Đam Mỹ

Thứ Hai, 8 tháng 10, 2012

Hoán khê sa - 14

Đệ thập tứ chương:


Nghe xong câu nói tất cả liền biến sắc, đến cả Điển Phái đang nâng Bàng Kì cũng phải xiết chặt bội kiếm, trong tay một mảng băng lãnh – Bạch Ngọc Đường bất động thanh sắc, ánh mắt quét qua một góc – bóng đen ám phục dĩ nhiên đã bị phát hiện – Thân hình thúc triển, không chút do dự lao đi.



Đuổi theo bóng đen, liên tiếp vài cái lên xuống, trước mắt xuất hiện một nơi tồi tàn.

Đây là một vùng hoang vu, đâu cũng thấy được tế đường hoang phế, nơi này không có cửa sổ, đại môn là cái thông lộ duy nhất, bên ngoài cỏ xanh bám đầy, vẫn còn dấu vết xuất nhập mờ nhỏ.

Bạch Ngọc Đường dừng lại thân hình, đột nhiên lướt đi như điểu, không chút ngập ngừng – Bên trong đống lửa cháy rực, hừng hực ánh sáng, Bạch Ngọc Đường biểu tình không đổi, chậm rãi mà nói: “Xuất hiện đi, chẳng lẽ còn muốn ta tìm?”

Không gian yên tĩnh, ngữ thanh một mảnh tiêu điều, vang vọng bên trong ngóc ngách.

Bốn bề vắng lặng đáp lại.

Vách tường bám đầy mạng nhện, điện thờ cũ kĩ, bố mạn đã sớm phai màu, gió thổi phất phơ…

Bạch Ngọc Đường phi thân, đá bay thần án.

Phía sau ánh lửa, hồng y thân ảnh ngồi tựa trên đất, tựa tiếu phi tiếu. Nếu không phải Triển Chiêu thì là ai?

Tức khắc, nhiệt huyết sôi sục, trong long lửa đốt lâu nay càng thêm quay cuồng, cảm giác kinh hỉ tựa như trong mơ.

“Bạch huynh –"

Hai người nhìn nhau một lát, Triển Chiêu ho khan vài tiếng, cố gắng chống đỡ – Thân thể do vết thương sâu nên khó giữ vững, giãy dụa đến được nửa đường thì lung lay sắp đổ, nghiêng về phía trước.

Bạch Ngọc Đường lấy lại tinh thần, thầm mắng một tiếng, vận khí lao về phía trước, đưa tay ôm lấy, thân thủ bắt lấy mạch môn, tinh tế đánh giá. Triển Chiêu mặc dù thân mình suy yếu nhưng tinh thần vẫn khá, trong cơ thể ẩn ẩn có một cỗ khí, giống như có người hỗ trợ..

“Mèo con? Ngươi –” Bạch Ngọc Đường vừa định hỏi lại đã vội giương cao Họa Ảnh, ôm chặt Triển Chiêu hộ ở sau người. Tiếng cười băng lãnh, một hắc y nhận chậm rãi bước ra, đúng là người dẫn hắn tới đây.

“Các hạ là ai? Sao phải giấu mặt?!” Cảm giác người này bản tính âm trầm, thân thủ khó dò, Bạch Ngọc Đường kích tướng.

Người giấu mặt vẫn không tiếp lời, chính là hướng về hai người liên tục cười lạnh, sau một lúc lâu, hắn chậm rãi nói: “Ngày xưa Tây Thi giặt lụa tại suối [*], hoặc khuynh cả một quốc gia, không nghĩ tới đường đường là một nam tử lại cũng có thể lấy sắc thị nhân, mê loạn chúng sinh.” Giọng nói mỉa mai, ánh mắt hắn đảo qua thắt lưng Triển Chiêu, nơi Bạch Ngọc Đườn vòng trụ, khinh thường hừ lạnh.

Bạch Ngọc Đường dưới tình thế cấp bách vẫn chưa phát hiện chính mình làm gì không đúng, ai ngờ thần thái lúc này của họ lại ở trong mắt người khác trở thành tư thế ái muội!

Nghe được hắc y buông lời vũ nhục, y giận tím mặt, lại thấy Triển Chiêu thân hình hơi hơi chấn động, thủ hạ không khỏi càng thêm nhanh chóng. “Thả ngươi cái thí! Khi không lại nói bậy, có tin Bạch gia cắt lưỡi ngươi đem ra uy cẩu!”

“Bạch huynh, không thể xúc động –” Gặp Bạch Ngọc Đường ý muốn khó dễ, Triển Chiêu nắm cổ tay hắn, tuy rằng khó khăn nhưng lại chuyển hướng về phía hắc y: “Vô luận thế nào, là các hạ đã cứu Triển mỗ một mạng.” Ngừng lại một chút, mâu trung Triển Chiêu hiện lên một tia hiểu rõ, “Triển Chiêu hội sẽ ghi nhớ trong lòng.”

“Hừ, ai biết hắn đang rắp tâm làm gì?!” Bạch Ngọc Đường một trận kinh ngạc, không để ý hắc y lộ ra một tia dị sắc.

“Không sai, ta quả thật không nghĩ cứu ngươi, ta thậm chí – còn muốn giết ngươi!” Hắc y nhân trở nên âm trầm, lệ quang chợt hiện, tình tự dao động khó dò, gắt gao nhìn thẳng Triển Chiêu: “Triển Chiêu a Triển Chiêu, ta thật khôn rõ, ngươi rốt cuộc ẩn chứa cái gì mà khiến cho những nam nhân tiếp cận đều đánh lạc tâm tư? Nếu giết ngươi –”

“Câm miệng!” Gương mặt Triển Chiêu do tức giận nên hiện lên một mạt ửng đỏ, mâu trầm như đêm: “Ngươi muốn giết ta nhưng lại cứu ta chỉ vì có lệnh trong người, thật bất đắc dĩ phải không? Các hạ cũng vì chủ nhân mà làm việc, can hệ không nhỏ – bất quá xin cứ yên tâm, Triển mộ tuyệt không cản trở, lại càng không nghĩ sẽ tranh công hay phần thưởng.”

“Ngươi –” Hắc y nhân lui về sau vài bước, do dự không ngừng, “Ngươi biết ta là ai?”

“Là người Triển mỗ giao thủ đã lâu, hội sẽ không quên.” Triển Chiêu tiếp tục: “Vô luận các hạ là ai, đều hy vọng ngươi cẩn  thận làm việc, đừng phụ – khụ khụ…” Trong lòng một trận lo lắng, thật nhiều sự việc nảy lên trong lòng, những chuyện lâu nay không nhìn ẩn ẩn sáng tỏ, đau xót lại thừa cơ đánh úp.

“Điểm ấy không cần ngươi lo.” Hắc y nhân lạnh lùng cười, bước ra bên ngoài, chốc sau lại quay đầu nhìn, ánh mắt hướng về Triển Chiêu, “Nhưng ta coi thường ngươi – đến đây biệt quá!”

Gặp Triển Chiêu vẻ mặt xanh trắng, lại có tơ máu lượn xuống khóe môi – Bạch Ngọc Đường cả kinh, bất chấp ôm hắn mà hướng ra ngoài. Chạy đến đại môn lại đột nhiên đình chỉ – Hắc y nhân chậm rãi thoái lui, phía xa bóng trắng chậm rãi đi tới, thần thái dữ tợn bức nhân, chính là giáo chủ Xích Long giáo – Cơ Bắc Tàn, bên cạnh còn hai giáo chúng.

“Ngươi là ai?”

“‘Ngươi là ai?’” Cơ Bắc Tàn âm hiểm cười, ánh mắt hướng về hắc y rồi lại chuyển qua Triển Bạch hai người: “Các vị rốt cuộc tề tụ, tốt lắm, tốt lắm!”

Lời vừa nói xong, một chưởng liền hướng Bạch Ngọc Đường đánh tới. Hai người khác cũng liền công hướng Triển Chiêu.

Bạch Ngọc Đường cũng lĩnh giáo qua sức mạnh của chưởng lực hắn, mũi chân gắng sức, nhẹ nhàng lui về phía sau, Họa Ảnh xuyên không bắn ra, giống như lưu quang tiến thẳng, thế không thể đỡ – Ai ngờ đối phương phi thân, khoảng cách chỉ ba bốn cước.

Trong chớp mắt, Bạch Ngọc Đường liền thấy khí tức có hơi đình trệ, Họa Ảnh tà tà chém tới, thân hình bỗng nhiên xoay chuyển, cuộn ở trên không, ngân sắc băng lãnh tuôn ra bốn phía, tiếng rít như khóc, trượt qua khuôn ngực đối phương –  Cùng lúc kỳ chưởng đánh tới, cánh tay đau xót, hơi thở nhất thời trầm trọc.

Triển Chiêu một bên thương nặng, tả hữu thiếu hụt, tình thế nguy cấp.

Cao thủ tranh giao, hợp thời mà động, phân li tất tranh, Bạch Ngọc Đường tâm thần vi phân, đã bị đối phương xuất ra nội lực, phóng tới đình huyệt.

Cơ Bắc Tàn cũng là cả kinh, vốn tưởng rằng đã trúng đàn huyệt đối phương – huyệt này ngăn khí, trăm tức hội tụ, hơi thở lập tức bế tắc – nhưng không ngờ lại bị đối phương một hơi bức giải. Dù là như thế, Bạch Ngọc Đường vẫn cảm thấy trong ngực một trận nhức nhối, nội tức khó thông.

Triển Chiêu kinh hãi, trận đánh đã là bất lực tòng tâm, nhưng lại thấy hai người phía trước đột nhiên quỵ ngã – Vẫn là người giấu mặt bất ngờ ra tay, nhất kích đắc thủ.

“Cảm tạ –” Lời còn chưa dứt, huyệt đạo hai chân đã bị điểm hạ, trong lòng chợt lạnh, cả kinh nói: “Ngươi làm cái gì?!”

“Hừ hừ – Đương nhiên là cứu ngươi, lúc này không đi thì khi nào đi?!” Người giấu mặt ôn hòa, phản thủ bắt lấy, lựa thời mà đi.

“Bạch huynh tình thế nguy cấp, ta–” Gặp Bạch Ngọc Đường phun ra máu tươi, Triển Chiêu sắc mặt đại biến, cắn răng nói: “Ngươi đi thì đi, mau giải huyệt đạo cho ta!”

“Hắn sống chết cùng ta có quan hệ gì đâu?” Người giấu mặt cười lạnh, cũng không phòng bị cánh tay Triển Chiêu đột ngột phóng tới, mạnh mẽ va chạm, nhất thời phải lui vài bước, trước ngực đau nhức.

“Không biết tốt xấu – Ta đã tận lực, là ngươi tìm chết!” Ánh mắt biến hóa, khôi phục hờ hững, hắn phất tay áo.

Cơ Bắc Tàn trước ngực nhuộm huyết, cuồng tiếu xuất chưởng liên tục, thừa dịp Bạch Ngọc Đường khí tức chưa đề, một phen chế trụ.

Họa Ảnh buộc phải rời tay, nhất thời không đứng dậy nổi. Trước mắt chợt hiện hồng sắc thân ảnh, cũng là Triển Chiêu tiếp được Họa Ảnh, vận sức hướng đến Cơ Bắc Tàn. Thân hình phóng tới, chợt thấy kiếm thế đột nhiên toàn hồi…

“Như thế nào, Cẩm Mao Thử, không phải ngươi luôn tự nhận tàn nhẫn, quái đản hay sao? Luyến tiếc xuống tay?” Cơ Bắc Tàn chế trụ Triển Chiêu, một tay rút ra thanh kiếm đâm vào sườn trái của mình, điểm huyệt cầm máu, thuận thế tung hoành trên cổ của y, âm hiểm mà cười: “Qủa nhiên tình thâm nghĩa trọng a, ha ha ha…”

Nhìn về phía đối phương, lại thấy đối y cầm kiếm tới gần, ánh mắt bình tĩnh, giống như coi khinh mạng sống.

“Không muốn làm thương tổn hắn?!” Tâm thần run lên, Cơ Bắc Tàn liếc mắt một cái, ngón tay kề sát bên gáy Triển Chiêu, “Cũng là thứ đồ hầu gia dùng qua, Bạch Ngũ Gia sao lại xem trọng ni?!” [dùng qua cái gì, đồ đáng chết >"<]


Thủ hạ phát ra, vốn là hồng y rách nát nay lại chẳng thể che lấy tấm thân, da thị trừ chỗ vết thương do roi còn có đậm nhạt những vết hồng tím, hết sức bắt mắt lộ trên da thịt – Bạch Ngọc Đường như bị sét đánh, trong đầu ầm ầm chấn động, hai tay nắm chặt, theo bản năng nhìn phía Triển Chiêu, đã thấy y mái tóc phân tán, không rõ biểu tình – Chỉ là bàn tay cuộn lại, thân minh giống như phát run.

~~~~~

[*] Tây Thi, tên là Thi Di Quang (施夷光) là con một người kiếm củi họ Thi. Trữ La có hai thôn: thôn Đông và thôn Tây, Tây Thi là người ở thôn Tây, vậy nên gọi là Tây Thi. Tương truyền Tây Thi đẹp đến nỗi, ngay cả khi nàng nhăn mặt cũng khiến người ta mê hồn.

Khi nàng giặt lụa bên bờ sông, bóng nàng soi trên mặt nước sông trong suốt làm nàng thêm xinh đẹp. Cá nhìn thấy nàng, say mê đến quên cả bơi, dần dần lặn xuống đáy sông. Từ đó, người trong vùng xưng tụng nàng là "Tây Thi Trầm Ngư".

Nam Cung Bắc tả Tây Thi qua con mắt của Câu Tiễn và Phạm Lãi:

Câu Tiễn bắt gặp ngay đôi mắt trong suốt như dòng suối lạnh, lòng đen đen tuyền óng ánh phát hào quang, thoáng chốc như hớp hồn nhà vua

Tây Thi như một đóa hoa còn chớm nụ hàm tiếu, bao nhiêu nét tươi trẻ thanh xuân dường như ẩn hiện trong góc mắt đuôi mày. Mắt nàng trong suốt, mày nàng phương phi, miệng nàng chúm chím, đường nét tạo thành nàng dường như là ảo tưởng.

Cái đẹp của Tây Thi như lóe hào quang, như thái dương.

Khụ, nên có lẽ Miêu Nhi cũng đẹp tương tự vậy nên thằng giấu mặt mới lấy ra so sánh =3=

nhưng cũng ko thể phủ nhận a \^^/

3 nhận xét:

  1. hô hô,tình hình là rất tình hình.sao thằng cha áo đen lại hận miêu nhi thế ta.
    thank nàng nha.6 _ 6

    Trả lờiXóa
  2. "...da thị trừ chỗ vết thương do roi còn có đậm nhạt những vết hồng tím..."=> da thịt nha nàng !

    "...Triển Chiêu a Triển Chiêu, ta thật khôn rõ..." => không rõ a ~

    Ta nhớ hai chỗ ấy a` ! Tìm hộ nàng ^^

    Mà ta ghét cái câu đã xài qua nha !!! Thèng đần đó hem biết Hầu Gia của tụi nó đến một cộng lông tơ của Miêu Nhi cũng hem được hưởng sao !?...Grrrrr

    A`, còn cái vụ so sánh với Tây Thi a ~..làm ta tưởng tượng đến dáng vẻ đầy ủy khuất của Miêu Nhi lúc đó nha ...hảo quyến rũ!

    Trả lờiXóa
  3. ơ hơ hơ, ngại quá, nhưng e mới lập wp mới, làm cả Snarry lẫn Thử-Miêu. Thế nên e đi PR 1 chút *ngại ngùng* và hiện tại e đang cắm đầu vào làm truyện “Đáng tiếc đều không phải ngươi” (Thử-Miêu ấy ạ). Nên nếu ai có hứng thú qua nhà e nghía thử 1 chút ạ, Cám ơn mọi người nhiều
    http://jiyongphuong.wordpress.com/2012/11/14/tm-dtdkpln-chuong-1/comment-page-1/#comment-36

    Trả lờiXóa