Thứ Sáu, 29 tháng 3, 2013

Ái khanh, trẫm thất tình rồi!

 502ab043x7367cf1ac7e6690



Ái khanh, trẫm thất tình rồi!



Tác giả: Vân Thượng Gia Tử | Editor: Miyu




Thể loại: Đoản văn, cổ trang, I x I, hài, HE.


~



【 Nhất 】

 

Buổi tối, tẩm cung của Hoàng đế, trước long sàn.

 

Thừa tướng: "Bệ hạ. . ."

 

Hoàng đế: ". . ."

 

Thừa tướng: "Bệ hạ. . ."

 

Hoàng đế: ". . ."

 

Thừa tướng: "Bệ hạ. . ."

 

Hoàng đế giương mắt, hữu khí vô lực: “Ái khanh, trẫm sinh bệnh rồi.”

 

Thừa tướng: “Thần biết, thái y nói đó chỉ là chứng phong hàn nhẹ, rất nhanh sẽ khỏi.”

 

Hoàng đế thống khổ nhắm mắt: “Biết rõ quá nhỉ, ái khanh.”

 

Thừa tướng: “Bệ hạ sao lại sinh bệnh?”

 

Hoàng đế lã chã chực khóc: “Bởi vì… Trẫm thất tình rồi…”

 

Thừa tướng: “Bệ hạ là vì chuyện của Cố đại nhân cùng Thường thiếu tướng sao, bệ hạ xin đừng thương tâm.”

 

Hoàng thượng: “Ngươi không hiểu, trẫm đã thích Cố khanh thật nhiều năm, tâm tâm niệm niệm chỉ một mình hắn. Vậy mà hôm qua…”

 

Thừa tướng: "Hôm qua làm sao?"

 

Hoàng đế nghĩ lại mà kinh trạng: “Hôm qua, Cố khanh chính miệng hắn nói với trẫm, hắn thích Thường khanh… Ái khanh, trẫm thật sự thất tình rồi…”

 

Thừa tướng: "Bệ hạ nén bi thương."

 

Hoàng đế hai mắt phiếm lệ: “Uổng công trẫm từ nhỏ đã rất thích hắn… Vậy mà hắn lại đứng trước mặt trẫm nói thích người khác…”

 

Thừa tướng thở dài: “Bệ hạ đừng quá đau lòng.”

 

Hoàng đế bùng nổ ủy khuất: “Ngươi không hiểu… Trẫm thích hắn mười tám năm rồi, mười tám năm…”

 

Thừa tướng thở dài: “Bệ hạ, năm nay người chỉ mới mười tám tuổi.”

 

Hoàng đế nghẹn ngào: “Trẫm từ nhỏ đã thích hắn rồi… Ngươi… Ngươi thì biết cái gì…”

 

Thừa tướng thở dài: “Vâng, thần không hiểu, bệ hạ, nghìn vạn lần phải bảo trọng long thể.”

 

Hoàng đế không nói, dùng chăn cuộn từ mông đến đầu, yên lặng rơi lệ.

 

【 Nhị 】

 

Buổi tối, hoàng cung, lương đình.

 

Thừa tướng đến gần: “Bệ hạ…”

 

Hoàng đế ngồi nghịch nghịch vạt áo: "Nga, ái khanh a."

 

Thừa tướng: “Bệ hạ sao lại rời hoàng yến nhanh như vậy?”

 

Hoàng đế rầu rĩ: “Không muốn gặp hắn.”

 

Thừa tướng: "Bệ hạ không thể hành động theo cảm tính."

 

Hoàng đế: "Trẫm biết! Nhưng là trẫm đang thất tình mà!"

 

Thừa tướng: "Thế nhưng bệ hạ, ngài đã dùng cớ này để trốn lâm triều bảy ngày, nửa tháng tấu chương, một tháng nghị sự rồi."

 

Hoàng đế: ". . ."

 

Thừa tướng: "Bệ hạ, dù ngài có lười biếng cũng không nên tỏ rõ như vậy."

 

Hoàng đế: "Được rồi, trẫm biết sai rồi."

 

Thừa tướng vui mừng gật đầu.

 

Hoàng đế: "Nhưng mà tâm tình trẫm rất kém, cái gì cũng không muốn làm."

 

Thừa tướng: ". . ."

 

Hoàng đế: "Không bằng đầu xuân đến mười ba quận Vân Trung vi hành ha."

 

Thừa tướng: ". . ."

 

Hoàng đế: "Trẫm đáp ứng ái khanh, khi trở về sẽ quên Cố khanh, không để chuyện thương tâm ảnh hưởng chính sự."

 

【 Tam 】

 

Đêm mưa đầu xuân, quận Vân Trung, tiểu lâu khách điếm, trên giường.

 

Hoàng đế: "Ái khanh, ngươi ngủ sao?"

 

Thừa tướng: ". . ."

 

Hoàng đế: "Ái khanh, ngươi ngủ rồi sao?"

 

Thừa tướng: ". . ."

 

Hoàng đế: "Không nên ngủ sớm vậy nha. . ."

 

Thừa tướng chậm rãi trợn mắt: "Thần luôn thích ngủ sớm."

 

Hoàng đế: "Nga. . . Ngươi còn chưa ngủ sao!"

 

Thừa tướng liếc mắt: "Bệ hạ không được ngủ?"

 

Hoàng đế: "Trẫm không quen có người bên cạnh. . ."

 

Thừa tướng muốn ngồi dậy: "Na, vậy thần cùng thị vệ —— "

 

Hoàng đế đè lại: “Không không không, cứ như vậy là được rồi! Trẫm chỉ là tùy tiện nói chút thôi mà!”

 

Thửa tướng yên dạ yên lòng: “Bệ hạ nên nhẫn nhẫn, ở trấn nhỏ này không còn khách điếm thừa phòng.”

 

Hoàng đế: "Được rồi được rồi, trẫm biết, trẫm minh bạch."

 

Thừa tướng nhắm mắt: "Ân. . . Hoàn thỉnh bệ hạ chấp nhận."

 

Hoàng đế sầu khổ, nhìn người nào đó ngọt ngào nằm ngủ hồi lâu.

 

Rồi bỗng nhiên ôm lấy người nào đó phát rồ: “Vì sao vì sao vì sao hiện tại nằm bên cạnh trẫm không phải là Cố khanh, ô ô ô…”

 

Thừa tướng thân thủ vỗ lưng ai đó: “Bệ hạ, người đừng thương tâm.”

 

Hoàng đế ức nở: “Trẫm rất muốn rất muốn hắn, làm sao bây giờ.”

 

Thừa tướng: “Bệ hạ xin đừng nghĩ nhiều.”

 

Hoàng đế nghẹn ngào: “Vừa nghĩ đến hắn sẽ cùng Thường khanh sớm tối mây mưa, mà trẫm ngay cả tay hắn cũng chưa sờ qua… Ô…”

 

Bệ hạ: “Xin đừng nghĩ nhiều, bệ hạ.”

 

Hoàng đế nức nở: “Ô ô ô… không nghĩ không được… Trẫm giữ thân đồng tử suốt mười tám năm chính là vì một ngày kia…”

 

Thừa tướng thở dài: ". . ."

 

Hoàng đế nức nở: “Thế nhưng hắn lại nói hắn không thích trẫm… Ô ô… Ngươi nghĩ trẫm phải làm sao đây…”

 

Thừa tướng bất đắc dĩ: ". . ."

 

Hoàng đế nức nở: “Ngươi nghĩ trẫm giữ thân đồng tử suốt mười tám năm giờ phải làm sao đây… Người ta sẽ chê cười…”

 

Thừa tướng: ". . ."

 

Bỗng nhiên.

 

Hoàng đế ngồi dậy, vẻ mặt kiên quyết: “Ái khanh, ngươi đến cùng trẫm nha!”

 

Thừa tướng đờ ra: "Bệ hạ."

 

Hoàng đế bi phẫn: “Trẫm sẽ từ bỏ tấm thân đồng tử này!”

 

Thừa tướng: "Thế nhưng bệ hạ, thần. . . Thích nữ nhi nha."

 

Hoàng đế: “Nói bậy! Ngươi đã sắp đứng tuổi mà còn chưa cưới vợ, nói ngươi thích nữ nhi thì có ai tin!”

 

Thừa tướng: “Đều không phải lỗi của thần, ai kêu tiểu thư của các đại gia đều không ưa thần.”

 

Hoàng đế đờ ra, lúc này mới nhớ tới nguyên nhân thừa tướng đã sắp đứng tuổi nhưng còn chưa cưới vợ mà ai ai cũng đều biết: Các cô nương đều không thể tiếp thu một người lên lên so với chính mình nhìn còn đẹp hơn vô số lần, cảm giác này làm cho bọn họ xấu hổ, không an toàn.

 

Hoàng đế ánh mắt trở nên đồng tình: "Ái khanh, ngươi thật đáng thương."

 

Thừa tướng giãy khỏi tay của người nào đó: "Thần đã quen rồi. . ."

 

【 Tứ 】

 

Đêm xuân, thanh lâu.

 

Thừa tướng: "Công tử, ngài không nên như vậy."

 

Hoàng đế uống cạn chén rượu mà mỹ nhân đưa: “Như vậy thì thế nào? Khó có được ngày vui như hôm nay!”

 

Thừa tướng: "Công tử. . ."

 

Hoàng đế khoát khoát tay: "Ngươi đừng dong dài nữa! Không quen thì ra hậu viện ngủ đi!"

 

Thừa tướng: "Công tử. . ."

 

Hoàng đế nhíu mi: "Ngươi đừng ở đây kêu nữa, làm lỡ đại sự của ta!"

 

Nhớ tới việc hoàng đế đang lập đại kế thoát khỏi tấm thân đồng tử.

 

Thừa tướng: “Na, vậy công tử đừng chơi quá muộn.”

 

Hoàng đế: "Đã biết đã biết, ngươi đi ngủ đi a ~ "

 

Đêm khuya, sương phòng.

 

Thừa tướng đang ngủ mơ màng chợt thấy thái sơn đè nặng liền bật người trợn mắt: “bệ hạ…”

 

Hoàng đế ôm người nào đó: "Ân. . . Ái khanh. . ."

 

Thừa tướng vùng dậy: "Bệ hạ, kết thúc náo loạn rồi sao?"

 

Hoàng đế vùi đầu: "Ân. . . Ái khanh. . . Trẫm thấy nóng quá. . ."

 

Thừa tướng hồ nghi: "Bệ hạ?"

 

Hoàng đế liếm liếm cổ của người nào đó: "Ái khanh. . ."

 

Thừa tướng cứng ngắc: "Bệ hạ, ngài làm sao vậy?"

 

Hoàng đế cắn một ngụm lên vành tai của người nào đó: "Ái khanh. . . Trẫm thấy khó chịu. . ."

 

Thừa tướng nắm lại bàn tay của người nào đó đang muốn thâm nhập vạt áo của mình: “Hoàng thỉnh bệ hạ khắc chế, thần lập tức kêu… ngô…”

 

Hoàng đế dùng miệng ngăn lại môi của người nào đó.

 

. . .

 

【 Ngũ 】

 

Mặt trời lên cao, thanh lâu hậu viện, sương phòng.

 

Thừa tướng mở mắt nhìn trần nhà: ". . ."

 

Hoàng đế nghiêng thân nhìn thừa tướng: ". . ."

 

Thừa tướng mở mắt tiếp tục nhìn trần nhà: ". . ."

 

Hoàng đế nghiêng thân tiếp tục nhìn thừa tướng: ". . ."

 

Thừa tướng mở mắt dán chặt vào trần nhà: ". . ."

 

Hoàng đế thương cảm hề hề tiến lên nói: "Ái khanh. . . Là đêm qua trẫm uống quá say. . ."

 

Thừa tướng: ". . ."

 

Hoàng đế: "Trẫm cũng là bị hãm hại, ái khanh, ngươi minh xét."

 

Thừa tướng: ". . ."

 

Hoàng đế: "Ái khanh, ngươi đừng không để ý tới trẫm nữa, trẫm biết sai rồi, trẫm không nên tới loại địa phương chướng khí mù mịt này với ngươi. . ."

 

Thừa tướng: ". . ."

 

Hoàng đế lã chã chực khóc: "Ái khanh, ngươi nói gì đi, trẫm thực sự biết sai rồi. . ."

 

Thừa tướng: ". . ."

 

Hoàng đế nức nở: "Được rồi. . . Nếu như ngươi thực sự sinh khí. . . Vậy thì thượng trẫm một hồi đi."

 

Thừa tướng liếc mắt nhìn người nào đó, xốc chăn xuống giường.

 

Hoàng đế vội vàng cẩn cẩn dực dực muốn đi tới đỡ nhưng bị một chưởng đẩy ra, chỉ có thể mở mắt ngồi yên trên giường nhìn người nào đó mặc vào y phục.

 

Mà khi thừa tướng đứng lên, bạch trọc ngay từ phía sau chậm rãi chảy xuống, một cỗ hổ thẹn khiến cho người ta tức giận.

 

Thừa tướng cắn răng: ". . . Vô liêm sỉ!"

 

Hoàng đế vùi đầu: ". . . Trẫm biết sai rồi. . ."

 

【 Lục 】

 

Cuối xuân, hoàng cung, Minh Đức điện.

 

Thừa tướng: "Bệ hạ, ngài không nên ngự giá thân chinh."

 

Hoàng đế: "Ái khanh, ngươi cuối cùng cũng chủ động nói chuyện với trẫm."

 

Thừa tướng nhíu mày nhắc lại: "Bệ hạ, ngài không nên ngự giá thân chinh."

 

Hoàng đế nhún vai: "Không có biện pháp, đã tuyên bố trước triều luôn rồi."

 

Thừa tướng: “Mâu thuẫn phía nam không nghiêm trọng lắm, bệ hạ không cần mạo hiểm.”

 

Hoàng đến khóe miệng mỉm cười yếu ớt: “Ái khanh hà tất nói thêm nhiều lời, ngươi không rõ dụng ý của trẫm.”

 

Thừa tướng nhíu mày: “Nếu như chỉ tại Tần Nam Lục Quốc, thần cho rằng thời cơ còn chưa chín mùi.”

 

Hoàng đế bất mãn chớp mắt: "Ái khanh không nên xem nhẹ thực lưc của trẫm như vậy, không thử thì sao biết được?"

 

【 Thất 】

 

Đầu hạ, ngoài hoàng thành.

 

Quan văn nghỉ chân, đại quân chờ phân phó.

 

Hoàng đế trên ngựa khom người: “Ái khanh, trẫm đi lần này cũng không biết ngày tháng năm nào mới trở về được…”

 

Thừa tướng ngẩng đầu: "Chỉ cần bệ hạ buông tha kế hoạch, trước khi trời tối có thể trở về."

 

Hoàng đế: "Ân, cái này thì thôi, không cần."

 

Thừa tướng: "Na, bệ hạ bảo trọng."

 

Hoàng đế: "Ái khanh, ngươi cũng phải bảo trọng, không nên mất ăn mất ngủ."

 

Thừa tướng diện vô biểu tình: “Bệ hạ, nếu như giữa đường muốn về hoàn thỉnh gửi đến một phần chiếu thư.”

 

Hoàng đế thiêu mi: "Ngươi không xem trọng trẫm?!"

 

Thừa tướng diện vô biểu tình: ". . ."

 

Hoàng đế ai oán: "Ái khanh, thái độ ngươi đối với trẫm càng ngày càng kém!"

 

Thừa tướng diện vô biểu tình: ". . ."

 

Hoàng đế kêu rên: "Ngươi như vậy, trẫm còn không bằng chết trận quên đi. . . Ô ô ô. . ."

 

Thừa tướng diện vô biểu tình: "Bệ hạ, ngài đã quên Cố đại nhân rồi?"

 

Hoàng đế thu liễm biểu tình phong phú: ". . . Ách. . . Đang nỗ lực."

 

Thừa tướng thở dài: "Thời gian không còn sớm, bệ hạ mau khởi hành đi."

 

【 Bát 】

 

Hè qua, thu đi, đông tới.

 

Chiến sự thì tự có người hồi báo.

 

Tư tín thì dùng bồ câu đưa thư.

 

Thừa tướng cằm tờ giấy nhỏ.

 

Từ Nam ra Bắc: Ái khanh, tình cảnh Thường Châu giang khổ, trẫm đến khuya mới được đi tắm, ô ô ô.

 

Từ Bắc vào nam: Bệ hạ bảo trọng long thể.

 

Từ Nam ra Bắc: Ái khanh, Vũ Châu có nhiều ôn tuyền, tâm nguyện của trẫm xem như hoàn thành, ô ô ô.

 

Từ Bắc vào Nam: Bệ hạ bảo trọng long thể.

 

Từ Nam ra Bắc: Ái khanh, hy vọng tướng sĩ trên dưới một lòng, khó khăn khó khăn khó khăn, ô ô ô.

 

Từ Bắc vào Nam: Bệ hạ bảo trọng long thể.

 

Từ Nam ra Bắc: Ái khanh, trẫm ở đây chịu rét chịu đói, người ta cắt bớt y phục mùa đông và nhiều lương thảo của trẫm, ô ô ô.

 

Từ Bắc vào Nam: Bệ hạ bảo trọng long thể.

 

Từ Nam ra Bắc: Ái khanh, trẫm muốn có người làm ấm giường, ô ô ô.

 

Từ Bắc vàoNam: Hy vọng bệ hạ quan tâm chiến sự.

 

Từ Nam ra Bắc: Ái khanh, hôm nay trẫm làm phiền binh sĩ làm việc đoạn tụ, ô ô ô.

 

Từ Bắc vào Nam: Hy vọng bệ hạ quan tâm chiến sự.

 

Từ Nam ra Bắc: Ái khanh, tay trẫm bị rạch chảy máy, đau nhức đau nhức đau nhức, ô ô ô.

 

Từ Bắc vào Nam: “Bệ hạ bảo trọng long thể, vết thương không nên dính nước.

 

Từ Nam ra Bắc: Ái khanh, lễ mừng năm mới trẫm không được về, ô ô ô.

 

Từ Bắc vào Nam: Bệ hạ bào trọng long thể.

 

【 Cửu 】

 

Đêm 30 trừ tịch, phủ Thừa tướng, phòng ngủ.

 

Hoàng đế ghé vào bên giường của người nào đó: "Ái khanh. . ."

 

Thừa tướng: ". . ."

 

Hoàng đế: "Ái khanh. . ."

 

Thừa tướng: ". . ."

 

Hoàng đế: "Ái khanh. . ."

 

Thừa tướng mơ mơ màng màng mở mắt: ". . . Bệ hạ?"

 

Hoàng đế: "Ái khanh, ngươi đã lớn như vậy mà còn ốm đau liệt giường."

 

Thừa tướng trố mắt: ". . ."

 

Hoàng đế: "Ngươi nhìn trẫm như vậy làm chi?"

 

Thừa tướng nhắm mắt: ". . . Nằm mơ."

 

Hoàng đế bị sặc: “Qủa nhiên bệnh đến hồ hồ.”

 

Thừa tướng vựng vựng hồ hồ: "Ta muốn ngủ, ngươi đi đi."

