Đam Mỹ

Chủ Nhật, 12 tháng 8, 2012

Hoán khê sa - 4

Đệ tứ chương:


Không khí có chút nặng nề, xa xa một đội ngũ đi tới.

Phía trước, hơn mười một hắc y che mặt, hông đeo trường kiếm. Trung gian là hai bộ mã xa, đẹp đẽ quý phái, lại có rèm che, nên không biết là ai đang ngồi bên trong. Ở ngoài là vài tên hắc y nhân, lưng vác theo đao, túi da sau lưng chứa đựng không ít Điêu Linh tên. Số người tuy nhiều nhưng bước đi nhất quán, thanh âm không lớn. Bắt mắt nhất là, trên cánh tay họ đều có hình xăm xích long, theo từng nhịp bước, hồng long ở dưới ánh trăng giương nanh múa vuốt, nhìn qua cực kì hung tợn.



Bạch Ngọc Đường cười nói: “Mèo con, bọn họ làm đạo tặc so với ngươi làm quan còn muốn khí phái hơn nhiều!” Y không thấy tiếp lời liền quay đầu lại, gặp Triển Chiêu không màn để ý, ánh mắt chăm chú nhìn về phía trước cũng không thèm để ý tới mình. Biết hắn sinh khí chưa xong liền cười thầm trong lòng, nhịn không được mà nghiêng người, đang định giễu cợt vài câu thì từ chóp mũi đã ngửi thấy vài làn hương thơm mát, như có như không, mờ mịt bất biến. Lưu theo khứu giác, hai má không biết từ khi nào đã dán vào những sợi tóc đen nhánh. Gió nhẹ phất phơ xao động, Bạch Ngọc Đường áp đến bên cạnh, cúi xuống tựa trên vai Triển Chiêu mà cọ cọ vài cái. Ngẩng đầu liền thấy người kia con ngươi hung tợn liền không khỏi cười mỉa một tiếng. Triển Chiêu thả người lao đi, vận khí đuổi theo nhóm hắc y nhân.

Theo tới đồi núi, nhóm hắc y nhân lại không thấy tung tích! Hai người ngẩn ra, nơi đây hoang sơ, ma trơi xanh biếc loạn động bên trong bụi cỏ, âm khí mù mịt, làm cho ngươi ta mao cốt tủng nhiên [sởn hết gai ốc]. Cả hai ngưng thần nhìn quanh, chợt nghe ‘yết yết’ tiếng vang như có như không. Nương theo âm thanh đi đến một tòa mộ cổ thật to, mộ môn hé mở, lờ mờ còn có bóng người nhưng lại không thấy rõ lắm.

Bạch Ngọc Đường đang muốn theo vào đã thấy Triển Chiêu vung lên trường kiếm, chắn ở trước mắt: “Không cần đả thảo kinh xà!”

Bạch Ngọc Đường chọn mi: “Nga? Vậy Miêu đại nhân có cao kiến gì?  Hay là ngài sợ?”

Không để ý ngữ khí khiêu khích của y, Triển Chiêu nghiêm mặt nói: “Xem ra nơi đây chính là sào huyệt của Xích Long giáo, không rõ sâu cạn sao có thể hấp tấp?” Tựa vào thân cây, Triển Chiêu nhìn Bạch ngọc Đường liếc mắt một cái: “Còn có, đây là chuyện của quan phủ, hy vọng Bạch huynh không cần nhúng tay!”

Lời còn chưa dứt đã thấy Bạch Ngọc Đường đi tới trước mặt, mị mắt mà nói: “Mèo con, ngươi – đang – nói – với – ai – đấy?!” Lại tiếp tục: “Xích Long giáo nhiều lần lui đến thủy vực của Hãm Không đảo, giết người cướp của, thật sự ngoan tuyệt! Ta nếu ngoảnh mặt làm ngơ, khoanh tay đứng nhìn thì sao xứng với danh xưng Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường?!”

Triển Chiêu ánh mắt chớp động, nhìn y mỉm cười: “Nếu như Bạch huynh đã có ý tương trợ thì trước cùng ta hồi Khai Phong phủ, bố trí thỏa đáng rồi liền tóm gọn một mẻ!”

Bạch Ngọc Đường lặng lẽ cười cười, cũng không phản bác: “Mèo con, ngươi sợ ta việc lớn bất thành? Nhưng chỉ một Xích Long giáo làm sao e ngại đến ta? Dù là đầm rồng hang hổ thì Bạch gia đây cũng không khước từ!”

“Tốt lắm, Bạch huynh, thỉnh!”

“Ngươi muốn ta đi ta liền đi? Hừ hừ, Ngũ gia ta muốn lúc nào liền đi lúc ấy!” Tiếng cười còn chưa dứt mà thân ảnh thì đã xa, Triển Chiêu thầm nghĩ: Người này tính tình một chút cũng không chịu sửa! Sauk hi đánh giá lại địa hình bốn phía, ghi nhớ vị trí, Triển Chiêu liền đứng dậy trở về Khai Phong.

Về tới nha môn, đúng lúc gặp Vương Triều bốn người tuần đêm trở về. Bọn họ vừa thấy Triên Chiêu liền mừng rỡ chạy tới: “Triển đại ca, ngươi đã trở về!” Cả bọn tiến lên, vây quanh Triển Chiêu nói chuyện. Triệu Hổ dẫn đầu chạy tới, đổi tới đổi lui mà ngửi. Sau đó bị Mã Hán một phen kéo lại: “Nguyên lai là sự thật… Còn tưởng tiểu tử Vương Triều này dám gạt ta!”

Triển Chiêu không rõ, lại thấy Trương Long đi đến thăm dò, gương mặt tuấn tú bỗng chốc đỏ ửng. Mã Hán cười nói: “Ngày ấy Vương Triều cùng ngươi đồng tẩm liền nói trên người ngươi mang theo hương khí, mọi người không tin nên mới… Là vị cô nương nào tặng cho túi thơm?”

Triển Chiêu quẫn bách, tư tiền tưởng hậu [cân nhắc trước sau], nâng lên tay áo mà ngửi, đột nhiên tỉnh ngộ. Nội công của mình lệ thuộc âm nhu, khi mới học võ đã tuân theo sư mệnh mà kiên trì dược dục. Sau này lại nhập phủ rồi bị thương không ngừng nên Công Tôn tiên sinh đã cho thêm dược thảo, bồi bổ khí huyết, giúp lưu thông máu. Trong đó có mấy tá dược chứa đầy hương thơm, ngày thường lại không để ý, hắn đem chuyện kể cho bốn người.

Triệu Hổ chấp tay nói: “Trách không được… Công Tôn tiên sinh thật bất công, ngày khác ta cũng dược dục!”

“Coi như hết, không có Triển đại ca bộ dạng tuấn tú, cũng không có chuyện cô nương nhà nào tặng hoa!” Trương Long vừa nói đã bị Triệu Hổ một quyền lôi đi. Triển Chiêu dở khóc dở cười, tránh khỏi mấy người còn đang cãi nhau ầm ĩ mà đi tới thư phòng của Bao Chửng.

Nghe thấy thư phòng có tiếng trò chuyện, trong lòng liền động. Đẩy cửa đi vào, phía bên tay trái – Bao Chửng vốn luôn nghiêm cẩn nay lại cười to không thôi! Bên phải Bạch y nam tử ung dung ẩm trà – đúng là Bạch Ngọc Đường.

Mấy người hai mặt nhìn nhau. Triển Chiêu ôm kiếm hành lễ, cười nói: “Đại nhân, có chuyện gì mà cười thoải mái như thế?”

“Bạch thiếu hiệp ngữ khí khôi hài làm ta cũng phải thất thố.” Bao Chửng ho nhẹ một tiếng, hắc diện thế nhưng lại hơi phiếm hồng: “Triển hộ vệ, Bạch Ngũ hiệp chờ ngươi đã lâu, chuyện của Xích Long giáo hắn cũng đã hướng bản phủ tấu rõ …”

Triển Chiêu thấy Bao Chửng vẻ mặt trầm ngâm, đang muốn đặt câu hỏi liền thấy Công Tôn Sách nhìn qua ý bảo: “Thánh thượng có chỉ, mệnh Bao đại nhân đốc thúc Thương Châu mở kho cứu nạn. Ta cùng đại nhân ngày mai lập tức khởi hành, Triển hộ vệ cùng Vương Triều bốn người ở lại canh giữ phủ Khai Phong.”

Bao Chửng gặp Triển Chiêu vẻ mặt ngưng trọng liền cười nói: “Có cấm vệ quân trong cung đồng hành, Triển hộ vệ không cần lo lắng cho an toàn của bản phủ. Còn các ngươi phải luôn cẩn thận, khắp nơi cẩn thận!”

Triển Chiêu trong lòng ấm áp: “Đại nhân yêu tâm, Triển Chiêu tất không phụ nhờ vả.”

Lại nghe Bao Chửng hướng Bạch Ngọc Đường mà nói: “Có Bạch Ngũ hiệp tương trợ, bản phủ cũng yên tâm không ít. Ngươi và Triển hộ vệ cũng là chỗ quen biết, những ngày này đều lưu lại đây đi!”

Triển Chiêu gật đầu đồng ý lại gặp Bạch Ngọc Đường vẻ mặt hệt như đường làm quan mở rộng, y cười hì hì nhìn về phía mình rồi quay sang Bao Chững chắp tay nói: “Đại nhân không cần lo lắng!” Bao Chửng mỉm cười, lại hướng mọi người công đạo vài câu rồi mới tán đi.

