Đệ bát chương:
Bạch Ngọc Đường vươn tay giữa chừng đã thấy khác thường –!
Trong khoảnh khắc đó, vạt áo trước ngực đột nhiên bị Triển Chiêu túm hạ, thân hình nghiêng ngả.
Khóe môi đảo qua người ở dưới thân, cả hai đều thấy chấn động. Cảm thấy thân thể Triển Chiêu đột nhiên căng thẳng, Bạch Ngọc Đường cười thầm, có ý muốn mở miệng nhưng thấy bên tai hàn quang chợt lóe, đúng là nhằm vào mình.
Y nhảy dựng lên, giận dữ mà quát: “Đạo chích phương nào dám ám toán Bạch Gia?!”
Thanh âm cười lạnh ẩn ẩn truyền đến, cả hai cùng quay đầu nhìn lại, phía trên sườn núi xuất hiện một đội nhân mã gồm mấy chục quan y, người người giương cung cài tên, ngưng thần chờ lệnh! Cầm đầu rõ ràng là người đã từng đấu cùng Triển Chiêu một trận, Giao phong Vũ An hầu thống lĩnh thị vệ, Tề Côn.
“Phụng chỉ tróc nã bọn phản nghịch của Xích Long giáo! – Bạch Ngọc Đường, ngươi còn không mau buông tay chịu trói!” Tề Côn đi trước làm gương, hắn cười lạnh giương tay, phía sau ‘xoát xoát’ giơ lên binh khí.
Bạch Ngọc Đường mày kiếm nhướn lên, “Đối với những tên tiểu nhân chỉ biết đánh lén, Bạch gia ta không thèm để ý!” Y nói xong, sát khí ẩn ẩn hiện lên.
Triển Chiêu tiến lên một bước, thiêu mi ý bảo ‘Đợi chút, đừng sốt ruột’ – lại chuyển hướng Tề Côn: “Xin hỏi Tề thống lĩnh, cái gì gọi là Xích Long giáo phản nghịch? Bọn ta huyết chiến cùng Xích Long giáo lâu nay đâu hề Tề thống lĩnh ra tay tương trợ, nhưng nay lại lấy cớ này mà bắt Bạch huynh thì còn gì là đạo lí?”
“Hầu gia đã thỉnh chỉ Vạn Tuế bao vây bọn người của Xích Long giáo – chúng ta không thể để ngài chờ lâu chỉ vì một tên phản nghịch. Ta tuân mệnh Hầu gia mà làm, thà rằng giết sai ba người còn hơn để thoát một tên!” Tề Côn âm trầm cười, cước bộ miễn cưỡng mà dừng lại trước mặt Triển Chiêu: “Triển đại nhân, chớ để hai ta cùng nhau khó xử!”
“Mèo con, xem ra người là vì ta mà đến! Cũng tốt, để Bạch gia ta giết được thỏa thích!” Bạch Ngọc Đường vẻ mặt thoải mái, thủ hạ không chút buông tha mà cùng Tề Côn giao thủ. Tề Côn cũng biết đối phương nổi danh khắp nơi, tuy thân thể bị thương nhưng vẫn không thể xem thường.
“Hừ – bắn tên!” Tề Côn thân thể chớp động, đột nhiên phất tay hạ lệnh!
Cung nỏ nhanh chóng xuất tên, tỏa ra hàn quang – Tề Côn cười lạnh chưa dứt thì hai mắt đã muốn trợn to, mưa tên thế nhưng đã vội vô hình: “Triển Chiêu –! Ngươi không muốn sống nữa?!”
Trước tình thế cấp bách, Bạch Ngọc Đường cũng ngẩn ra, những tàn tên vừa phóng đã rơi đầy trên đất, một chiêu vừa rồi chính là do nội lực ngăn cản.
“Tề thống lĩnh, Triển Chiêu chính là ngự tiền tứ phẩm, ngươi nếu giết ta thì sao có thể ăn nói trước mặt hoàng thượng!” Triển Chiêu tuy miệng nói vậy nhưng trong lòng đã thoáng suy tư. Vừa quay sang Bạch Ngọc Đường đã thấy hắn ánh mắt chớp động nhìn mình.
“Triển Chiêu! Ngươi đường đường là một ngự tiền tứ phẩm mà lại cùng bọn chuột nhắt giang hồ cấu kết. Lần này cho dù có là Bao Chửng cũng không thể bảo toàn giùm ngươi!” Tề Côn liếc mắt nhìn hai người kề vai sát cánh: “Hôm nay ta nhất định phải đem các ngươi bắt về!”
“Vậy để xem ngươi có khả năng hay không!” Bạch Ngọc Đường giương giọng cười lạnh.
“Ngươi đã hết đường chống đỡ mà còn cuồng ngôn?!” Tề Côn ha ha cười: “Triển Chiêu đã không còn sức tái chiến – chỉ với mình ngươi thì chẳng chống được bao lâu mà còn dám xuất khẩu cuồng ngôn?!” Nhìn thẳng cả hai, ánh mắt hắn lộ ra một tia giả dối.
“Triển mỗ tuy đã hết sức tái chiến nhưng vẫn có thể tự bảo vệ mình.” Triển Chiêu nén xuống tinh khí ngọt liệm thoáng dâng bên khóe miệng, đề khí rời khỏi Bạch Ngọc Đường, đỡ lấy cánh tay trái của mình – hắn thoáng nhìn sang bên cạnh, đã thấy người kia máu nhiễm bạch y, trong lòng căng thẳng, Triển Chiêu nhợt nhạt cười với Bạch Ngọc Đường: “Về phần Bạch huynh – năm đó trên đỉnh Thiên Lang cũng là mình y đối đầu với mười đại cao thủ, đánh thành một trận huyết chiến, nhưng sau cùng vẫn giành phần thắng.”
“Mèo con, lời này thật xuôi tai!” Bạch Ngọc Đường chọn mi cười dài, hào khí dâng cao, Họa Ảnh chỉ thẳng Tề Côn, “Muốn giết – thì ta liền tận hưởng một chút!”
Tề Côn do dự không quyết, lại nghe Triển Chiêu cười nói: “Huống chi ở đây không phải chỉ có hai ta –” Rồi khẽ liếc mắt nhìn phía sau mình, Tề Côn vội vã quay đầu liền thấy Vương Triều Mã Hán cùng mọi người ở phủ Khai Phong không biết từ lúc nào đã vây khắp nơi! “Tề thống lĩnh tự nghĩ mình có thể nắm chắc phần thắng?” Triển Chiêu thấy hắn âm tình bất định liền kiên quyết nhìn thẳng.
“Thống lĩnh –!” Bọn thủ hạ đang định rục rịch đã nghe Tề Côn cắn răng nói: “Đi!”
Bọn chúng xoay ngựa giơ roi, ly khai không chút do dự, chưa đến nửa khắc đã tiêu thất sạch sẽ.
“Mèo con, khả năng hù người của ngươi cũng không nhỏ à!” Bạch Ngọc Đường thu kiếm, nghiêng người mắt lé nhìn Triển Chiêu, lại chực nhíu mày hỏi “Sao không dẫn theo ngựa?”
“Mang nhiều ngựa hành động không tiện, chỉ còn con này dùng khi truyền tin!” Vương Triều cũng biết Triển Chiêu bị thương không nhẹ nên vội la lên: “Trước đưa Triển đại ca hồi phủ chữa thương quan trọng hơn!”
“Không cần lo lắng… Bạch huynh đi nhanh một chút, không thì về phủ trước cũng tốt.” Triển Chiêu cười cười, trong mắt ánh lên tín nhiệm: “Ta cùng với họ áp giải phạm nhân, sẽ trở về sau!”
“Sách –! Triển Chiêu, ta là chán ghét cái loại ngụy quân tử này của ngươi –.” Bạch Ngọc Đường nhướn đuôi lông mày, thấp giọng nói: “Dám cược ngươi chưa đến nửa khắc sẽ phải ngã sấp – ta cũng không nghĩ sẽ khiêng một con mèo chết trở về!” Lại nói tiếp: “Thức thời thì cùng Bạch gia ngồi chung một con!”
Tuy biết Bạch Ngọc Đường luôn nói chuyện như vậy nhưng Triển Chiêu vẫn thấy bực mình… Trừng mắt liếc y một cái: “Nhiều lời vô ích, Bạch huynh, thỉnh –.”
“Mèo con, ngươi cố ý không để ta về phải không?”
“Không phải!” Quay đầu lại mọi người nhìn về phía mình, Triển Chiêu cắn răng nói: “Cả hai đều là nam nhân, cùng nhau ngồi chung một ngựa thì còn ra thể thống gì nữa?!” Đôi tai giống như hơi hơi phiếm hồng.
“Thật sao?” Bạch Ngọc Đường mi phong nhướn cao, thấy hắn đứng yên không động liền nhảy lên ngựa rồi âm lãnh cười: “Hảo –!”
Triển Chiêu thở ra một hơi, cũng không để ý trước mắt nhoáng lên một cái, cánh tay liền bị người nắm lấy – thân thể hắn lúc này đừng nói tới việc phản kích, chỉ việc né tránh thôi cũng khó khắn.
“Vậy thì đừng trách Bạch gia – hừ hừ.”
Triển Chiêu kinh hãi trợn mắt, thân thể thoáng cái bay lên, nhất thời hai tay không còn chỗ dựa, trong đầu một trận choáng váng, mái tóc phiêu tán trong gió, che đi tầm mắt – không ngờ người kia lại kéo hắn lên ngựa, giữ chặt thắt lưng không cho động đậy.
“Bạch Ngọc Đường –! Ngươi –!” Hắn đã quên con chuột này một khi đã quyết thì sẽ không buông tha, chính mình vô duyên vô cớ lại rơi vào tình cảnh này. Triển Chiêu oán hận không thèm quay đầu.
“Đồ mèo con không biết tốt xấu!” Bạch Ngọc Đường ‘xuy’ một tiếng, xoay lại nhìn bọn người đang trợn mắt há mồm phía sau mà ôm quyền thi lễ: “Chư vị, cáo từ, hẹn gặp tại phủ Khai Phong!”
