Đệ thập ngũ chương:
Bạch Ngọc Đường ngẩn ra trong chốc lát, Triểu Chiêu gắng sức mà giãy dụa, liều mình cướp lấy Họa Ảnh.
Cơ Bắc Tàn không ngờ Triển Chiêu sẽ hung hãn như thế nên nhất thời trở nên bất động, bị đánh trúng một chiêu. Trường kiếm thuận thế tà vây, thân mình hướng Cơ Bắc Tàn mà tấn công, Họa Ảnh từ sau phóng tới – màn đấu chiêu cực kì mãnh liệt, chỉ sợ là sẽ cưỡng bại câu thương.
Cánh tay Triển Chiêu run lên, Họa Ảnh hướng ngực Cơ Bắc Tàn phóng đến, thân thể vốn yếu kém bị đối phương đánh bật lại, được Bạch Ngọc Đường đỡ lấy.
Cái ôm tựa như thường lệ, không chút đắn đo, ngay tại khi vừa đỡ được người, y liền xoay đi, tránh khỏi chưởng thế, liên tục đánh tiếp mấy chiêu.
Thân thủ ôm lấy Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường lòng còn sợ hãi. Nhìn lại đã thấy Cơ Bắc Tàn phản lui ra tới ngoài cửa, hắc hắc cười lạnh. Những đòn vừa rồi của Triển Chiêu đều tựa như liều mạng, chính mình nhưng lại suýt làm rối loạn trận thế, Cơ Bắc Tàn cáu giận không thôi, âm trầm nói: “Ta không rảnh cùng các ngươi đùa dai. Bạch Ngọc Đường, mối nhục Xích Long giáo bị ngươi tận diệt ta nhất định ăn miếng trả miếng, ngươi cứ chờ xem!”
Lời còn chưa dứt, thân ảnh đã tiêu thất. ‘Sưu’ một tiếng, xung quanh tựa như chuyển dịch, hai người chỉ kịp kêu một tiếng không tốt, bên tai liền rầm rầm rung động, giống như trời đất sụp nứt, nhất thời lâm vào một mảnh hắc ám.
......
Không biết đã qua bao lâu, Triển Chiêu mở to hai mắt, xung quanh chỉ thấy một mảnh hôn ám, cánh tay phải mơ hồ như đã đứt đoạn. Lúc ấy khi mọi thứ sụp đổ, là Bạch Ngọc Đường đã che chở cho mình lui vào thạch án, may mắn nơi ấy không có sụp xuống, nếu không – nhịp tim đột nhiên bị kìm hãm.
“Bạch huynh, Bạch huynh…”
Triển Chiêu gắng sức ngồi dậy, mượn ánh sáng yếu ớt xung quanh để mà tìm kiếm, trong lòng không ngừng lo sợ. Nỗi sợ hãi nương theo sự tĩnh lặng xung quanh mà dâng lên, hai tay có chút cứng ngắc, thanh âm cũng run run – “Bạch huynh… Ngọc Đường, Ngọc Đường…”
... Ngọc Đường... Ngọc Đường... thanh âm tựa như thì thào tự nói, tro bụi bốn phía không ngừng bay loạn, một ngụm tinh khí ngọt lịm tràn trong cổ họng, Triển Chiêu cắn răng nuốt xuống, không chút cam lòng mà cào loạn khắp nơi.
“Mèo con…" Thanh âm trong trẻo nhưng có chút khàn khàn vang lên.
Thân hình chợt trở nên cứng đờ, thẳng đến khi cổ tay bị một hơi ấm bao phủ, nhẹ nhàng kéo qua.
Không dám tin mà sờ sờ người trước mặt, “–Không có việc gì đi? Bạch Huynh…” Mặc dù không thấy rõ lắm nhưng Triển Chiêu vẫn không thể nén được sự kích động của bản thân.
“Khó có được gương mặt băng sơn lâu nay không đổi của Triển đại nhân lại trở nên sốt ruột như thế, nếu ta chết đi thì chẳng phải rất đáng tiếc hay sao?”
Một tia cười nhẹ phát ra lại giống như che giấu cái gì – Triển Chiêu hít thở một hơi rồi mới phát giác chính mình đang một tay khoác lên vai y, một tay bị y nắm lấy. Trên mặt một trận nóng lên, may mắn trong bóng đêm không ai phát hiện.
Vội rút tay lại để xoay người đi nhưng đối phương lại không tha, thậm chí còn nắm chặt hơn, “Mèo con, ngươi – mới vừa rồi ngươi gọi ta là gì?” Tuy thoáng có chút do dự nhưng ngữ khí y lại phức tạp khó dò.