Triển Chiêu rửa mặt về phòng, đã gần đến giờ tý. Bạch Ngọc Đường cong chân nằm ở trên giường, vừa thấy Triển Chiêu tiến vào liền thở dài mà nói: “Mèo con, ta đói bụng. Trù nương của qúy phủ thì đã nghỉ ngơi, đành phải làm phiền Triển hộ vệ ngươi làm chủ đãi khách.” Liếc mắt nhìn y một cái, Triển Chiêu đứng dậy ra ngoài, sau đó quả nhiên bưng tới một mâm ba món điểm tâm.

Bạch Ngọc Đường cũng không đứng dậy, thân thủ lười biến: “Mèo con!” Tiếp được điểm tâm, y thoáng nhìn Triển Chiêu mặt mày nhăn nhó, vừa ăn vừa chỉ đạo.

“Mèo con, trà!” Triển Chiêu trầm mặc ngồi yên, không thèm để ý đến y, Bạch Ngọc Đường lủi tới bên cạnh, tự rót chung trà: “Sao nào, Miêu đại nhân liền như vậy mà sinh khí?!”

“Ta là sợ có chuột tái chiếm giường mình!” Thừa dịp y cẩn thận ẩm trà, Triển Chiêu liền lách mình đi đến bên giường, nhịn không được mà lên tiếng mỉa mai.

Bạch Ngọc Đường sửng sốt, không khỏi nhớ tới sự việc lần trước. Lúc này, Triển Chiêu cởi ra áo ngoài, soi dướt ánh nến, thân ảnh mệt mỏi ngày càng gầy yếu. Ở bên thái dương, lọn tóc tùy tiện buông thả, lộ ra dung nhan tuấn tú, đôi mắt ôn nhuận như nước, sáng trong như sao, ẩn ẩn hiện lên ý cười.

Trong lòng y đột nhiên nhảy dựng, lại nhớ ngày ấy hắn trúng ‘Mỹ Nhân Túy’, ánh mắt sương mù, thần thái mị hoặc… Thần thái mị hoặc???!!! Bạch Ngọc Đường thầm mắng một tiếng, chỉnh đốn tinh thần rồi cười nói: “Khá lắm, Mèo con keo kiệt!” Y cứng rắn đi đến bên giường, Triển Chiêu cũng vừa lúc xoay lại.

Bạch Ngọc Đường thuận thế lãm lấy vai hắn, cũng không thấy động tác này có gì bất ổn, thần thái vô cùng tự nhiên. Cảm giác thân ảnh trong tay vô cùng đơn bạc, lại nhớ tới Bao Chửng từng nói Triển Chiêu không biết tự quý bản thân, trong lòng y lại có gì đó dâng lên, thủ hạ không khỏi càng thêm siết chặt. Lại nghe thấy người ở trong lòng trở nên nổi giận: “Bạch Ngọc Đường! Ngươi nếu thấy chán liền đi khỏi đây, không cần chọc người an giấc!”

Bạch ngọc Đường mắt điếc tai ngơ: “Nhìn ngươi nhuyễn ngọc ôn hương [Miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp], cùng nằm cũng không sao, ta cần gì để ý mặt mèo nhà ngươi? Hôm nay không cho ngươi toại nguyện ngươi liền đối đãi với ta như vậy?” Nói xong, y hai tay khiêu khích mà ở hõm vai và thắt lưng của Triển Chiêu xoa xoa vài cái, cũng không để ý Triển Chiêu đưa tay một cước vung tới!

‘Bính!’ Bạch Ngọc Đường liền rơi xuống đất, khóe miệng kêu to một hồi, thanh âm do khung cảnh yên tĩnh nên càng thêm vang dội!

4 nhận xét:

  1. A~ Ta bấn rùi nha ! Ta cắm cọc nhà nàng lun !

    Woa đọc mí chương thui đã thik không chịu được , nàng edit mượt thật , lại chăm chút nữa chứ ! Ta tìm hem ra lỗi type nào lun ! Phục nàng quá !

    Nội dung không bàn , ta mê nhất chính là diễn biến tình cảm như vậy . Từ không yêu cho đến yêu , chậm rãi , ngọt ngào và sâu sắc biết mấy !

    Chờ mong từng chap của nàng ! * ôm ôm * Đa tạ nàng đã edit bộ này !

    PS: Nếu nàng bận rộn , nàng wan ta beta cho đỡ mệt nhé !

    Trả lờiXóa
  2. *mời trà*
    lời nàng làm ta ngại nha :">
    thanks nàng đã ủng hộ ^^~

    vậy nếu nàng ko ngại thì khi nào ta bận thì nhờ nàng beta giùm nhe~

    Trả lờiXóa
  3. Bộa ày kinh điển nha nàng, chỉ có điều nó lấy của ta không ít nước mắt, ta thương Miêu Nhi trong này *chấm nước mắt*

    Trả lờiXóa
  4. =O= ngược Miêu a~~
    ách, ta sẽ cố gắng ~~
    *ko đọc trước mà vừa edit vừa đọc nên nó vậy =))*
    cám ơn nàng ủng hộ ^^~

    Trả lờiXóa