.
.
.
Vĩnh An hầu phủ.
“Không sao.” Triệu Tĩnh phất tay, ý bảo Tề Côn đứng dậy, ngữ khí lạnh lẽo phiêu tán: “Kịch hay còn ở phía sau…”
“Tạ hầu gia!” Tề Côn hơi hơi giương mắt, thoáng cân nhắc sắc mặt chủ tử, cảm thấy bứt rứt không thôi.
“Nuôi quân ngàn ngày, dùng trong nhất thời. Từ đại mạc về đến trung thổ, ngươi cũng theo bản hầu chịu không ít khổ…” Triệu Tĩnh nhìn về nơi xa, lát sau lại ngoan tuyệt nói: “Đến lúc mấu chốt không nên làm ta thất vọng!”
“Hầu gia anh minh thần võ, là thuộc hạ tự nguyên theo ngài, thề sống chết một lòng trung thành.”
“Ân.” Mâu quang chợt lóe, biến ảo khó dò, Triệu Tĩnh đứng lên nói: “Ngươi lui ra đi.”
Tề Côn cúi đầu thưa dạ, hắn hồ nghi đảo mắt khắp phòng rồi khom người ly khai.
Một thân ảnh từ xa bắn tới, ánh mắt ảm đạm, tràn ngập quỷ mị, bóng trắng giống như có điểm khát máu, âm hàn bức nhân.
Triệu Tĩnh cũng không để ý, chậm rãi nói: “Hắn rời cung không bao lâu liền đi theo ta, thiết nghĩ không có vấn đề, Cơ giáo chủ không cần lo lắng.”
“Hừ, vẫn là nên cẩn thận.”
“Xích Long giáo gặp phải một kiếp, bảy đại hộ pháp tam tử tam thương, còn có một người phản bội, giáo chủ ngươi cũng đang suy yếu – điều này thật ngoài dự liệu của ta.”
“Hừ! Ta chu du quan ngoại suốt mười mấy năm, hô phong hoán vũ, chưa từng chật vật như vậy… Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu… đều nhờ ngươi ban tặng…” Hắn âm âm cười: “Hầu gia ngồi xem hổ đấu, trận này là ngài lấy ta dò đường?”
“Ha ha, để thành đại sự thì không nên câu nệ tiểu tiết, đã quyết tâm cùng nhau gầy dựng ngiệp lớn thì ngươi cần gì để ý như vậy?” Triệu Tĩnh âm trầm nói: “Khi xưa Triệu Trinh không giết ta là vì địa vị chưa ổn, phải lo dựng nước. Hiện nay ta mưu sự bên ngoài hắn cũng không mượn cớ, mặc dù kiêng kị nhưng vẫn chẳng dám khó dễ… Mà giờ lại còn sinh dị động, hắn chắc là đang rối bời.”
“Hy vọng hầu gia nghĩ sao nói vậy, chớ lấy tư nhập công.” Cơ Bắc Tàn trong mắt lóe ra hung quang: “Ngài hành sự không cần lung lạc, cứ việc ra tay nhanh gọn, ngày sau khi chiếm được giang sơn và mỹ nhân thì muốn cái gì mà không có?”
“Bên nặng bên nhẹ, ta tự nhiên biết –.” Triệu Tĩnh nhẹ nhàng bâng quơ. Mắt liếc người kia thoáng chốc đã thân ảnh vô tung, khóe môi gợi lên một mạt cười lạnh. Không biết lượng sức! Hai người kia ngươi nghĩ có thể tự mình chiêu hàng hay sao?!
Triển chiêu… Bạch ngọc đường…
Triệu Tĩnh xoay người nhìn ra bên ngoài, lá lan rơi giữa hoàng hôn, dường như báo hiệu mưa gió sắp đến!
Hứx ..một chương hem bẽ bàng ji hết à ! Bắt đền nàng nha ~..cho ta en mà hem cho en no >.<
Trả lờiXóaMà ta góp ý xí nhé ! Ta cảm thấy nàng edit không cần giữ nguyên văn câu có sẵn đâu , nhất là những câu khó hiểu , nàng biến tấu sao cho dễ hiểu hơn , rõ ràng hơn mà vẫn giữ ý chính là được rùi .
Tại ta đọc mà cảm thấy có nhiều câu khó hiểu , trình tự nó sao sao ấy . Tuy đoán được ý nhưng vẫn thấy không trôi chảy .
Edit mà , k ai đảm bảo giống 100% nguyên tác , quan trọng là giúp cho người đọc hiểu rõ cốt truyện chính thôi . Nàng cứ edit sao mà dễ cho mình là đc .
hehe...câu cuối trước khi ta vọt ! Nàng chăm nom Miêu Miêu hơn nữa đi , chẳng hạn như 1 tuần 5 hay 6 chương ji đó ^^
ta sẽ tiếp thu ^^
Trả lờiXóacám ơn nàng góp ý~
*nhìn câu cuối*
... ta đang tìm cách lưỡng toàn đôi bên =))