Thể loại: Đoản văn, cổ trang, I x I, nhẹ nhàng, HE.
Editor: Miyu
~
Nhìn vào phần tiền thật lớn trên bàn, đôi mắt Mặc Trà nổi lên gợn sóng. Nam tử lấy ra bình nhỏ rồi hạ giọng nói: “Thỉnh cầu lão bản hạ độc vào trà của hắn, độc này sẽ phát ba ngày sau đó, hoàn toàn vô sắc vô vị. Sau khi hoàn thành đương nhiên sẽ có trọng thưởng.”
Mặc Trà nhíu mày mím môi, hắn buông chung trà đã cạn, thân thủ thu hồi phần tiền trên bàn rồi cầm chiếc bình. Sau đó đưa tay châm một chung khác, “Ba ngày sau thỉnh mang theo phần tiền còn lại.” Thanh âm hắn trong trẻo nhưng lại lạnh lùng.
“Hảo! Lão bản quả nhiên là người thống khoái!” Nam tử nâng chung một hơi uống cạn, “Như vậy Quách mỗ liền chờ tin tốt từ ngài! Cáo từ!”
Mặc Trà đối với nam tử bị người tự xưng là Quách mỗ kia đến nhờ hạ độc tuy không thể nói là có nhận thức nhưng lại thập phần quen thuộc. Mỗi ngày vào đúng giờ thân, người nọ vẫn luôn tiêu sái ngồi bên cửa sổ một mình phẩm trà. Mà Mặc Trà ngay tại quầy hàng, nhìn nam tử ngồi nghiêng dưới nắng như một bức tranh nhìn đến xuất thần. Vào những lúc ấy, Mặc Trà luôn nghĩ tình cảnh cùa mình cùng với câu nói ‘nguyện đắc nhất tâm nhân, bạch thủ bất tương ly' [Nguyện có được một lòng của người, đến khi đầu bạc cũng không chia lìa] không khác gì nhau.
Nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui cũng không ngờ được hôm nay lại có người nhờ hắn hạ độc vào trà của y. Mặc Trà biết, nếu như mình không chấp nhận việc này thì cũng sẽ có kẻ khác tiếp tay. Cùng với việc để y chết trong tay kẻ khác thì chi bằng để hắn kết thúc,
Nghĩ tới đây, Mặc Trà cắn răng, quyết tuyệt nâng lên ấm trà, đứng dậy hướng phía người nọ đi đến: “Xin hỏi tục danh của công tử?”
“Lạc Trần.” Người nọ quay lại, nhìn Mặc Trà khẽ cười: “Lão bản xưng hô thế nào?”
“Mặc Trà, Mặc trong thủy mặc, Trà trong hương trà.” Mặc Trà dừng lại một chút, rồi nói: “Lạc công tử trên giang hồ chắc hẳn rất có danh vọng.”
"Không dám nhận, không dám nhận."
“Sao lại không dám nhận? Ngay cả tại một trà quán nho nhỏ như vậy cũng có người tìm đến truy sát.”
“Nga? Vậy là ta cấp lão bản thêm phiền phức rồi.”
“Không biết là có phiền phức hay không, thế nhưng gần đây ta vui vẻ không ít.” Mặc Trà đặt cái ấm lên bàn rồi ngồi xuống trước mặc Lạc Trần: “Công tử cũng biết, có một cách truy sát cao minh mà người không biết, thiên địa không biết, nhưng ta biết.”
“Tỷ như? Trong trà có độc?”
“Không sai, công tử có dám uống không?”
Lạc Trần mỉm cười, tự châm một chén, rổi chậm rãi uống cạn. Sau một lúc lâu, y mở lời khen: “Trà ngon!” Rồi đứng dậy ôm quyền: “Đa tạ trà của công tử, Lạc mỗ cáo từ.”
.
.
.
Đảo mắt đã qua ba ngày, Lạc Trần trong ba ngày này cũng không có đến thưởng trà.
Quay sang nhìn nam tử đem đến phần tiền còn lại, Mặc Trà che đi gợn sóng trong lòng, diện vô biểu tình mà nói: “Phần còn lại mang đến cả rồi?”
“Đều mang đến rồi. Bất quá lúc ấy ta có xem hắn uống cạn chung trà nhung vì sao hôm nay lại không hề có dấu hiệu trúng độc?”
“Bởi vì…” Đầu ngón tay Mặc Trà gõ nhẹ mặt bàn, “Y không có bị hạ độc.”
“Vậy đống tiền này ngươi đều từ bỏ?!”
“Tiền này xin được hoàn lại! Bởi vì… Đây là tiền mua mạng của ngươi!”
“Ngươi!” Nam tử dường như không thể tin tưởng, hắn trừng lớn mắt, sau đó hai tay che ôm cổ, thống khổ gào thét ngã trên mặt bàn, qua một hồi co quắp, hắn liền đoạn khí.
“Ngày đó, người duy nhất uống trà ta châm là ngươi.” Mặc Trà thở dài, cuối cùng cũng không muốn hại y.
Mặc Trà thu lấy ngân lượng trên bàn, hắn vừa xoay người đã thấy Lạc Trần đứng ngay trước mặt, nhìn mình mỉm cười.
"Sao ngươi lại tới đây?"
Lạc Trần cầm chiết phiến chỉ chỉ nam tử ngã trên mặt bàn, “Diệt cỏ tận gốc.”
"Ngươi không sợ ta sẽ hại ngươi?"
“Vì biết ngươi sẽ không hạ độc nên ngày đó ta mới thống khoái như vậy mà ngồi uống trà của ngươi.”
"... Ngươi làm sao biết ta sẽ không hại ngươi?"
“Ta không chỉ biết ngươi sẽ không hại ta, ta còn biết ngươi mỗi ngày đều đứng tại quầy mà nhìn lén ta.”
"Ngươi!" Mặc Trà sắc mặt phiếm hồng.
Lạc trần thân thủ ôm lấy Mặc Trà "Nếu không phải như vậy thì vì sao ta mỗi ngày đều tới đây uống trà?"
Sắc mặt Mặc Trà đỏ bừng "... Hỗn đản! ... Ngô... Ngô ngô..."
Dương quang ấm áp bao lấy hai người đang ôm chặt nhau, trải ra cái bóng thật dài. Xa xa, hương trà tràn ngập ở trong không khí.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét