Thứ Ba, 23 tháng 4, 2013

Xin chào, Đại thần! - 2

pizza1

Chương 2:

“Tiểu Tạ, ăn cơm thôi!” Mười hai giờ trưa, Tạ mẹ hô to trước phòng con trai.

Tạ Nhất Minh trở mình, dùng chăn che đầu lăn lộn. Tối qua hưng phấn quá độ nên bây giờ cậu không dậy nổi. Nhưng vẫn là nên đi ăn cơm thôi, chờ ăn xong rồi mới ngủ tiếp, không thì mẹ lại mắng. Cậu ngồi đờ trên giường, một lúc sau mới loạng choạng bước ra khỏi phòng.

Thứ Tư, 17 tháng 4, 2013

Xin chào, Đại thần! - 1

mochi-pyramid

Chương 1:

Đêm khuya, Tạ Nhất Minh kéo theo thân thể mệt mỏi lên mở máy tính, bật QQ. Cả ngày hôm nay cậu đều bận rộn dọn đồ về nhà, từ nay về sau chính thức từ biệt cuộc đời sinh viên.

Tốt nghiệp, tốt nghiệp, tốt nghiệp rồi thất nghiệp! Miệng cậu không ngừng niệm đi niệm lại, cả người hưng trí bừng bừng đi lướt weibo. Nghĩ đến cuối cùng cũng được ở lì trong nhà, không cần ngày nào cũng phải chạy đi chạy lại, tâm tình cậu tốt vô cùng. Lúc trước hoàn toàn là do Tạ mẹ cố gây sức ép, bắt cậu nhất định phải sang đại học ở vùng kế bên, làm cậu mỗi ngày đều thật đáng thương!

Thứ Sáu, 5 tháng 4, 2013

Chẳng phải là dựa vào anh thích em sao!

xr-kineg


 Chẳng phải là dựa vào anh thích em sao!


Tác giả: 172862632 | Editor: Miyu


Thể loại: Đoản văn, I x I, nhẹ nhàng, HE.


 


♣♣♣


 


Triệu Viên bốn tuổi, Nam Vũ Thương sáu tuổi.

 

"Vũ Thương, Vũ Thương ~~ Em thích anh. . ."

 

“Anh biết.”

 

"Vũ Thương, Vũ thương~"

 

"Sao nào?"

 

“Vũ Thương, nếu như em đã thích anh như vậy thì chúng ta cùng trao đổi đi… Anh mua kẹo đường cho em ăn nha.”

 

“Nếu muốn ăn thì nói đại đi, được rồi.”

 

.

.

.

 

Triệu Viêm tám tuổi, Nam Vũ Thương mười tuổi.

 

"Vũ Thương ~ Em thích anh~ "

 

“Nói đi, em muốn cái gì?” Vũ Thương thần tình bất đắc dĩ nhưng trong mắt không giấu được sủng nịch.

 

“Vũ Thương Vũ Thương ~~ A Tinh rủ em đi chơi… Nhưng mà bài tập em vẫn chưa làm xong. Vũ Thương ~~”

 

“Em đi chơi đi… Anh giúp em làm.”

 

“Cám ơn Vũ Thương. Viêm Viêm thích nhất là Vũ Thương.”

 

.

.

.

 

Triệu Viêm mười hai tuổi, Nam Vũ Thương mười bốn tuổi.

 

“Vũ Thương, Viêm Viêm rất thích anh… Không muốn rời xa anh đâu.”

 

“Có gì đâu chứ, cũng không phải là vĩnh viễn không gặp lại.”

 

"Vũ Thương... Vũ Thương ~~"

 

“Viêm Viêm, đồng phục của anh đều bị em làm cho nhăn rồi…”

 

“Vũ Thương… Không được rời xa em.”

 

“Viêm Viêm, em đừng khóc… Rất xấu a… Chỉ là khác trường thôi mà, em đừng làm như anh đã chết rồi vậy…”

 

"Vũ Thương ~~~~"

 

.

.

.

 

Triệu Viêm mười sáu tuổi, Nam Vũ Thương mười tám tuổi.

 

“Triệu Viêm, hôm nay mày hết đường thoát rồi… dụ dỗ người của tao… Mày đúng là to gan!”

