Thứ Ba, 12 tháng 2, 2013

Huynh đệ tiểu đoản văn - Câu chuyện thứ 6

502ab043g9340b7ebcc65&690&690


VI.


           

Bác sĩ đi trên hành lang, thỉnh thoảng gật đầu hỏi thăm các y tá bác sĩ khác.

           

Cho dù vẻ mặt y vẫn đạm mạc như cũ nhưng người ta vẫn dễ dàng nhận thấy nét ưu sầu trên vầng trán ấy —— Người ba thân thương bị chuẩn đoán mắc bệnh nan y, bác sĩ dù có lãnh tĩnh tới đâu thì cũng chẳng thể không phiền muộn.




Bác sĩ bề ngoài anh tuấn lạnh lùng do kế thừa gen di truyền từ người mẹ ưu nhã, y luôn đối với người khác ăn nói khéo léo nhưng lại mang theo hờ hững nên cũng khá ít người tiếp cận.

           

“Anh ——”  Một thanh niên mặc bộ cảnh phục hấp tấp chạy tới, “Em mang theo canh gà, anh cũng ăn chút ha.”

           

“Cứ để ba ăn đi.”

           

“Nhưng mà  ——” Cậu dân cảnh vò đầu, “Cả ngày hôm nay anh đều bận việc, vừa lo chữa trị vừa chăm sóc ba, nếu không đảm bảo dinh dưỡng thì sao khỏe được.”

           

Bác sĩ liếc mắt nhìn cậu dân cảnh, mở miệng nói.

           

“Biết rồi biết rồi, anh là bác sĩ, tự biết chăm sóc cho mình.”

           

Người kia quay đầu nói thầm: “Cũng không biết lần trước là ai dạ dày khó chịu.”

           

Bác sĩnh nhìn bóng lưng cao lớn của cậu em trai rồi lát sau mới rời đi.

 

.

.

.

           

“Ba, đây là canh gà mới ra lò, rất thơm phải không?”

           

“Uh, thơm lắm. Là con nấu à?”

 

 “Ha ha, là bác gái nhà kế bên nấu, nhưng là gà của con, có người đồng nghiệp từ quê đem lên!”

           

Ông chú ở giường kế bên ha ha cười nói: “Cả hai đứa con của ông đều rất hiếu thuận. Nhưng đứa này hoạt bát hơn nhỉ.”

           

“Thằng này từ nhỏ đã vậy, suốt ngày chỉ biết ngồi cười ngây ngô.” Ông tức giận liến nhìn đứa con một cái, “Được cái tốt nghiệp từ trường cảnh sát, nếu không thì tôi cũng chẳng biết nuôi thế nào.”

           

Cậu dân cảnh mở miệng cười cười, ngoan ngoãn ngồi ở mép giường đúc canh cho ba.

 

.

.

.

           

Khi về đến nhà, cậu dân cảnh thấy bác sĩ đang sắp xếp quần áo của ba cho vào giỏ xách.

           

Cậu giang tay ôm lấy cổ anh từ phía sau.

           

“Đang làm gì vậy?”

           

“Không thấy sao, mang quần áo và khăn đến cho ba.” Bác sĩ liếc nhìn vòng tay của em trai, “Đem móng vuốt của em bỏ ra.”

           

“Cứ để như vậy một lát.”

           

Cậu dân cảnh cọ cọ bên cổ bác sĩ: “Ba có thể hồi phục được không?”

           

Bác sĩ trầm mặt một lát rồi trả lời: “Phát hiện thì đã trễ, khả năng không lớn.”

           

“Uhm, em cũng hiểu mà. Khí sắc của ba càng ngày càng kém.” Cậu cúi đầu, “Nhưng chí ít, em muốn làm ba vui vẻ trong thởi gian này.”

           

“Em không nói thì anh cũng biết.” Bác sĩ lưu loát gạt tay em trai, “Anh đến bệnh viện.”

           

“Muốn làm nũng một chút cũng không được sao ——” Cậu dân cảnh ai oán.

           

Bác sĩ đưa lưng về phía cậu, khóe miệng thế nhưng lại cong lên.

 

.

.

.

           

Hai người cứ như vậy thay phiên chăm sóc ba mình. Bệnh tình của ông coi như ổn định, ngoại trừ chút đau đớn trong lúc trị liệu thì những khi khác xem như hài lòng.

           

Nhưng sau đó, ông dần ăn không ngon, bắt đầu rơi vào hôn mê. Có lúc thần trí không rõ mà trở nên mê sản, người thân cũng không nhận ra.

           

Cậu dân cảnh lo lắng gọi to: “Ba, ba, con là A Tử nè.” Rồi kéo tay bác sĩ, “Đây cũng là con của ba, anh trai con đó.”

           

Bác sĩ bình tĩnh, im lặng dõi theo ba mình, tiếng nói của em trai không ngừng vang lên bên tai.

 

.

.

.

           

Buổi tối, cậu dân cảnh lại đến để bác sĩ có chút thời gian nghỉ ngơi. Anh đứng dậy, ra ngoài hành lang tìm một chỗ trống ngồi xuống, nơi đây đặc biệt yên tĩnh.

           

Trong phòng bệnh, cậu dân cảnh yêu thương mà nhìn ba mình, hay tay dịch dịch góc chăn.

           

Ông đột nhiên tỉnh dậy, “A Tử.”

           

“Ba!” Cậu dân cảnh hô to, nắm lấy tay ông.

           

Bác sĩ vội vã chạy vào phòng.

           

“A Tử, con trưởng thành rồi.” Ông nhớ tới vừa rồi mình đã mơ thấy cậu dân cảnh khi còn bé tí, vậy mà giờ đã trở thành một thanh niên mặt mày phong độ.

           

“Con nhất định phải biết chăm sóc cho mình, đừng làm phiền anh con.” Ông thì thào nói.

           

“Ba…” Cậu dân cảnh nghe lời di ngôn, viền mắt không khỏi đỏ lên.

 

 “Để ba và anh con nói chuyện nào.”

 

Bác sĩ bước đến cầm tay ông.

 

 “Con đã trưởng thành, cũng nên thành gia rồi.” Ông hơi dừng một chút. “Tuy con có tính cách trầm ổn nhưng làm đàn ông, phải thành gia lập thất thì mới hiểu hết trách nhiệm.”

           

“Dạ.”

           

“Em trai con tính tình thành thật, còn hơi nóng nảy, con phải chăm sóc cho nó nhiều hơn, phải bảo vệ nó.” Ánh mắt ông mờ ảo nhìn phía bác sĩ.

           

“Con sẽ chăm sóc em.” Bác sĩ hiểu rõ nỗi lo của ba. Đến một ngày khi mình thành gia chỉ sợ sẽ ít thời gian lo cho em trai.

           

“Tốt lắm. Nếu các con đều có thể sống tốt thì ba cũng an tâm.”

           

“Ba…” Cậu dân cảnh nghẹn ngào, “Ba, ba phải nghỉ ngơi cho tốt, ngủ một thì sẽ khỏe lại.”

           

“Ngủ rồi sẽ không dậy nữa…” Ông không muốn ngủ, cả hai đều yên lặng ngồi ở cạnh giường.

 

Hai ngày sau, ông ra đi.

 

.

.

.

           

Cậu dân cảnh ngồi trên giường khóc lớn, bác sĩ đứng dựa vào tường, cả người mềm yếu vô lực, may mà còn có người đến giúp đỡ. Bác sĩ giơ tay che mắt, nỗi dau này sao có thể chịu được…

           

Hậu sự của ba đều làm thỏa đáng. Hai người cùng trở về nhà, mệt mõ rã rời ngồi trong căn phòng đầy bụi.

           

Một ngày một đêm đầu tiên trôi qua, nếu như không có bác gái kế bên qua thăm thì cả hai cũng đã quên thưa chuyện của ba mình.

           

Bác cầm một xấp ảnh đưa cho bác sĩ: “Trước đây bác có hứa với ông ấy là tìm cho con một người vợ tốt, bây giờ bác có quen vài người, con xem xem, hợp ý thì đi gặp mặt.”

