V.
A Trạch hiện tại không có việc làm, chẳng biết vì sao sau khi tốt nghiệp cậu lại mất đi lòng tin và hứng thú đối với xã hội. Vì vậy, cậu lựa chọn phương án ngồi không ở nhà.
Và cũng vì vậy, A Trạch không tránh được việc một ngày ba bận bị mẹ giáo dục tư tưởng.
Nhưng cậu vẫn chỉ mắt điếc tai ngơ.
.
.
.
A Trạch còn một người em vừa học giỏi vừa đẹp trai, nó nhỏ hơn A Trạch bốn tuổi, nhưng chỉ kém A Trạch hai lớp và đang học năm ba.
Em trai từ nhỏ đã giỏi mấy môn khoa học, biết đàn dương cầm, vẽ tranh và vâng vâng, điều ngạc nhiên nhất là y từ nhỏ đã có khí chất vương tử, hơn nữa bề ngoài lại đẹp nên rất được nữ sinh ưu ái. Khi đang học sơ cấp y đột nhiên hăng hái học tập nên nhảy tận hai lớp, sau đó thành công trở thành học đệ của A Trạch ở trường cao trung.
A Trạch từng hỏi em trai, tại sao lại liều mạng nhảy lớp như vậy?
Khi đó câu trả lời của tiểu vương tử chỉ là liếc mắt nhìn A Trạch một cái rồi trầm mặc.
.
.
.
A Trạch vốn thích online, sau lại cùng những người có chung sở thích lập thành một nhóm, rồi bị đám hủ nữ kéo vào hủ giới.
Đường vào hủ giới sâu tựa biển… A Trạch thường xuyên than thở như vậy, nhưng qua một thời gian cũng đã thích thú với giới nam nam.
Trong lúc cậu mải mê lướt web thì em trai cầm quần áo bước vào, A Trạch chớp mắt ba giây rồi mới nhớ tới phải tắt bức ảnh hai người HÔN nhau.
Em trai biểu tình cổ quái nhìn cậu rồi mới đi ra.
A Trạch lặng thinh. Nó có thấy không? Nó có thấy không? Xong rồi! Xong rồi! Xong rồi! Khẳng định là bị hiểu lầm!
A Trạch ra ngoài rót nước, thấy em trai ngồi trên sô pha đọc tạp chí mà cậu có chút nao núng.
Em trai ngẩng đầu, thấy cậu đứng đó liền hỏi: “Anh, anh làm sao vậy? Muốn rót nước à?”
A Trạch ngơ ngác đứng im. Sao nó chẳng phản ứng gì cả? Lẽ nào nó không thấy?
Em trai đứng dậy tới gần, rất tự nhiên cầm lấy bình nước, rót vào một phần nước lạnh lại thêm một phần nước sôi rồi đưa cho cậu, y cúi đầu nhìn: “Rốt cuộc anh sao vậy?”
“Không… Không có gì.” A Trạch hồi phục tinh thần.
Em trai nhìn cậu một cái, xác định không có việc gì mới trở về phòng.
A Trạch lăn lên giường. Vừa rồi khi đứng bên cạnh, em trai đã cao hơn cậu cả một cái đầu. Chiều cao tạo chút cảm giác áp bách, đôi mắt trong trẻo tựa như mã não, chiếc mũi thẳng tắp, thân hình cân đối… A Trạch kéo chăn trùm kín. Xong, sao lại thấy nó đẹp đến như vậy?
Nhưng mà… vừa rồi nó biểu hiện tự nhiên như vậy chắc là không thấy cái gì. A Trạch vượt qua cảm giác bất an liền thấy tâm tình mình tốt trở lại.
F5 trang web, một bài post mới xuất hiện.
Ha hả, là tranh manhua~ A Trạch hài lòng bấm vào.
Thật có bản lĩnh! Tranh vẽ rất đẹp! Còn có tình tiết! A Trạch nhìn thấy mọi người kích động khen ngợi tranh của tác giả nên cũng nhanh chóng nhắn lại.
‘LZ, bức tranh rất có cảm xúc!!!!!!【KISS】Mong làm quen!!!!!!!!!!!!’
Lập tức có một tin mật phát qua, ‘QQ của tôi là 12XXXXXXXX.’
“…” A Trạch có chút kinh ngạc, nhưng dù sao người ta đã cho thì cứ add thôi.
