là Rùa con lại bị ai đó phía trên lừa rổi.
-x-
Sáng hôm sau, Rùa con vừa tỉnh liền thấy cả người đau đớn. Tuy rằng chủ nhân đã rất tâm lý bôi thuốc cho cậu… Nhưng mà… Tuyệt đối không thể tha thứ!!!!!!
Vì vậy, nam nhân vừa mua điểm tâm về liền thấy một cảnh quỷ dị… Cả cái mai rùa thật to nằm trên giường mình, còn Rùa con thì sao? Ừhm… Cái này thì không cần phải hỏi…
Nam nhân đến gần gõ gõ mai rùa, “Này nhóc con ra đi, có đồ ngon nè.”
Không nhúc nhích.
“Đừng có giận mà, ra đi.”
Vẫn không nhúc nhích.
“Mau ra đây, anh thổi thổi thì sẽ không đau.”
Đùa hoài, Rùa con dễ bị anh dụ vậy sao.
“Ai…” Nam nhân thở dài, “Anh nói thật mà?”
Dù một chút động tĩnh cũng chưa từng có, xem ra chủ nó vô cùng quyết tâm.
“Được rồi…” Nam nhân buông bữa sáng, hai tay dùng lực, ‘hây da’ một cái rồi lật mạnh cái mai.
“…” Mai rùa sau vài giây yên tĩnh liền lay động thật mạnh, “!!!!!! Đừng có cười nữa, lật em lại mau tên khốn!!!!”
A a, thời tiết hôm nay thật đẹp.
Và Rùa con vẫn chưa biết cách trở mình = v =

-HOÀN CHÍNH VĂN- 


Ƹ̴Ӂ̴Ʒ Ƹ̴Ӂ̴Ʒ Ƹ̴Ӂ̴Ʒ

PHIÊN NGOẠI: NGỦ ĐÔNG

Nháy mắt, Rùa con đã ở nhà chủ nhân được hơn nửa năm, cuộc sống hệt như mọt gạo không hề áp lực. Thỉnh thoảng, em gái chủ nhân cũng sẽ đến chơi, còn mang cho cậu vài viên đá tròn và thức ăn ngon. Cuộc sống hạnh phúc của Rùa con cứ thế trôi qua… Nhưng rồi một ngày…
“Nhóc con gần đây bị sao thế này…” Nam nhân thở dài chọt chọt Rùa con đã về nguyên dạng, rụt thành một khối nho nhỏ, “Mấy bữa nay bắt đầu biếng ăn, ban ngày cũng không có chút sức sống… Thậm chí hôm qua còn biến thành rùa… Sau đó thì như vậy nè, không chịu động đậy.”
“Em nói, chắc không phải anh bắt cậu ấy vất vả quá độ đó chứ…” Em gái suy nghĩ sâu xa liếc nhìn nam nhân.
Anh cuộn tròn tờ báo rồi gõ đầu cô. “Em nghĩ đi đâu vậy… Mau xem có cần đem Rùa con đi bác sĩ không?”
“…” Em gái liếc trắng mắt, “Anh đang chứng tỏ mình rất ngây thơ đó à! Rùa con chỉ phải ngủ đông mà thôi, ngủ đông đó! Anh đã thấy loài rùa ngủ đông hay chưa??”
“Ngủ… đông?” Nam nhân nhìn nhìn mai rùa không chút nhúc nhích, “…Ý em là, khi Rùa con ngủ đông thì sẽ biến thành như vậy?”
“Đúng đó, ai kêu anh không thèm tìm hiểu… Nếu sớm chỉnh cao nhiệt độ thì Rùa đã không gnủ đông! Anh trai ngốc!” Em gái mở túi plastic, “Rùa con lúc trước chắc cũng giống như thế này… Đây, em mua cái khăn giữ ấm, anh đem quấn thành cái tổ rồi đặt Rùa vào là được.”
Nam nhân nhận túi plastic, em gái nói mình có việc nên phải đi trước, phòng khách chỉ còn mình anh, à, còn có một chú rùa ngủ đông…
Này này chắc không phải… anh sẽ không được gặp Rùa con đấy chứ? Đừng có đùa nha… Cấm dục ba tháng? Được rồi, cái này không phải trọng điểm… Nam nhân đỡ trán thở dài, “Rùa con, nhóc là thần tiên mà… Thần tiên cũng phải ngủ đông nữa sao…”
Mai rùa vẫn không có chút phản ứng.
Nam nhân nhún vai, đem cái khăn giữ ấm làm thành tổ nhỏ rồi nhẹ nhàng đặt Rùa con vào trong, sau đó xoay người tìm thêm tấm vải đắp lên cho cậu.
“…” Anh nhìn chằm chằm cái tổ một lát rồi đột nhiên mỉm cười, đem tấm vải xốc lên, ngón trỏ đẩy nhẹ.
…Rùa con thành công lật ngửa lên trời.
Nam nhân thỏa mãn đắp lại tấm vải, một bên dịch dịch tổ nhỏ một bên ca hát, “Mùa đông ah ~ Rùa con đi ngủ ~ Mùa xuân ah~ thu lại thật nhiều Rùa nhỏ ~”
Mùa xuân năm sau khi Rùa con tỉnh lại không biết sẽ đối mặt với chủ nhân nhà mình thế nào, ai, thật chờ mong quá ~

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

 

Template by BloggerCandy.com