“Ta – Triển mỗ nhất thời cấp bách nên mới phát ra, Bạch huynh đừng để trong lòng…” Tuy lời nói vô cùng trầm tĩnh nhưng trong lòng Triển Chiêu lại quay cuồng, hắn nhẹ giọng nhắc nhở: “Bạch huynh, trước nên buông Triển mỗ ra…”
......
Im lặng một lúc lâu sau, Triển Chiêu thoáng thấy tay y có chút buông lỏng nhưng không ngờ sau đó lại siết chặt hơn.
“Mèo con, ngươi luôn luôn chọc ta sinh khí!” Bạch Ngọc Đường oán hận: “Lần này ngươi đừng mơ tưởng ta tái buông tay – Hảo, nếu ngươi muốn trốn, Bạch gia liền giam ngươi tại đây, xem ngươi có thể chạy tới đâu!” Ngữ khí y đã có chút hổn hển.
“Ngươi không nói, ta đây nói tiếp – Dám yêu dám hận mới là nam tử hán đại trượng phu, với Bạch Ngọc Đường ta, yêu là yêu, đã đến thời điểm này thì còn có gì mà không dám nhận?!”
Một hơi nói xong lại phác giác tay đã bị Triển Chiêu gắt gao nắm lấy – “Ngọc Đường, đều không phải Triển mỗ không dám thừa nhận…” Một tiếng ‘Ngọc Đường’ này không gì là mất tự nhiên, thanh âm rõ ràng có chứa ý cười: “Nhưng thực sự là không có khả năng a, Triển mỗ sẽ không nguyện ý cùng con chuột bạch ngươi đào động tại đây, chúng ta không phải còn cả một con đường dài để đi hay sao?”
Lời cuối cùng thật nhẹ nhưng Bạch Ngọc Đường lại nghe rất rõ ràng, y một trận hoảng hốt, lâu sau mới cười nói: “Hảo, con mèo nhà ngươi đùa giỡn ta – Chậc chậc, mệt cho nương ta cả ngày khen ngươi tao nhã, thành thật phúc hậu, đều bị ngươi lừa rồi!”
“Bà bà suốt ngày bị con chuột bạch ngươi quấn lấy sao có thể không chán cơ chứ…” Triển Chiêu bật cười, nắm lấy thanh kiếm gõ gõ bốn phía, xem có đường ra hay không.
“Nếu như không có ngoại nhân tiếp ứng thì chắc chắn sẽ không ra được…” Bạch Ngọc Đường ngữ khí có chút ảm đạm, y thở dài: “Vừa rồi ta có xem qua, đây là từ đường do những phú gia xây dựng, bốn bề rắn chắc, lấy tình huống hiện tại của hai ta thì căn bản chỉ là chuồn chuồn bám trụ…”
“Cũng xem như là có hy vọng – Khụ khụ, nói như vậy là Ngọc Đường ngươi đã sớm tỉnh?” Triển Chiêu đột nhiên hỏi, “Vừa rồi là ngươi cố ý?”
Bạch Ngọc Đường cười gượng, tiến lên kéo lấy đối phương, lại thấy hắn thân nhiệt lạnh lẽo, mạch tượng mơ hồ, đoán chừng lung lay sắp đổ liền dìu hắn ngồi xuống, chính mình lại khoanh chân ngồi ở phía sau dụng công trợ hắn điều hòa nội tức.
Lồng ngực Triển Chiêu trở nên buông lỏng, luồn nhiệt khí theo lòng bàn tay của Bạch Ngọc Đường chậm rãi thâm nhập, đau xót dần thuyên giảm.
“Điển Phái kia chắc sẽ không vô tích sự như vậy đi,đến giờ vẫn chư tìm thấy!” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, trong lòng trầm xuống – Triển Chiêu thương thế quá nặng, huống chi mấy ngày nay lại chịu đủ mọi tra tấn, chưa được điều dưỡng, chỉ sợ sẽ chống đỡ không được bao lâu. Bạch Ngọc Đường thấy đối phương mi tâm rung động, có chút buồn ngủ mê mang liền dẫn hắn nói chuyện.
“Mèo con, ngươi biết người bịt mặt kia là ai phải không?”
“…Chắc là hắn… Lúc đầu ta có hoài nghi, nhưng sau lại thấy phản ứng của hắn nên có thể xác định…” Triển Chiêu nói ra tên nhượng Bạch Ngọc Đường lắp bắp kinh hãi.
“Hắn ---"
“Hắn là vạn tuế nhân – ta cũng…” Triển Chiêu ánh mắt có chút mê võng, lời nói nhỏ dần, Bạch Ngọc Đường cũng không hỏi lại.
Vài tia sáng nương theo khe hở chiếu lên hồng y, tuy mờ nhạt nhưng lại đủ để làm nổi bật gương mặt nhu hòa tái nhợt, xuông theo thân thể, chóp mũi rõ ràng cảm nhận được mùi hương dược thảo, y phục rách bươm càng làm cho người ta nhận rõ nhiệt độ cơ thể. Bạch Ngọc Đường lồng ngực hơi hơi rung động, bàn tay không tự chủ được mà chạm vào chỉ gian đối phương xoa nhẹ.
Triển Chiêu nhưng lại không chút khước từ, cùng y mười ngón đan xen, không chút kẽ hỡ…
Hai người cùng chung hoạn nạn, thân thể gắn bó, da thịt tương tiếp cũng không phải chỉ có một lần, nhưng dĩ vãng vốn không giống vậy. Thoáng chốc trong lúc đó, nhiệt huyết dâng lên, tình ý trăm chuyển, lại giống như cái gì cũng không nhớ rõ, chỉ có hơi ấm dâng đầy trong lòng.
“Từng cùng ngươi vượt qua biển hỏa, trải qua sóng lớn, nhưng hiện tại lại… Ha ha, nhiều lần không thể thiếu ngươi, thật đúng là ông trời đã định cho Bạch gia ta nắm được Triển Tiểu Miêu ngươi ở trong tay.”
“Ta vẫn là câu nói kia…” Triể Chiêu ngồi thẳng thân mình, nhìn y chậm rãi nói: “Có thể cùng Ngọc Đường cùng sinh ra tử, Triển mỗ tuyệt không tiếc nuối!”
“Mèo con…” Bốn mắt tương tiếp, không thể rời đi. Thật lâu sau… “Nếu Bạch Ngọc Đường ta chỉ có một người thì cái gì đầm rồng hang hổ, sinh tử nguy nan cũng sẽ không chối từ.” Xem Triển Chiêu liếc mắt một cái, y cúi đầu cười nói, “Nhưng hiện nay có Mèo con ngươi, ta muốn cùng ngươi cả đời làm bạn, tánh mạng Bạch gia ta, ta sẽ vô cùng quý trọng.”
Đã quen cùng y tranh đấu võ mồm nhưng nay lại nghe ngữ khứ ôn tồn, chứa đầy nghiêm túc, khiến choTriển Chiêu không biết tiếp lời thế nào. Hắn cũng không lên tiếng, nắm chặt bàn tay đặt ở trên vai, ngực hơi phập phồng.
Con mèo ngươi luôn luôn nghiêm cẩn, một chút biểu tình củng không chịu lộ, nghe chuyện cười cũng không cảm giác, trước đó khi Bạch gia gặp ngươi cũng chỉ xem như là ‘đối thủ’ để mà đối đãi, nhưng hiện tại lại không giống như thế… Nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường trong lòng lại một mảnh an bình, ấm áp.
Dù sao thì con đường phía trước của hai người họ vẫn còn rất dài, hung hiểm khó liệu, mặc dù tránh được kiếp nạn này nhưng Triệu Trinh bên kia cũng là lành dữ khó dò… Cười khổ một tiếng, Bạch Ngọc Đường a Bạch Ngọc Đường, hôm nay sao ngươi lại thiếu kiên nhẫn như vậy. Đúng rồi, quá khứ độc lai độc vãng, không chút vướng bận, hôm nay trong lòng lại hơn một cái Triển Chiêu a.
Nỗi lòng như nước, Bạch Ngọc Đường miệng vẫn không ngừng kể về thú sự thời niên thiếu, dụ cho đối phương mở miệng, giữ hắn tĩnh táo.
Người trong lòng mỗi khi nghe thấy điều gì thú vị liền yếu ớt cảm thán vài câu, hoặc là vui vẻ cười, hoặc là nhỏ giọng giễu cợt, nhưng dần dần lại không còn chút tiếng động.
“Mèo con, mèo con…” Bạch Ngọc Đường kinh hãi, một tay ôm người, một tay vỗ nhẹ mặt hắn.
“Không cần ngủ, mèo con…” Y nhịn không được mà điên cuồng lấy kiếm hươ loạn bốn phía, trong miệng quát to: “Các ngươi bên ngoài chết sạch rồi sao?!”
Trong tai đột nhiên nghe thấy một tia dị động – Bạch Ngọc Đường ngây người, kéo lấy Triển Chiêu hộ ở trong lòng. ‘Ầm ầm’ một tiếng, thạch đá thi nhau rơi xuống.
~~~
Bạch Bạch Miêu Miêu đã quay trở lại >0<
Thâm tình đêm Noel nha~
Chúc mọi người một mùa Giáng Sinh vui vẻ xD~