Sau khi add xong, A Trạch vui vẻ gửi tin: ‘Tranh của cậu rất đẹp~’
Anh trai, anh nhanh lên một chút: ‘Cảm tạ.’
A Trạch nhìn cái tên, cảm thấy có chút quỷ dị, đáy lòng có một dự cảm không lành nhưng rất nhanh liền quẳng sau đầu.
Trạch nam hư hỏng: ‘Cậu thật có bản lĩnh, từng học vẽ tranh à?’
Anh trai, anh nhanh lên một chút: ‘Uh, đã học từ nhỏ.’
Trạch nam hư hỏng: ‘Thảo nào! Tranh manhua của cậu có rất nhiều kiến thức liên quan đến nhạc cụ, cậu cũng học nhạc cụ từ nhỏ sao?’
Anh trai, anh nhanh lên một chút: ‘Uh.’
Trạch nam hư hỏng: ‘Cậu thấy rất thích thú?’
Anh trai, anh nhanh lên một chút: ‘Đúng vậy.’
Cùng em trai… biến thái như nhau. A Trạch nhớ lại những lúc cha mẹ đem cậu so sánh với nó, dường như có chút đau đầu.
Anh trai, anh nhanh lên một chút: ‘Có việc, tôi xuống trước.’
Trạch nam hư hỏng: ‘Được, tôi tiếp tục xem tranh đây~’
Anh trai, anh nhanh lên một chút: ‘Uh.’
Ha hả~ A Trạch vui sướng duỗi thắt lưng một cái rồi xem lại bức tranh lần nữa.
Hai anh em sinh ra trong một gia đình âm nhạc, trải qua một phen phong ba liền nhận ra tâm ý của nhau. Sau cùng, người em trai đã vì anh mình mà diễn tấu khúc nhạc do chính y sáng tác, anh trai cũng ngồi bên chiếc dương cầm phía sau mà tấu cùng hắn, dù nghĩ thế nào cũng thấy vô cùng ấm áp.
A Trạch thỏa mãn lăn lên giường chuẩn bị đi vào mộng đẹp, nhưng đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng nói giận của mẹ: “Không cần ăn cơm à?!”
…Phải rồi, quên mất tiêu.
“Nhìn em trai con xem, còn chưa chịu ra đây giúp sao? Cứ cả ngày úp sấp trên giường hệt như mọt gạo.” Mẹ cậu nổi giận đùng đùng trách cứ.
A Trạch tập mãi thành quen nên cũng tự động cho qua, cậu nhanh nhẹn chuẩn bị cơm nước, nhưng bởi vì ăn uống quá gấp nên khi uống canh bị sặc một trận.
Em trai ngồi bên trái vỗ lưng hỗ trợ, dịu dàng nói: “Ăn chậm một chút.”
Rõ ràng chỉ là một động tác thông thường nhưng lại giống như có một dòng điện xoẹt qua sau lưng A Trạch, cậu ngẩng đầu liếc mắt nhìn gương mặt do bị đèn chiếu nên không thấy rõ đường nét của em trai mình, đột nhiên có chút không dám nhìn thẳng.
Vì vậy cậu vội cầm lấy cái chén đi đến nhà bếp lấy cơm. Trong lúc đứng dậy cậu vấp phải cái ghế, đúng lúc em trai đỡ được.
“Anh, anh rốt cuộc làm sao vậy?”
Nhiệt độ từ lòng bàn tay em trai xuyên qua chiếc áo mỏng tang truyền đến cánh tay, cảm giác ấm áp làm cho thân nhiệt của cậu có chút tăng lên.
Gương mặt A Trạch trở nên hồng hồng, cậu né ra.
“Bộp chộp như vậy thì còn ra cái thể thống gì nữa!”
“Mẹ, mẹ đừng giận… Có lẽ thân thể anh có chút khó chịu…”
.
.
.
Không nghe gì cả, không nghe gì cả. A Trạch nằm trên giường đè lại nhịp tim, hô hấp thành từng ngụm lớn.
Mình bị gì vậy?
Một loại tình tố dị dạng dâng lên từ tận đáy lòng, mông mông lung lung, hình như cậu nhận ra gì đó.
Chết tiệt.
A Trạch quyết định chuyên tâm đi dạo diễn đàn, không thèm nghĩ đến mấy thứ vớ vẩn đó nữa.
Vị tác giả của bức tranh manhua kia lại onl, cậu giống như ma xuôi quỷ khiến mà nhắn qua một câu: ‘Cậu vẽ loại tranh này thì chắc là không bài xích mấy chuyện thế này?’
Anh trai, anh nhanh lên một chút: ‘Vậy thì sao.’
Trạch nam hư hỏng: ‘Cậu là như vậy thật sao?’
A Trạch biết mình có chút đường đột, nhưng loại việc này nếu như không hỏi những người từng trải thì sao có thể rõ ràng cho được? Cậu rối rắm.
Đối phương trầm mặc một lúc, sau đó offline.
Này này, như vậy là sao? A Trạch vô cùng phiền muộn. Cậu ta sẽ không cho rằng chính mình đang ở tình cảnh như vậy cho nên mới hỏi đó chứ?
Rầu rĩ đi tiếp một vòng diễn đàn, A Trạch phát hiện, tâm tình của mình thành công chìm đắm.
A —— làm sao bây giờ —— A Trạch vùi đầu vào chăn, mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ.
.
.
.
Ngày hôm sau, A Trạch thức dậy rất sớm. Cậu vừa ra ngoài liền thấy em trai đang ăn bữa sáng.
Cậu kiên trì bước qua: “Sớm.”
Em trai buông ly sữa, đeo ba lô lướt qua người cậu, lạnh lùng nói: “Sớm.”
A Trạch trợn tròn mắt. Hôm qua rõ ràng em trai dịu dàng như thế mà hôm nay ngay cả liếc mắt nhìn mình cũng không thèm vậy.
Vài ngày kế tiếp, em trai vẫn không tỏ ra hòa nhã, làm cậu có chút uể oải không thể hiểu nổi.
A Trạch tâm loạn cực kì. Thế giới vốn đang bình lặng sao lại để cho em trai đảo lộn thế này…
Điều khó hiểu hơn nữa là, vị tác giả kia thế mà chủ động nhắn tin cho cậu.
Anh trai, anh thật xấu: ‘Anh vẫn muốn hỏi về việc kia?’
Đổi tên?
A Trạch không rảnh bận tâm về việc đó nữa, cậu nhanh chóng quay lại vấn đề: ‘Có vài việc muốn hỏi cậu, cậu thật sự là như vậy sao?’
Anh trai, anh thật xấu: ‘Đúng vậy.’
A Trạch không nghĩ đến cậu ta là thật như vậy, lại càng không nghĩ đến cậu ta sẽ dễ dàng thừa nhận.
Trạch nam hư hỏng: ‘Cái kia… Tôi nghĩ… Tôi hình như yêu thích nam nhân.’
Anh trai, anh thật xấu: ‘Ack… Là người bên cạnh anh?’
Trạch nam hư hỏng: ‘Là em trai tôi ——’ A Trạch chán nản đánh chữ. Cậu nghĩ đối phương chỉ là một người xa lạ, dù có nói ra thì cũng không sao.
Anh trai, anh thật xấu: ‘Hah ——’ Ngữ điệu đối phương hình như có chút cao hứng. ‘—— Tôi có thể giúp anh nha.’
Trạch nam hư hỏng: ‘Giúp thế nào?’ —— A Trạch có chút hoài nghi.
Anh trai, anh thật xấu: ‘Giúp anh biểu lộ đó.’
A Trạch thiếu chút đã hét lên… Biểu cái đầu cậu! Ngày nào cũng thấy nhau, biểu lộ xong thì biết nhìn nhau sao đây?
Anh trai, anh thật xấu: ‘Anh cứ nghĩ đi a, cứ nghẹn lại như vậy đối thì với anh cũng không tốt, chỉ tăng thêm phiền não mà thôi.’
Trạch nam hư hỏng: ‘Uhm… Có đạo lý.’
Anh trai, anh thật xấu: ‘Nếu không thành công thì anh có thể lấy lý do làm việc mà dọn ra ngoài.’
Trạch nam hư hỏng: ‘Uh… Nhưng… Nếu như không thành công thì chẳng phải sẽ rất đau lòng hay sao?’
Anh trai anh thật xấu: ‘Na, vậy cũng hết cách, nhưng nếu không thì cũng đau lòng vậy thôi..’
Đúng là như vậy…
A Trạch hạ quyết tâm.
.
.
.
Buổi tối, trong lúc mẹ cùng các cô bác đang chơi mạt trượt, A Trạch cầm điện thoại nghe nhạc thì em trai mở cửa bước vào.
“Phòng của em không cách phòng khách bao xa cho nên rất ồn, ngày mai còn phải nộp luận văn, em có thể vào phòng anh viết được không?”
“Có… có thể.” A Trạch nói năng lộn xộn, nhìn em trai xếp bằng ngồi ở trên giường, kéo theo máy tính, cậu liền hỏi: “Không ngồi trên bàn viết sao?”
“Không sao, anh cứ làm việc của anh đi.” Em trai cười với cậu một chút rồi cúi đầu gõ chữ.
Em trai cười với cậu! A Trạch nghĩ cơ hội đã tới, cậu nhanh chóng gửi tin.
Trạch nam hư hỏng: ‘Em trai đang ở phòng tôi!’
Anh trai anh thật xấu: ‘Đây là cơ hội tốt. Anh còn không mau nói!’
Trạch nam hư hỏng: ‘Uh, để tôi chuẩn bị một lát.’
Em trai nâng mí mắt, thấy anh trai ngu ngốc của mình ngồi trước máy tính hít sâu vài cái thì khóe miệng không khỏi cong lên.
A Trạch đứng dậy, trông cậu y hệt người máy, cứng ngắc tiến lên từng bước đến cạnh em trai.
Đứng trước mặt em trai hồi lâu nhưng vẫn không có động tĩnh.
Em trai nhịn không được ngẩng đầu: “Anh, anh muốn nói gì à?”
“Anh… Anh…” A Trạch há mồm nhưng không nói ra được lời nào.
Ý nghĩ muốn lui bước mạnh mẽ nhảy ra. Nếu như biểu lộ mà em trai không thích mình thì chẳng phải sẽ không được thấy em ấy dịu dàng quan tâm nữa sao? Còn nếu không nói thì bản thân liệu có thể giấu mãi hay không?
A Trạch mạnh mẽ lắc đầu, “Anh muốn nói là để anh đi rót nước giùm em!” Sau đó quay lưng chạy ra khỏi phòng.
Em trai bất đắc dĩ gục đầu cười khổ, sau đó nhảy xuống giường, nhanh chóng đuổi theo A Trạch, kéo lấy tay cậu.
A trạch kinh ngạc quay đầu lại.
"Đi theo em.”
Bước vào phòng em trai, A Trạch bị kéo đến chiếc đàn dương cầm, cậu nhìn em trai ngồi xuống.
“Anh, anh nghe cho kĩ đây, bài hát này là dành cho anh.”
Thanh âm liên tiếp phát ra từ đôi tay em trai. A Trạch không để ý khúc nhạc có bao nhiêu tuyệt vời, cậu chỉ thấy vẻ mặt chuyên chú của em ấy cùng những ngón tay thon dài nhảy nhót trên phím đàn.
Là em ấy… A Trạch tức giận suy đoán nhưng không đành lòng cắt đứt khoảnh khắc tuyệt vời này.
Khúc nhạc kết thúc, em trai đứng dậy bắt lấy cổ tay cậu. A Trạch phục hồi tinh thần, trừng to hai mắt.
“Anh, anh đừng giận.”
“Em cũng không còn cách nào, ai bảo anh là trạch nam chỉ thích lên mạng.”
“Lại còn nhát gan như vậy.”
“Từ lâu trước đây em đã muốn theo đuổi anh…” Em trai thở dài, mỉm cưởi, “Bây giờ đã được rồi.”
“Anh, em cũng thích anh nữa.”
Hai tay đã thành mười ngón giao nhau. Không biết là do ánh đèn hay sao mà gương mặt của em trai trong mắt cậu có chút mờ ảo, nhưng trước sau vẫn luôn ấm áp như vậy.
Khung cảnh bây giờ thực giống hình ảnh hạnh phúc trong bức tranh ấy.
Em trai từng rèn luyện thân thể nên khi cầm tay có hơi dùng sức, gương mặt ngày càng đến gần.
Cũng chỉ có điểm này là không giống thôi. A Trạch chỉ kịp nghĩ như vậy.
My thu cua ta
Trả lờiXóaP.s.ta thich may buc anh nha nang qua ma khong tai ve duoc :'(
chuột phải rồi bấm Save Image As là được rồi mà? 0.0
Trả lờiXóathanhk
Trả lờiXóa