           

Bác sĩ mở miệng: “Con bây giờ còn…”

           

“Còn chưa nghĩ tới?” Bác gái tức giận nói, “Con cũng đã ba mươi. Cả hai muốn cứ như vậy mà sống cả đời hay sao? Nếu con lo lắng cho em thì cứ đi tìm người vợ chăm sóc cho nó chẳng phải sẽ tốt hơn à?”

           

Bác gái nhanh mồm nhanh miệng nói, nhưng dù sao cũng là vì muốn tốt cho anh em họ.

 

Em trai ngồi nghe bên cạnh đột nhiên đứng lên: “Em đã có việc làm, không cần ai chăm sóc.” Cậu nói xong liền trờ về phòng.

           

Bác sĩ vẫn chỉ trầm mặc.

 

.

.

.

           

Cậu dân cảnh làm xong nhiệm vụ liền trở về nhà.

           

Bản thân sao lại buồn bực khi nghĩ tới chuyện anh hai cơ chứ. Hừ, sống cùng nhau thì có gì không tốt? Cậu tức giận, một ý niệm hiện lên trong đầu. Anh hai chắc là không biết cảm giác của mình với y đã có thay đổi, nếu anh biết chỉ sợ là sẽ tránh né.

           

Càng nghĩ càng thấy uể oải, cậu ghé qua vườn hoa trước nhà thì nhìn thấy một nam một nữ đang đứng dưới lầu.

           

Người nam chính là bác sĩ.

           

Cô gái đó nói gì đó liên khiến anh mỉm cười, sau đó cả hai còn cùng nhau trò chuyện.

           

“Nghe anh nói thì đã biết anh rất thương em trai. Cậu ấy chắc chắn là rất đáng yêu.”

           

Bác sĩ nở nụ cười, “Đúng vậy, em trai của tôi…” Trong giọng nói y mang theo không ít dịu dàng.

           

Cô gái kia biểu tình nhu hòa dõi theo gương mặt anh tuấn của bác sĩ, cười đến hài lòng.

           

Ánh mắt của cậu dân cảnh ngày càng lạnh lẽo, sau đó xoay người rời đi.

 

.

.

.

           

Bác sĩ đã gọi vài cuộc nhưng thứ mà y nghe được chỉ là câu nói ‘Không liên lạc được’.

           

Em ấy có về nhà không?! Bác sĩ ngồi trên ghế trừng mắt nhìn bàn đồ ăn nguội lạnh nhưng không có biện pháp gì, y tức giận nhưng vẫn không nhịn được lo lắng.

           

Bước vào phòng em trai để tìm tin tức, y nhíu mày nhìn một chuỗi tên họ thật dài. Quỷ mới biết được em trai sao lại nhiều bạn như vậy!

           

Bác sĩ kiên trì gọi từng người một, rốt cuộc cũng tìm thấy được.

 

Bên kia đầu dây khung cảnh ầm ĩ, âm thanh chạm cốc không ngừng vang lên.

           

Bác sĩ phải hét rất lớn mới hỏi được cậu có về nhà không.

           

Không nghĩ tới có người đột nhiên cười to, “Ha ha ha, gia trưởng nhà cậu gọi này, cậu đó, không ngờ ra ngoài ca hát với anh em cũng không thèm báo anh hai một tiếng.”

           

Bên kia hô vang một tiếng ‘Để mặc anh ấy!” điện thoại liền bị cúp.

 

Một lát sau bác sĩ mới phản ứng lại, y lạnh lùng hắn giọng.

 

.

.

.

           

Ánh trăng xuyên qua cửa sổ.

 

Đêm khuya, bác sĩ trở thân, một chút cũng không buồn ngủ.

           

Uống say như thế thì làm sao về?  Y lo lắng đứng lên đi lấy điện thoại.

           

Trong phòng khách đột nhiên ‘loảng xoảng’ một tiếng.

           

Bác sĩ vừa ra khỏi phòng liền thấy em trai uống say đến không biết gì nằm lì ra đất.

           

Thằng nhóc này! Y phải cố hết sức mới có thể nâng cậu dậy, không ngờ tới cả hai đột nhiên ngã lên sô pha.

