Đệ nhất chương:
“Chuyện ma quỷ? Có ai nói cho tôi biết bản báo cáo này phải viết như thế nào không?” Tổ trưởng tổ trọng án của cục cảnh sát thành phố, Cát Đông Minh vò đầu lẩm bẩm. Bên cạnh không có lấy một người đáp lại lời anh, bởi vì ai cũng nghĩ sẽ chạy đến làm vật hy sinh. Anh cũng chẳng màng để ý mà tiếp tục lầu bầu “Chẳng lẽ muốn tôi nói cho cấp trên, thủy tinh quốc bảo đột nhiên biến mất ở trong hư không tại kho bảo hiểm? Nhân tiện, có nhân viên ở bảo toàn bị quỷ sờ mông sao?”
“Tổ trưởng, là ngọc lưu ly, là quốc bảo do một vị đại sư nổi danh chế tác, ‘Ngọn Lửa Tĩnh Lặng’, không phải thủy tinh đâu.”
Tiểu tử này thật có dũng khí! Các thành viên của tổ trọng không hẹn mà cùng dùng ánh mắt ‘Chúc cậu yên giấc’ nhìn về phía người vừa lên tiếng, Đường Sóc.
“Coi bộ cậu hiểu biết quá ha, vậy báo cáo này cậu viết đi.” Xem như số cậu xui!
“Hah? Sao lại…”
“Sáng mai nộp cho tôi.” Mặc kệ nhân viên nhỏ đang cực lực cứu chữa tình thế của mình, tổ trưởng đại nhân kiên quyết đưa ra kỳ hạn.
“Tổ trưởng, lần trước, lần trước đó, lần trước nữa cũng là do em viết, vì sao đều là em?” Chả công bằng chút nào!!
“Không viết cũng được, cọ WC một tháng đi.”
Ngay lúc Đường Sóc còn đang khóc lóc bi thương, Cát Đông Minh nghênh ngang rời đi. Bên cạnh, một vị đàn anh còn chút nhân tính – Vị Mẫn, lặng lẽ tiêu sái đến bên Đường Sóc, thì thầm với cậu.
“Để tôi cho cậu lời khuyên, đi tìm thần tượng của cục chúng ta đi.”
“Thần tượng? Tiền bối à, em đến đây chưa được ba tháng, ai biết đó là ai đâu?”
Nghe xong, đàn anh quăng cho Đường Sóc ánh mắt ‘Cậu à người ngoài hành tinh’ rồi nửa ngày sau mới nói: “Cậu ta tên là Lâm Diêu, cũng là người của tổ trọng án chúng ta, bất quá từ một năm trước cậu ta đã ở lì tại phòng tư liệu. Mấu chốt chính là bút pháp, chỉ cần cậu ta đặt bút thì không có ai mà không hài lòng.”
“Vì sao vậy?”
“Vì văn phong của cậu ta tốt, đồ ngốc. Lần trước lão Ôn mất súng cũng là nhờ cậu ta viết, kết quả cấp trên một lời cũng không có mắng, còn dặn dò lão thừa dịp tạm thời cắt chức mà hảo hảo nghỉ ngơi, tiền lương cũng không có trừ! Thần kì chưa? Trọng điểm là…” Sư huynh nhìn nhìn bốn phía, âm thanh trở nên trầm thấp, “Nhờ có báo cáo của cậu ta mà lão Ôn tìm được súng của mình.”
“Ah?”
“Nghe nè! Báo cáo của cậu ta chứa rất nhiều suy luận có căn cứ, lão Ôn chính là nhờ những điểm ấy mà tìm lại được. Còn có một lần, chỉ cần nghe những tư liệu mà chúng tôi cung cấp để viết báo cáo, mà cậu ta có thể truy được phạm nhân sớm hơn cả những người chạy tới hiện trường trước nhất. Cậu nếu không muốn chết thì phải đi tìm cậu ta đi.”
“Em, em đi!”
“Nhưng phải nói trước, người này tính tình không tốt, hơn nữa…”
Nhìn biểu tình đàn anh trở nên âm trầm, Đường Sóc thật không dám tượng tượng phía sau hai từ ‘hơn nữa’ đến tột cùng là việc gì!
