Đam Mỹ

Thứ Ba, 7 tháng 8, 2012

Hoán khê sa - 2

Đệ nhị chương:


Đem một Bạch Ngọc Đường say khướt trở về Khai Phong phủ thực làm cho Triển Chiêu mất không ít sức lực. Sắc trời đã tối, khách phòng lại không chuẩn bị kịp nên hắn chỉ có thể đem Bạch Ngọc Đường đưa vào phòng của mình. Triển Chiêu đến thư phòng của Bao Chửng hướng mọi người giao phó vài câu liền chạy đi mộc dục.

Xuân hàn se lạnh, Triển Chiêu một thân nhẹ nhàng khoan khoái quay trở về phòng liền thấy Bạch Ngọc Đường đã ngủ từ lâu.



Vừa định đi đến bên cạnh, con chuột bạch kia đã vung tay chiếm hết cả giường. Triển Chiêu dở khóc dở cười, tâm nói người này khi ngủ mà cũng bá đạo như vậy. Bước vào nhặt lên tấm chăn đắp lại cho y, hắn hướng phía phòng Vương Triều đi tới.

Mở cửa, gặp Vương Triều đang chuẩn bị ngủ, Triển Chiêu cười nói: “Xem ra tối nay phải quấy rầy Vương đại ca rồi.” Vương Triều lại có ý đến phòng Mã Hán.

Triển Chiêu giữ chặt hắn: “Ngày thường hành tẩu giang hồ, màn trời chiếu đất cũng là thường xuyên, ở chung cũng không có gì bất tiện. Hay là đại ca sợ Triển Chiêu tướng ngủ bất nhã?” Ngữ khí hắn có chút bỡn cợt.

Vương Triều trảo tóc, nhếch miệng: “Là sợ Triển đại ca không quen…”

Chưa nói xong hắn đã thấy Triển Chiêu xoay người ngủ say.

.

.

.

Sáng sớm, trong lúc Vương Triều còn đang yên giấc, Triển Chiêu đã đứng dậy quay về rửa mặt. Trong phòng chăn đệm chỉnh tề, Bạch Ngọc Đường đã không còn ở. Trên bàn lưu lại một vật, cầm lên nhìn xem, thì ra là đạn tín Ngũ Thử dùng để liên lạc, khi phóng lên trời sẽ tỏa sáng thành hình chú chuột. Do dự một lát, hắn vẫn cất giữ bên người.

.

.

.

Ngày xuân mưa gió vô thường, mắt thấy trời sắp chuyển, Triển Chiêu liền lững thững trở về. Đi qua Thiều Dương lâu, hắn không tự chủ được mà ngước lên nhìn, không có thân ảnh bạch y kia nhưng lại ngoài ý muốn nhìn thấy một người. Ánh mắt dừng trên cánh tay người này, trong lòng dao động, Triển Chiêu vội vã đuổi theo.

Đi tới một nơi hẻo lánh, thanh y nhân rốt cuộc dừng lại cước bộ. Triển Chiêu biết hành tung đã lộ liền nhẹ nhàng bước ra, cất cao giọng nói: “Các hạ dừng bước!”

Thanh y nhân xoay người, thanh âm băng lãnh nói: “Các hạ vì sao theo dõi ta?” Xem người này dáng mạo bình thường, nhưng là đôi mắt hung ác bức người.

“Tại hạ là Triển Chiêu của phủ Khai Phong!” Lưu ý đến sự biến sắc của thanh y nhân, tay phải Triển Chiêu hướng vào tay áo. “Nếu Triển mỗ không có hoa mắt thì trên tay phải các hạ đúng là có hình xăm xích long?”

Thanh y nhân nhướn mi, hàn quan hiện rõ: “Triển Chiêu, không nên ép người quá đáng!”

“Triển mỗ không có ép người quá đáng, Xích Long giáo sát hại cả nhà thương nhân thủy vận, tất cả hai mươi tám nhân khẩu, thiêu hủy quan thuyền, cướp đi lương thực cứu nạn, loại tội mệnh này thiên lý bất dung! Thỉnh các hạ đến Khai Phong phủ một chuyến.”

Thanh y nhân cười lạnh: “Không biết sống chết…” Hắn phất tay áo, theo đó là hàng loạt mũi nhọn bay ra, Triển Chiêu vội thối lui.

