Thứ Tư, 19 tháng 9, 2012

Hoán khê sa - 11

Đệ thập nhất chương:


“Hầu gia!” Bộ dáng kích động của tên Vương đại nhân làm cho mỹ mạo thiếu niên tùy thị phía sau Triệu Tĩnh cười mãi không thôi. Nhất thời trên mặt hắn một trận hồng, một trận trắng, chật vật không chịu nổi.

“Vương đại nhân, hôm nay cực cho ngươi rồi, tạm thời về nghỉ đi.” Triệu Tĩnh nhẹ nhàng bang quơ, phất tay ra ý tiễn người.

“Dạ, dạ, dạ!” Không dám nhiều lời, hắn liên thanh thưa dạ, khom người lui ra.



“Sao nào? Triển hộ vệ hiểu rõ rồi chứ?” Mi mắt hé mở, nhìn lướt sang dung nhan đạm mạc bất vi sở động, Triệu Tĩnh khóe môi câu ra một tia cười lạnh: “Triển Chiêu, bản hầu kính ngươi là một người có cá tính, nhưng cũng không nên cấu kết bậy bạ như vậy, hà cớ gì phải vì một bọn chuột nhắt mà đánh mất tiền đồ.”

“Hầu gia… khụ khụ… nghĩ Triển Chiêu là hạng người này?” Chậm rãi nâng lên sắc mặt nhợt nhạt hướng về phía ánh mắt âm hiểm khó dò, trong lồng ngực khí huyết cùng tức giận cuồn cuộn đan xen, Triển Chiêu đôi mắt rét lạnh tựa như lưỡi dao nhìn thẳng đối phương, “Ta – không có gì để nói!”

“Hầu gia, đối với loại người không có mắt nhìn này, ngài không nên tốn nhiều lời!” Bàng Kì đã sớm nóng lòng, lại thấy Triệu Tĩnh mãi không lên tiếng nên dứt khoát vung tay, roi da tạo ra âm thanh xé gió.

Triển Chiêu cảm thấy lồng ngực như bị thiêu cháy, nỗi đau cơ hồ chạm đến tận xương. Thân thể đã sớm không thể chịu nổi nhục hình lúc này lại càng thêm mẫn cảm, sau cơn rét buốt chính là nỗi đau cuồn cuộn giống như rơi vào địa ngục, chỉ hận không thể thoát khỏi trói buộc, đưa tay trảo loạn một phen để được giảm bớt. Triển Chiêu dù đã đoán trước nhưng vẫn không nhịn được mà phải thét lớn.

“Triển đại nhân, tư vị của thanh roi này so với hình cụ của Khai Phong phủ cũng không thua nhỉ?” Một roi rồi lại một roi, gương mặt Bàng Kì càng lúc càng quỷ dị, cừu hận tích lũy lâu ngày trở thành dục vọng đê hèn, biểu tình khát máu hiện rõ, chỉ biết xuống tay không ngừng.

Huyết sắc bao phủ, thân ảnh lập lòe…. Tiếng thở dốc mơ hồ, lúc ẩn lúc hiện, rên rỉ dồn dập… Tả không nên lời.

Thiếu niên bên cạnh Triệu Tĩnh gần như dán sát cả người vào hắn. Thiếu niên vừa kinh sợ, vừa phải chống cự dục vọng của mình khiến cả thân thể không ngừng run lên, để mặc bàn tay tùy ý sờ loạn trên người. Tà âm trong miệng đan xen với những tiếng roi vỡ vụn, đôi mắt thiếu niên mê đắm nhìn người chủ tử vẫn luôn hướng sang hồng y thanh niên đang chịu cực hình.

Y sam trên người thanh niên đã sớm rách bươm, không còn nhìn ra nguyên trạng, vết máu tí tách rơi xuống theo từng vết thương rồi chợt vỡ vụn. Gương mặt thanh niên trắng bệch như tuyết nhưng đôi môi thì đã nhiễm ướt một tầng máu đỏ. Trái với biểu hiện bên ngoài, gương mặt y không có một chút thống khổ, dường như đã sớm chết lặng…

Dây thừng quấn quanh tứ chi đã sớm không còn cảm giác, Triển Chiêu mượn lực dựa vào cột gỗ phía sau, dù cho đau đớn đã tới cực hạn nhưng đôi mắt y vẫn không mất đi ánh sáng. Ở dưới ngọn lửa chiếu rọi, đôi hắc đồng tựa như chứa đầy hy vọng rồi lại có chút thê lương, điềm tĩnh bao hàm thật nhiều ý vị rồi lại giống như trống rỗng mờ mịt, phảng phất như những kẻ trước mắt đều là súc vật.