           

‘Ba’, cậu dân cảnh ôm mặt bác sĩ, hôn mạnh một cái, “Uh, thật mịn, thật mềm…”

           

Đầu bác sĩ ‘oanh’ một cái rồi nổ tung, gương mặt đỏ rực như lửa.

           

Cậu ta rốt cuộc có biết mình đang ở đâu hay không?!

           

Bác sĩ tức giận đẩy em trai ra: “Cậu không biết tôi là ai sao!”

           

Cậu dân cảnh sửng sốt một chút rồi cười rộ lên: “Biết chứ… Là anh hai mà… Em thích anh nhưng anh lại muốn kết hôn…”

           

Thằng nhóc này… Bác sĩ triệt để nói không nên lời.

 

.

.

.

           

Cho dù say đến mê mệt, cậu dân cảnh vẫn đúng bảy giờ sau tỉnh lại.

           

Đau đầu quá. Cậu xoa xoa đầu, xốc chăn bước ra ngoài, bác sĩ còn đang chuẩn bị bữa sáng.

           

Thấy cậu, gương mặt bác sĩ nháy mắt có chút xấu hổ nhưng rất nhanh liền khôi phục lại: “Sao không ngủ thêm chút nữa?”

           

“Uhm…  Không có việc gì.” Cậu dân cảnh lắc đầu, kéo ghế ngồi xuống.

           

Bác sĩ đột nhiên đứng dậy: “Anh ăn xong rồi, phải đi làm đây.”

           

“Uh.” Một lát sau cậu dân cảnh mới  hoàn hồnlại: “Không phải anh…”

           

Bác sĩ đã đi xa rồi.

 

.

.

.

           

Trở về cảnh đội, cậu dân cảnh không tránh khỏi việc bị trêu chọc.

           

 “Ha ha, còn say rượu sao? Hôm nay không nhiều không ít có đúng năm người xin nghỉ, các cậu thay họ làm nốt việc đi!”

           

“Ah… Đội trưởng khai ân…”

           

 “Các cậu còn không tự  biết xấu hổ? Bản thân không lo làm việc mà cứ ăn chơi đàn đúm!Hơn nữa rượu nhiều hại thân, tuổi trẻ như vậy mà cứ bla bla bla…”

           

Cậu dân cảnh xoa xoa lỗ tai, kêu rên một tiếng rồi ngã ra bàn.

           

“Tối qua về nhà có bị gì không?” Đồng nghiệp kế bên thăm hỏi.

           

“Hả?”

           

“Anh trai cậu tối qua không phải gọi điện tới tìm hay sao, cậu còn dám cúp máy. Hơn nữa hôm qua quậy đến như vậy, khẳng định là chọc giận anh ta rồi?”

           

Cậu dân cảnh không màn phản ứng. Nhớ tới sáng nay thái độ bác sĩ có chút kì lạ, cậu bắt đầu hồi tường một ít những việc đã làm.

           

Tối qua uống say té trên nền nhà, sau đó… Uhm… Hôn… Anh?!

           

 ‘Em thích anh nhưng anh lại muốn kết hôn…’

           

Có gì cũng đã nói hết, cậu dân cảnh ảo não gục đầu, một lần rồi lại một lần bứt tóc.

 

.

.

.

           

“Bác sĩ.” Hộ sĩ gọi, “Đây là bệnh án anh cần —— Bác sĩ?”

           

 “Sao, uh.” Bác sĩ giơ tay ra cầm nhưng lại làm ngã bình nước. Anh luống cuống tay chân nhặt lại rồi lấy giấy lau chùi.

           

“Bác sĩ, anh bị sao vậy?” Hộ sĩ kinh ngạc hỏi.

           

“Không có gì.” Bác sĩ lo lắng xoa huyệt thái dương, thế nhưng trong lòng lại chẳng thể bình tĩnh.

           

Cậu dân cảnh về nhà, đang muốn giải thích với bác sĩ thì đột nhiên điện thoại rung lên.

           

“Sắp có ca phẫu thuật, tự em ra ngoài ăn đi.”

           

Cậu dân cảnh nhìn chằm chằm dòng tin nhắn, cười khổ.

