Đam Mỹ

Thứ Ba, 15 tháng 1, 2013

Huynh đệ tiểu đoản văn - Câu chuyện thứ 3

502ab043h657aeeda2f50690



III.


"Có việc khải tấu, vô sự bãi triều."

 

Thân vương liếc mắt nhìn vào thân ảnh lười biếng ngồi trên long ỷ rồi bước ra: “Hoàng thượng, thần có việc khải tấu.”

 

"Ah?" Hoàng đế híp híp mắt, "Có chuyện gì?"

 

“Ngân lượng giúp đỡ địa phương thiên tai không đủ, bách tính oán than đã mấy ngày liền, nếu không cấp thêm ngân lượng thì chỉ sợ có việc xảy ra.”

 

“Ái khanh không biết quốc khố trống rỗng, tiếp tế không đủ hay sao?”

 

“Hoàng thượng, dân vi quý, quân vi khinh [mọi sự lấy dân làm đầu], bất luận thế nào cũng phải đáp ứng bách tính!”

 

Hoàng đế cắn răng: “Sợ rằng có gan nói những lời này cũng chỉ có mình ái khanh.”

 

“Đạo lý này hẳn các thần tử đều biết, hoàng thượng chẳng nhẽ không rõ.”

           

Nhiệt độ trong điện nháy mắt hạ xuống, mọi người đều cúi rạp đầu, e sợ hoàng thượng giận chó đánh mèo. Tên thân vương này, lần nào vào triều cũng hại bọn họ đổ mồ hôi lạnh.

           

Hoàng đế bỗng nhiên cười lên: “Ái khanh, xem ra ngươi làm lụng quá đỗi vất vả, trẫm ân chuẩn cho ngươi nghỉ ngơi một phen. Lý đại nhân, mọi sự ở nơi thiên tai giao lại cho khanh, nhất định phải phụ trách cho tốt.”

           

“Thần tuân chỉ.”

           

Bên dưới, thân vương hắn giọng đến ho khan. Phía trên, hoàng đế cười đến cảnh xuân tươi đẹp.

 

"Bãi triều."

 

.

.

.

 

Ngón tay Hoàng đế nâng cánh hoa đào, nhẹ nhàng thưởng thức.

           

Phía sau, Thân vương tiến tới.

 

"Hoàng thượng!"

 

 “Thân vương cũng đến ngắm hoa à? Khung cảnh nơi đây quả nhiên tươi đẹp.”

 

Thân vương đè xuống lửa giận, “Thần đệ chẳng hay vì sao Hoàng huynh lại quyết định như vậy!”

 

"Ngươi đang trách cứ trẫm?"

 

 “Bách tính nhu cầu cấp bách, Hoàng huynh nhất định hiểu rõ, nhưng sao hôm nay lại diễn một màn hôn quân như thế!” Thân vương đỏ mặt tía tai, lời vừa ra khỏi miệng thì  y cũng ý thức được mình quá xúc động, nhưng cho dù có muốn thu lại cũng không kịp nữa rồi.

 

 “Cạch” một tiếng, cành đào bị bẻ gãy, rơi xuống bên chân Hoàng đế. Hoàng đế khẽ cười một tiếng, dùng âm thanh lạnh lùng  mà nói: “Có phải thường ngày trẫm quá mức khoan dung với ngươi nên làm cho ngươi chẳng biết chừng mực như vậy hay không? Ngươi chỉ là thần tử, trẫm hôn hay không hôn còn để ngươi tới nói?!”

           

Thân vương ngây ngốc nhìn cành đào dưới đất. Hoàng Đế lướt qua người y, dẫn theo vài cánh hoa đào.

 

Mấy ngày sau, Hoàng đế xưng bệnh, không hề vào triều.

 

.

.

.

 

Thân vương ngồi  phát ngốc trong thư phòng. Ngày thường Hoàng đế đối với y rất tốt, trong cung có cái gì ngon liền mang đến đây một phần. Mỗi ngày lên triều, dù y có luôn thẳng thắng can ngăn thì Hoàng đế cũng không tính toán, cực kỳ giống với một vị quân vương tài đức, sáng suốt, một người đại ca hiền lành. . . Chính mình căn bản không có sai! Y im lặng tự biện hộ trong lòng, nhưng cứ nghĩ tới khuôn mặt giận dữ ngày đó của Hoàng đế, lòng y lại mơ hồ có chút đau đớn. Ta. . . thương hắn a?

 

Tin tức không lâu sau đó lại làm cho y mục trừng khẩu ngốc. Lý đại nhân mang theo 200 vạn lượng cùng 500 cân lương thực tiếp tế khu vực thiên tai, mà nguồn gốc của số ngân lượng này còn là do Hoàng đế liên tục nửa tháng đốc thúc đại quan gom góp. Y có thể tưởng tượng được cảnh Hoàng đế dẻo mồm dẻo miệng thuyết phục đến mức bọn sâu mọt này á khẩu không nói nên lời.

 

Nghe đến đó, Thân vương không chút để ý ánh mắt của tên sai vặt mà vội đứng dậy chạy đến Hoàng cung.

 

Vừa tới trước cửa Ngự thư phòng, y còn chưa mở miệng thì lão thái giám đã lên tiếng thông báo, sau đó mời y diện thánh.

 

Y hít sâu một hơi, chậm rãi bước vào. Hoàng đế chăm chú phê duyệt tấu chương, một lần cũng không ngẩng lên, trong phòng yên lặng đến mức xấu hổ.

 

"Thần đệ sai rồi."

 

Hoàng đế không động.

 

"Thỉnh Hoàng thượng giáng tội."

 

Hoàng đế duỗi thắt lưng.

 

Thân vương nóng nảy: "Hoàng thượng muốn nghiêm phạt thần đệ thế nào cũng đều có thể!"

 

"Sao?" Hoàng đế đứng dậy, tới trước mặt y.

 

"Trẫm là hôn quân, thủ đoạn luôn rất tàn nhẫn."

 

"Hoàng thượng không phải hôn quân." Thân vương mất tự nhiên, gương mặt thường ngày lạnh tanh nhưng nay lại ửng hồng.

 

Nội tâm Hoàng đế một trận rung động, "Na, vậy trẫm là cái gì?"

 

"Hoàng thượng là là một Đế vương tốt!" Thân vương ngẩng đầu nhìn Hoàng đế lại phát hiện ánh ắt đối phương dịu dàng nhìn mình, y đỏ mặt, vội vã cúi đầu.

 

"Hừ, trẫm khổ cực như vậy còn không phải để ngươi nhẹ gánh một chút.”

 

"Thần đệ biết." Thân vương cúi thấp đầu.

 

Hoàng đế không chịu nỗi nữa mà vội cúi đầu, hôn lên môi Thân vương.

 

Thân vương kinh hãi, "Hoàng. . . Hoàng thượng!"

 

Hoàng đế ôm hắn vào lòng, “Ngươi biết trẫm muốn nghe cái gì cơ mà.”

 

Thân vương nghe tiếng tim đập trong ngực Hoàng đế, chậm rãi nhắm mắt, thanh âm nhẹ nhàng: “Đại ca.”

 

 Tâm tìnhHoàng đế rất tốt. Bên ngoài cửa sổ, hoa đào hồng sắc khẽ lay tựa như gương mặt của người trong lòng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét