Đệ cửu chương:
Triển Chiêu sau khi tỉnh lại chỉ thấy cả người một thân nhẹ tênh, không chút chân thực.
Bên ngoài cửa sổ, ánh trăng chiếu sáng, nhẹ nhẹ nhàng nhàng bao phủ khắp nơi.
Mơ màng nhớ lại, hình như hắn đã nôn ra máu rồi mất đi ý thức. Lúc trở mình định ngồi thẳng dậy thì trước ngực lại ập vào một trận đau đớn, hắn chỉ phải cắn răng ho khan vài tiếng rồi nằm trở về.
“Con mèo ngươi thật biết ngủ.” Bạch y lung lay đi tới, ánh mắt lướt nhìn mặt hắn, chén trà trong tay bị phóng thật mạnh xuống bàn: “Ngũ gia rốt cuộc đã mắc nỡ gì mà phải từ xa tới đây để hầu hạ ngươi!”
“Bạch huynh… thế nào?” Thấy Bạch Ngọc Đường sắc mặt ổn định, vẫn theo thói quen cười nói thẳng thừng, bạch sam trên người cũng đã đổi qua liền thấy trấn an. Triển Chiêu nỗ lực gượng dậy, tựa vào cạnh giường, nhắm mắt điều tức.
Thật lâu không thấy đối phương tiếp lời, bốn phía ngược lại yên tĩnh không một tiếng động. Nội tâm Triển Chiêu nghi hoặc, đôi mắt khẽ đảo rồi vội vàng mở to – gương mặt của Bạch Ngọc Đường gần trong gang tấc.
Triển Chiêu thoáng ngửa ra sau nới rộng khoảng cách, không ngờ đối phương vẫn giữ bình tĩnh nhìn hoài không thôi, đôi mắt thâm thúy như đang suy nghĩ sâu xa.
Một lúc sau –
“Mèo con –.” Ngữ điệu kéo dài, Bạch Ngọc Đường hai tay đặt ở sau đầu, thuận thế mà dựa vào giường, khôi phục tư thế lười biếng, đôi mắt ẩn ý vẫn không rời khỏi gương mặt Triển Chiêu.
“Ta đang suy nghĩ – rốt cuộc là vì sao mà Triển đại nhân lại quan tâm đến ta như thế?!”
Triển Chiêu ngẩn ra, ảnh mắt đảo loạn, cố gắng giấu đi trái tim không hiểu vì sao mà bất chợt đập mạnh, hắn ngửa đầu hỏi: “Bạch huynh vì sao lại hỏi như vậy?”
“Đừng có giả vờ hồ đồ với ta!” Bạch Ngọc Đường hừ lạnh một tiếng: “Chúng ta mặc dù tương giao nhiều năm, nhưng là miêu thử không thể cùng nhau tồn tại – Trước giờ ta luôn hành sự một mình, nhưng ngươi cứ ở phía sau phò trợ, ta mặc dù không nói nhưng không phải không biết!”
Triển Chiêu trầm mặc không nói, lại thấy người kia mị mắt nhìn thẳng: “Ngươi – đến tột cùng là rắp tâm làm gì?”
Sau một lúc lâu, Triển Chiêu chậm rãi nói: “Vậy Bạch huynh nghĩ Triển mỗ rắp tâm làm gì?” Ánh mắt hắn lướt qua bạch ảnh rồi hướng về cửa sổ, cô đơn thoáng hiện nhưng rất nhanh liền biến mất: “Chúng ta đều từng lăn lộn giang hồ, Bạch Huynh vẫn như xưa, tựa như cô ưng trên bầu trời cao, cúi đầu ngẩng đầu đều cảm thấy tự tại, từng nói rằng vĩnh không giao thiệp cùng với quan trường thị phi nhưng sao lần này lại giúp cho Khai Phong phủ?”