 

Hoàng đế xốc chăn lên, tự nhiên chui vào: “Không đi, trẫm thật vất vả mới xuất hiện trong mộng của ngươi.”

 

Thừa tướng xê dịch thân thể: "Không nên chọc ta."

 

Hoàng đế cười hì hì: "Tốt, không chọc ngươi."

 

Sau một lúc lâu.

 

Thừa tướng thấy gáy ngưa ngứa: “Ngươi đang làm gì?”

 

Hoàng đế: "Hôn ngươi."

 

Thừa tướng nhíu: "Buông ra."

 

Hoàng đế ôm chặt người nào đó: "Không buông."

 

Một lúc lâu sau.

 

Thừa tướng thấy vai ngưa ngứa: “Ngươi đang làm gì?”

 

Hoàng đế: "Hôn ngươi."

 

Thừa tướng nhíu: "Buông ra."

 

Hoàng đế ôm chặt người nào đó: "Không buông."

 

Nửa đêm.

 

Thừa tướng mơ hồ cảm thấy bên trong bắp đùi ngưa ngứa: “Ngươi… Không biết xấu hổ…”

 

Hoàng đế từ trong ổ trong ló đầu: “Dù sao cũng là nằm mộng thôi mà.”

 

Sáng sớm.

 

Thừa tướng tỉnh dậy thấy người có chút dinh dính, vừa xốc chăn lên, liền toàn thân hôn ngân tràn ngập, thập phần đồ sộ, vạn phần kinh khủng.

 

【 Thập 】

 

Mùa xuân, mùa hè thoáng cái trôi qua.

 

Mùa thu mật báo truyền đến, hoàng đế trúng độc, tình huống vạn phần nguy cấp.

 

Lệnh thừa tướng nhanh đến Bật châu, có việc dặn dò.

 

Trong thời gian ngắn, triều đình Bích Nguyệt rơi vào lo sợ.

 

Buổi tối, đại doanh.

 

Thừa tướng mệt mỏi đi vào doanh trướng: “Bệ hạ.”

 

Hoàng đế nằm ở trên giường: "Khụ. . . Ái khanh. . ."

 

Dưới ánh nến hôn ám, thành niên trên giường dường như gầy hơn.

 

Thừa tướng nắm tay hoàng đế: "Là thần, thần đến rồi."

 

Hoàng đế: "Ái khanh. . ."

 

Thừa tướng: “Bệ hạ không cần lo lắng, ngài cứ an tâm dưỡng thương, những chuyện khác cứ giao cho thần.”

 

Hoàng đế: "Ái khanh. . . Ngươi đến gần ta. . ."

 

Thừa tướng cúi đầu: "Bệ hạ?"

 

Hoàng đế thân thủ xoa mặt của người nào đó: “Sao vẻ mặt ngươi lại như muốn khóc thế này?”

 

Thừa tướng xoay mặt qua chỗ khác: "Bệ hạ, ngài phải hảo hảo dưỡng thương."

 

Hoàng đế: "Thế nhưng, ái khanh, trẫm có chuyện không thể không nói."

 

Thừa tướng: “Bệ hạ cát nhân thiên tướng, không nên nghĩ nhiều.”

 

Hoàng đế khàn giọng: "Thế nhưng ái khanh. . . Trẫm thích ngươi. . ."

 

Thừa tướng trố mắt: ". . ."

 

Hoàng đế tiếp tục khàn giọng: “Trẫm từ lúc mười ba tuổi thấy ngươi… Ân… Liền thích ngươi rồi…”

 

Thừa tướng cười khổ: "Bệ hạ không phải thích Cố đại nhân sao?"

 

Hoàng đế nhãn thần ôn nhu: "Ái khanh. . . Nhan Phỉ. . . Ngươi không được giả ngốc nữa. . ."

 

Thừa tướng cười khổ: "Là bệ hạ giả trước."

 

【 Thập nhất 】

 

Thừa tướng rời đi, chiếu tướng xuất hiện.

