Thứ Bảy, 6 tháng 10, 2012

Hoán khê sa - 13

Đệ thập tam chương:


“Triển Chiêu, ta thật sự thấy tiếc cho ngươi. Ngươi luôn tự mình hy sinh nhưng không có ai biết cảm kích a.”

Triệu Tĩnh cười khẽ, quay đầu nhìn Triển Chiêu vẫn một mực im lặng sau từ khi tỉnh lại, cơn tức nháy mắt bốc lên, tuy trong miệng hắn vẫn lạnh lùng chế giễu nhưng ánh mặt lại không ngừng dao động – Sự tình xem ra không giống như mình định liệu, chẳng lẽ – “Chậc chậc, xem ra Bạch thiếu hiệp không–”



“Đó là điều ta mong.” Triển Chiêu đột nhiên ngẩng đầu nói ra lời khiêu khích – Tuy biết Bạch Ngọc Đường không phải là hạng hữu dũng vô mưu nhưng tính tình nóng nảy của y hắn hiểu rất rõ, khó đảm y bảo sẽ không bốc đồng mà chạy đến giúp – Triệu Tĩnh đã sớm bày ra thiên la địa võng, kéo cả đôi bên cùng chết, với mình còn không nương tay thì với Ngọc Đường sao có thể… Cũng may, Ngọc Đường, ta cược thắng rồi.

Thân thể bất an tựa hồ trầm tĩnh trở lại, nét mặt chậm rãi giãn ra, đủ để Triệu Tĩnh bên cạnh thấy được ý cười. Ánh mắt trở nên căng thẳng, Triệu Tĩnh bất động thanh sắc lấy kiếm kề bên gương mặt điềm nhiên – “Ngươi thật biết cách chọc giận ta!”

Theo sau âm thanh tức giận là một đạo kiếm, ‘xích xích’ vài tiếng, dây trói bị kiếm chém đứt. Triển Chiêu trượt xuống, thân thể còn hồi phục sau những đau đớn thì hô hấp đã bị kiềm hãm, cần cổ bị người xiết chặt. Cả đầu choáng váng, sau lưng Triểu Chiêu là nỗi đau đớn kịch liệt, cả người bị Triệu Tĩnh tức giận ép sát vào tường. “Bản hầu không thích dùng tới sức mạnh – Ta là thực sự thích ngươi a, phi thường thích…”

Đôi mắt mê mang chợt trở nên ác độc vô cùng, Triệu Tĩnh nhìn thật sâu vào Triển Chiêu, âm trầm nói, “Đáng tiếc, ngươi lại không thuộc về ta… Nhưng cũng tốt, cảm giác tự tay hủy diệt thứ mình âu yếm thật tuyệt a…”

Gương mặt Triển Chiêu trở nên đỏ ửng do không thể hô hấp, y cũng không chút nào phản kháng giãy dụa, đôi mắt trong suốt như ngọc vẫn lạnh lùng nhìn thẳng, dõi theo bàn tay vẫn đang xiết chặt – “Phải, chính là đôi mắt này, ngay từ lần đầu tiên thấy nó ta đã bị cuốn đi. Chậc chậc, không cần nhìn ta như vậy, nếu cứ tiếp tục nhìn sẽ chỉ làm ta càng thêm muốn dằn xé ngươi!”

Gương mặt lạnh lùng hoàn toàn trái ngược với vẻ điên cuồng đầy lửa trong mắt Triệu Tĩnh, đôi tay hắn chạm lên thân thể đầy máu nhưng vẫn không ngừng tỏa ra hương thảo làm cho người ta mê mẩn, tựa như đã khắc sâu vào xương tủy – Bàn tay ở cổ buông lỏng, Triệu Tĩnh chuyển sang nắm chặt cổ tay, những lời hận ý không thể thoát ra chuyển thành môi hôn nghiền áp, tay kia lưu luyến đặt ở thắt lưng, lực đạo mạnh mẽ như muốn đem y thu nhập vào người.

Vùi đầu trước ngực Triển Chiêu tham lam hít sâu, ánh mắt Triệu Tĩnh trở nên mê loạn, bàn tay vội vã tìm kiếm đai lưng. Nháy mắt, thân thể hắn mau lẹ lách sang một bên, tránh khỏi một cước từ phía Triển Chiêu, hắn liên tục cười lạnh, “Còn có khí lực sao…!”

Lời còn chưa dứt, thân thể đả phải lảo đảo, Triệu Tĩnh nhất thời lui xa năm bước có hơn – Triển Chiêu phóng ra đoản kiếm giấu trong tay áo – Triệu Tĩnh cả kinh, vừa định đứng dậy đã thấy hàn quang kề ngay bên cổ, tình thế hoàn toàn đảo ngược.

“Ta quên mất, dù đoạt đi móng vuốt thì hổ vẫn là hổ…” Hắn chưa dứt lời thì đã thấy một trận đau đớn, trên bụng trúng thẳng một quyền, mồ hôi thi nhau đổ ra, thân thể phải rất miễn cưỡng mới có thể đứng vững.

“Hảo, Triển Chiêu, ngươi dám phạm thượng!” Thần sắc biến đổi, hắn cắn răng nói.

“Ta có gì mà không dám làm. Triển Chiêu cũng không phải hạng người dễ bị khi nhục!” Y gắng gượng chống đỡ, lồng ngực không ngừng phập phồng do bị tức giận, ánh mắt tựa như sắp phun ra lửa: “Nếu ngươi còn dám manh động thì hôm nay ta liền thay trời hành đạo, trừng phạt một kẻ đê tiện phá nước hại dân!”

Trong lúc tức giận, Triển Chiêu tiến lên vài bước, “Ngươi –” Y ngẩn ra, không ngờ Triệu Tĩnh lại cứ như thế mà tiến đến gần khiến cho mũi kiếm đâm sâu nửa tấc, máu tươi không ngừng tuôn ra.

“Uổng cho ngươi đang ở cửa cung mà lại dám dụng tư hình, bình thường Bao Chửng giáo ngươi thế nào?!” Triệu Tĩnh không chút lùi bước, ánh mắt dò xét, lạnh lùng nói.

“Ta –” Tâm tư Triển Chiêu trở nên rối loạn, vốn khó lắm mới giành phần thắng nhưng trong nháy mắt liền để đối phương thừa dịp phản kích, đẩy mình ra xa.

“Sao nào? Không ngờ bản hầu lại biết võ công, lại còn võ công không tồi?” Thanh âm Triệu Tĩnh tựa như ác ma: “Triển Chiêu – Ngươi đang thụ thương, cho dù có còn công lực cũng không thể đấu lại ta!”

Khí lực tiêu hao làm cho Triển Chiêu không nói nên lời, mắt thấy Triệu Tĩnh lại chậm rãi cởi bỏ đai lưng thì cả kinh. Cảm giác bị sỉ nhục và tức giận mãnh liệt bốc lên, y dốc toàn lực, xoay chuyển tình thế, hai tay gắt gao khóa trụ chiếc cổ đối phương.

Bị đẩy ngã xuống, Tirệu Tĩnh nhìn vào một thân hồng y vô lực hơi hơi phát run, thần sắc tái nhợt pha chút hỗn loạn tạo ra một vẻ mị hoặc chưa từng được thấy, hắn cười lạnh, nhẹ nhàng vươn tay – Nháy mắt, tình thế đảo ngược, trước mặt hung hăn lãnh một cái tát, Triển Chiêu cơ hồ muốn chết ngất đi – Không, không thể như thế… Con ngươi không thấy tiêu cự cố gắng mở to, y cắn răng nói: “Có một ngày ta sẽ giết ngươi!”

“Hừ, có giết được bản hầu hay không ngày thì ngày sau sẽ biết!” Tùy ý lau đi vết máu bên vai, ánh mắt Triệu Tĩnh trở nên băng lãnh, một phen nắm lấy hai chân Triển Chiêu…

Đột nhiên – “Hầu gia, Vương đại nhân cầu kiến.” Vệ binh nao núng truyền tin.

“Đuổi hắn đi, bản hầu không gặp!” Triệu Tĩnh dừng lại một chút rồi lập tức cúi người tàn sát bừa bãi.

“Hầu gia nói không được vào…” Người ngoài ngục lao trở nên ồn ào, giống như là đang tranh chấp.

Triệu Tĩnh vừa đứng lên đã thấy Vương Truyền Thăng liều lĩnh xông vào, hắn bước đến trước che đi tầm mắt đối phương – “Ngươi muốn chết sao?!”

Tuy rằng ngày thường Triệu Tĩnh luôn mang theo vẻ âm trầm tinh nhuệ nhưng lại chưa từng khiến cho kẻ khác sợ hãi như vậy, Vương Truyền Thăng run rẩy một hồi mới cẩn thận nói, “Tiểu nhân có… có việc bẩm báo.”

“Đi theo ta!” Hắn phất tay, nhanh chóng rời đi,  “Cho người bảo vệ cẩn thận!”

.

.

.

Nội sảnh.

“Ngươi đến tìm ta có việc gì, nói mau?!” Triệu Tĩnh cười lạnh, cơ hồ đang muốn nổi trận lôi đình.

“Là, là… Thánh thượng có chỉ, mạng của tiểu nhân hiện nay bất hảo…”

Vương Truyền Thăng từng bước lui về phía sau, thình lình nghe hắn quát lên: “Nói! Là ai cho ngươi lá gan, dám đến nơi của bản hầu khoa tay múa chân!”

“Hầu gia thứ tội… Ngài không cần làm khó tiểu nhân, cả nhà của tiểu nhân đều đang trong tay Bạch Ngọc Đường…”

“Bạch Ngọc Đường?!” Ánh mắt Triệu Tính chợt lóe, trong lòng nhanh chóng tập trung trở lại, nói vậy chỉ sợ… “Ngươi và Bàng Kì bảo vệ nơi này, ta muốn vào cung một chuyến.”