“Chỉ vì Bạch Ngọc Đường ta đối với Bao đại nhân vô cùng tôn kính.” Y thong thả đến bên cửa sổ, mâu quang trầm tĩnh mà tuấn mỹ, gương mặt dưới trăng giảm đi vài phần sắc bén, thêm phần thần thái phi phàm. “Bạch mỗ xem trọng Bao đại nhân tận trung với nước, công chính liên minh. Kính ngài yêu dân như con, xử án như thần. Một hiền tài như thế sao ta có thể không phò trợ?” Nói xong lại nhìn về phía Triển Chiêu: “Huống hồ, tuy ngươi thân mặc quan phục nhưng lại khắp nơi vướng bận làm ta vô cùng thống khoái!”
“Bạch huynh nói đúng.” Triển Chiêu mỉm cười: “Chúng ta mặc dù không quá thân thiết nhưng lại quan hệ không tồi, Bạch huynh lại vì đại nghĩa mà không ngại dấn thân vào chỗ hiểm nguy, Triển mỗ sao lại không thể cùng Bạch huynh kết thành tri kỉ!”
Bạch y chấn động, y mạnh xoay đầu, bốn mắt tương giao.
Cả hai tuy ôm tâm tư khác nhau nhưng đều kích động không thôi, tựa như sóng ngầm mãnh liệt –
“Hảo hảo…” Cư nhiên hỏi ngược lại ta – bạch y nhẹ lay, khóe môi tà câu, y rời khỏi giường, ánh mắt sáng lên: “Miêu – nhi, ngươi không thành thật, nói một câu thật lòng xem nào!” Thanh âm trầm thấp nhưng lại có thể nghe được – Triển Chiêu trong lòng một trận mê võng, đối mặt với ánh mắt của Bạch Ngọc Đường liền thấy yết hầu trở nên khô khốc.
Bạch Ngọc Đường thu hồi tình tự trong mắt, hết thảy trở lại trong suốt như lúc ban đầu. “Triển Chiêu – Bạch Ngọc Đường ta đỉnh thiên lập địa, yêu hận rõ ràng, chưa bao giờ hồ đồ làm bậy.” Y cúi xuống lại thấy Triển Chiêu bất chấp cắn môi, lại biết hắn tính tình quật cường nên liền hạ giọng: “Được rồi, ta sẽ từ từ tính toán với ngươi.”
Thoáng nhìn người nọ tuy vẫn căng thẳng nhưng đã có chút buông lỏng, Bạch Ngọc Đường thầm nghĩ con mèo này quả nhiên ăn mềm không ăn cứng, không thể bức hắn – đôi chân duỗi ra, kéo ghế ngồi xuống, Bạch Ngọc Đường thuận tay lấy kiếm điểm nhẹ bờ vai Triển Chiêu.
“Mèo con, ngươi từng nói chuyện của Xích Long giáo là do Khai Phong phủ tiếp nhận, nhưng sao bọn người này lại vô duyên vô cớ xen vào?”
“Ngày đó vạn tuế triệu kiến vẫn chưa nhắc tới sẽ có ai khác nhúng tay.” Triểu Chiêu nhíu mi, trở nên trầm ngâm – Lời của Triểu Trinh ngày trước đúng là có thâm ý, lúc đó không nghĩ nhiều lắm nhưng giờ ngẫm lại…
“Theo như Triễn mỗ nhận định thì chuyện này có hai khả năng: Thứ nhất là do người kia đang muốn dương đông kích tây, ám độ trần thương [chọn một con đường không ai nghĩ tới], hết thảy là vì tranh công. Nhưng nếu vậy thì thật không đáng ngại.” [khúc này do không hiểu Chiêu Chiêu nói gì nên chém rất nhiệt tình TT^TT] Triển Chiêu chậm rãi nói tiếp, sắc mặc trở nên ngưng trọng: “Khả năng thứ hai, đó là –” Trong lòng khẽ động, khóe miệng không thốt nên lời.