Những mảnh nhọn vừa chạm xuống đất liền ‘đinh đương’ phát nổ, Triển Chiêu âm thầm kinh hãi, lập tức đề khí đuổi theo.

Truy tới mười dặm có hơn, thoắt cái đã đến bờ sông. Mặc dù gió mưa chuyển lớn nhưng trên sông vẫn có hai ba du thuyền. Thanh y nhân lắc mình nhảy lên một chiếc. Triển Chiêu trong lòng quýnh quáng, dùng Yến Tử Phi bay tới.

Đáp xuống, Triển Chiêu mới phát giác đây là thuyền du ngoạn, vật chất xa hoa. Vội bỏ qua suy tư, hắn đang định vén rèm thì đã bị một thanh trường đao chặn lại: “Cuồng đồ lớn mật, dám xông lên quan thuyền!” Lời vừa dứt, vài tên thị vệ đã xông đến, Triển Chiêu lui ra sau, đang định trả lời thì hàn khí đã lóe, bóng đao nghênh diện. Triển Chiêu giơ kiếm, cũng không chút lưu tình mà xuất chiêu, kiếm tỏa hàn khí, tinh quang lóe sáng, chỉ với mấy chiêu mà đám người kia đã vội gục ngã, hắn chậm rãi tiến vào khoang thuyền.

Nhìn vào nội khoang, vừa thấy người ngồi ở bên trong thì Triển Chiêu liền lập tức ngẩn ra!

Bên phải là một yêu mị nam tử đang nâng chén trêu đùa, thanh danh bừa bãi Bàng Kì, tức cháu của Bàng thái sư. Còn mục tiêu chân chính khiến cho Triển Chiêu giật mình chính là người đang ăn vận sặc sỡ ngồi ở bên cạnh, Vĩnh An hầu Triệu Tĩnh.

Triệu Tĩnh cùng đương kim thiên tử Triệu Trinh chính là huynh đệ nhất mẫu đồng bào, từ nhỏ đã cùng Nhân Tông lớn lên. Sau khi Nhân Tông lên ngôi, Triệu Tĩnh lấy danh vương trụ tôn sư đi sứ sang Đại Liêu. Nhiều năm liền cùng Liêu chủ thành lập minh ước, về sau ở tại biên cảnh Định Châu cùng các quốc gia buôn bán, trao đổi. Mấy ngày trước đã được triệu hồi về kinh, Nhân Tông đích thân chiêu đãi. Nghe nói người này tính tình phóng khoáng, cùng nhiều bá quan kết giao với nhau. Triển Chiêu vào cung cũng từng gặp vài lần, coi như nhận thức. Lúc này lại thấy hắn nhìn vào mình, gương mặt mang theo ý cười. Nhớ đến vừa rồi chính mình quần áo ướt đẫm, nhất thời cảm thấy xấu hổ.

“Khá lắm Triển Chiêu, dám đánh tới nơi này! Ngươi không biết đây là ai hay ao?!” Bàng Kì hừ lạnh thành tiếng.

“Triển Chiêu phụng mệnh tróc nã khâm phạm quan trọng, chức trách còn mang, thỉnh Hầu gia để tại hạ xem xét!” Triển Chiêu không kiêu ngạo, không siểm nịnh mà thi lễ.

“Câm mồm! Ta cùng Hầu gia đang đối ẩm với nhau, dám nói chúng ta chứa chấp tội phạm quan trọng!”

Để mặc Bàng Kì tức giận đùng đùng, Triệu Tỉnh gương mặt bình tĩnh: “Triển hộ vệ, nơi của bản hầu cũng không phải để ngươi tùy tiện ra vào. Ngươi có thủ dụ của thánh thượng hay không?”

Triển Chiêu nắm chặt trạm lô mới thấy ngón tay đã bị mưa thấm đến lạnh cả người… Việc này làm lớn hội sẽ liên đến lụy Bao đại nhân…

“Bất quá… Triển hộ vệ cũng vì tận trung với cương vị, ta cũng không phải là người bất thông tình lý. Bàng công tử, chớ để khó xử a!” Nói xong, hắn vỗ tay vài cái, đoàn người nối nhau tiến vào, “Tùy thị đều ở đây, Triển hộ vệ tự nhiên.”