.
.
.
Xuyên qua hành lang dài rộng được ánh đèn soi sáng, phía bên tay trái của phòng trà chính là phòng dữ liệu. Hiện tại khoa học kĩ thuật phát triển, mọi hồ sơ vụ án đều có thể bảo tồn ở trong máy tính, chỉ có những hồ sơ phi thường, phi thường xa xưa mới được lưu ở đây. Bình thường, nơi này sẽ không có ai lui tới, Đường Sóc cũng là lần đều tiên đi đến, thậm chí là lần đầu tiên nghe danh nơi đây.
Sau khi mở cửa, một cỗ hương vị đặc trưng của giấy xông thẳng vào mũi. Từng kệ, từng kệ hồ sơ đứng thẳng khiến cho những ai vừa nhìn đã thấy hoa mắt.
“A, xin hỏi có ai ở đây không… Tôi là người của tổ trọng án, xin hỏi tiền bối Lâm Diêu có ở đây không… Xin hỏi…” Có phải hay không sư huynh gạt mình, nơi này một chút động tĩnh cũng đều không có.
“Xin hỏi có ai không? Lâm Diêu tiền bối?… Rốt cuộc là có người hay không a?”
“Có.”
“Ah!”
Đột nhiên có người xuất hiện phía sau làm cho Đường Sóc bị dọa đến nhảy dựng lên. Đôi mắt gắt gao nhìn chằm về phía trước … Phản ứng đầu tiên của cậu chính là tự hỏi trong đầu: “Người này thật sự là cảnh sát sao?”
Xem tuổi tác thì cả hai cũng ngang ngang nhau, làn da trắng nõn giống như thiếu hụt dinh dưỡng nên mất đi nét hồng hào, cái trán bóng loáng không rộng không hẹp, mái tóc đen nhánh rũ xuống tạo nên một cảm giác nhu hòa khó nói rõ, lông mày nương theo đường cong duyên dáng khiến cho người ta vừa nhìn đã có hảo cảm. Lông mi của cậu vừa dày vừa dài, nhưng có vẻ không quá mềm mại, cái cong lên cái rũ xuống, thoạt nhìn qua có chút lộn xộn, nhưng vô luận thế nào cũng không thể giấu đi vẻ đẹp linh hoạt, rất hợp với đôi mắt to kia… Con ngươi đen láy dường như lớn hơn một chút so với người thường, giống như phát ra ánh sáng. Cái mũi thẳng tắp sắp đạt đến trình độ hoàn mỹ, lộ ra một vẻ kiên nghị cùng nghiêm cẩn của nam nhân. Mà đôi môi của cậu ta… Nếu để so sánh với nó, thì những đôi môi gợi cảm trước đây Đường Sóc từng gặp thua kém hơn nhiều, khó có thể tìm được từ ngữ nào để hình dung, đó là một loại cảm giác gì đó từ trong ý thức, rất khó miêu tả, rất khó diễn đạt, giống như là thị giác được nếm qua một loại mỹ vị tuyệt đỉnh. Xem ra bờ môi hồng phấn nhàn nhạt này sẽ khắc sâu ấn tượng trong lòng của bất kì người nào đã từng nhìn qua. Đường Sóc không thể không nghĩ, người có vẻ đẹp trung tính này là người đẹp nhất mà cậu từng gặp, khiến cho cậu cảm thấy thật khó dời đi ánh mắt của mình.
“Lâu Diêu… tiền bối?”
Lâm Diêu chỉ khẽ gật đầu rồi đi đến cái bàn ở sâu trong góc phòng. Hơn nửa ngày sau, Đường Sóc mới khôi phục rồi nhanh chóng chạy đến trước mặt cậu, thành khẩn nói: “Lâm Diêu tiền bối, em đến đây chính là cần sự giúp đỡ của anh!”
Lâm Diêu thoáng nâng lên ánh mắt rồi tiếp tục chăm chú nhìn vào xấp hồ sơ đầy bụi.
Đường Sóc giống như vừa bị cho ăn cá mặn, cảm thấy có chút xấu hổ.
“Cái kia… Lâm Diêu tiền bối… Em, em mới được điều đến tổ, gọi là Đường Sóc, hôm qua…”
“Trong tay cậu là cái gì?” Bỏ qua màng giới thiệu của Đường Sóc, Lâm Diêu chỉ vào xấp tư liệu trong tay cậu, hỏi.
“Ah, cái này… Lâm Diêu tiền bối, em đến chính là vì cái này! Xinh hãy nghe em nói.”
Đường Sóc đem những việc đã xảy ra nói hết một lần, đương nhiên chính yếu vẫn là việc tổ trưởng bắt mình làm vật hy sinh, mà cậu lại không muốn chết nên chỉ có thể nhờ vả Lâm Diêu viết giúp phần báo cáo này.
Lâm Diêu vẫn cúi đầu, đợi cho Đường Sóc kể xong, cậu mới chậm rãi nói: “Đem tư liệu cho tôi.”
“Dạ!” Đường Sóc dâng lên hai tay.
Lâm Diêu mở ra tập tài liệu, bắt đầu nghiên cứu. Thì ra là một vị đại sư có tiếng trong giới nghệ thuật đã cho phép để quốc bảo ngọc lưu ly ‘Ngọn Lửa Tĩnh Lặng’ triển lãm công khai tại khu bảo tàng thành phố trong vòng một tuần. Chính phủ cực kỳ coi trọng việc này, họ đã huy động rất nhiều lực lượng để bảo vệ nó. Hơn nữa, kho bảo hiểm của khu bảo tàng này thuộc loại nhất phẩm, có thể nói là vạn vô nhất thất (tuyệt đối an toàn)! Hôm qua chính là ngày triển lãm cuối cùng, thế nhưng ngay đêm ấy, ‘Ngọn Lửa Tĩnh Lặng’ lại không cánh mà bay! Chuông báo động không hề vang lên, biểu hiện của máy tính cũng không có bất kỳ dấu vết bị xâm nhập nào, trên màn hình camera cũng không có dấu hiệu khả nghi. Điều duy nhất có thể coi là đầu mối chính là, trong đêm đó, một nhân viên tăng ca đã gặp quỷ ở trong phòng trà!
Trong tài liệu nói, bảo tàng đóng cửa lúc 17h, ngọc lưu ly được đưa vào kho bảo hiểm lúc 17h30; là do giám đốc, phó giám đốc của bảo tàng cùng bốn nhân viên cảnh sát và một vị chủ nhiệm của công ty bảo hiểm cùng nhau đưa vào kho ở tầng 11. Kho bảo hiểm này cần dấu vân tay của giám đốc cùng đồng tử của phó giám đốc, rồi còn cần hai chiếc chìa khóa riêng mới có thể mở ra. Hơn nữa, sau mỗi lần mở cửa thì mật mã cũng sẽ thay đổi, người biết cũng chỉ có hai người bọn họ.
Mà cho dù cửa mở thì cũng chỉ có thể cho phép một người đi vào, nền nhà của kho bảo hiểm có trang bị cảm ứng cân nặng, nếu như sức nặng vượt quá 74,5 kg mà giám đốc nhập vào máy tính trước đó, còi báo động sẽ vang lên, cửa kho cũng sẽ lập tức đóng lại. Sau khi đóng cửa, kho bảo hiểm sẽ được duy trì ở mức 35 độ, một khi vượt qua nhiệt độ này, còi báo động sẽ vang lên, từ trên xuống dưới, đông tây nam bắc sẽ phun ra khí gas gây mê. Hơn nữa, vào kho bảo hiểm cũng bị hạn chế thời gian, mười phút đồng hồ! Nếu vượt quá mười phút, cửa kho cũng sẽ đóng lại, còi báo động liền vang vọng cả tòa nhà.
Khiến cho Lâm Diêu cảm thấy ngoài ý muốn chính là, ngay cả kho bảo hiểm cũng được sắp đặt hệ thống cảm ứng vật chất đối với ngọc lưu ly, một khi còn trong thời gian cảm ứng mà thiết bị không thể quét đến vị trí của viên ngọc thì còi báo động sẽ tự động vang vọng Như vậy, kho bảo hiểm có thể nói là ‘phòng thủ kiên cố.’
Lâm Diêu buông xuống tài liệu trong tay, một lần nữa cầm lên đống hồ sơ đang bám đầy bụi.
“Cái kia… Lâm Diêu tiền bối?”
“Báo cáo tôi sẽ giúp cậu viết, ngày mai tới sớm.”
Thiên sứ a! Đường Sóc kích động thiếu chút rơi lệ! Cậu cuống quít nói lời cảm ơn trong khi Lâm Diêu chẳng màng để ý rồi vội vã chạy đi.
Sau khi Đường Sóc rời khỏi, Lâm Diêu hơi nhíu mày, đôi mắt xinh đẹp cúi xuống, giây lát, cậu lại lần nữa cầm lên tư liệu mà Đường Sóc đưa cho.
.
.
.
Sư huynh nói chuyện có chút hơi quá, Lâm Diêu tiền bối tuy rằng không thích nói nhiều, biểu tình có chút thiếu hụt, nhưng không phải là quá kì lạ, anh ấy là một người có tấm lòng a! Hơn nữa, hơn nữa lớn lên lại đẹp như thế, thật sự là làm cho người ta thích mà!
Đường Sóc ngồi ở trước bàn làm việc, trong đầu liên tục nghĩ tới cuộc nói chuyện vừa rồi với Lâm Diêu, bất tri bất giác cười cười hệt như một đứa ngốc. Còn người đề cử cậu đi tìm Lâm Diêu thì ngồi một bên, bất đắc dĩ mà thở dài, thầm nói một câu: “Xong rồi, lại thêm một đứa nữa!”
.
.
.
Một lát sau, lúc Lâm Diêu chuẩn bị đi về nhà thì nhận được một cuộc điện thoại của tổ trưởng, cậu không còn cách nào khác ngoài việc phải đi lên thang máy, đến phòng làm việc của cấp trên mình.
Vị sếp này tuy đầu tóc đã hoa râm nhưng vẫn còn rất khỏe mạnh, kỳ thật thì cũng chỉ mới hơn năm mươi mà thôi. Ông thân thiết chào hỏi Lâm Diêu, chờ cậu ngồi xuống rồi đi thẳng vào đề: “Tiểu Lâm, vụ án mất trộm quốc bảo ngọc lưu ly cậu biết chưa?”
“Vừa biết chiều nay.”
“Trong cục đã thành lập tổ chuyên án, tôi định để cậu tham gia công tác lần này.”
Biểu tình Lâm Diêu không có gì biến hóa, cậu chỉ là kiên định nói, “Không cần!”
Tổ trưởng đã biết trước sự việc sẽ như thế này, bộ mặt khóc không ra khóc, cười không ra cười như vậy của cậu cũng không phải là lần đầu tiên ông thấy.
“Tiểu Lâm à… Đây là công việc, phải… Thôi quên đi, có nói với cậu thì cũng vô dụng. Như vậy đi, nếu cậu chịu tham gia công tác lần này, tôi có thể đáp ứng cậu một điều kiện. Thí dụ như… Việc cậu xin kinh phí để xây lại phòng tài liệu vậy.”
Cáo già! Cứ chờ đấy! Tuy trên mặt Lâm Diêu không có chút tức giận nào, nhưng trong lòng cậu thì đã sớm đem mấy đời tổ tông nhà người ta ra mà mắng rồi! Mà nói đi cũng phải nói lại, điều kiện này thật hấp dẫn a!
“Thành giao!”
“Tốt! 7h tối nay họp ở lầu ba, nhớ đến đúng giờ.”
Lâm Diêu gật đầu rồi đứng dậy rời đi. Cánh cửa vừa đóng lại thì từ phía sau bình phong bước ra một người, là tổ trưởng tổ trọng án Cát Đông Minh.
“Lão gia tử, như vậy có được không? Cái tên thám tử kia rất khó giải quyết, ngài nói hắn có thể giúp chúng ta phá án sớm hơn được sao? Còn phải để cho Tiểu Lâm đi giám xét?”
