Đệ tam chương:
Chờ đến khi hai người trở lại nội thành thì đã là sáng sớm hôm sau, Lâm Diêu toàn thân đau nhức, cái bụng đói meo đã sớm kêu to. Hiện tại cậu rất nhớ chiếc giường của mình.
Tùy tiện tìm một nơi giải quyết bữa sáng, Lâm Diêu đang định gọi taxi về nhà ngủ bù thì bị Tư Đồ ngăn lại.
“Hiện tại đã ăn no rồi, bắt đầu làm việc thôi.” Tư Đồ nói.
Ánh mắt mang theo oán giận, cậu nhìn chằm chằm Tư Đồ mà nói: “Anh không buồn ngủ à?” Lâm Diêu hoài nghi cái người vẫn luôn tươi tỉnh này đã dùng thuốc cấm!
Tư Đồ tựa như có chút kinh ngạc mà nhìn Lâm Diêu, tiện tay dập tắt điếu thuốc rồi ném vào thùng rác, thản nhiên nói: “Buồng ngủ gì chứ, mới thức có một đêm thôi mà, cậu buồn ngủ à?”
“Rất buồn ngủ!” Về điểm này Lâm Diêu tương đối thành thật.
“Ha ha, đừng giỡn chứ. Trên đường cậu ngủ suốt mà vẫn còn mệt sao? Đi thôi, đến cảnh cục. Tôi muốn xem tài liệu ghi chép của cảnh sát.” Tư Đồ vừa nói vừa kéo tay Lâm Diêu đi đến bãi đậu xe.
Người này thật quá tùy hứng! Lâm Diêu tức giận giật tay lại.
“Anh nói muốn xem liền xem được à? Tài liệu ghi chép trừ bỏ người trong nội bộ thì không ai được xem! Anh có cách gì nào?”
Tư Đồ quay đầu, hai mắt mở to tà tứ, ngón tay chậm rãi chỉ vào Lâm Diêu.
…
“Anh đừng mơ tưởng! Muốn xem liền xem sao? Anh cho tôi là Aladin?” Lâm Diêu rống giận một câu rồi xoay người đi! Cậu thật sự không hiểu nổi tại sao cái người lỗ mãn này lại nghĩ cậu sẽ cho mình xem đống tài liệu đó!
Tư Đồ cười đến sắp run rẩy, đương nhiên không thể để cho người sắp nổ tung kia nghe thấy. Anh vội vàng đuổi theo Lâm Diêu đang chạy như bay, tiến hành dụ dỗ!
“Cậu cũng muốn vụ án này sẽ sớm kết thúc mà, giúp đỡ một chút thì có sao đâu.”
“Có sao đâu? Anh đang bảo tôi vi phạm kỷ luật!”
“Nhưng cậu sẽ không để ý mà.”
“Tôi rất để ý! Đầu óc anh tuyệt đối không bình thường! Anh còn chưa cảm tạ vì tôi đã không báo cáo về chuyện hôm qua, vậy mà lại mặt dày bảo tôi đi lấy tài liệu. Đừng có đi theo!”
“Cậu muốn đem chuyện hôm qua ra báo cáo sao?”
“Đương nhiên muốn!”
“Tại sao?”
“Cơ hội thăng chức như vậy không nhiều lắm đâu!”
“Tiểu Diêu sẽ không làm như vậy, tôi tin tưởng cậu.”
Cước bộ của Lâm Diêu ngừng lại, vẻ mặt khó tin nhìn vào Tư Đồ vừa thản nhiên vừa chân thành bên cạnh, trong đầu tràn đầy nghi vấn.
“Anh tin tưởng tôi? Dựa vào cái gì?”
“Lần đầu tiên gặp cậu thì tôi đã biết cậu sẽ không vì lợi ích của mình mà bán đứng người khác, cũng sẽ không hành động theo cảm tính.”
“Chúng ta mới quen biết có một ngày thôi.”
“Vậy là đủ rồi. Nếu không tin cậu thì ngày hôm qua tôi đã không đồng ý giữ cậu bên người. Cho nên, tôi hiện tại cũng rất tin rằng cậu sẽ giúp tôi.” Tư Đồ nghiêng đầu cười đến mức vô lại, nhưng lại khiến người ta không thể nào xem nhẹ cái sự chân thành này.
“Tôi đã thấy qua nhiều người mặt dày, nhưng chưa thấy ai mặt dày như anh!” Trên xe, Lâm Diêu vẫn đang cáu kỉnh, cũng không biết vừa rồi ma xui quỷ khiến thế thế nào mà lại đáp ứng Tư Đồ!
“Nói tôi tương đối hiền hòa thì chính xác hơn.”
“Ít tự dát vàng lên mặt mình đi. Tôi sớm muộn gì cũng sẽ bị anh làm cho tức chết!”
“Quả là hồng nhan bạc mệnh mà.”
“Tôi còn chưa có chết!” Không được, nếu cứ thế này thì sớm muộn gì cũng sẽ tức chết! Mệt quá, ngủ!
Lâm Diêu tức giận tựa lưng vào ghế rồi nhắm mắt lại. Tư Đồ ngồi một bên nhìn cậu, ánh mắt không chút biểu tình, chỉ đơn giản là nhìn mà thôi, đợi đến đèn đỏ, Tư Đồ cởi áo khoác đắp lên người Lâm Diêu.
.
.
.
Trong mông lung cậu nghe thấy rất nhiều âm thanh huyên náo, giật giật thân thể mệt mỏi khiến cho cậu hoàn toàn tỉnh táo.
Lâm Diêu dụi mắt mới phát hiện xe đã dừng lại rồi, nhưng Tư Đồ cũng không còn bênh cạnh. Nhìn thấy áo khoác đen trên người trong lòng cậu có chút không được tự nhiên. Hạ kính xe xuống, nhìn ra bên ngoài mới phát giác đây là bãi đậu xe của cảnh cục, tên khốn kia đâu rồi? Lâm Diêu nhìn ngó xung quanh.
“Cậu dậy rồi.” Tư Đồ cầm hai cốc cà phê đá tiến vào trong xe, tiện tay đưa cho Lâm Diêu một cốc.
“Bây giờ là mùa thu, anh cho tôi uống cà phê đá?”
“Tỉnh táo lại nào! Uống nhanh đi, uống xong thì hảo hảo mà làm việc.”
Lâm Diêu hung hăng trừng mắt liếc anh một cái, đặt cốc cà phê xuống rồi mở cửa xe ra ngoài. Tư Đồ nghiền ngẫm, cười cười một chút rồi vội vàng đi theo.
Trong cảnh cục, Lâm Diêu bước nhanh về phía trước, Tư Đồ luôn chậm từng bước theo sau. Nhìn những ánh mắt quái dị xung quanh Tư Đồ vô cùng thấu hiểu.
Đi thang máy hai lượt, quẹo trái quẹo phải cuối cùng cũng tới khu làm việc của tổ trọng án. Lâm Diêu dừng lại trước cửa, nhìn nhìn bên trong. Cậu không lập tức dẫn Tư Đồ đến phòng tài liệu mà chỉ dặn một câu: “Chờ ở đây.” Lâm Diêu cũng không hề quay đầu mà tiêu sái bước đi.
Người trong tổ trọng án thấy Lâm Diêu đi vào cũng sửng sốt một chút, Đường Sóc ngồi ở trong cùng hưng phấn đứng lên.
“Lâm Diêu tiền bối!” Cậu nhỏ hệt như một chú cún con chạy tới, nếu mà có cái đuôi thì nhất định sẽ ngoe nguẩy không ngừng.
“Tiểu Đường, cậu không đi cùng tổ trưởng đến hiện trường sao?”
“Không có, tổ trưởng nói muốn em ở nhà sắp xếp tài liệu. Lâm tiền bối, không phải là anh đang đi cùng một vị thám tử à, sao lại trở về rồi?”
“Cái tên đó vốn không cần tôi để ý!” Lâm Diêu chỉ hận không thể một cước đá bay Tư Đồ ra khỏi Trái Đất.
“Nói cũng đúng!”
“Tiểu Đường, cậu đi theo tôi. Tôi có việc muốn cậu hỗ trợ.”
“Dạ.”
Trong phòng trà, Lâm Diêu lấy hai ly cà phê, tự tay đưa đến trước mặt Đường Sóc, cậu nhỏ có chút thụ sủng nhược kinh.
“Tiểu Đường, tôi muốn xem ghi chép của ngày hôm trước một chút, chắc là đang ở chỗ cậu?” Lâm Diêu nâng ly cà phê nóng hổi, thản nhiên nói.
“Đúng vậy, đang ở chỗ em.”
“Tôi chờ cậu trong phòng tài liệu, cậu có thể đem qua không?”
