Đệ thập chương:
Mây mù dày đặc, tiếng gió tiêu điều, không gian ảm đạm khôn cùng…
Hồng y thanh niên cứng cỏi chống đỡ. Đối diện, những hắc y nhân bản tính khát máu cũng không chút nào che dấu!
Bốn kẻ vây thành một vòng, thần sắc tàn nhẫn, đuôi lông mày nhẹ run, ẩn ẩn mồ hôi bám trên thái dương, hô hấp căng thẳng, binh khí ở trong bóng đêm không ngừng vung ra, bọn họ chăm chú nhìn vào Triển Chiêu, rồi chuyển sang vết máu ghê người bám trên thân kiếm.
Đến một lúc sau, những thanh âm hò hét cùng tiếng vó ngựa dần đuổi tới gần, mấy đạo mũi tên xuyên không mà đến, ‘sát, sát’, thanh âm liên tục không ngừng, mục tiêu toàn hướng về phía Triển Chiêu!
Thanh niên đẫm máu ngẩng đầu nhìn trời, bên môi cư nhiên hiện lên một chút ý cười, dường như đang cùng người nói nhỏ – Các ngươi đều đã quên sao, Triển Chiêu ta… cũng là người xuất thân giang hồ…
Ý cười tiêu thất, Triển Chiêu đâm thẳng mũi kiếm, thân hình mượn thế bay cao, một gã hắc y chưa kịp phản ứng đã phải kêu rên!
Nhẹ nhàng đáp xuống, Triển Chiêu tiếp tục xuất chiêu, kiếm pháp thật nhanh không hề do dự, ‘xuy’ một tiếng, xuyên thẳng yết hầu đối phương.
Sau tiếng hét thảm, kẻ đứng bên cạnh cũng vội vọt đến, thân ảnh tựa như cuồng phong, lấy hết toàn lực đánh vào Triển Chiêu. Thế nhưng so với hắn vẫn nhanh nhẹn hơn – tay áo màu đỏ mạnh mẽ bắn tới, mũi kiếm phóng thẳng, thân ảnh kẻ kia lảo đạo vài bước rồi nghiêng ngả.
Cùng lúc đó, Triển Chiêu phi thân, quanh người tỏa ra hàn khí băng lãnh khiến cho Xích Long giáo đại hộ pháp nhìn mà kinh hoảng, ngũ quan trở nên vặn vẹo, hắn dùng hết tất cả sức lực để đánh về phía Triển Chiêu, nhưng ai ngờ thoáng chốc mũi kiếm của y đã ở ngay đối diện, sinh tử ngăn cách mỏng manh!
……
Thân thể hơi hơi hoảng hốt, nội thương ở ngực lại vừa bị động, tấc tấc da thịt như bị xé rách, đau đến tê tâm phế liệt. Triển Chiêu chỉ cảm thấy thiên địa lẫn lộn, miệng khô lưỡi cứng, hai mắt mơ hồ, khung cảnh bốn phía trở nên mờ ảo, người đến người đi cũng nhìn không thấy, nghe cũng không được…
Phun ra một hơi, Triển Chiêu chậm chạp tiến về phía trước, thân thể giống như không còn một chút sức lực. Ngay lúc này lại nghe một tiếng mỉa mai tựa như từ xa truyền đến: “Họ Triển kia, ngươi cũng có hôm nay?!”
Chỉ tám chữ nhưng bộc lộ biết bao hàn ý, Triển Chiêu dừng lại động tác, chậm rãi quay đầu, nhưng ai ngờ gặp phải một trận choáng váng, thân ảnh khụy ngã…
.
.
.
Trên đường, bạch ảnh lưu loát phi thân, cảnh tượng nhanh chóng bị tụt lại phía sau.
Vẻ mặt Bạch y điềm tĩnh nhưng mi tâm khó nén mà phải nhíu lại. Mèo con a mèo con, ngươi đánh giá Bạch gia ta quá thấp rồi! Ngươi biết ta có tư tâm, sợ ta ra tay nóng vội sẽ phải thất bại nên liền ra tay ngăn cản. Hừ, Bạch Ngọc Đường ta sao có thể là hạng qua loa, lỗ mãng cơ chứ? Ngươi có biện pháp của ngươi, nhưng Ngũ gia ta cũng có thủ đoạn của mình.
Nội ứng giang hồ nhiều không đếm xuể, mà kẻ có quan hệ với bọn Xích Long thì cũng không ít, chúng lại lớn mật lui đến tận đây, vừa nhìn đã thấy được sự liên kết chặt chẽ. Bọn chúng lại còn bày sẵn vô số giáo chúng lẫn cao thủ, rõ ràng là đã tính toán. Và quan trọng nhất chính là chúng lâu nay luôn ở quan ngoại, rời xa trung thổ, vậy mà hiện tại lại chịu ra mặt xuất trận… Triệu Tĩnh kia rõ ràng là có liên quan, việc hắn đột nhiên quay lại triều đình vô cùng đáng ngờ.