Bạch Ngọc Đường thấy hắn sắc mặt khác thường, hừ lạnh một tiếng rồi tiếp lời: “Đó là người kia cố tình ra tay cản trở, tạo ra một cái mê võng vì có mục đích khác!” Nói xong hắn liếc nhìn Triển Chiêu, rất có ý khinh thường.
“Như vậy Bạch huynh có ý kiến gì…?” Triển Chiêu gật đầu đồng ý.
“Nói nhiều làm gì, địch bất động nhưng – ta động!” Bạch Ngọc Đường ngữ khí dứt khoát, lưu loát trước sau như một.
“Không có chứng cứ, ta lấy gì động?” Triển Chiêu ánh mắt ôn nhuận, thần thái trầm tĩnh, thấy gặp Bạch Ngọc Đường chọn mi thì khóe môi khẽ cong: “Tất cả đều do chúng ta phỏng đoán, nhưng chuyện này cũng không khó quyết. Bạch huynh nếu như tin tưởng Triển mỗ thì ta liền ra tay.”
“Nga?” Đôi mắt bình tĩnh, chăm chú nhìn vào Triển Chiêu hồi lâu, Bạch Ngọc Đường buông kiếm đặt ở trên bàn: “Yên tâm, ta sẽ không nhúng tay.” Y cười lạnh liên tục: “Mèo con – nãy giờ cứ nói luẩn quẩn chính là chờ một câu này đi?”
Thấy Triển Chiêu không đáp, bạch y đứng dậy, cầm lấy Họa Ảnh, đẩy cửa mà đi – “Mèo con, chớ làm khó nàng.”
Thanh âm nhè nhẹ vang lên, thân ảnh thoáng chốc tiêu thất…
.
.
.
Hoàng hôn.
Nơi này hòa đào lay động, vang danh khắp nơi, là chỗ các nhóm du khách lãng tử say mê.
Thiên Hương các được khá nhiều người biết đến với những phong cách rất riêng, không phải ở nơi đại lộ sầm uất mà là ở bên cạnh hồ. Sắc nước nhu hòa, gió thổi du dương, xa xa là những chiếc thuyền hoa, đêm đến thủy đăng thắp sáng như sao trên trời.
Hôm nay, nơi này tựa như thiếu mất vài phần tiếng cười, vài âm mời rượu, chỉ còn sóng nước lăn tăn không ngừng.
Ánh dương chiếu xuống lầu tâynước xanh như cũ chảy về hướng đông…
Tiếng ca uyển chuyển, khúc ý triền miên, không khí ảm đạm…
Ngón tay tinh tế chuyển động, tiếng đàn nhẹ ru…
.
.
.
“Có lẽ cô nương đã đoán được Triển mỗ sẽ đến.” Chu sắc thân ảnh vén rèm đi vào, đưa tay thi lễ rồi vào thẳng vấn đề: “Lan cô nương có nguyện cùng ta trò chuyện?”
Thân ảnh yểu điệu đứng yên, thanh âm nhu huyễn: “Lăng Miếu cung kính bồi tiếp, ta chỉ chưa từng nghĩ tới Triển gia sẽ là người đầu tiên đến gặp.”
“Lăng cô nương, tình thế lúc này trong lòng chúng ta đều đã hiểu rõ, nếu cứ phải ngồi chờ chết thì sao lại không chống lại?” Thấy nàng xuất thần nhìn ra cửa sổ, Triển Chiêu liền gợi chuyện, ánh mắt ngưng trọng: “Trong lòng cô nương có thể lờ đi thiên hạ, không màng Triển Chiêu, nhưng nào bỏ được hai chữ ‘nghĩa tình’? Triển mỗ nghe theo lời nhờ vã của Bạch huynh, đã đáp ứng sẽ không khó xử. Cô nương là người thông minh, xin đừng trách Triển mỗ làm chuyện đường đột.”
Bóng dáng xinh đẹp khẽ động, gương mặt bớt đi một phần linh động khi xưa, nhưng lại thêm một phần tang thương thuần thục, bạch y lay động, thần thái thanh nhã, hệt như thiên tiên xuất trần.
Đôi mắt của nàng lợi hại như đao: “Lời của Triển gia Lăng Miếu hiểu được. Ngày đó phản giáo liền biết khó tránh tai kiếp.” Một hơi thở dài, nàng sâu kín đáp: “Từ ngày cùng Ngũ gia quen biết ta đã hiểu sẽ không có đường lui…”
“Việc đã đến nước này, Triển gia có chuyện xin cứ hỏi, ta tri vô bất ngôn [biết thì sẽ nói].”
Coi như là… ta vì chính mình…
………
Trong lúc nói chuyện, bên ngoài một trận hỗn loạn.
“Quan gia… quan gia… Có chuyện gì thì ngài cứ bình tĩnh nói, làm gì mà động dao động thương a. Ta đang có khách…”
Thanh âm tú bà vang vọng, dưới lầu trở nên ồn ào, tiếng bước chân dồn dập nổi lên.
“Ít nói nhảm đi, dám cản trở khâm phạm triều đình ta liền chém ngươi!”
Cả hai chấn động, từ cửa sổ nhìn ra chỉ thấy bên ngoài bóng người đông đúc, ngọn đuốc sáng rực, quan binh khắp nơi, đem Thiên Hương các vây chặt.
Lăng Miếu lùi về phía sau, ánh mắt băng lãnh –
“Triển đại nhân, cớ sao lại hành động như thế?”
“Người không phải là ta mang đến!” Triển Chiêu mặt trầm như nước – Không ngờ bọn chúng lại hành động nhanh như vậy!
“Nếu lời cô nương vừa nói là thật thì mục tiêu họ đến chính là vì cô – vô luận thế nào, chúng ta đều xông ra đi!” Mâu trung tựa như cổ đàm, hào quang hiện lên, bắt về phía nữ tử đang một mực im lặng: “Lan cô nương…”
Lăng Miếu ngẩng đầu, hồng y thanh niên ánh mắt sâu thẳm sáng ngời, không tìm ra được nửa điểm tạp chất, lỗi lạc đứng thẳng, lại vô tình toát ra một cỗ khí tức mát lạnh tinh thuần, vô cùng kiên định cùng bình tĩnh.
Gật đầu một cái, Triển Chiêu đề khí, một mực xông ra!
“Đi!”
Lưỡng đạo thân ảnh, một trước một sau, như tên rời cung, phóng thẳng về trước.
Hồng ảnh nhanh nhẹn né khỏi trường thương, đưa tay xuất kiếm, dứt khoát điểm huyệt, đối phương chưa kịp né tránh đã phải ngã xuống!
Kỵ binh bên cạnh như vừa tỉnh mộng, khẩn cấp giơ thương nhưng liền cảm thấy một trận hoa mắt, ‘thanh sất’ một tiếng, cánh tay run lên, thân thể mềm nhũn ngã xuống.
“Đi!”
Cũng ngay lúc đó, đoàn quân hô giết nổi lên khắp nơi, nhất thời khung cảnh trở nên hỗn loạn.
Hai người xông pha giành thế thượng phong, đại bộ binh lính không kịp đề phòng lập tức lĩnh ngay một kích. Triển Chiêu không muốn đả thương một ai nên vội dẫn theo Lăng Miếu chụp lấy kỵ mã, một hơi chạy đi chục dặm. Sau khi cảm thấy đã có chút mệt mỏi cả hai liền thả chậm tốc độ – đột nhiên kỵ mã tê rống, giãy giụa không thôi, Triển Chiêu đáy lòng trầm xuống…
Khắp nơi rơi vào tĩnh lặng, sát trí tràn ngập –
Triển Chiêu giục ngựa để cho Lăng Miếu phi thân chạy trước, nhưng tức thì, vô số mũi nhọn phóng ra, kỵ mã muốn tránh cũng không kịp nữa, máu tươi cứ ồ ồ tuôn…
Triển Chiêu nhanh chóng xuống ngựa né tránh, lại thấy một giàn ngân châm tựa như tơ nhện, đánh rơi một lượt thì lại một lượt tiếp tục phóng tới….
Hồng y xuất thủ dứt khoát, kiếm quang tung ra liên hồi, nhưng ám khí vẫn không ngừng bắn đến. Hắn nâng Lăng Miếu dậy, rồi vẻ mặt cả kinh – Chân trái của nàng đã nhiễm một tầng máu đỏ!
“Là… là chiêu ‘Vô tràng tam ác’ của giáo ta!” Lăng Miếu ngọc dung biến sắc, cúi người nói nhỏ…
Triển Chiêu nhanh chóng giúp nàng điểm huyệt cầm máu rồi tiếp tục né tên. Cũng ngay lúc đó, mũi kiếm đâm thẳng, chạm trúng vào cổ kẻ địch, làm phun một tầng máu tươi. Triển Chiêu mau lẹ lấy thế tiến công, động tác liền mạch lưu loát, chớp mắt đã có bốn người bất động.
Còn lại vài tên hắc y nhân âm thầm đề khí, dù chưa xuất thủ nhưng đã thấy sát khí dày đặt!
Đem Lăng Miếu hộ ở phía sau, Triển Chiêu tập trung quan sát, nếu không tốc chiến tốc thắng thì sẽ thất thế!
Một lúc sau, mấy cái thân ảnh đồng thời phóng đến…
Kiếm quang múa lượn trong đêm, bộc lộ cuồng dã, khi thì như phong ba, khi thì như bão táp, chỉ trong chớp mắt đã mấy chục chiêu.
Hàn khí tỏa khắp bốn phương, Triển Chiêu không dám sơ xuất một điểm, chỉ một đường tính sai cũng sẽ đem đến thất bại. Đột ngột nghe thấy tiếng động, tâm thần Triển Chiêu run lên – Lăng Miếu cùng hai người triền đấu đã rơi vào nguy cấp, trên vai lại thêm một đạo vết máu!
Hắn cắn răng, dùng hết sức lực đuổi tới, âm thanh kim thiết va chạm rồi tiêu thất giữa không trung, hai bóng người mạnh mẽ rơi xuống.
Nuốt đi đạo máu dâng lên cổ họng, Triển Chiêu ho khan một tiếng rồi lại đứng thẳng, tay trái hồng sam và phần trên bụng đã trở nên rách nát, chảy xuống huyết châu, khuôn mặt trái lại có chút đỏ ửng, giống như thoa lên một chút phấn hồng…
Trong lúc giằng co, tiếng gió xao động, truy binh đã kịp đuổi tới –
“Triển đại nhân…” Lăng Miếu lảo đảo tiến lên: “Không cần vì Lăng Miếu mà liều mạng – không đáng.” Nàng run run, lấy ra một hà bao giao cho Triển Chiêu: “Này… Đây là vật chứng ta thu thập được, có lẽ vẫn còn tác dụng – ngươi, đi đi.”
Thanh âm chưa dứt, thân hình thoáng cái đã đặt trên lưng ngựa, Triển Chiêu đánh mạnh một cái, ngựa chạy như bay.
Gió phả vào mặt, nước mắt cuồn cuộn, những tiếng đâm chém như ngày càng xa, kia hồng y thiếu niên vẫn đang đẫm máu hòa vào vòng chiến…
Bên tai vang lên những âm thanh bình tĩnh của Triển Chiêu…
– Ta đã đáp ứng Bạch huynh thì sao có thể nuốt lời?
– Triển mỗ tin tưởng cô nương có thể đem vật chứng giao cho Bạch huynh…
Sặc ! ...Cục ngu này ...trong truyện nào vẫn là cục ngu =.=
Trả lờiXóaCoi tức chết ta ~
Ta ghét cái gọi là hy sinh bản thân vì việc lớn nha ~ Bạch Bạch ..mau đến đè cục ngu ngu kia cho bõa gét coi !!!