 

.

.

.

           

Đêm khuya bác sĩ trở về, nhẹ tay đóng cửa.

           

Đi ngang qua phòng em trai, anh không nhịn được mà nhìn thoáng qua. Em ấy đã ngủ, hệt như một đứa trẻ không chút phòng bị.

           

Chỉ là…

           

Bác sĩ thu hồi tầm mắt, trở về phòng.

 

.

.

.

           

Sáng hôm sau, cậu dân cảnh nhẹ nhàng thu dọn quần áo.

           

Nhìn cửa phòng bác sĩ đóng chặt, cánh tay vừa định gõ cửa lại bất giác rụt về.

           

Bác sĩ rời giường, chuẩn bị điểm tâm, vừa lúc nhìn thấy mảnh giấy dán trên tủ lạnh.

           

“Anh, xin lỗi.”

           

Bác sĩ chậm rãi ngồi xuống, chật vật dựa vào góc tường, trên mặt không giấu được nét uể oải.

 

.

.

.

           

Tổ đội có nhiệm vụ, cậu dân cảnh liền mặt dày mày dạn đến ở cùng người đồng nghiệp đang còn độc thân với lý do: “Thuận tiện nghiên cứu phương án.”

           

Nếu rời khỏi nhà thì anh hai sẽ có tự do, cũng bớt xấu hổ. Chờ sau khi kết thúc nhiệm vụ thì thuê một căn phòng, chân chính tự mình sinh hoạt. Lòng cậu tuy tính như vậy nhưng vẫn không nhịn được mà nhớ đến cái người có vẻ lạnh lùng nhưng lại vô cùng thương yêu mình.

 

.

.

.

           

Bác sĩ mỗi ngày về nhà vẫn theo quán tính mà tìm kiếm một thân ảnh cao lớn. Dù không phản ứng gì nhiều nhưng anh vẫn không cách nào che dấu khóe mắt ướt át.

           

Bác sĩ xoa xoa thái dương, chuẩn bị tan ca.

           

Hộ sĩ vội vã chạy tới, “Có một cảnh sát thụ thương do bị dao đâm vào bụng, y đang trên đường tới, anh hãy chuẩn bị cho ca phẫu thuật.”

           

Nghe được hai chữ ‘cảnh sát’ thần kinh bác sĩ liền căng lên.

           

Sẽ không, sẽ không trùng hợp như vậy.

           

Mà khi nhìn thấy gương mặt góc cạnh phân minh nằm trên giường bệnh, lí trí bác sĩ dường như không còn tồn tại.

           

Em trai nhắm chặt mắt, sắc mặt trắng bệch, rõ ràng đang bị đau đớn dằn vặt đến không chịu nổi. Đôi tay bác sĩ run run.

           

Người phụ tá bên cạnh nhận thấy y có chút khác lạ liền hỏi: “Anh có sao không? Phải nhanh chóng tiến hành phẫu thuật.”

           

Bác sĩ cắn chặt răng. Mạng sống của em trai đang nằm trong tay anh, nếu như thất bại thì em ấy làm sao bây giờ?

 

"Không có gì."

 

Sau khi khâu xong mũi kim cuối cùng, bác sĩ thở dài một hơi.

 

Giường bệnh được đẩy đi, bác sĩ vô lực ngồi xuống ghế.

           

“Rất thành công.” Hộ sĩ đến gần, “Bác sĩ, sao hôm nay anh lại đổ mồ hôi nhiều như vậy? Tôi làm đến không kịp thở.”

           

Bác sĩ qua loa nói: “Vì khẩn trương quá.”

           

Chỉ có chính y mới hiểu được cảm giác ngay tại một giây phút đó.

           

Cái loại cảm giác như sắp mất đi thứ quý trọng nhất.

           

Rõ ràng đã trải qua nhiều ca phẫu thuật và chưa bao giờ thất bại nhưng trong một giây phút ấy chính anh lại khẩn trương như vậy, hầu như muốn để người khác làm thay. Lúc mất đi ba, hình như cũng không có sợ như vậy?

           

Nhưng loại cảm giác này, y không dám đối mặt, cũng không dám tiếp thu.

