Thứ Tư, 3 tháng 10, 2012

Hoán khê sa - 12

Đệ thập nhị chương:


Gió nhẹ lay động, hoa ảnh tung bay, hồ điệp lượn múa, cành liễu đong đưa.

Trên những hành lang gấp khúc là các nhóm cấm vệ quân đang nghiêm trang canh gác. Tiếng trống canh vang lên, tất cả văn võ bá quan chậm rãi tán đi, Nhân Tông lui vào hậu điện, bên trong tựa hồ đã có người chờ sẵn.



“Hoàng đế bận việc triều chính nên không biết nha đầu kia càng lúc càng vô pháp vô thiên, cả ngày múa võ ngoạn đao, quấn quít lấy tên võ sư giang hồ. Cũng là ai gia quá mức dung túng, ai bảo nó là hoàng muội của ngươi.” Mũ phượng rực rỡ, hàm giấu khí chất uy nghiêm cùng vương giả, mặc dù nói lời ca thán nhưng vẻ mặt vẫn đầy sủng nịch.

“Đối với nha đầu Linh nhi trẫm cũng rất đau đầu, nếu năm trước cầu thân thành công trong việc gả đi Đại Liêu thì mẫu hậu cũng bớt được một mối quan tâm.” Triệu Trinh lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Bất quá, tính tình hồ nháo của nàng nay cũng thu liễm rất nhiều – tựa hồ đang có tâm sự.”

“Nữ nhi trưởng thành tự nhiên sẽ có tâm sự —” Thái hậu Nga Mi có chút ngập ngừng, tỏ vẻ đăm chiêu: “Lần trước sau khi hồi cung, Linh Nhi có vẻ rất thân với Triển hộ vệ, chắc sẽ không…” Nàng bỗng nhiên lắc đầu: “Hôm qua khi ta hỏi chuyện, nó xác thực là vị hôn phu của mình vẫn còn rất trẻ, phong lưu hào hoa… điểm này lại không giống y, cũng không biết là đang nói ai.”

“Có vẻ không phải là Triển hộ vệ, mặc dù bọn họ vô cùng thân thiết cả hai đã cùng kết bái huynh muội.” Nhớ lại tiền sự, Triệu Trinh không khỏi bật cười: “Câu cửa miệng của Linh nhi về y chính là ‘Triển đại nhân mặc dù rất hảo nhưng lại quá hiền hòa cứng nhắc, giống như ca ca đáng ghét vậy’. Mẫu hậu chớ lo lắng, sau khi sinh thần của Linh Nhi qua đi, trẫm sẽ thay nàng an bài.”

“Cũng tốt, hoàng nhi không cần nóng lòng. Thời buổi rối loạn, nên lấy giang sơn xã tắc làm trọng.” Thái hậu đứng dậy, hơi ngừng lại: “Hoàng đế lấy nhân lập quốc, lại có tấm lòng khoan dung, mẫu thân tuy lấy làm vui nhưng cũng không tránh khỏi lo lắng…”

“Trẫm hiểu được. Nếu quá dung túng thì sẽ có người dụng tâm – điều này trẫm tự có chừng mực. Mẫu hậu không nên lo lắng.”

Sau khi Thái hậu rời đi, Triệu Trinh thong thả cầm lên công văn, cả người thả lỏng. “Hoàng thượng, ngài nên nghỉ ngơi một lát…” Lí công công không bỏ lỡ thời cơ tiến lên hầu hạ, hắn nhìn ra Triệu Trinh hôm nay tâm tình không tồi, ẩn ẩn có ý mong chờ, nếu như không phải hiểu rõ thánh ý do qua nhiều năm hầu hạ thì phỏng chừng hắn cũng không thể đoán ra. “Hiện giờ có ai canh gác?” Nhân Tông đôi mắt khẽ nhắm, hỏi lại.

“Hồi hoàng thượng, là thống lĩnh thị vệ Điển Phái.”

“Là người thái sư tiến cử… Hảo…” Mí mắt khẽ nâng, Triệu Trinh tùy ý mở ra công văn, ánh mắt lướt nhìn: “Không nên làm trẫm thất vọng a.”

Câu nói chứa đầy thâm ý làm cho Lí công công có chút không rõ, vừa định hỏi lại đã thấy Triệu Trinh thần sắc lạnh lùng khiến hắn không khỏi run lên – Mới chẳng bao lâu nhưng sao vị hoàng đế này lại thâm trầm đến vậy? Tuy nói thánh thượng luôn lấy nhân nghĩa làm đầu nhưng dù sao cũng là ngôi cửu ngũ. Qủa nhiên gần vua như gần cọp a!

Bỗng dưng bên ngoài trở nên ồn ào, hỗn loạn không thôi, ẩn ẩn lại có âm thanh đao kiếm – Lí công công giật mình – “Bảo hộ thánh thượng!”

Tiếng kêu chưa dứt đã thấy thị vệ như ong vỡ tổ ở ngoài đại môn – Triệu Trinh sắc mặt không biến, thản nhiên khoanh tay “Thật can đảm.”, khóe môi hiện lên ý cười, thong thả bước ra.

“Hoàng thượng, hoàng thượng – vạn lần không thể –” Lí công công sợ hãi theo sau, âm thanh có chút nức nở.

“Người ta nếu đã dám đến thì trẫm nào có ngại chi?” Ánh mắt chớp động, Triệu Trinh phất tay áo, bước ra bên ngoài. Từ trên đài cao nhìn xuống chỉ thấy tiếng người xôn xao, hươ kiếm không ngừng, đồng nhất hướng về một phía. Mũi kiếm hạ xuống, bạch ảnh xuất chiêu vô cùng lưu loát, không chút do dự, khiến bọn thị vệ đánh rớt vũ khí, lui về phía sau.

Một tiếng rít gào, kiếm ảnh xé gió mà đi, làm cho bóng người đổ xuống khắp nơi – Bạch y mượn thế phi thân, tựa như đại bàng hướng thẳng lên trời, thỏa sức tung hoành ở giữa đám người. Những tiếng khiếp sợ không ngừng vang lên, Điển Phái liếc nhìn hoàng y thân ảnh ở phía xa xa, không ngừng đổ mồ hôi lạnh. Cơ hồ phóng ra cả đội nhân mã cũng không sánh được người này – Ngày xưa còn trong phủ từng nghe Bàng Cát nói đến đại danh Cẩm Mao Thử nhưng lại không biết hắn lớn gan như vậy. Bạch Ngọc Đường này điên rồi sao?

Bạch Ngọc Đường vẻ mặt bình tĩnh, mặc dù chiêu chiêu đều xuống ngoan tay nhưng không lấy mạng một ai. Thân ảnh vừa muốn thoát khỏi vòng vây lại gặp một vị cô nương từ trong chạy ra, nàng ta vẻ mặt chấn kinh, nhìn y không hề rời mắt, đôi môi anh đào hét lớn: “Bạch Ngọc Đường – ngươi là Bạch Ngọc Đường?!”

Bạch Ngọc Đường vận lực khiến cho gió thổi ào ào, một cỗ trầm lực bất ngờ bắn tới, cổ tay đảo nhanh, Họa Ảnh xuất chiêu chỉ trong chớp nhoáng, mười chín đạo kiếm một mạch bắn ra, những kẻ đang định chạy đến đều bị bức lui.

Ổn định thân hình, ánh mắt của y trở nên cay nghiệt. Họa Ảnh liên tục xuất chiêu, những tên binh sĩ run rẩy vài cái rồi lập tức bỏ mình. Nhất thời, đoàn quân còn lại như bị mất hết dũng khí, kêu la một tiếng, đem Bạch Ngọc Đường vây ở trung tâm.

Thần sắc Bạch Ngọc Đường biến đổi, ánh mắt trở nên băng lãnh như đao, trong miệng ‘phi’ một tiếng rồi nhảy lên, thoát xa bọn chúng năm trượng có hơn. Y vừa đáp xuống đã thấy có một hoàng sam cô nương liều lĩnh bắt lấy tay mình, đang định đẩy ra đã nghe nàng cúi đầu la lên: “Mau giữ lấy ta, ta giúp ngươi thoát ra ngoài!”

Bạch Ngọc Đường giật mình, thấy mấy tên thị vệ xung quanh do dự không dám tiến lên liền nhìn lại vị cô nương này. Hắn khẽ nói đắc tội liền đưa Họa Ảnh kề vào cổ nàng – “Này, các ngươi mau chóng lui ra, không thấy bản công chúa đang ở trong tay hắn sao?!” – Nguyên lai nàng chính công chúa đương triều, Triệu Linh.

Chúng binh sĩ rục rịch, cầm kiếm ép sát từng bước, ánh mắt nhìn vào Triệu Linh, trong lòng không khỏi xem thường, xem ra tên này thật sự chán sống rồi. “Đường rời cung ở bên kia – Uy, Bạch Ngọc Đường! Sai rồi, sai rồi, sai rồi!” Triệu Linh không khỏi kinh hãi khi thấy y hướng về tiền điện, nàng vội đưa tay kéo kéo ở một góc mà những người khác không thấy rồi âm thầm nói.

Thị vệ hai bên không dám manh động, xôn xao tản ra thành một cái thông lộ, “Thảo dân Bạch Ngọc Đường tham kiến thánh thượng.” Đứng cách Triệu Trinh ba bước, Bạch Ngọc Đường đem Triệu Linh đẩy ra, thu kiếm thi lễ.

“Nguyên lai ngươi chính là một trong Ngũ Thử ở Hãm Không Đảo?” Triệu Trinh vẫy lui những kẻ đang muốn tiến lên, trên mặt không có một chút sợ hãi, ánh mắt phức tạp khó dò.

“Bạch Ngọc Đường ta là một trong Ngũ Thử ở Hãm Không Đảo, danh xưng Cẩm Mao Thử chỉ là do bằng hữu giang hồ tặng cho.”

“Hừ! Ngươi đã dám xâm nhập hoàng cung thì cân chi thi lễ?!” Ánh mắt Triệu Trinh bỗng nhiên biến lãnh, hừ lạnh một tiếng.

“Bạch Ngọc Đường tuy là người giang hồ lỗ mãng nhưng vẫn biết thế nào là lễ nghĩa, hôm nay chỉ do nóng vội cứu người nên bất đắc dĩ phải dùng đến hạ sách này!”

“Làm càn! Bạch Ngọc Đường, việc hôm nay ngươi làm cho dù có mười cái đầu cũng không đủ để cho trẫm trảm!” Sắc mặt Triệu Trinh xanh mét, vô cùng tức giận.

Tất cả mọi người đều cảm thấy kinh sợ, không dám hó hé một lời, tuy vậy Bạch Ngọc Đường vẫn bất động thanh sắc, cất cao giọng nói: “Tuy ta không dám tự xưng mình là anh hùng hảo hán nhưng lại vô cùng tin vào công lý. Chỉ cần nơi nào có công lý thì tất sẽ có đại nghĩa, nếu như cần thiết thì đầu của Bạch mỗ cũng có thể hai tay dâng tặng cho ngươi…” Đang nói, thần sắc y lại trở nên lạnh lùng: “Nhưng trái lại, nếu nơi nào có án oan thì ta nhất định sẽ hạ thủ không chút lưu tình!”

“Ngươi – Hảo, hảo!” Triệu Trinh giận quá hóa cười, “Đi theo trẫm, trẫm muốn nghe lý do của ngươi!”

Triệu Linh theo chân bọn họ đuổi đến nội điện nhưng lại bị kêu lui ra, nàng chưa từng thấy thần sắc của hoàng đế ca ca lại nghiêm trọng như vậy nên cũng vô cùng kinh ngạc, chỉ phải rời đi.

.

.

.

“Ngươi là muốn mời ta ra tay cứu Triển hộ vệ?” Nghe Bạch Ngọc Đường nói rõ ý đồ, thần sắc Triệu Trinh biến ảo không ngừng.

“Hoàng thượng, xin thứ cho Bạch Ngọc Đường nói thẳng, lần này rõ ràng là có người nhân lúc Bao đại nhân rời đi mà mượn cớ hãm hại… Sinh mệnh Triển Chiêu lúc này chưa rõ, nếu cứ kéo dài chỉ sợ sẽ quá muộn.” Bạch Ngọc Đường thấy Triệu Trinh thần sắc bất minh nên không khỏi nôn nóng.

“Đủ rồi! Triển hộ vệ là thần tử của trẫm, thị phi đúng sai trẫm tự có phán đoán, không đến phiên ngươi tự tiện.” Triệu Trinh phất tay cắt ngang, gắt gao nhìn Bạch Ngọc Đường: “Triển Chiêu xưa nay làm việc cẩn thận, lần này lại gặp tai họa bất ngờ không biết là do ai liên lụy?!”

Bạch Ngọc Đường ngẩn ra, lại nghe Triệu Trinh hô to, “Người tới, truyền khẩu dụ của trẫm, mau chóng mang Triển Chiêu đến gặp, nếu như có ai phản đối thì vô luận là quan giai tước vị gì đều luận tội mà xử!”

Điển Phái bên cạnh lên tiếng lịnh chỉ, sau đó lui ra. “Chậm đã! Vị này không phải là ‘Câu hồn thủ’ Điển gia trong phủ Thái Sư hay sao? Khẩn cầu thánh thượng chấp thuận cho Bạch Ngọc Đường đi cùng Điển đại nhân!”

“Bạch – Ngọc – Đường! Ngươi cư nhiên còn dám cùng trẫm đưa ra điều kiện?!” Triệu Trinh cơ hồ là cắn răng mà nói từng chữ, tuy vậy nhưng trong mắt lại đậm thêm vài phần tán thưởng, “Ngươi nó trẫm có khả năng tha tội hay không?”

“Ta dám làm dám chịu, nếu như có gì sai sót liền tùy ngươi xử trí!”

“Ha ha ha – Hảo, khá lắm Cẩm Mao Thử.” Triệu Trinh cười to không dứt, “Trẫm sẽ tin ngươi một lần –” Y chưa nói xong đã thấy Bạch Ngọc Đường vội vã rời đi. Xoay người nhìn phía Điển Phái đang khom lưng, y đạm đạm nói: “Trẫm muốn thấy người sống, nếu như có gì sai sót liền đem đầu đến gặp!”

Lí công công đứng nghiêm một bên lúc này cũng câm như hến, âm thầm dõi theo Triệu Trinh ánh mắt thâm trầm, thong thả ngồi sau ngự án phê duyệt tấu chương.

8 nhận xét:

  1. Chắc ta die sớm vì cái truyện này quá >.< . Biết dừng ở những lúc hem cần dừng nha...

    PS: Mừng nàng come back !

    Trả lờiXóa
  2. Ss ơi em chờ mãi 2 tuần ms đc đọc a, chắc ss nhiều bài tập lắm.
    Mà sao chương này ngắn thế ạ, bao h Miêu nhi của e ms đc cứu*cắn khăn*
    P/s: em là Wook.luv đây ạ

    Trả lờiXóa
  3. moaaaaa. nàng đã comeback........ta chờ mong mãi!!! haiz! 1 chương ko có gì biến động cả (hơi nản nha!) cơ mà ta sẽ nhẫn nại, nhẫn nại chờ nàng edit xong chap tới.....cơ mà nàng đừng ngâm lâu qua nghen, ta chỉ nhẫn nại vừa phải thôi a, đừng bắt ta chờ lâu quá =]]]]
    P/S: thanks nàng nhiều!!!!!

    Trả lờiXóa
  4. *lau nước mắt*
    ss cũng mong mà edit hoài nó hổng tới, òa :((

    Trả lờiXóa
  5. chương truyện nó ít chuyển biến cũng đâu phải tại ta =))
    ta sẽ cố gắng nhanh hanh \> o </
    thanks nàng ủng hộ *tung tim*

    Trả lờiXóa
  6. Nàng cứ edit từ từ đi rồi nàng sẽ không thấy thất vọng đâu vì có nhiều đoạn kịch tính lắm, đây là một bộ rất rất hay.

    Trả lờiXóa
  7. ta sẽ cố gắng, ta cũng rất thích bộ này ^^~

    Trả lờiXóa

 

Template by BloggerCandy.com