Đường Sóc tích cực gật đầu rồi chạy nhanh đi như một cơn gió.
Sau khi Lâm Diêu trở lại phòng tài liệu, cậu phát hiện Tư Đồ đang luẩn quẩn bên cái máy photocopy cũ kỹ, cùng lúc nó đang phát ra âm thanh rất kỳ quái.
“Ưhm…Ha! Bạch…..Lạch cạch…”
“Sao vậy, ngay cả máy copy anh cũng không tha? Phạm vi săn bắt của anh thật rộng, đi vào trong đi, đừng để cho tiểu sư đệ thấy anh!”
Tư Đồ chớp mắt một cái rồi trốn đi, tránh nguy cơ bị đe dọa tính mạng.
Anh vừa trốn xong, Đường Sóc liền đẩy cửa vào. Cậu ngồi xuống trước mặt Lâm Diêu sau khi giao ra một xấp tài liệu. Lâm Diêu cũng không biết làm sao để đuổi cậu nhỏ đi nên đành tự mình đọc kỹ rồi kể lại cho Tư Đồ.
Xem chưa được năm phút đồng hồ, đã nghe ngoài cửa có người kêu: “Xin hỏi Lâm Diêu tiền bối có ở đây không?”
“Tiền bối, có người tìm anh.” Đường Sóc chỉ ra ngoài, nói.
Âm thanh này! Lâm Diêu kinh ngạc nhìn sang nơi Tư Đồ vừa trốn, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Đường Sóc thấy Lâm Diêu không có phản ứng liền đứng dậy đi xem một chút.
Chỗ Lâm Diêu đang ngồi nhìn không thấy cửa, nếu muốn thấy thì phải đi vòng qua hai giá sách. Cậu không nghe được hắn nói cái gì nhưng rất muốn rút súng ra bắn!
Tên khốn! Không biết Tư Đồ từ đâu chôm được một bộ giao thông cảnh phục, đem mái tóc đen dài đi vuốt bóng loáng, trên mặt còn gắn thêm cái kính dày cộm, cười cười: “Tôi là người mới đến, xin tiền bối chiếu cố nhiều hơn.”
Không biết tên này đã nói cái gì với Đường Sóc mà mặt cậu nhỏ lại phiếm hồng? Lâm Diêu thật hối hận vì đã đáp ứng hỗ trợ, nếu sớm biết tên khốn này sẽ giở trò quỷ thì có đánh chết cậu cũng không đáp ứng.
“Lâm tiền bối, tôi đã đem đến những bản ghi chép mà anh muốn xem. Anh xem có còn thiếu không ——!” Tư Đồ tuyệt đối là cố ý đem tập giấy dày cộm tung ra!
Nhìn thấy giấy bay đầy trời, Đường Sóc vội vàng hỗ trợ. Thừa dịp cậu nhỏ không chú ý, Tư Đồ nhanh tay thay thế xấp giấy trong tay Lâm Diêu bằng thứ giả mạo! Chiêu thức này của anh khiến cho Lâm Diêu trợn mắt há mồm!
“Tôi đi lấy túi đựng, Lâm tiền bối, anh chờ một chút, tôi đi lấy ngay.” Tư Đồ vừa nói vừa nháy mắt với Lâm Diêu, ý bảo cậu giữ Đường Sóc lại.
Đường Sóc đang nhặt lại mớ giấy trên đất, vừa nghe thấy liền nói: “Túi giấy ở trong phòng làm việc của em nhiều lắm, để em lấy cho.” Rồi đứng lên.
Lâm Diêu tự nhủ không xong, dưới tình thế cấp bách, cậu chụp lấy tay Đường Sóc kéo tới trước mặt mình, lộ ra nụ cười mê người.
“Ở lại giúp tôi được không?”
Đường Sóc lập tức đứng yên, ngây ngốc mà nhìn Lâm Diêu, ngay cả chuyện đối phương nói gì cậu cũng không biết. Tóm lại, Lâm Diêu thừa dịp cậu nhóc ngẩn ngơ liền chạy biến đi.
Từ trong cảnh cục đi ra, lên xe, Lâm Diêu liền mắng chửi cái tên đang ngồi lau tóc!
“Anh muốn hại chết tôi phải không?”
“Sao cậu lại tức giận? Ghi chép đó không phải là đã trả lại cho tiểu sư đệ sao, mà cậu nhỏ cũng đâu phát hiện?” Tư Đồ một tay lái xe, một tay cầm khăn lau thứ chất lỏng không biết là gì trên tóc.