 

"Viêm Viêm?!"

 

“Vũ Thương ,Vũ Thương ~! Em thưc sự không có… Bảo cô ta đừng bám theo tao.”

 

“Cái gì mà người của lão tử bám theo mày, hôm nay tao phải giáo huấn mày mới được.”

 

“Vũ Thương! Anh không sao chứ… Chảy máu rồi! Sao lại đỡ giúp em a…”

 

“Lần này cho thằng nhóc mày một bài học nhỏ, xem  lần sau mày có dám nữa không… Tụi bây, chúng ta đi.”

 

“Vũ Thương, Vũ Thương… Em thích anh… Van cầu anh tỉnh lại đi.”

 

.

.

.

 

Triệu Viêm hai mươi tuổi, Nam Vũ Thương hai mươi hai tuổi.

 

“Vũ Thương, A Tinh nói thích em…”

 

“Vậy em thích con bé sao?”

 

“Thế có được không… A Tinh lương thiện hiền lành, cũng đối với em rất tốt… A? Vũ Thương sao anh lại bỏ đi?”

 

“Ra ngoài hít thở không khí… Nếu như em thích thì cứ quen con bé là được rồi…”

 

“Vậy sao, vậy sao… Nhưng đã khuya rồi mà anh còn muốn ra ngoài sao? Coi chừng dưới chân nha.”

 

“Đừng động vào anh!”

 

"Vũ Thương?!"

 

.

.

.

 

Triệu Viêm hai mươi bốn tuổi, Nam Vũ Thương hai mươi sáu tuổi.

 

“Vũ Thương, Vũ Thương… Sao anh không lo lắng mấy chuyện kết bạn của em?”

 

"Đủ rồi, Triệu Viêm!"

 

"Vũ Thương?"

 

“Triệu Viêm, đó chẳng phải là dựa vào anh thích em sao? Em còn muốn ép anh đến mức nào nữa?!”

 

“Vũ Thương, Vũ Thương ~~ Anh rốt cuộc cũng thừa nhận là thích em rồi!”

 

"Cái gì?"

 

“Từ nhỏ đến lớn em đã nói thích anh đến cả ngàn lần, nhưng anh chưa từng nói thích em một câu nào cả…”

 

“Nếu nói như vậy thì những năm qua là em và A Tinh cùng đùa giỡn anh?”

 

“Ai kêu anh không nói thích em… Tất cả đều là do anh bức em.”

 

“Vũ Thương a… Đừng nóng giận a… Kỳ thực… Ngô… Ân… Vũ Thương… Không nên… Ân…”

 

.

.

.

 

Triệu Viêm hai mươi tám tuổi, Nam Vũ Thương ba mươi tuổi.

 

“Mẹ, mẹ đừng nói gì cả… Con sẽ không kết hôn! Đời này con chỉ yêu một mình Viêm Viêm.”

 

"Vũ Thương à!"

 

"Được rồi! Viêm Viêm, chúng ta đi!"

 

“Viêm Viêm! Con mất ba mẹ từ nhỏ… Là dì đã đem con về nhà nuôi lớn! Chúng ta cũng không có bạc đãi con! Sao con lại nỡ để nhà chúng ta đoạn hậu thế này?”

 

“Dì… Xin lỗi… Con yêu Vũ Thương… Mặc kệ thế nào chúng con cũng phải bên nhau…”

 

"Triệu viêm! Mày... Mày..."

 

“Dì… Xin lỗi, thật sự xin lỗi… Cầu dì tha thứ cho chúng con.”

 

“Cút đi! Chúng bây đều cút hết cho tao!”

 

"Viêm Viêm, chúng ta đi thôi."

 

.

 

“Vũ Thương, em lại không có nhà rồi, giống như khi còn nhỏ vậy…”

 

“Đứa ngốc, em nghĩ gì vậy? Nơi nào có anh đều là nhà của em!”

 

“Vũ Thương… Vũ Thương… Chúng ta sẽ cùng một chỗ…”

 

“Viêm Viêm, đời này sẽ hạnh phúc khi chúng ta bên nhau!”

           

~ HOÀN ~

 

Template by BloggerCandy.com