 

Chiếu tướng vẻ mặt bất đắc dĩ: “Bệ hạ, nếu như mai mốt nười nọ biết được chân tướng…”

 

Hoàng bế vứt bỏ bộ dạng bệnh tật vừa rồi: “Chân tướng gì chứ?! Trẫm bị trúng độc thật mà!”

 

Chiếu tường: “Chỉ là bị rạch trầy da thôi a.”

 

Hoàng đế trừng mắt:”Rạch trầy da chẳng lẽ không đau?! Hơn nữa còn bị bụi băm bám vào cơ mà!”

 

Chiếu tướng vẻ mặt đau khổ: “Chỉ mong thừa tướng vĩnh viễn sẽ không phát hiện việc này.”

 

【 Thập nhị 】

 

Mùa đông, đại quân toàn thắng trở về.

 

Ngày cuối năm, hoàng đế thiết yến chiêu đãi quần thần trong cung.

 

Một bầu không khí hòa thuận vui vẻ, mọi người ca múa mừng cảnh thái bình.

 

Buổi tối, tại tẩm cung hoàng đế.

 

Hoàng đế say rượu kéo người nào đó ngã lên long sàn: “Ái khanh…”

 

Thừa tướng: ". . ."

 

Hoàng đế tại bên tai của người nào đó phun ra một ngụm nhiệt khí: “Nhan Phỉ…”

 

Thừa tướng nhắm mắt than nhẹ: ". . . Không được nháo."

 

Hoàng đế cười hì hì: “Ái khanh, hôm nay uống rượu nhưng trậm vẫn rất thanh tỉnh đó nha.”

 

Thừa tướng đẩy ra bàn tay làm loạn của người nào đó: “Ân, đã thanh tỉnh, thần xin cáo lui.”

 

Hoàng đế nắm chặt cánh tay, áp đảo người nào đó: “Ái khanh, vừa mới tỉnh rượu đã muốn rời đi? Na, đâu có dễ dàng như vậy?”

 

Thừa tướng nỗ lực gượng dậy, gương mặt xấu hỗ xen lẫn giận dữ trở nên đỏ bừng: “Bệ hạ, thỉnh tự trọng!”

 

Hoàng đế bắt đầu kéo áo của người nào đó: “Ái khanh, đừng xấu hổ mà.”

 

~HOÀN~


 

12 nhận xét:

  1. haha gian tình của hoàng đế với thừa tướng này thật tức cười, khổ hoàng đế làm đủ mọi cách để gây chú ý, nhưng toàn bị ng ta giả ngu cho qua =))

    Trả lờiXóa
  2. [...] Khanh, Trẫm Thất Tình Rồi 01 02 [...]

    Trả lờiXóa
  3. Khụ, lúc đầu đọc mình còn tưởng hoàng đế là thụ... Cứ "lã chã chực khóc", "phiếm lệ", "ủy khuất", "nghẹn ngào" thế thì...
    thì ra là anh giả vờ để em quan tâm =))

    Trả lờiXóa
  4. ảnh làm nũng ấy mà =))

    Trả lờiXóa
  5. Chỉ là đối thoại mà sao ta lại thấy ngọt từ trong ra ngoài, từ chân lên tới đầu ah ~ *uốn éo* thiệt là, nửa đêm nhớ quá chạy trở về, còn lưu 'ấn ký' độc quyền mới chết =)))))

    Trả lờiXóa
  6. Cái này sao minh thấy giống với" Ái khanh,trẫm thất tình rồi" cũng của Vân thượng gia tử nhỉ ^.^

    Trả lờiXóa
  7. thì đúng là vậy mà, mình có ghi tên tác giả kìa 0.0

    Trả lờiXóa
  8. Ui .. Ngọt hài quá đi thôi
    mềnh cũng tưởng bạn hòang đế là thụ cơ hây bị lừa tình a...
    Σ( ° △ °|||)

    Trả lờiXóa

 

Template by BloggerCandy.com