Tác giả: Thiền Dị
Thể loại: Đoản văn, phụ tử, ngọt, ấm, nhoi, HE.
Editor: Miyu
♉( ̄▿ ̄)♉
Tin nhắn:
Con từ nhỏ đã rời xa mẹ đến ở với ba, ba một mình nuôi con khôn lớn cũng chẳng dễ đâu. Hiện tại con trưởng thành, đủ lông đủ cánh lại muốn vỗ thí thí mà quay lưng đi. Ba nói con nghe, tuyệt đối không có cửa đâu! Trong vòng 3 ngày trở về cho ba, bằng không ba đến trường học bắt con đem về, ba sẽ để cho mọi người đều thấy con là một người không có đạo đức, dám vứt bỏ đứa nhỏ cho ba! —— Ba.
Ông hiện tại nghe đứa con này nói cho kĩ, tôi tuyệt đối sẽ không quay về dù cho ông có tới hay không cũng được! Em tôi ông cứ nuôi đi, dù sao thì bình thường ông cũng hiểu nó nhất. Thuận tiện nói thêm một câu, ông nhắc đến đứa nhỏ là chỉ em trai tôi đi? Tôi so với nó chỉ lớn hơn 5 phút, dưỡng con trai là trách nhiệm của ông, đừng nghĩ sẽ quăng cho tôi! —— Anh trai.
Đừng nói chi 5 phút đồng hồ, dù hơn một giây con cũng là anh, con phải biết chiếu cố em trai! Em trai con cả dấm cũng ăn, thường ngày con chiếu cố thế nào?! Nếu như ba gặp chuyện không hay (bất quá ba nghĩ khả năng không lớn), con liền phải nuôi em! —— Ba.
Sao tôi lại xui xẻo ra trước năm phút? Kỳ thực ông lầm rồi, tôi mới là em. Còn việc ông gặp chuyện không hay? Yên tâm đi, ông nhất định sẽ không sống lâu, số gặp mệnh đoản! —— Anh trai.
Sinh ra trước chính là con, đừng nghĩ sẽ bỏ mặc! Con, con, con, đồ tiểu tử hỗn đản, chờ con trở về ba liền cho con biết thế nào là đại giới! —— Ba.
Vậy tôi cả đời đều sẽ không về, ông đừng mong tôi a! —— Anh trai.
Ba không có lại hồi.
.
.
.
Ngày thứ hai.
Tin nhắn:
Anh, vì cái gì mỗi lần hai người cãi nhau liền đem em ra? Mau trở về đi. —— Em trai.
Lão chọc gì mày? Trở lại làm gì? Con nít con noi đừng quản chuyện người lớn. —— Anh trai.
Anh, hai ta chỉ kém có nhau 5 phút. Em là con nít thì anh cũng không hơn đi. Lớn như vậy mà còn làm nũng. —— Em trai.
Làm nũng cái đầu, mày mới làm nũng! Tao không giống như mày, nghìn người sủng, vạn người đau, tao làm nũng cũng không ai để ý. —— Anh trai.
…Lời này sao nghe thật chua. —— Em trai.
Bộ tao nói sai sao?! Mày không nhớ lần trước khi mày sinh nhật lão liền chạy đi gặp, tao nhiều năm vào ngày sinh nhật cũng không gặp lão! —— Anh trai.
…Vậy sao? —— Em trai.
Mày đương nhiên là không để ý, ai cũng yêu thương mày, lúc nào cũng được người sủng, tao chẳng phải anh trai mày sao? Sao tao xui xẻo vậy nè! —— Anh trai.
... Anh thật không trở lại? —— Em trai.
Đã nói là bỏ nhà đi, không về là không về, lão không tới tìm tao, đừng mong tao trở lại. —— Anh trai.
Đừng nói là em không nhắc nhở anh, trong ba ngày tới chưa chắc ba có thể đến tìm anh về. —— Em trai.
Tại sao? —— Anh trai.
Không biết a, tiệm bánh ngọt đóng cửa, ba đã ở bên trong một ngày. Không biết ba ngày sau sẽ thành cái gì? —— Em trai.
Dù bây giờ lão có tới tìm tao, tao cũng không thèm về. —— Anh trai.