           

Từ khi nào mà cảm giác của mình… cũng đã biến chất như thế?

 

.

.

.

           

Ngủ hết một ngày một đêm, cậu dân cảnh vừa mở mắt đã thấy một mảnh bạch sắc. Cậu mê man quay đầu, liền thấy gương mặt mà mình ngày đếm tưởng nhớ.

           

Muốn động đậy nhưng lại cảm thấy cả người vô lực.

           

Bác sĩ bị động tĩnh làm cho giật mình tỉnh giấc, cậu dân cảnh vô thức nhắm mắt.

           

“Vẫn chưa tĩnh…” Bác sĩ ưu tư nói, đưa tay vén tóc cho em trai.

           

Cậu dân cảnh nhẫn nại nhắm mắt, qua hồi lâu, một bàn tay tháo mở cúc ảo của cậu.

           

“Anh… Làm gì vậy!”

           

Bác sĩ cầm khăn mặt, “Tỉnh rồi à, vừa định lau mặt và cổ cho em.”

           

“Hở… uh.” Cậu dân cảnh đỏ mặt ậm ừ.

 

Chốc lát sau cậu mới nói tiếp, “Anh cứ làm việc của mình đi, em tự lau được.”

           

“Em tự làm được?” Nét mặt bác sĩ mang theo tức giận, “Em còn dám nói có thể tự lo, làm gì có người ngu ngốc đến mức trong cả đội chỉ có mình mình bị thương?!”

           

“Khi thấy có người cầm dao lao vào toàn đội, em vô thức…” Cậu dân cảnh rụt cổ không dám nhìn thẳng bác sĩ.

           

“Đừng nói nữa, nghe xong còn phiền hơn. Chỉ biết hành động mà không suy nghĩ, cả ngày cứ khiến người ta lo lắng, lần này bị thương nhẹ coi như em may mắn!...” Bác sĩ trừng mắt, “Tốt rồi, có một đám kí giả đang muốn phỏng vấn kia kìa.”

           

“Ai dô, có cơ hội nổi tiếng rồi…” Cậu dân cảnh đùa giỡn, nhưng bị khí lạnh của bác sĩ làm cho im miệng.

           

Anh ngồi cạnh giường đút cậu nước táo.

           

Cậu dân cảnh qaun sát bác sĩ, càng nhìn càng mê muội, chờ đến khi ý thức được thì bản thân đã đưa tay xoa mặt anh.

           

Bác sĩ sửng sốt một chút, cậu dân cảnh rụt tay về, một lần nữa trở nên ảo não vì hành động của mình.

           

“Việc đó, xin lỗi…”

           

Bác sĩ đỏ mặt: “Cái này cũng không tính là quá phận, so với hôn bậy thì tốt hơn.”

 

Cậu dân cảnh nhìn bác sĩ, cả nửa ngày sau mới phản ứng lại.

           

“Nói vậy, anh, anh cho phép?”

 

Bác sĩ không đáp lời.

 

Cậu dân cảnh lớn mật đưa tay xoa mặt bác sĩ, nhẹ nhàng nâng thắt lưng, chậm rãi tới gần.

           

Y nhắm mắt lại.

 

"Ahh ——" Hành động chạm đến vết thương khiến cậu phải kêu lên.

 

Bác sĩ mở mắt, vừa thẹn vừa giận." Đáng đời!" Y đứng dậy bỏ đi.

 

"Nè —— Anh ——" Bác sĩ không để ý tới cậu, anh vẫn vì chuyện vừa rồi mà mất tự nhiên.

 

Cậu dân cảnh vòng vo đảo mắt, giả bộ đau khổ: “Ai… Vết thương đau quá…”

 

Bác sĩ quả nhiên đến gần, cúi đầu kiểm tra.

 

Cậu dân cảnh ngồi thẳng dậy ôm lấy bác sĩ: “Lần này dù có bị đau em cũng không buông.”

 

 “Em…” Những lời còn lại đều bị chôn vùi vào giữa hai đôi môi gắn bó giao hòa.

1 nhận xét:

 

Template by BloggerCandy.com