Vương Truyền Thăng giống như con kiến bò trên chảo nóng, hắn khó khăn đáp trả. Bên ngoài một trận đại loạn, Bàng Kì hồn hển chạy vào, vội vã hỏi hắn, “Hầu gia đâu?”

Hắn vừa dứt lời đã thấy cả đội cung vệ dũng mãnh tiến vào, dẫn đầu là một thân bạch y, khuôn mặt tuấn dật mang theo sát ý – Đúng là Bạch Ngọc Đường.

“Triển – Chiêu – ở – đâu? Dẫn ta đi!” Thanh âm làm người không rét mà run.

Tuy nói là dẫn đường nhưng Vương Truyền Thăng cơ hồ là bị y kéo đi xâm nhập địa lao, lại cả kinh khi thấy thủ vệ ngất ở hai bên.

Tiến tới vài bước, Bạch Ngọc Đường một cước đá văng cửa lao.

Mặt đất loang lổ vết máu, hồng y trải dài từng mảnh, hình cụ rơi đầy khắp nơi … Chỉ là không thấy bóng dáng Triển Chiêu.

Những người liên can nghẹn họng mà nhìn, Vương Truyền Thăng thoáng nhìn Bạch Ngọc Đường rồi không khỏi tự giác lui về phía sau.

Thật lâu sau bạch ảnh mới xoay người, hai mắt đỏ đậm!

“Kẻ nào đến nói, Triển Chiêu rốt cuộc là đang ở đâu?!” Ánh mắt y thẳng tắp liếc nhìn hàng người rồi cuối cùng dừng trên Bàng Kì.

“Bạch Ngọc Đường, Ngũ Thử các ngươi không phải tự xưng lên trời xuống đất đều có khả năng hay sao, có bản lĩnh thì liền tự mình –” Bàng Kì hãy còn vui sướng khi người gặp họa thì đã bị đánh văng ra ngoài. Những kẻ muốn đến ngăn cản đều bị kình phong đánh lui mấy bước!

Bàng Kì chưa thở ổn định đã phải lĩnh cước, văng xa ba trượng có hơn, miệng mũi đổ máu, không đứng dậy nổi. Điển Phái kinh hãi, bước lên kiểm tra, tất cả đều câm như hến, ngây ra như phỗng.

“Mèo con, mèo con, ta sợ bản thân lỗ mãng nên giờ mới đến… Nhưng là đã muộn rồi sao?” Vì cái gì mỗi lần con mèo gặp chuyện mình đều đến muộn – Sớm biết như thế thì đã bất chấp, chỉ hận…

Một trận mờ mịt, Bạch Ngọc Đường lảo đảo trở về nội lao – “Ta đây xin thề, nhất định sẽ thay ngươi đem chúng chôn cùng!”

8 nhận xét:

  1. Aaaaaaaaaa
    Triệu Tĩnh kia mi là đồ cầm thú, đục nước béo cò, gian manh quỷ quyệt háo sắc, là đồ abc, là đồ xyz,... May mà Miêu nhi chưa làm sao *chấm nước mắt*
    Đọc khúc cuối đau lòng quá, chắc Bạch ca khổ tâm đau đớn lắm. Ss cố làm cho nhanh qua đoạn này đi, cứu được Miêu nhi về nha ss, không e đau quằn quại a

    Trả lờiXóa
  2. triệu tĩnh-tên cầm thú(nghiến răng)đạp chết ngươi.dìm nước chết ngươi.cho kiến cắn chết ngươi.
    huhuh.miêu nhi,đau lòng quá đi,

    Trả lờiXóa
  3. ko giết chết tên khốn nạn Triệu Tĩnh ta ko thỏa hận...
    oa oa oa TT.TT Miêu ca lại bị bắt đi đâu rồi, đang thương nặng như thế, ah! khổ thân Miêu ca quá!!!!! TT.TT
    P/S: Miyu, tôi xin cô mau làm xong chương 14 đi, tôi sắp điên lên rồi a!!!! >___<
    p/s 2: ờ mà quên, thnks cô nhiều nhá! =]]z

    Trả lờiXóa
  4. rồi kìa, tôi cũng cố làm nhanh lắm chứ >0<
    số Miêu Nhi khổ quá~ *cắn khăn*

    Trả lờiXóa
  5. ToT ss cũng mong cứu được Miêu Nhi lắm TT^TT

    Trả lờiXóa
  6. *chạy vào đạp chung* *phóng phi tiêu*
    hồng nhan bạc phận a *lau nước mắt*

    Trả lờiXóa
  7. Hjc ai toi noi cho ta miu nhi chua bi rape dung hôn ?

    Trả lờiXóa
  8. ...
    nén bi thương T^T

    Trả lờiXóa

 

Template by BloggerCandy.com