Triển Chiêu định thần nhìn lại, sắc mặt có chút biến đổi. ‘Thương lang’ một tiếng, kiếm liền tung ra khỏi võ, chỉ thẳng vào tên thống lĩnh thị vệ – đúng là thanh y nhân vừa rồi! Lại nghe Triệu Tĩnh cười khẽ một tiếng: “Đây là thống lĩnh Tề Côn của quý phủ chúng ta, không phải khâm phạm quan trọng gì đó! Triển hộ vệ có thể đưa ra bằng chứng hay không?”

“Người Triển Chiêu đuổi bắt trên tay có xăm hình xích long, Tề thống lĩnh có thể để cho Triển mỗ nhìn xem được không?” Tề Côn kia cười lạnh một tiếng, vạch lên tay áo – Triển Chiêu chấn động, trên tay không có chút dấu vết nào.

“Sao rồi?” Triệu Tĩnh chậm rãi châm một chung trà, đáy mắt hiện lên một tia tinh quang. Triển Chiêu đang muốn chất vấn Tề Côn thì thấy sắc mặt Bàng Kì, một bộ thần thái như xem kịch vui. Lại nhìn Triệu Tĩnh, mặc dù một bộ giấu diếm thanh sắc nhưng trong mắt đã có ý cười, tâm liền biết có trá, trúng bẫy rồi! Hắn khẽ cắn môi: “Là Triển Chiêu lỗ mãn, thỉnh hầu gia thứ cho!”

“Không sao.” Triệu Tĩnh phất tay ý bảo mọi người rời khỏi. Triển Chiêu nghe thấy Bàng Kì âm hiểm cười một tiếng, liền thấy ngẩn ra. Lại nghe Triệu Tĩnh cười nói: “Triển hộ vệ không cần tự trách, bản hầu luôn nghe danh tiếng Nam hiệp, ở trong cung cũng đã diện kiến. Ta luôn ái người có tài, đã sớm muốn kết giao cùng.” Hắn giương mắt liếc nhìn Triển Chiêu một cái, ý cười càng sâu: “Tương thỉnh không bằng ngẫu ngộ, Triển hộ vệ uống chén rượu này xem như bồi tội, thế nào?”

Triển Chiêu cảm thấy trong lòng bất an, lại gặp Triệu Tĩnh nâng chén mỉm cười, chân thành không giống giả vờ, nếu như từ chối thì có lẽ không thể thoát thân, hắn nghĩ vậy liền tiếp nhận, một hơi cạn sạch. Trong lúc buông trả cái chén, ngón tay ấm áp của đối phương như vô tình mà trượt qua mu bàn tay lạnh giá, hắn bất giác run nhẹ.

Cảm giác như có chút say, hai gò má tái nhợt của Triển Chiêu bỗng chốc ửng đỏ, gặp Triệu Tĩnh vẫn bình tĩnh nhìn mình, hắn chắp tay nói: “Triển Chiêu cáo từ!” Không nghe được câu trả lời, hắn muốn ngẩng đầu lại bị một trận mê muội đánh úp, trong lòng cả kinh, âm thầm vận khí nhưng chỉ cảm thấy tứ chi vô lực. Hắn trầm giọng: “Hầu gia là có ý gì?”

Triệu Tĩnh lại thản nhiên châm rượu: “Triển hộ vệ nếu thấy không khỏe thì có thể nghỉ tạm nơi đây.” Nhìn chằm chằm vào Triển Chiêu đang thở dốc đến loạn nhưng đôi mắt vẫn âm trầm như nước, hắn thu liễm ý cười, ánh mắt xảo trá trở nên thâm sâu. Gặp Triển Chiêu thân thể vô lực, hắn hừ lạnh một tiếng, bọn thị vệ xông tới vây quanh.

Triển Chiêu không lên tiếng, vung kiếm khỏi vỏ, nhắm thẳng mục tiêu!

“Công thủ chu toàn, nước chảy mây bay, lưu loát sinh động, quả nhiên phong cách quý phái!” Triệu Tĩnh ngồi trong nội khoang theo dõi, hai mắt nhìn chằm chằm vào thân ảnh đỏ son đứng trên mạn thuyền, mái tóc đã loạn nhưng thân thủ vẫn không trì trệ, luôn là một bộ tao nhã: “Đáng tiếc a… Ta xem ngươi chịu đựng được bao lâu!”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét