Tác giả: Ngạnh Bàn Đảng Đích Cứu Thục
Thể loại: Đoản văn, giang hồ cố sự, hài, nhoi, HE…
Editor: Miyu
♉( ̄▿ ̄)♉ ~ ♉( ̄▿ ̄)♉
Nếu nói về ân oán giữa Ma giáo giáo chủ và Võ lâm minh chủ thì phải nói là hằng hà sa số, mà cái làm cho người ta kinh hãi thế tục nhất chính là cố sự ái tình giữa họ. Chuyện này mà muốn kể cho rõ thì cả 300 ngày đêm cũng kể chưa xong, bởi vậy câu chuyện ru ngủ của bọn nhỏ nội dung ngày càng phong phú.
Cũng chẳng biết bắt đầu từ khi nào mà Ma giáo giáo chủ trở lại trở thành tổng thụ điển hình. Mười người thì có hết tám người là thụ, còn lại một thì là do phẩm cách và võ lực bằng nhau nên đang trên đường hỗ công rồi.
Sao, ngươi hỏi còn một người thì thế nào à? Này ngươi cũng phải có đạo đức chứ, chúng ta dù sao cũng phải lưu lại một cái danh dự cho họ!
Mà để nói về việc này, Giáo chủ số một gương mặt đau khổ giải bày: “Gần đây làm Giáo chủ thật không hảo a! Tên Minh chủ kia đúng là tai họa, dựa vào võ nghệ cao cường một chút liền đem ta về làm áp trại phu nhân. Ta khó khăn lắm mới có thể phản công một lần nhưng đến nay đã hết sức phản khán trở lại, thiệt khổ!”
Giáo chủ số hai gương mặt đau đớn phân trần, mà vị giáo chủ này đặc biệt yêu cầu đưa cho hắn một bình nước khoáng, thanh âm lại có chút đặc sắc, chỉ sợ vị kia nhà hắn mà biết có buổi phỏng vấn này thì buổi tối PP [thí thí] liền chịu khổ: “Ta thật ân hận, làm giáo chủ như ta đúng là sỉ nhục. Vị Minh chủ nhà ta vốn có dáng vẻ thư sinh, bất đắc dĩ hắn lại chọc trúng vào điểm móe của ta, lợi dụng mỹ sắc mà câu dẫn. Hắn luôn luôn tỏ ra móe, ta chỉ là trong lúc nhất thời ý chí không vững mà phải qui phục. Ta thẹn với lòng chờ mong của các ngươi, tại đây cầu xin Ma giáo giáo chúng tha thứ…”
Giáo chúng: “Chúng ta sát, ngươi vốn là cái M thụ, ai cho ngươi lên chức giáo chủ?!”
Giáo chủ số ba không có tự mình lộ diện, vị Minh chủ nhà hắn chỉ gửi đến một đoạn băng ghi hình. Mà đoạn băng này bên Ma giáo không dám truyền ra bởi vì nội dung nó quá nhạy cảm, nếu phát tán chỉ sợ bất hảo. Vạn nhất lại để một tên M thụ xem qua thì đối với Ma giáo thập phần bất lợi.
…
Ma giáo trưởng lão thống kê không nổi nữa rồi, lão cảm thán giữa trời xanh: “Võ lâm minh chủ quá sức hung tàn, giáo chủ không đủ dùng a!”
Lời nói của Ma giáo trưởng lão hoàn toàn chính xác, bọn họ trải qua thiên tân vạn khổ bồi dưỡng ra một nhân vật ưu tú bộ dễ dàng lắm sao! Vậy mà mấy tên hỗn đản đó chỉ dựa vào một chút giàu có, đẹp trai liền đem Giáo chủ bỏ chạy, mặc kệ tâm huyết bọn họ.
Mà điều khó để tha thứ nhất là, vì cái gì Giáo chủ của họ lại tự nguyện chạy theo nam nhân đó, vụ này xác suất lên tới 99% a, sao bọn họ dám nghịch thiên như vậy!
Được rồi, bỏ chạy cũng không sao, bọn họ có cách. Vì để đánh vỡ lời nguyền của Ma giáo giáo chủ, Trưởng lão đã rút ra được bài học xương máu qua vô số vị Giáo chủ tiền nhiệm ! Một cực phẩm võ lâm có thể đem Minh chủ đặt dưới thân sắp sửa ra mắt!
“Tất cả giáo chúng nghe đây, Ma giáo chúng ta không ngừng sản sinh M thụ!” Sau khi ôn lại những chuyện đau thương trong lúc giáo huấn, Trưởng lão lấy xuống hai miếng dưa leo đắp trên đôi mắt sưng húp vì khóc, rốt cuộc đưa ra công bố, “Nếu như Giáo chủ chúng ta vô địch thiên hạ thì tuyệt đối sẽ không bị minh chủ đẩy ngã như vậy. Tuy rằng không thể ngăn chặn hoàn toàn khả năng hóa thụ nhưng chí ít có thể cam đoan thành công một nửa! Nếu như Minh chủ đã không tránh né thì chúng ta liền đem nhãn hiệu ‘Ma giáo công’ cướp lại! Ai võ công cao cường có thể nhượng Minh chủ làm thụ liền là tân giáo chủ!”
Sau khi nghe thấy công bố, trên dưới Ma giáo không dám chậm trễ, cấp tốc lao đến lôi đài ở tổng đàn, tân nhiệm giáo chủ sắp xuất hiện rồi!
Mọi người đều hiểu rõ, lên làm giáo chủ thì chẳng khác nào lên làm vai chính. Dĩ vãng các đời trước đều là cha truyền con nối, còn không thì do các trưởng lão chỉ định, lần này thực sự là cơ hội để cho gà mái hóa phượng, tự nhiên không ai bỏ qua.
Cho nên… cả tổng đàn đột nhiên chật cứng.
Ma giáo trưởng lão nhìn xuống đám người đang chen chúc, “Đông thế à, lúc trước khi đánh Võ lâm đệ nhất bang sao không thấy các ngươi dũng mãnh như vậy?”