Xem ra Triển Chiêu cẩn thận như vậy cũng không phải là vô lý. Chỉ hận con mèo này luôn ôm khư khư mọi việc không chịu nói ra, làm khó Ngũ gia phải luôn vắt óc suy nghĩ để mà tìm hiểu nỗi lòng của hắn…
Cười khổ một tiếng, Bạch Ngọc Đường a Bạch Ngọc Đường, ngươi luôn theo ý mà làm nhưng cớ sao lại dính vào con mèo này?
Suy nghĩ trăm chuyển, bạch ảnh bỗng nhiên khựng lại, mâu quang trầm xuống – Ở góc đường, người người đông đúc, hoặc bận rộn, hoặc nhàn nhã, nhưng xen lẫn ở đấy là một bóng người hành động mờ ám, mà mục tiêu của hắn chính là phủ Khai Phong.
Đảo mắt quan sát bóng người, Bạch Ngọc Đường không khỏi nắm chặt Họa Ảnh, kẻ kia sau khi suy tư một hồi liền cười lạnh rồi quay lưng bỏ đi.
Bạch ảnh đột nhiên xuất hiện trong phủ làm bọn nha dịch bị hù không nhẹ, tất cả vội vã rút đao, nhưng khi thấy rõ người tới thì liền khôi phục, bọn họ đang muốn bắt chuyện thì đã bị phủ đầu: “Mọi người đâu cả rồi? Triển Chiêu đâu?”
“Hôm qua sau khi Bạch Ngũ hiệp vừa mới ly khai thì Triển đại nhân cũng liền ra ngoài, nhưng đến bây giờ cũng không thấy trở về. Bọn Vương đại ca đang đi tìm người!” Nha dịch thấy y diện mạo tuấn mỹ nhưng khắp người nổi lên sát khí thì liền hoảng hốt, đang muốn hỏi lại thì đã thấy không còn bóng dáng.
Bạch Ngọc Đường một hơi phóng nhanh như gió, thẳng tiến đến Thiên Hương các.
Trên đường đúng lúc gặp nhóm Vương Triều đang vội tìm người, nhìn thấy sắc mặt bọn họ, Bạch Ngọc Đường tâm tư trầm xuống – Vẫn là đến chậm.
Gương mặt băng lãnh, y đang định mở miệng thì lại thấy pháo hoa chợt lóe trên không. Mâu quang run lên, bạch y nhanh chóng phóng ngựa chạy đi.
Phía xa, một bóng ngựa đỏ chầm chậm chạy đến, người ở phía trên lung lay tựa như sắp ngã, trong lòng Bạch Ngọc Đường trở nên căng thẳng, mau chóng giục ngựa đến gần, nhưng khi thấy người trên ngựa thì không khỏi ngẩn ra – ngọc dung trắng bệch như tuyết, quần áo thấm đầy vết máu, là Lăng Miếu…
Không phải hắn.
“Bạch ngũ gia –!” Đôi mắt ẩn dưới mái tóc thoắt cái trở nên kinh hỉ, nàng mừng rỡ nhưng cũng có chút nghẹn ngào – “Triển đại nhân nói chỉ cần dùng đạn tín này liền gặp được Ngũ gia, quả nhiên...”
Trong lòng Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên xao động – đạn tín này là lần đó y say rượu đã lưu lại cho mèo con, nhưng giờ đã giao cho Lăng Miếu rồi sao?
Triển Chiêu – Triển Chiêu…
.
.
.
Lăng Miếu ngẩng đầu dõi theo bạch ảnh đứng bên cửa sổ, tuy nàng xưa nay tâm tính thủ đoạn không thua nam tử nhưng cũng có chút do dự không dám tiến lên. Cùng Bạch Ngọc Đường quen biết một đoạn thời gian không phải là ngắn, Lăng Miếu hiểu rõ tính cách của y tự do tự tại, tâm địa nghĩa hiệp, ân oán rõ ràng, tàn nhẫn quái đản, nàng đã quen với một Bạch Ngọc Đường cười nói tiêu sái, phong lưu phóng khoáng.
Nhưng mà hiện tại…
Bạch Ngọc Đường từ đầu tới cuối đều chỉ âm trầm nghe nàng kể lại, không hề lên tiếng, gương mặt của y không chút thay đổi, hơi thở xung quanh ngày càng băng lãnh. Bỡ ngỡ qua đi, trong tâm nàng nhè nhẹ dâng lên một cỗ hàn ý, chịu không được, đang định mở miệng thì bạch y đã chậm rãi đi đến bắt lời, “Với tình thế hiện này, đây cũng xem như là một vật chứng. Vất vả cho ngươi.”