Ba dưỡng anh nhiều năm như vậy, anh nói bỏ nhà liền bỏ nhà đi, nếu như ba chạy đi hống liền rất mất mặt. Này không phải em nói, là ba chúng ta nói. Hai người thật là… Không nói nữa a, anh, đừng nháo nữa, mau về nhà đi! —— Em trai.
Tao mới không quay về! —— Anh trai.
.
.
.
Cùng ngày, anh trai ngồi xe về nhà…
Em trai: Anh không phải nói không về sao?
Anh trai: Tao không có tiền, trở về lấy tiền.
Em trai: Anh không phải trốn nhà đi sao?
Anh trai: Du có trốn đi thì tao vẫn là con hắn, hắn muốn dưỡng thì tao liền về!
Em trai: ...
Anh trai: Người đâu?
Em trai: Bế quan rồi, ngày mai mới xuất quan.
Anh trai: Kháo! Mày đùa sao?
Em trai: Em không đùa anh, ba bế quan ở tiệm bánh ngọt.
.
.
.
Giữa trưa ngày thứ ba, ba xuất quan, hai anh em ngây người.
Ba: Ngốc cái gì? Ba ngày không cạo râu liền nhận không ra?
Anh trai: Nhận ra chứ, một dạng hèn mọn.
Ba: Con một chút cũng không đáng yêu, ngoan, đến ba ôm một cái!
Em trai: Con vẫn là nên đi thôi.
Ba: Cũng được, hai ngày sau ba ba qua thăm con.
Em trai: Hảo.
Ba: Qua đây!
Anh trai: Làm gì?
Ba: Nói nhiều như vậy làm gì?
Ba tiến lên túm vào trong phòng.
.
.
.
Một cái bánh ngọt thật lớn, anh trai đếm đếm, mười tầng, kẻ có tiền nào kết hôn? Sau đó ba đưa cho hắn con đao.
Anh trai: Làm gì, tôi không giết người.
Ba: Con hôm nay thật khờ khạo.
Anh trai: Ông mới khờ khạo.
Ba: Được rồi, chẳng phải bấy lâu không ăn sinh nhật cùng con hay sao, bây giờ bù lại.
Anh trai: Thật không mới ạ!!
Ba: Không mới lạ thì sao, ba làm nó không dễ dàng đâu! Ba ngày ba đêm không chợp mắt làm cho con cái bánh như thế như thế mà còn ghét bỏ.
Anh trai: Tôi không có kêu ông làm, là ông tự nghuyện.
Ba: Ba tự nguyện thì sao? Hai ta quanh năm suốt tháng ở cùng một chỗ, bình thường bánh ngọt con ăn cũng đâu có ít ? Em trai con mỗi năm sinh nhật chỉ có một lần sao ba có thể không đi?
Anh trai: Vậy tôi nói muốn nó một chỗ sao ông không cho?
Ba: Nói nhảm, con là của ba. Làm gì có đạo lý con cùng người khác một chỗ vào ngày sinh nhật?!
Anh trai: ... Ai là của ông!
Ba: Không nhận? Ăn kiền mạt tịnh rồi mà không nhận?
Anh trai: Cái gì, ai ăn kiền mạt tịnh? Ông nhất định sẽ đoản!!
Ba: Ha hả, ha hả, không nên gấp gáp a~ Hôm nay nhất định sẽ thỏa mãn con, để con biết rõ ba có đoản hay không.
Anh trai: Lão lưu manh!
.
.
.
Một cái bánh ngọt thật lớn được đặt giữa tiệm, phía tên chỉ ghi tên một người.
"Vợ, sinh nhật vui vẻ! Cùng ăn bánh sinh nhật nào!”
Anh trai: Lão hỗn đản, ai là của vợ ông!
Ba: Con mù chữ a, không thấy trên bánh ghi sao, vừa là con vừa là vợ đấy~ (*)
Cho nên mới nói, Hán ngữ thực là bác đại tinh thâm!
(*) 媳妇儿: Vợ
儿: Con
Wa mung nam moi cua nang ah. Tks nang nhiu. Du muon 1 ngay nhung t van chuc nang nam moi zui ze
Trả lờiXóa[...] Mười Tầng Bánh Ngọt 01 02 [...]
Trả lờiXóathanks nàng ^^
Trả lờiXóatuy trễ nhưng cũng chúc nàng năm mới vui vẻ ^^
[...] Mười Tầng Bánh Ngọt 02 [...]
Trả lờiXóa