“Tôi và tên khốn đó có chút giao tình…” Tổ trưởng nói với ngữ khí không chút phù hợp với chức vụ của mình, nhưng biểu tình trên mặt vẫn không chút biến đổi
“Rồi sau đó?” Tổ trưởng đại nhân phi thường tò mò hỏi.
“Hắn là một tên ngỗ nghịch, không dễ bị trói buộc, hơn nữa lại là người có sự tinh tường của ma quỷ cùng sự nhạy bén của dã thú, còn có sự giảo hoạt của hồ ly nữa. Nếu như là lời của hắn thì tôi không ngại mà thử một lần.”
Vậy rốt cuộc ai mới là hồ ly? Tổ trưởng đại nhân thật rất muốn hỏi một câu như vậy!
“Thế thì thì tùy tiện phái theo một người là được rồi, sao lại chỉ định Tiểu Lâm?”
“Thiên cơ bất khả lộ.”
Cát Đông Minh nhìn vào gương mặt tươi cười đầy thần bí của tổ trưởng, âm thầm thay Lâm Diêu cùng cái tên thám tử kia mà lo lắng. Bất quá, nếu như Lâm Diêu biết…
“Tôi nói a, nếu Tiểu Lâm biết chúng ta có dụng tâm riêng…”
“Đúng vậy a, cậu nhất định sẽ chết thật thảm.”
“Sao lại là tôi…” Được lắm, cậu lại bị lão tổ trưởng lấy ra làm vật hy sinh. “Nhưng làm như vậy có được hay không? Tôi cứ thấy như đem dê dâng lên miệng sói vậy.”
“Hừ, ai là dê, ai là sói còn chưa biết được đâu.”
Đồ cáo già! Cát Đông Minh thầm mắng trong lòng.
.
.
.
7h tối, lúc Lâm Diêu bước vào phòng họp, Cát Đông Minh rõ ràng cảm giác được vài cỗ sát khí bắn thẳng đến mình.
Cuộc họp tiến hành gần hai tiếng mấy, cuối cùng, Cát Đông Mính nói: “Trên cơ bản, tôi muốn hai người hợp thành một tổ cùng nhau hành động. Bây giờ điểm lại danh sách, XXX, XX một tổ, XXX, XXX một tổ… Đàm Ninh, Lâm Diêu một tổ, Vương…”
“Tôi phản đối! Tôi không muốn cùng Lâm Diệu hợp thành một tổ. Năn nỉ mà, tôi không muốn phản bội vợ con! Không muốn bị mê hoặc trong thống khổ đâu! Tổ trưởng, xin anh thương xót đi!”
Từ phía tổ viên, một lời cầu xin tha thiết vang lên, Cát Đông Minh đột nhiên có loại xúc động muốn đánh người!
“Cậu kêu la cái gì! Có ai nguyện ý cùng Đàm Ninh đổi tổ không?”
“Tôi…” Đường Sóc ngồi ở phía cuối vừa định giơ tay, liền nhận thấy sát khí từ bốn phương tám hướng bắn tới. Nhất thời rụt mặt trở về, sau đó, phòng hội nghị thoáng chốc trở nên im lặng đến quỷ dị.
“Cần tôi chỉ tên sao?” Lâm Diêu lần đầu tiên cất tiếng trong buổi họp hôm nay.
Lời nói vừa dứt, mọi người liền mãnh liệt hít lấy một ngụm lãnh khí, tất cả đều hận không thể đào một cái lỗ để mà chui xuống. Cát Đông Minh cố gắng cưỡng chế xúc động muốn từ chức, bất đắc dĩ nói: “Tiểu Lâm a, đừng trêu chọc họ.”
“Tôi rất nghiêm túc mà. Tôi cũng chỉ muốn thân cận với mọi người hơn thôi.”
Nói xong, cậu mỉm cười. Nhất thời, tất cả mọi người đều nhắm mắt lại, trong lòng không ngừng hò hét, “Không thể nhìn, tuyệt đối không thể nhìn!”
Cát Đông Minh khóc không ra nước mắt…
“Thôi thì như vậy đi… Lâm Diêu, cậu chịu trách nhiệm giám sát một tên thám tử tư là được rồi.”
“Thám tử tư?”
“Đúng vậy a. Người này là do Điền Hải Quang lão sư (ngườu chế tác ngọc lưu ly ‘Ngọn Lửa Tĩnh Lặng’) mời đến. Vì để tránh hắn làm chuyện dư thừa, quấy nhiễu chúng ta, thì cần có người giám sát. Về điểm này, bản thân Điền lão sư cũng đồng ý.”
“Tôi sao cũng được.” Dù gì thì cậu cũng không muốn nhúng tay vào, sau khi vụ án kết thúc, bắt tên cáo già kia đưa tiền mới là mục đích chính của cậu.
“Cuộc họp chấm dứt, ai làm việc nấy. 8h sáng mai tập trung ở viện bảo tàng, tan họp!”
.
.
.
Sáng sớm hôm sau.
Lâm Diêu chậm rì rì đi đến bảo tàng, trong tay cầm ly cà phê, thoạt nhìn cứ như tản bộ ngoại ô. Bên cạnh cậu, không ngừng có những ánh mắt chăm chú hướng về, đối với tình huống như vậy, cậu đã sớm làm quen nên cũng không mấy để ý.
Mặc dù cậu không phải là vì công việc nên mới đáp ứng tổ trưởng, nhưng là thói quen nghề nghiệp thường hay thúc đẩy đầu óc cậu phân tích vụ án.
Đêm đó, sau khi triển lãm kết thúc, ngọc lưu ly được đem vào kho bảo hiểm lúc 17h30, nhân viên bảo vệ tuần tra mỗi giờ một lần. Trong một tiếng đồng hồ, nếu có đem kho bảo hiểm vét sạch thì cũng còn dư thời gian. Không có người nào khả nghi, hệ thống báo động không hề hư hại. Như vậy, hung thủ làm sao vào kho bảo hiểm? Vào lúc nào? Khi nữ nhân viên kia thấy “quỷ” là tầm 3h sáng, sau đó cô ta bình yên vô sự. Nói cách khác, hung thủ trộm ngọc xong mới gặp cô ta. Sau khi mở kho bào hiểm, thời gian cho phép chỉ có mười phút… Lâm Diêu còn đang trầm tư, bỗng nhiên, một chiếc xe thể thao màu đen đập vào tầm mắt, khiến cho cậu chú ý chính là tốc độ của xe, nếu như không phanh kịp thì thảm rồi.
Ai mà biết Lâm Diêu ôm tâm tình gì để mà quan sát. Chiếc xe kia bỗng nhiên cấp tốc xoay tròn 360 độ rồi vững vàng dừng lại, Lâm Diêu khẽ chớp chớp đôi mắt xinh đẹp nhưng không có rời đi.
Cánh cửa màu đen mở ra, một người đàn ông cao lớn bước xuống, Lâm Diêu nhất thời cảm thấy như có một loại khí thế sắc bén đánh úp đến, làm cho người ta có chút không thở nổi.
Người này chắc chắn không phải là một kẻ đầu đường xó chợ!
Lâm Diêu hít sâu một hơi, thong thả xoay người rời đi. Đối phương là ai cậu không có hứng thú, mặc dù cảm thấy người kia có chút không tầm thường.
Y từ trên xe bước xuống, ánh mắt lưu chuyển.
“Ah, xin chờ một chút.”
Phía sau truyền đến tiếng người kêu gào, Lâm Diêu vờ như không nghe thấy. Không rõ vì cái gì, Lâm Diêu chẳng muốn nói chuyện với người phía sau.
“Chờ một chút… Này, chờ một chút!”
Tiếng bước chân vội vã truyền đến, Lâm Diêu thầm hô to phiền toái!
Y nhanh chóng đuồi theo, chắn trước mặt Lâm Diêu, trừng mắt mà nói: “Sao cậu lại chạy?”
Lâm Diêu có chút căm tức nhìn người trước mặt.
“Xin hỏi, anh có chuyện gì sao?”
“Nếu không có chuyện thì tôi cần gì gọi một người xa lạ đến a?” Thái độ của y vẫn ác liệt như cũ.
“Có việc thì hỏi.” Lâm Diêu lười cùng người này vô nghĩa.
“Tôi chỉ muốn tìm cậu hỏi đường mà thôi, sao lại hung ác như vậy? Nhưng nể cậu là một mỹ nhân, tôi tha thứ đó.” Y nhìn Lâm Diêu, lộ ra ý cười tà.
Này… Người này so với cỗ khí thế vừa rồi hoàn toàn tương phản! Nói cho đơn giản thì chính là lỗ mãng đến ngu ngốc! Trước nay chưa từng có người ở trước mặt cậu mà nói ra hai chữ ‘mỹ nhân’ cấm kỵ kia! Còn có cái gì ‘tôi tha thứ đó’, tên khốn này muốn chết à?
“Này này, vẻ mặt không cần đáng sợ như vậy. Tôi muốn hỏi cửa Đông của bảo tàng ở đâu?” Y tiếp tục cợt nhã, thật sự là lãng phí một dung mạo đẹp.
“Đi đến phía trước rồi quẹo trái.” Nói xong, Lâm Diêu nhấc chân bước đi, lại ngoài ý muốn bị người kia kéo tay trở lại. Mặt cậu tuy không có chút biểu tình nhưng trong lòng đã thầm chửi rủa.
“Anh muốn làm gì? Buông tay!”
“Cậu là nhân viên ở đây phải không? Dẫn đường cho tôi đi.”
“Buông ra!”
“Cậu đáp ứng thì tôi sẽ buông.”
Chết tiệt! Lâm Diêu đã hoàn toàn mất đi tính nhẫn nại, cậu vung tay đánh một quyền vào bụng người nọ! Đối phương dù không muốn buông tay cũng khó. Lâm Diêu ngay cả liếc mắt nhìn y cũng không thèm, cậu nhanh chóng xoay đi.
Tới trước cửa kho bảo hiểm ở tầng mười một đã thấy có vài tổ viên làm việc. Lâm Diêu lấy ra đôi bao tay, lặng lẽ gia nhập đội ngũ.
Cậu cũng đã một năm không đi điều tra thực tế, nguyên nhân thì thật ra cũng không có gì ngoài một chữ “lười”!
Lâm Diêu xem xét cái kho chưa đến mười phút thì đã đi ra, ngẩn người đứng ở cửa chính, mà chỉ với hình ảnh đơn giản như vậy đã dẫn dắt rất nhiều ánh mắt mê muội. Đương nhiên, các đồng nghiệp xung quanh vẫn là vùi đầu công tác, bởi vì họ biết lúc đang làm việc mà ngắm Lâm Diêu thì sẽ có phiền toái rất lớn!
Thang máy mở ra, Cát Đông Minh cùng giám đốc và phó giám đốc bảo tàng đi tới, thấy Lâm Diêu thì liền kêu lại.
“Lâm Diêu, tới đây một chút.”
Lâm Diêu xoay người, hướng bọn họ đi đến, Cát Đông Minh chỉ là giới thiệu ngắn gọn: “Người thám tử kia khoảng một lát sau sẽ đến, tôi cũng chưa gặp qua người này. Giám đốc Cao và phó giám đốc Vương đã gặp qua vài lần. Cậu cùng bọn họ nói chuyện đi, tôi có việc.” Nói xong, Cát Đông Minh liền ly khai.
Lâm Diêu rất ít khi mở miệng nói chuyện, tất cả đều do hai vị kia hăng hái hỏi đến, nhìn qua thì thật rất có tư thế như khi kén rể. Cậu cũng không có tỏ ra biểu tình thiếu kiên nhẫn, căn bản là hoàn toàn không quan tâm đến.
Hai vị giám đốc hăng say trò chuyện, phía sau, một người nghênh ngang đi vào, mà khi Lâm Diêu vừa thấy thì đã nổi giận đùng đùng!
“Ah, mỹ nhân đánh tôi khi nãy!” Thanh âm của người này cũng không hề nhỏ, dẫn đến sự chú ý của mọi người.