“Ngũ gia, vậy ngài –”
Lời còn chưa dứt thì tiếng đập cửa đã vang lên, nhóm người Trương Long Triệu Hổ ăn vận thường phục đi vào.
“Bạch Ngũ hiệp, chúng ta đã điều tra ra, hôm qua vây bắt các ngươi chính là sương binh địa phương. Nơi họ giam người còn được phòng thủ nghiêm ngặt, cả nhóm Vương Triều cũng không thể tùy tiện xâm nhập, bất quá bọn họ có người ám cáo, Triển đại ca thật sự bị giam ở đây.”
Bạch Ngọc Đường khẽ vuốt cằm, nhìn sang Lăng Miếu – “Ở khắp Khai Phong đều có người theo dõi, xem ra là chờ ngươi tự mình sập bẫy. Nơi này hẻo lánh, ngươi hãy tranh thủ mà dưỡng thương vài ngày, có họ phòng hộ ta cũng yên tâm.”
.
.
.
Thạch thất.
Các loại hình cụ dữ tợn bám đầy vết máu, không gian tăm tối được những ngọn lửa loe lắt chiếu sáng, ẩn ẩn còn có tiếng động không ngừng vang lên, tràn ngập hàn khí.
“Hừ, hầu gia quả nhiên đại lễ…” Hoa phục nam tử âm hiểm cười nói, ngữ khí thật sâu đắc ý: “Đem hắn cứu tỉnh.”
Thau nước dội thẳng, hồng y thanh niên từ từ tỉnh lại, đôi mắt có chút mê mang chợt lóe rồi biến mất, con ngươi sâu thẳm co rút thật nhanh. Nhận thấy được người đã tỉnh, đối phương vô cùng đắc chí, biểu tình trở nên đáng khinh.
“Triển Chiêu, ngươi và giang hồ lỗ mãng cấu kết, dung túng tà giáo, còn gì để nói?” Hắn đùa bỡn roi da trong tay, đôi mắt hung ác trở nên hưng phấn, phất tay một cái, roi chạm da thịt. Triển Chiêu ngực hơi phập phồng, thân thể run lên, đôi môi không chút huyết sắc, chẳng màng động đậy.
Kẻ kia cười lạnh liên tục, vung tay không ngừng.
“Này, này không tốt lắm đâu Bàng công tử…” Một viên quan bên cạnh xen vào: “Dù sao Triển Chiêu cũng là ngự tiền tứ phẩm, bắt hắn về đã muốn…”
“Vương đại nhân, sao vậy? Chỉ một tên tứ phẩm hộ vệ nho nhỏ ở phủ Khai Phong đã đem ngươi dọa đến như thế?” Vẻ mặt Bàng Kì lộ ra hung ác, từng bước tiến tới: “Ngươi làm việc như vậy sao thái sư có thể đề bạt?”
Mau lẹ thưa dạ, tên Vương đại nhân quay người quát: “Triển Chiêu, người còn không mau nói, miễn cho da thịt chịu khổ!”
Triển Chiêu bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt trở nên sáng suốt: “Ngươi vi phạm quốc pháp, tư cầm Triển mỗ, là một cái sai! Lại còn nghe lời xúi giục, dụng hình tra khảo – Vương đại nhân, ngươi chớ quên thân phận của mình!”
“Ta, ta –” Hắn không tự chủ lui về mấy bước, nhất thời cứng họng.
Bàng Kì tức giận, đang muốn tiến lên lại nghe một tiếng vỗ tay truyền đến: “Hảo, nói rất đúng, Triển hộ vệ quả nhiên không làm bản hầu thất vọng.” Khóe môi cong lên, Triệu Tĩnh từ trên thềm đá chậm rãi bước xuống, ánh mắt mang đầy ý cười, sâu xa khó đoán.
Cân nhắc đi nàng ! ^^
Trả lờiXóaMà chap này ...ta hem có gì bàn ! Nhưng vẫn com , thấy truyện hiu quạnh quá ta bùn bùn nha ~ Com ít cho nó xôm tụ ^^
Hem bit chap sau thế nào !? Cái tên kia vương gia kia có bít " thương hương tiếc ngọc " hem ta !?
Chào ss, e trc h chỉ toàn đọc bằng đt nên hok com cho ss được.
Trả lờiXóaRất cảm ơn ss vì đã làm bộ này, ss cố gắng nhé, e chỉ biết viết mấy dòng này ủng hộ ss thôi^
cám ơn e đã ủng hộ, ss sẽ cố gắng ^^
Trả lờiXóata sẽ cố gắng~~~ *nhìn về viễn phương =)*
Trả lờiXóaBạn ơi, hảo mong chờ chương tiếp.
Trả lờiXóa