“Anh muốn biết nội dung bản ghi chép thì hỏi tôi là được rồi, tại sao lại phải photo?”
“Bởi vì cậu không thể nhớ kỹ từng chữ.”
Lâm Diêu sửng sốt, khẩu khí dịu đi không ít.
“Sao anh có thể làm thám tử cơ chứ? Không xem xét hiện trường, không tìm hiểu đương sự, chạy đi tìm một đống nhân vật nguy hiểm không liên quan, lại còn muốn nhìn không sót một chữ tài liệu ghi chép của cảnh sát. Thật chưa thấy ai tra án như vậy.”
Tư Đồ tiện tay đổi một tờ khăn ướt, dùng sức chà lau, anh nhìn Lâm Diêu một chút rồi nói: “Quan sát hiện trường thì đã có cảnh sát làm rồi, tôi chỉ cần xem ghi chép là biết tình huống, vì cái gì phải đi lần nữa? Còn phần tra hỏi đương sự… Còn phải chờ tới ngày mai.”
“Tại sao?”
“Cậu gọi tôi một tiếng ‘Thiên Dạ’ thì tôi sẽ nói cho cậu biết. A! Không được tùy tiện đánh người!”
“Tôi đang đánh không phải là người!”
Tìm chỗ nào đó ăn xong bữa trưa muộn, Tư Đồ đề nghị cậu đến văn phòng của anh. Lâm Diêu hỏi vì sao lại không đến chỗ mình, Tư Đồ trả lời: “Bởi vì Tiểu Diêu tuyệt đối sẽ không mời tôi đến nhà.” Sau đó, Lâm Diêu thật muốn cho hắn ăn bom!
.
.
.
Đây là chỗ quái gì vậy? Căn phòng thực sự cũ nát làm cậu không muốn vào, trong lúc vô tình nhìn thấy tấm bảng “Liễu vô gian”, không hiểu tại sao Lâm Diêu lại thấy thoải mái một chút, không ngờ Tư Đồ còn có chút tu dưỡng.
“Cái tên không tệ. Liễu vô chi gian mạc vu thanh dã.” [Có lẽ là: Một nơi thanh dã không chút bóng người]
“Ha ha, không thâm sâu như cậu nghĩ đâu. Bất quá cái tên này đúng là có một nguồn gốc.”
“Vậy sao?” Lâm Diêu có chút hứng thú.
“Liễu đồng âm với ‘Liêu’ a, có chút ít còn hơn không a.” [Liêu nghĩa là đôi chút, chút ít, bù lại cho cái tên của nó, một nơi không có bóng người.]
Lâm Diêu đầu đầy mây đen!
Trong phòng lạnh đến lợi hại, cậu tìm khắp nơi cũng không thấy lò sưởi ở đâu. Đến lúc định hỏi Tư Đồ thì đã thấy chủ nhân căn nhà đang nằm dài trên ghế salon, trong miệng ngậm một điếu thuốc, tập trung tinh thần xem bản ghi chép. Chướng mắt nhất là ngay cả áo khoác và giày anh đều cởi ra rồi, bộ dáng vô cùng hưởng thụ.
“Này, lò sưởi đâu?”
“Tôi không có. Sao thế?”
“Lạnh a! Vì sao ở nơi lạnh thế này mà lại không có lò sưởi?”
“Bởi vì thứ đó rất đắt.”
Lâm Diêu thiếu nữa thì bật cười.
“Anh mua xe thể thao hơn một trăm vạn tệ [>2 tỷ rưỡi], nhưng lại không dám mua một bộ lò sưởi sao?”
“Máy lạnh tôi cũng không mua.”
Trời ạ! Người này, người này… Không được, nếu nói tiếp thì sẽ nổi điên.
Lâm Diêu cố gắng kiềm chế cảm giác muốn đánh người, quyết định không thèm nhìn nữa. Tư Đồ lại rất hưng trí, dịch dịch người vào một bên, chừa ra chỗ trống.
“Lại đây, ấm lắm nè.”
Nhìn bản mặt vô sỉ của đối phương, Lâm Diêu lên chân, một cước đá lăn bàn trà. Gương mặt của người kia lại trở về dáng vẻ vô lại.
“Tư Đồ Thiên Dạ, nói cho anh biết, anh có thời gian chọc phá tôi thì không bằng để tôi ở chỗ này ngủ một giấc. Mặc dù thời gian tôi có rất nhiều, nhưng tính kiên nhẫn lại rất thiếu hụt.”
Tư Đồ cười vô cùng mập mờ, nếu không kể đến bộ dạng vô lại vừa rồi thì nụ cười này sẽ khiến người ta nhìn không ra biểu tình.
“Dường như cậu chẳng quan tâm gì đến vụ án, đây không phải là việc của cậu sao?”
“Không cần thiết. Không có tôi thì vụ án này cũng có thể phá, anh nghĩ cảnh sát đều chỉ biết ăn no thôi sao, tổ trọng án có rất nhiều cao thủ, không nhọc tôi lo lắng.”
“Nhưng mà, dù sao cậu cũng là người được cử đến để giám thị tôi, đối với hành động của tôi cậu lại chẳng màn quan tâm, liệu có thất trách quá không?”
“Nhiệm vụ của tôi là giám thị chứ không phải là chỉ đạo anh. Anh làm cái gì tôi không có hứng thú, là ai phá được án này, tôi cũng chẳng quan tâm. Nghe rõ rồi thì đừng làm phiền tôi nữa!”
“Cậu thật mâu thuẫn. Mấy ngày nay không phải cậu thường xuyên hỏi tôi ‘Tại sao, tại sao’ à? Vậy mà còn nói không thèm quan tâm vụ án?”
“Tôi có quy tắc của mình, chỉ cần anh không gây trở ngại đến hành động của cảnh sát thì làm cái gì tôi cũng sẽ không can thiệp, vậy đó!”
“Không can thiệp? Vậy vừa rồi là ai giúp tôi lấy trộm tài liệu, nhanh như vậy đã quên rồi?”
Lâm Diêu lập tức trừng mắt nhìn vào Tư Đồ đang ngồi trước mặt! Đổi lại là những người khác thì chỉ sợ đã bị Lâm Diêu dọa cho một trận, nhưng Tư Đồ thì ngược lại, dường như anh rất vui thích.
“Tôi nói không sai đi, cậu rất mâu thuẫn. Một mặt thì rất muốn biết tôi đã làm gì, một mặt thì tỏ như chẳng hề quan tâm. Người luôn nói trái với lương tâm tôi không thích lắm, chỉ có thể cho cậu 40 điểm thôi, thất bại rồi nhaa.”
Trong nháy mắt, lửa giận bừng lên như muốn thiêu cháy! Lâm Diêu một cước giẫm lên bụng của người nào đó, nhân lúc đối phương khóc thét liền rời khỏi Liễu Vô Gian.
Sau khi Lâm Diêu rời đi, Tư Đồ thay đổi sắc mặt, một cỗ nhuệ khí bén nhọn bắn ra. Anh mạnh mẽ đứng lên, bước nhanh đến bên cửa sổ, nhìn Lâm Diêu hoàn toàn tiêu thất. Xoay người, Tư Đồ lấy ra một bình sắt từ trong tủ áo, bột phấn từ trong tỏa ra, sau đó cầm lấy tài liệu ghi chép cùng áo khoác rồi từ cửa sổ nhảy ra ngoài.
Ở phía sau Liễu Vô Gian có một tấm vải bạt lớn, Tư Đồ giật tấm bạt xuống, một chiếc Land Rover màu bạc hiện ra.
Chiếc xe dừng lại ở một tiểu khu, Tư Đồ nhìn đồng hồ, 15:45.
Cách đó không xa là một biệt thự hai tầng loại nhỏ, chẳng qua chỉ là một chủ nhiệm bình thường ở công ty bảo hiểm mà lại lại mua được biệt thự ở một khu vực đắt đỏ, nói hắn trong sạch thì có quỷ mới tin!
18:25, nữ chủ nhân của căn biệt thự mang theo một bé gái chừng năm, sáu tuổi về nhà. Đến 19:20, nam chủ nhân cũng quay về. Buổi tối lúc 20:00, hai vợ chồng mang theo cô bé ra ngoài tản bộ. Tư Đồ chờ cho bọn họ đi xa liền xuống xe.
Cảnh giác nhìn quanh bốn phía, xác định không có ai, anh mới cạy một cánh cửa sổ, nhảy vào bên trong.
~~~~~
Xe Land Rover (ảnh ở trên) có rất nhiều loại, nhưng loại nào cũng trên 1 tỷ = v = Loại mới ra cũng hơn 4 tỷ = v =
Tư Đồ đại gia a!!!