Giáo chúng: “Giữa việc làm quần chúng và lên vai chính thì đương nhiên cái sau quan trọng hơn rồi!”
Bên này cuộc tranh cử Giáo chủ đang hừng hực khí thế thì bên kia Võ lâm chính đạo đương nhiên cũng không thua kém.
Minh chủ cùng Giáo chủ là một CP [couple] đã thành quy tắc ngầm của Võ lâm, cấm đoán bọn họ chính là làm trái với lịch sử phát triển văn hóa. Nếu như đã không thể thay đổi hiện trạng thì các Võ lâm lão nhân dứt khoát đưa ra một cái quy củ, mỗi một Minh chủ đều phải không từ thủ đoạn đem Ma giáo giáo chủ trở về.
Chính đạo đồng dạng thống hận Ma giáo, nguyên nhân rất là đơn giản, bọn họ bồi dưỡng Võ làm minh chủ cũng không dễ dàng a, sao lại đem Ma giáo giáo chủ dẫn qua đây mị hoặc hắn.
Chính đạo lão nhân trở nên ưu sầu, Minh chủ cứ hết lần này rồi tới lần khác bị câu hồn. “Giáo chủ quá mê người, Võ lâm minh chủ dễ dàng bị khuất phục a!”
Nhưng dù cho Minh chủ cùng Giáo chủ có dắt tay nhau bỏ trốn thì Ma giáo cũng không thể một ngày không có vua, bên đó đã sẵn sang tiến hành một cuộc tranh cử. Chính đạo bên này cũng không thể một ngày thiếu người dẫn đầu, các lão nhân đều đang tiến hành chọn lựa, lấy ra một cái nhân trung chi long để tiến hành huấn luyện.
Mà người có thể đạt được yêu cầu của cuộc huấn luyện này chính là người có thể chống lại sự dụ hoặc của Giáo chủ khi thả ra ngoài. Nếu như mọi sự thành công thì hắn có thể trở thành tân Minh chủ.
Người ta vẫn nói “gió đìu hiu sông Dịch lạnh lùng, tráng sĩ một đi không trở về!”. Nhớ đến mấy thiếu niên tươi mới tiến vào tổng đàn Ma giáo, các lão nhân không ngừng cảm khái: “Chẳng biết mấy thiếu niên này sẽ bị bọn yêu nhân đó huấn luyện thế nào.”
Cho nên mới nói, tuy rằng Giáo chủ đi theo Minh chủ bỏ trốn nhưng cũng có rất nhiều tuyển thủ đã bị đã bị Ma giáo hộ pháp, đàn chủ, kỳ chủ và vân vân dụ dỗ, chia cắt.
Vốn hai bên không hề nợ nhau điều gì, nhưng vì mục đích khác nhau nên một khi bên này chiếm được tiện nghi thì bên kia có hại, vì thế chính tà trở nên không độ trời chung.
.
.
.
Trịnh Trực là một cái tên hay, cũng giống như tên của mình, hắn là một người chính trực thuần nam nhi. Trịnh Trực thường ngày trừ việc luyện võ thì chính là trừ bạo giúp yếu, hỗ trợ hoa hoa thảo thảo quang hợp bình thường. Một người võ công cao cường, tính tình lại hảo, hệt như chú hạc lạc giữa bầy gà tại buổi tuyển chọn Minh chủ.
Trước khi đi, sư phụ đã từng vỗ vai Trịnh Trực mà nói: “Tiểu Trực a, sư thúc cùng sư huynh ngươi đều bị Ma giáo giáo chủ làm hư. Liên tiếp hai đời Minh chủ rồi đó a, vì mối thâm cừu huyết hải này ngươi nhất định phải đem Ma giáo giáo chủ bắt về để đùa giỡn tình cảm cùng thân thể hắn, sau đó đem hắn vứt đi một đôi hài rách. Khặc khặc khặc khặc.” Đúng vậy, cơ hữu bị đoạt, đoạn kịch niên hạ trông đợi lâu nay trôi đi theo nước, sư phụ trải qua vô số lần đau thương đã trở thành một tên biến thái.
Trịnh Trực bị một người sư phụ có tâm lý biến thái cùng tiếng cười khặc khặc kỳ lạ giáo dục bao nhiêu năm qua nhưng vẫn có thể bảo tồn bản chất nhượng lão cảm thấy một đường hy vọng, chính trực như Trịnh Trực nhất định sẽ không bị Giáo chủ dụ hoặc.
“Sư phụ, đồ nhi nhất định hoàn thành sứ mệnh!”
Trịnh Trực làm cho hạt giống báo thù trong lòng sư phụ được nảy mầm, kiên quyết bước trên con đường ngược thân ngược tâm Ma giáo giáo chủ.
.
.
.
Trong đoạn văn trước, chúng ta được biết về việc Trịnh Trực quyết tâm đi trên con đường tìm kiếm Giáo chủ báo thù, nhưng hắn vốn là Trịnh Trực, là người tốt, cho nên trên đường đi đến tổng đàn vẫn thích xen vào việc người khác.
Tại một khu phố náo nhiệt, hắn nhìn tấy một nam tử gầy yếu ngồi xổm bên đường. Nam tử quần áo chỉnh tề nhưng trong lồng ngực lại lốm đốm vết máu, khuông mặt anh tuấn cầm trong tay chiết phiến khí độ rất bất phàm.
Người tốt đến một mức độ nào đó sẽ trở thành thánh mẫu thị phi bất phân, Trịnh Trực tuy do biến thái sư phụ dạy dỗ nhưng vẫn duy trì một khỏa thuần khiết tâm tư.
Một đường hướng đến hành khất nam tử, Trịnh Trực theo thói quen mà xoắn não: Người này nhất định là một nhân tài hứa hẹn lưu lạc tha hương, do cừu nhân truy sát mà bị thương nặng, vì bất đắc dĩ mà đem chính mình trở thành món hàng. Ai, nếu như vô ý đem chính mình bán vào vào câu lan viện [nơi ca múa, kỹ viện] thì phải làm sao đây, danh hiệu kĩ nam cả đời cũng xóa không sạch.
Nam nhân anh tuấn trước mắt nếu rơi vào cục diện này thì cỡ nào tàn khốc a, Trịnh Trực quyết định, nhất định phải giúp vị công tử mắc nạn này quay về gia viên.
Cho nên mới nói người anh em Trịnh Trực này não xoắn quá mức, người ta chỉ là hành khất, ngươi dùng con mắt nào mà thấy hắn muốn bán thân?
“Vị công tử này, tại hạ Trịnh Trực, nếu ngươi có gì thù hận thì đừng ngại cùng ta nói, không chừng ta có thể tương trợ cho ngươi.” Trịnh Trực ngôn từ vô cùng khẩn thiết.
“A?” Có lẽ đối với vị thiên sứ từ trên trời rơi xuống này hành khất nam tử có chút không quen nên thoạt nhìn có chút mê mang.
“Vị đại ca này không cần khách khí, có thù hận gì cứ việc cùng ta nói, ta nhất định có thể giúp ngươi báo thù rửa hận.”
…
Trầm mặc trong phút chốc…
“Ta chỉ là hơi mệt, nhưng do không có tiền đi khách điếm nên ngồi đây nghỉ một lát.
Vì vậy việc giúp đỡ hành khất nam tử đều là Trịnh Trực một sương tình nguyện.
Trịnh Trực ngoại trừ vẻ ngoài thánh mẫu, thần kinh còn có chút thô hơn thường nhân, căn cứ vào hai loại bản chất này, hắn liền đem mắc nạn công tử khiêng vào khách điếm.
Mắc nạn công tử vốn đang muốn giãy dụa một chút, người bệnh tâm thần a, ai không sợ a, nhưng khi thấy Trịnh Trực đem mình buông xuống rồi bắt đầu gọi món liền thôi. Mắc nạn công tử cảm thấy nếu làm một con ma đói thì chi bằng đem mình uy no rồi để mặc cho tên tâm thần này phân thây.
Sau khi gọi xong cơm nước, Trịnh Trực vung tay: “Thỉnh.”
Mắc nạn công tử cảm thấy những tên bệnh tâm thần bây giờ không phải ai cũng đều hào hoa phong nhã như vậy. Đối phương có bệnh mà còn vô cùng khách khí, thái độ cũng không phải là không có giáo dưỡng, ăn cơm cũng thong thả, ung dung, quy củ.
Trịnh Trực tín niệm càng kiên định, vị công tử này hành vi khí độ đều cùng thường nhân bất đồng, quả nhiên nhân trung long phượng.
Hai người hai tâm tư cùng nhau ăn xong cơm, mắc nạn cộng tử sát sát miệng: “Nói đi, ngươi muốn làm gì?” Hắn vẫn là nên hảo hảo mà hỏi một chút, chỉ vì chén cơm mà phải bán mình thì có đúng hay không là quá tiện nghi cho đối phương.
Trịnh Trực mỉm cười: “Ta xem công tử khí độ bất phàm nhưng thần tình lại rất cô đơn, giống như là có chuyện không vừa ý mình, nếu như không ngại thì có thể nói ra, xem chừng ta có thể vì ngươi mà giải ưu.”
Trịnh Trực lời lẽ tình chân ý thiết, nói đến mức mắc nạn công tử một đường suy tư, hồi tưởng xem lại mấy ngày trước mình có gì khuất nhục hay không, một giọt thanh lệ chực rơi trên mặt.
Mắc nạn công tử khóc, thế nhưng tuyệt đối không có khanh khanh ta ta, mà là tươi mát thoát tục ho khan đến mức đứng lên.
Trịnh Trực cảm thán vị công tử này quả nhiên không giống thường nhân, tiếng khóc của sư phụ mình luôn là khặc khặc khặc, vậy mà mắc nạn công tử lại khóc theo một tiết tấu khác, khụ khụ, khụ khụ khụ, khụ khụ khụ. Âm sắc bậc trung, chỉ là tiết tấu có chút hỗn loạn.
Mắc nạn công tử vẫn duy trì tiết tấu khóc lóc khụ khụ khụ đến đỏ mặt, Trịnh Trực thở dài mặc cho hắn khóc, nam nhân cũng cần có lúc phát tiết tình cảm.
“Khụ khụ khụ khụ, cứu mạng a, khụ khụ khụ khụ, ta bị sặc!”
.
.
.
Lang băm a, sao thời không nào cũng có lang băm! Trịnh Trực vốn cấp tốc đến tìm đến một vị đại phu được xưng là Hoa Đà tái thế để chữa bệnh cho mắc nạn công tử, nhưng không ngờ hắn vừa y khụ đến không thở được đã đòi vận dụng tân khoa học kĩ thuật gì đó, một mực quyết định tinh khai yết hầu giải phẫu.
Vì tránh cho thủ hạ của tác giả lần thứ hai bị sặc máu cùng nước bọt, mắc nạn công tử liền nhượng cái tên Tiểu Hoa Đà không chút đáng tin này vì mình chữa bệnh, chỉ là… nhìn thế nào cũng thấy hắn giống một tên giết lợn nghiệp dư hơn a!
Tác giả mẹ kế cũng chỉ có thể tự lực cánh sinh, mắc nạn công tử kiên quết đem miệng đóng chặt, sau khi trải qua một hồi thiếu mất dưỡng khí, hắn rốt cuộc phát hiện mình khỏi bệnh rồi…
Tiểu Hoa Đà tái thế rất là thất vọng, một cái cơ hội dương danh thiên hạ liền như thế mà bị bỏ lỡ. Hắn rất không cam lòng, nhất định phải tìm một cơ hội để thi triển y thuật kinh hãi thế tục của mình.
“Đừng xem ngươi hiện tại không khụ, e rằng sẽ còn những biến chứng khác, hiện tại rất khó gặp được một đại phu nghiêm túc như ta, đến, đem cởi quần áo.”
Tiểu Hoa Đà không để ý mắc nạn công tử kịch liệt phản kháng, liền mạch lưu loát mà xông tới, đối với y tiến hành kiểm tra thân thể một cách nghiêm ngặt. Trịnh Trực cảm thấy Tiểu Hoa Đà nói rất có đạo lý, cũng trợ giúp hắn một tay, đem mắc nạn công tử giữ lại.
Mắc nạn công tử thật sự mắc nạn rồi, y vốn tưởng rằng mình đã đủ xui xẻo nhưng không nghĩ tới tình hình bây giờ còn thậm tệ hơn. Bị bệnh tâm thần thỉnh đi ăn bữa cơm sặc được, sặc đến nửa sống nửa chết mà còn gặp phải lang băm, sau đó còn muốn bị hai người bọn họ kéo đến phi lễ, thực là vô cùng nhục nhã a!
Nếu như hai người kia đối với thân thể của hắn cảm thấy hứng thú, tuy rằng 3P có điểm hạn chế nhưng hắn cũng liền cắn môi chịu đựng. Thế nhưng, ánh mắt mang theo lệ quang của mắc nạn công tử nhìn vào đại đao sáng chói trong tay Tiểu Hoa Đà, tư thế này dù nhìn thế nào cũng giống như là muốn giải phẫu sống a!!!
Giãy dụa vô dụng, mắc nạn công tử chỉ có thể nằm yên chịu đựng, mười tám năm sau lại làm một hảo hán!
Nói Tiểu Hoa Đà là một tên lang băm thì kỳ thực cũng có điểm ủy khuất cho hắn, hắn chỉ là một tên đại phu có lòng y đức nhưng thiếu chút kỹ thuật thôi mà! Ngươi xem, từ khi hắn kéo áo mắc nạn công tử ra liền phát hiện trên người y có 44 vết chân ngựa, hắn liền không chịu được mà định bóc ra quần của mắc nạn công tử…
Tiểu Hoa Đà tỉ mỉ quan sát những vết chân này, cẩn trọng phân tích rồi so với vết sâu cạn của dấu chân người mà tìm ra nguyên do. Trịnh Trực cùng mắc nạn công tử hết lòng tán thán, kỹ thuật này mà không đi làm quan khám nghiệm tử thi thật sự rất đáng tiếc a!
Sau khi kê xong một ít thuốc lưu thông máu, Tiểu Hoa Đà mới thỏa mãn buông tay.
Ngoạn xong, hắn đối với thân thể của mắc nạn công tử cũng không còn hứng thú. Trịnh Trực cũng liền thả mắc nạn công tử đang tràn ngập nguy cơ thất thân ra.
Mà trình tự kế tiếp hoàn toàn làm cho mắc nạn công tử không thể tin được, Trịnh Trực bốc thuốc, Trịnh Trực sắc thuốc, Trịnh Trực uy thuốc, hết thảy đều do hắn tự mình làm. Mắc nạn công tử cảm thấy vận số của mình biến hảo rồi, gặp phải tên bệnh tâm thần đối tốt như vậy.
Điều đặc biệt đáng khen chính là, Trịnh Trực thượng dược cho lồng ngực mắc nạn công tử theo một thời gian rất quy củ, không chút nào sai lệch.
Mắc nạn công tử rất là cảm động.
Vết thương của y tuy trông vô cùng dọa người, nhưng kỳ thực cũng không nghiêm trọng, nhờ Trịnh Trực tỉ mì chăm sóc, y rất nhanh khỏi.
Lại một lần giúp người viên mãn kết thúc, Trịnh Trực thu thập hành lý, tiếp tục hướng tới mục tiêu ngược Ma giáo giáo chủ.
Trịnh Trực định cùng y nói lời từ biệt nhưng lại đột nhiên nghẹn lời: “Vị đại ca này, ngươi tên gì?”
Mắc nạn công tử rốt cuộc khẳng định, Trịnh Trực không phải mắc bệnh tâm thần, hắn chỉ là thánh mẫu thiếu tâm nhãn một cách trầm trọng mà thôi.
"Ta gọi là Mã Tiểu Biển."
"Nga, Tiểu Biển Mã."
"Là Mã Tiểu Biển!" T.T, nguyên lai hắn còn mắc chứng cản trở đọc viết.
Trịnh Trực hai tay ôm quyền: “Mã huynh, ta là Võ lâm minh chủ tương lai, sau này nếu gặp việc khó liền đến phủ đệ của Võ lâm minh chủ tìm ta, ta nhất định toàn lực tương trợ!”
Mã Tiểu Biển ánh mắt bắt đầu tỏa sáng : "Ngươi nói ngươi là võ lâm minh chủ! ! ! ! ! !"
Trịnh Trực trả lời: “Là tương lai thôi, bây giờ còn là tuyển thủ, chẳng qua các tiền bối đều xem trọng ta, kết quả đánh cược ta làm Minh chủ chiếm 8 phần 10.” Hắn đối chính mình tương đối tự tin, tất cả tài sản đều đem ra đặt. Nếu không thành công thì liền xả thân, cùng lắm thì phá sản đi làm Cái Bang thôi, mà lúc trước tỉ lệ Cái Bang làm Võ lâm minh chủ cũng rất cao a.
Trịnh Trực đối với chức vị Võ lâm minh chủ rất chấp nhất.
Mã Tiểu Biển: “Ngươi nếu làm Võ lâm minh chủ liền cùng Ma giáo giáo chủ trở thành CP.” Mã Tiểu Biển tuy rằng võ công không cao nhưng quy tắc ngầm trong giang hồ vẫn biết khá rõ.
Trịnh Trực: “Đúng vậy, yêu cầu của chức vị này chính là mang Giáo chủ về nhà và không để Giáo chủ dụ hoặc. Đáng tiếc ta hiện tại tổng đàn Ma giáo ở đâu cũng tìm không được, mục tiêu chưa thành, vẫn cần nỗ lực! Ta phải đi rồi!”
“Đợi đã, ngươi chưa chuẩn bị gì mà đi tìm Giáo chủ thì làm sao tiến công chiếm đóng hắn, vạn nhất ngươi kéo hắn không đi thì chẳng phải uổng công?”
Trịnh Trực: “…Chỉ việc hình thành một cái CP viên mãn mà phải trắc trở vậy sao? Ta nên làm thế nào mới tốt?”
Mã Tiểu Biển tự tin cười: “Ta biết rõ tổng đàn Ma giáo ở đâu, hơn nữa còn có thể chỉ cho ngươi cách dễ dàng nhất để quét đi Ma giáo giáo chủ. Ngươi đã cứu ta, ta đương nhiên muốn hồi báo, cho ta một tháng giúp ngươi tiến hành hệ thống huấn luyện, nhất định ngươi sẽ hoàn mỹ đem Giáo chủ ôm về nhà!”
.
.
.
“Muốn đem Giáo củ tiến đóng thì tuyệt đối phải có võ công phải cao cường, nếu không thì ngươi chưa tới được tổng đàn thì đả bị các thủ hạ ở đó phân thây như dưa hấu. Then chốt nhất chính là lúc trên giường, ngươi phải áp hắn, áp áp không ngừng, kế sách này chắc chắn thành công!”
Mã Tiểu Biển nói rất có đạo lý, Trịnh Trực nghiêm túc làm một cuốn Tiểu Bút Kí ghi lại.
"Hảo, lý luận tri thức đã xong , chúng ta đi vào thực tiễn ."
"Thực Tiễn thế nào?"
"Ta giúp ngươi..."
“Mã huynh, ngươi thực tốt, còn kính dâng thân cho ta huấn luyện!” Trịnh Trực cảm động đến rơi nước mắt, hắn đối Mã Tiểu Biển xuất ra một cước, sau đó y liền phi thiên…
“Mã huynh, sao ngươi không nói mình công phu kém vậy… Nếu ngươi đã biết công phu như thế thì sao còn giúp ta làm bao cát sống, đoạn tình nghĩa này Trịnh Trực nhớ kỹ.” Võ công như vậy thì sau này làm sao vào giang hồ a. Trịnh Trực vì người huynh đệ thấy nghĩa quên mình này mà thở dài, vội vàng chạy đi tìm Mã Tiểu Biển.
Mã Tiểu Biển vì di chứng lần trước bị sặc nên nói chuyện có chút thở dốc, ta đem lời hắn thuyết minh lại cho hoàn chỉnh: “Thôi, để ta giúp ngươi tìm một phân đàn Ma giáo, bọn lão đại hiện thời không có ở nhà, ngươi có thể đem những binh tôm tướng cua luyện tập, nhớ lấy hết khí phách Võ lâm minh chủ của ngươi ra!”
.
.
.
Tiểu Hoa Đà lần thứ hai lên sân khấu, một đến hai đi đã có kinh nghiệm, hắn cảm thán nói: “Ngực của công tử thực là thiên phú dị bẩm, trắn nõn như thế thực chọc người thích.”
Mã Tiểu Biển bị gãy xương ngực chỉ có thể lẳng lặng thừa nhận.
“Trịnh huynh, thời gian sau này nhất định phải chờ ta truyền xuống chỉ lệnh mới được ra tay, không thì còn chưa xong giai đoạn thứ nhất ta liền rách nát.”
"... Ngươi cũng không nói sớm."
Mã Tiểu Biển vỗ trán, Trịnh Trực quả thực trì độn đến mức đả kích.
Sau khi Tiểu Hoa Đà tỉ mỉ trị liệu, chẳng cần trải qua trăm ngày thương gân động cốt, Mã Tiểu Biển đã gặp kỳ tích hồi phục lại rồi!
Y đấm ngực kinh ngạc, “Tiểu Hoa Đà quả nhiên là thần y a, ta như vậy mà đã khỏi rồi!”
Tiểu Hoa Đà rất là khiêm tốn: “Đều là bí phương tổ tiên truyền lại, nhà ta đối với việc nối gân cốt rất có kinh nghiệm. Chúng ta đều có khí lực, đôi khi heo không nghe lời liền giết gà dọa khỉ, cắt ngang chân nó để mà nghiêm phạt. Thế nhưng sau đó chúng liền tự ti vì mất một chân, điều này ảnh hưởng nghiêm trọng đến chất lượng thịt, chúng ta liền hối hận, sau đó nghiên cứu ra một bộ y kinh chuyên trị liệu xương cốt. Có một lần heo nhà hàng xóm bị mã xa áp đứt một chân, cũng là chúng ta dùng bí phương chữa khỏi. Không đến ba ngày con heo đó đã có thể nhảy, không chút ảnh hưởng công việc. Cho nên mới nói, tuy Mã công tử ngươi bị thương nặng, nhưng do ta am hiểu bộ vị, hết thảy đều rất thuận lợi.”
Trịnh Trực một bên phụ họa: “Qủa nhiên y thuật cao siêu a, chẳng hay tổ tiên nhà ngươi làm nghề gì?”
Tiểu Hoa Đà cười xán lạn một cái: “Giết lợn tiện thể phân thây, cho đến đời của ta muốn đem kỹ năng tổ tiên phát dương quang đại nên mới làm đại phu. Mã công tử, ta hai lần hành nghề đều ở trên người của ngươi mà trưng dụng ni.”
Trịnh Trực vỗ vỗ Mã Tiểu Biển: "Vị đại ca này, ngươi thật có vận khí!"
Mã tiểu biển ngừng đánh lồng ngực, hắn đột nhiên cảm thấy trên người mình có cỗ mao vị của lợn, đuổi mãi không đi.
.
.
.
Chiết phiến luôn là vật thể hiện thần khí của Võ lâm nhân sĩ, nhưng khi gặp mưa dài nhiều ngày thì rất phiền hà. Mã Tiểu Biển thấy vậy liền tiến hành cải tạo chất liệu của nó. Suy nghĩ đến việc thời đại này không lưu hành chế phẩm plastic, Mã Tiểu Biển liền quyết định dùng inox để chế tác một cái chiết phiến. Vì cái gì phải sử dụng inox? Đương là vì có thể dùng ngay cả khi trời mưa! Mã Tiểu Biển lớn mật cách tân, không chỉ muốn thay đổi chất liệu mà còn gia tăng thể tích để có thể che được cả đầu, ha ha ha, ai còn dám nói chiết phiến trong những ngày mưa đều là phế vật?!
Trịnh Trực thực thưởng thức cách tân của Mã Tiểu Biển, nhưng không hiểu tại sao ai ai cũng nhìn về phía bọn họ.
“Oa, một tên bệnh tâm thần a, không có việc gì mà đem trên lưng một tấm thép to như vậy!”
“E rằng họ sọ lưu tinh trên trời rơi xuống.”
"Ta cuối cùng cảm thấy người này có điểm quen mắt..."
Trịnh Trực tại lúc Mã Tiểu Biển dẫn tới phân đàn Ma giáo liền tiêu diệt được lão đại ở đó, hắn quyết định sau này phải tìm nhiều cao thủ giỏi hơn để mà so chiêu thì mới không phụ xưng hào Võ lâm minh chủ.
Đối với việc này Mã Tiểu Biển có cách nghĩ khác: “Ngươi muốn làm Minh chủ nhưng sao lại có tính cách đàn bà như vậy, tuy rằng bọn họ võ công thấp kém nhưng dù sao cũng là người của Ma giáo a, nghe tên liền biết không phải đồ tốt…”
Một tên giáo chúng đã sắp tàn hơi nắm lấy ống quần của Mã Tiểu Biển: “…Ta nhớ ra rồi, ngươi chính là…”
Mã Tiểu Biển hợp thời vung tấm thép vào đầu hắn, tiếp tục lầu bầu: “…Cho nên muốn đối phó mới người của Ma giáo, ngươi nhất định không thể nương tay!”
Một lúc sau, Mã Tiểu Biển đầu đầy đại hãn mà nhìn xát chết khắp nơi, y rất vừa ý: “Hôm nay huấn luyện đã đạt tiêu chuẩn, đi, ta dẫn ngươi tìm mấy phân đàn khác.”
Mấy ngày sau, Mã Tiểu Biển vẫn một mực chấp nhất về chuyện tấm thép trên lưng, nhìn y một dạng hổn hển nhượng cho Trịnh Trực có chút tâm đau: “Bằng hữu à, có một số việc vẫn là nên tự lượng sức đi.” Hắn sợ Mã Tiểu Biển nếu như không chịu buông bỏ thì sẽ bị tấm thép này đè chết.
Mã Tiểu Biển không đồng ý: “Này là tôn nghiêm của ta, kiêu ngạo của ta, ý chí…” Còn chưa nói xong y đã chống đỡ hết nổi mà ngã xấp xuống.
Trịnh Trực không biết nói gì nữa rồi, chỉ tiêu huấn luyện còn chưa có đạt mà người thì đã bị đè. Vạn nhất y bị đè chết thì không hảo rồi, hắn còn cần có người đưa đến tổng đàn Ma giáo ni.
Rơi vào đường cùng, Trịnh Trực chỉ có thể đem tấm thép cùng Mã Tiểu Biển (y chết cũng không buông tay) quay về khách điếm.
Trịnh Trực liên tục lắc đầu: “Chỉ một ít trọng lượng như thế mà Mã huynh đã không chịu được thì làm sao lăn lộn giang hồ ni.”
.
.
.
Mã Tiểu Biển xác thực là một huấn luyện viên rất tốt, sau khi trải qua tập luyện, Trịnh Trực đã hoàn thành giai đoạn thứ nhất của công cuộc chiếm đóng Ma giáo giáo chủ, võ công nâng lên một tầm cao mới.
Khặc Khặc sưc phụ trách cứ: “Công phu của hắn đều do lão tử dạy, không được thừa lúc ta vắng mặt mà cướp đoạt thành quả a!”
Mã Tiểu Biển: “Là ta khi dễ ngươi hoa tàn ít bướm đấy thì sao!”
Khặc khặc sư phụ khóc: "Sư môn bất hạnh a, cực cực khổ khổ bồi dưỡng một tuyển thủ như vậy mà lại để cho người ta hưởng, ta khổ quá!"
Trịnh Trực không nhịn được khi nhìn người sư phụ đã ngậm đắng nuốt cay đem mình nuôi lớn đáng thương như vậy liền cùng Mã Tiểu Biển đánh cái thương lượng: “Nếu không thì đem Ma giáo trưởng lão kéo tớ cùng sư phụ ta thành đôi đi?”
Mã Tiểu Biển: "Cái này để sau hẳn tính, ngươi trước hết vẫn là nên nghĩ làm cách nào để đem Giáo chủ bắt về đi."
.
.
.
Cuộc huấn luyện bắt giữ Ma giáo giáo chủ rốt cuộc đã đến giai đoạn cuối cùng, Trịnh Trực thấy Mã Tiểu Biển đang ngồi trầm tư cũng nghiêm túc lên.
“Ta nói này Mã huynh, sao mặt ngươi lại đỏ như vậy? Tiếp theo húng ta huấn luyện nội dung gì ni?”
Mã Tiểu Biển xác thực là đang đỏ mặt a, y mặc dù dũng cảm không e ngại 3P nhưng thực chất vẫn là một tiểu xử nam ngượng ngùng.
Võ lâm minh chủ muốn học võ làm gì? Đương nhiên là vì áp đảo Ma giáo giáo chủ. Không có việc gì thì áp đảo người ta làm chi? Đương nhiên là vì không thể tiêu diệt tận góc Ma giáo thì chỉ có thể SM người ta cho hả giận.
Nhìn đi, SM là từ trọng điểm, nếu như sinh hoạt không tốt thì cả đời sẽ không “dậy” nổi.
Cho nên, lần huấn luyện này chính là rèn đúc một Trịnh Trực S chức không phải M nga.
Hết thảy đều là vì áp đảo giáo chủ, Mã Tiểu Biển vì rèn đúc ra một Trịnh Trực đêm ngự mười nam nhi không ngã, cam chịu đem chính mình ra làm thí nghiệm.
Y ngượng ngùng cởi hết chính mình tiến vào ổ chăn, đợi một hồi lâu cũng không thấy Trịnh Trự tiến vào. Này là chuyện gì a! Mã Tiểu Biển nghi hoặc đem đầu từ trong chăn vươn ra quan sát tình huống, nghìn vạn lần đừng để y đoán trúng là hắn không “dậy” được!
Trịnh Trực như cũ ngồi yên tại chỗ: “Mã huynh, ngươi còn còn chưa nói chúng ta huấn luyện thế nào mà đã đi ngủ a?”
Từ sau khi ngoài ý muốn đá bay Mã Tiểu Biển, Trịnh Trực liền thu liễm tính tình lỗ mãng, mọi hành động đều do Mã Tiểu Biển truyền lệnh xuống. Cho nên, tại lúc Mã Tiểu Biển hỏa tốc cởi hết chạy vội lên giường, hắn chỉ là hiếu kì một chút rồi ngồi yên tại chỗ.
Mã Tiểu Biển khóc không ra nước mắt: “Phải biết liên tưởng hành động chứ, tên hỗn đản ngươi cư nhiên cắt điện lúc này!”
Đối với tên thần kinh thô Trịnh Trực chỉ có thể dùng thuốc liều mạnh, Mã Tiểu Biển lấy ra xuân cung đồ ném cho hắn tỉ mỉ tham quan học hỏi.
Trịnh Trực lay động lật lật vài tờ: “Thói đời thật lạ a, loại sách nặng khẩu vị như vậy cũng có thể xuất bản, cư nhiên còn là bản gốc, nhưng này thì liên quan gì đến Ma giáo giáo chủ?”
Mã Tiểu Biển: "Giáo chủ đều thích khẩu vị nặng!"
Trịnh Trực: “Thật vậy sao? Này nên nếm thử một chút, Mã huynh, rất cảm ơn ngươi đã hy sinh!”
Tại khi bắt đầu tiến hành diễn luyện, Mã Tiểu Biển đột nhiên xoay người chiếm lấy thượng vị.
Trịnh Trực biển thị không đồng tình: “Ta là minh chủ, tất nhiên là công, ngươi lại đang đóng vai Giáo chủ, võ công còn kém như vậy, sao có thể thượng vị, thật không khoa học!”
Mã Tiểu Biển tiếp tục ngượng ngùng: “Dù cho Giáo chủ ở mặt trên hắn vẫn là thụ! Không tin chúng ta thử xem.”
Trịnh Trực: “Nguyên lai cũng có thể như vậy! Chiêu này thật không tệ, chẳng qua trong sách không có ghi lại, ngươi là học ở đâu?”
Mã Tiểu Biển: “Ta luôn thích tự mình cách tân!”
Trịnh Trực: “Ngươi trước giờ luôn như vậy, bất quá ta thích.”
…
Trịnh Trực: “Ngươi không cảm thấy chúng ta quá an tĩnh sao? Khó lắm mới có hiện trường trực tiếp nhưng một điểm từ tượng thanh cũng không có. Lẽ nào nàng [tác giả] đang muốn ám chỉ tương lai chúng ta là một CP bị câm?”
Mã Tiểu Biển: “Có người luyện tập miễn phí mà ngươi còn chấp nhất, chờ ngày khác Giáo chủ nhà ngươi gọi cho ngươi nghe đi!” Kỳ thực Mã Tiểu Biển là đang mệt mỏi, làm việc này đúng là tiêu hao sinh lực a!
...
Võ lâm minh chủ trên giường bá chủ, Mã Tiểu Biển hiện giờ khắc sâu tư tưởng này rồi, cùng với Trịnh Trực tên giường giao lưu chẳng khác nào cùng với đối phương ẩu đã, cho nên bây giờ một chút sức lực hắn đều không có.
Tại trong ổ chăn Trịnh Trực lười biếng lắc eo: “Ta quyết định không làm võ lâm minh chủ ."
Mã Tiểu Biển nằm phịch trên giường không chút động đậy, điều kiện thân thể khiến hắn chỉ có thể mở to hai mắt: “Cái gì! Ngươi không làm Minh chủ , vậy Giáo chủ tính làm sao bây giờ? Nỗ lực mấy ngày nay của chúng ta làm sao bậy giờ?”
Trịnh Trực: “Sau khi ngủ qua cùng ngươi, ta thấy mình rất có khả năng cùng với Giáo chủ X không hài hòa, vạn nhất lại sinh ra tranh chấp cái được cái được cái mất thì khổ lắm a. Vì ngươi ta quyết định không tìm Giáo chủ. Hiện tại, chúng ta cùng nhau sinh hoạt hạnh phúc một chỗ đi?”
Trịnh Trực cảm thấy chính mình biểu lộ rất có thành ý, làm Minh chủ là chấp nhất một đời của hắn, nhưng hiện tại lại vì Mã Tiểu Biển mà cam nghuyện buông tha, y nhất định sẽ rất cảm động.
Mã Tiểu Biển ý chí cũng rất kiên định: “Không đem giáo chủ lấy về nhà ta với ngươi tuyệt giao, tuyệt! giao!"
Trịnh Trực có chút thương tâm, hắn cảm thấy mình bị cự tuyệt.
Mà Mã Tiểu Biển hiến kế rồi lại hiến thân cho hắn, cuối cùng còn dẫn hắn đi tổng đàn Ma giáo , rốt cuộc là có ý đồ gì a?
Trịnh Trực không nghĩ ra, hắn có chuyện gì nghĩ không ra liền tâm tình bất hảo, hắn tâm tình bất hảo liền thích chém người lung tung…
Trịnh Trực một đường chém người, Mã Tiểu Biển cười đến cả hàm răng đều lộ ra rồi: “Chém hảo vào, chém hảo vào, cho các ngươi trước đây khi dễ ta!”
Trịnh Trực không phụ lời yêu cầu của Mã Tiểu Biển, chỉ cần Ma giáo giáo chủ tỏ chút thái độ không cần hắn, hắn liền xem như không có chức vị Minh chủ võ lâm. Đến lúc đó Mã Tiểu Biển dù có dùng đến phương pháp trời xoay đất chuyển gì hắn cũng có thể hợp thời trang bị một vẻ đáng thương, nhượng Mã Tiểu Biển tâm đau rồi liền cùng y một chỗ.
Thế là Trịnh Trực đem Mã Tiểu Biển cùng cây quạt của hắn ông vào trong lòng, chạy vội về hướng tổng đàn.
Mã Tiểu Biển: “Ta biết ngươi sốt ruột đi gặp giáo chủ, nhưng vì cái gì lại muốn đem ta quần áo bất chỉnh, cả ô mai đều lộ ra hết, ngươi da mặt thật dày ni.”
Trịnh Trực ^-^: "Có sao đâu a!"
Mã Tiểu Biển: “Ta mặc kệ, ngươi có biết vị trí hiện tại của mình hay không, không phải với ai cũng có thể bán móe, ta bắt đầu hối hận vì đã chọn ngươi.”
Sống một đời chưa từng hối hận, Mã Tiểu Biển dù cho hối hận cũng không bỏ cuộc, mặc dày mà oa trong lòng đối phương.
Rốt cuộc đi tới tổng đàn trong truyền thuyết, Trịnh Trực nhìn thấy Ma giáo trưởng lão, Ma giáo đàn chủ, Ma giáo hộ pháp, Ma giáo… nhưng là không có tung tích của Giáo chủ.
Vốn đại điện đang dùng nghị sự, mọi người nhìn thấy Trịnh Trực đá cửa vào có chút há hốc mồm.
“Vị bằng hữu này tới đây có việc gì? Ma giáo chúng ta đang thảo luận một số chuyện quan trọng, tạm thời không tiếp khách lạ.”
Trịnh Trực: "Ta tới tìm Giáo chủ ngươi các!"
"? ? ? ? Giáo chủ? ? ? ?"
Mã Tiểu Biển ý bảo Trịnh Trực đem mình buông xuống, sau khi trải qua nỗ lực rèn luyện, y thoạt nhìn khí thế bất phàm: “Vị này chính là Võ lâm minh chủ Trịnh Trực, hiện tại hắn là nam nhân của ta.”
Trịnh Trực thực cao hứng, Mã Tiểu Biển đã thừa nhận quan hệ của họ. Nhưng dường như chút có gì đó lệch lạc so với giới thiệu ban đầu.
Ma giáo nhất thời lặng ngắt như tờ, Trưởng lão trở nên kích động: “Mạo muội hỏi thêm một câu, các vị đến đây là vì?”
Trịnh Trực bắt đầu cướp lới : "Ta rất thích hắn ở mặt trên."
Mã Tiểu Biển gật đầu.
Ma giáo trưởng lão rơi lệ : "Giáo chủ cát tường!"
Ma giáo giáo chúng: "Giáo chủ kim an!"
Cứ như vậy, Mã Tiểu Biển liền lấy thân phận Giáo chủ ra xử lý một sự vụ, sau đó hắn biểu thị muốn cùng Trịnh Trực đi đến Minh chủ phủ một chuyến.
Ma giáo trưởng lão rất không an tâm: “Giáo chủ, ngươi sẽ không giống như những người khác một đi không trở lại đi?” Khó có được một vị giáo chủ nằm trên, Ma giáo sắp nở mày nở mặt rồi, tuyệt đối không thể đem cái dòng thuần chủng này thả đi.
Mã Tiểu Biển: “Ta chỉ là bồi Minh chủ về nhà mẹ đẻ, hắn đã tuyên bố thích ta ở mặt trên, chúng ta sẽ không chạy.”
Ma giáo trưởng lão thấy hắn nói có lý liền thả người.
Trên đường, Trịnh Trực rốt cuộc hỏi ra nghi vấn: “Võ công ngươi chẳng phải không tốt sao, vì cớ gì có thể lên làm giáo chủ?”
Mã Tiểu Biển ^-^: "Bởi vì ta chinh phục được ngươi!"
Trịnh Trực: “Qủa nhiên là ngươi bán móe vẫn dễ nhìn hơn~”
Mã Tiểu Biển: “Muốn ve vãn thì sau này còn nhiều cơ hội, chúng ta phải đi nhanh một chút.”
Trịnh Trực: "Vì cái gì?"
Mã Tiểu Biển: “…Phải đuổi hết những tuyển thủ khác trước khi bọn họ kéo đến tổng đàn a!”
Tóm lại, Trịnh Trực thuận lợi lên làm Võ lâm minh chủ bởi vì hắn đã đưa được Giáo chủ trở về chứ không phải cùng y bỏ trốn.
.
.
.
Tại sau khi mọi sinh hoạt trở lại bình thường, Trịnh Trực minh chủ tổng cảm thấy có chút nghi hoặc không giải thích được: “Ta cuối cùng vẫn cảm thấy có một số việc không thích hợp, thế nhưng lại chẳng nói được là không đúng chỗ nào, Tiểu Biển, ngươi có hay không gạt ta chuyện gì?”
Mã Tiểu Biển: “Ngươi là muốn nghe đáp án ni?!”
Trịnh Trực: “Được rồi, nhân sinh cần có chút thần bí mới có thể hạnh phúc.”
~HOÀN~
Bài cuối cùng trong năm, cảm giác thật lạ xD~
Chúc mọi người năm mới vui vẻ ^^~
[...] Làm Thế Nào Quét Đi Ma Giáo Giáo Chủ [...]
Trả lờiXóaBuon cuoi dau ca?ruot = )))))
Trả lờiXóaBan thu.that la moe = ))))))))
em thụ vừa moe vừa ngố = v =~
Trả lờiXóa[...] Làm Thế Nào Để Quét Đi Ma Giáo Giáo Chủ [...]
Trả lờiXóaHẳn là "ở trên" =)) Moe k đỡ đc =))
Trả lờiXóacâu trả lời chính xác, 100 điểm cho bạn =))
Trả lờiXóaem thụ thật ko hổ danh là ma giáo ^^
Trả lờiXóaĐọc cái này hơi rối,vậy là Trịnh Trực hay bạn ăn mày là công?
Trả lờiXóa