Mà biểu tình này dưới mắt Bàng Kì giống như thêm dầu vào lửa, hắn xuống tay ngày càng ngoan độc – “Bàng công tử, ngươi cứ như vậy thì cũng không thu được gì.” Triệu Tĩnh vốn luôn chăm chú nhìn vào Triển Chiêu rốt cuộc lên tiếng, đưa tay đẩy ra thiếu niên đang dán vào mình.

Bàng Kì cả kinh, nãy giờ chỉ lo một mình trút giận nên đã quên… Hắn thu roi da, gương mặt mang đầy hận ý nay lại chứa đầy ý cười, “Hừ, ta không tin không cạy được miệng của hắn, cho dù Bao Hắc Tử có trở về kịp thì cũng không thể làm gì! Nếu như không phải hầu gia phát hiện, ta cũng không ngờ hắn lại dám giở trò.”

“Ai, lần này bản hầu đến chính là phụng theo thánh mệnh, tiêu diệt loạn phỉ. Trong toàn bộ quá trình, Bàng công tử góp công không ít, tin rằng thánh thưởng sẽ có ban thưởng.” Triệu Tĩnh khom người, đáy mắt hiện lên một tia băng lãnh.

“Đa tạ hầu gia đề bạt.” Bàng Kì chắp lễ thi lễ, biểu tình mừng rỡ không thể giấu diếm.

“Chỉ là…” Triệu Tĩnh xua tay, vẻ mặt trầm ngâm một lúc rồi lại khôi phục như thường, “Có thể giúp Bàng thái sư loại đi cái gai trong mắt đương nhiên rất tốt, nhưng Bao Hắc Tử cũng không phải là loại đầu đường xó chợ – Bàng công tử cần phải an bài thỏa đáng, tránh lưu hậu hoạn!”

“Ý của hầu gia Bàng Kì hiểu được! Nhưng mà Bát vương cùng bọn lão khấu bên kia đều đã được ta an bài, bọn họ không có khả năng quản đến việc này. Những kẻ ở phủ Khai Phong cũng đã bị dồn vào con đường cùng! Nay, chỉ chờ…” Âm hiểm cười một tiếng, Bàng Kì nhìn đến Triển Chiêu, “Có con mồi ở đây, chẳng sợ tóm không được hắn!”

“Ha ha ha…” Triển Tĩnh đến cạnh thanh niên, đưa tay ra sức nắm cằm, chăm chú nhìn vào gương mặt đã không còn một chút huyết sắc, thưởng thức khi trông thấy vẻ hoảng hốt của y, “Triển hộ vệ, ngươi nói Bạch Ngọc Đường rốt cuộc có đến hay không?!”

Gương mặt tái nhợt ngẩng lên, con ngươi đen láy chợt hiện tia sáng, nhưng chỉ nháy mắt lại hóa thành hư vô. Triển Chiêu toàn thân chấn động, tâm cũng trầm xuống, tứ chi lạnh băng.

“Bàng công tử, ngươi nhớ chuẩn bị cho tốt, chúng ta cũng nên chậm rãi đón tiếp Ngũ gia…” Triệu Tĩnh liếc mắt ra lệnh khiến Bàng Kì lui xuống. Hắn quay sang Triển Chiêu lẩm bẩm một chút, “Không biết đến lúc đó còn có thể nhận ra Ngũ gia hay không?!”

Triển Chiêu bình tĩnh trở lại, thanh âm bình đạm lúc ban đẩu, “Hầu gia, ngươi thừa biết Bạch Ngọc Đường không phải là hạng lỗ mãng như vậy.”

“Chậc chậc, Triển Chiêu, bản hầu vì ngươi tốn hết tâm sức, rốt cuộc là có chỗ nào không bằng Bạch Ngọc Đường – hắn đáng để cho ngươi đặt hết hy vọng vậy sao?!” Triện Tĩnh vốn đang âm giảo [âm lãnh + giảo hoạt] tươi cười đột nhiên trở nên điên cuồng, gương mặt kiêu sa nháy mắt biến thành vặn vẹo.

“Ngươi… không có nửa điểm để sánh bằng hắn…” Thanh âm bình tĩnh vô ba, Triển Chiêu nhìn thẳng Triệu Tĩnh, nói rõ từng từ, “Trên đời này, chỉ có một Bạch Ngọc Đường mà thôi!”

!!!!

Ánh mắt trở nên tàn độc, “Thật không?”, Triệu Tĩnh lạnh lùng cười, đôi môi hạ xuống bên cổ Triển Chiêu, liếm đi những sợi tơ máu vẫn còn vươn lại, “Đừng tưởng rằng bản hầu không dám động vào ngươi. Chỉ cần ta muốn hạ thủ thì ngươi sẽ chết không được, sống không xong.”

Đưa kiếm giải khai sợi tơ buộc tóc, hắc phát tựa như thác nước buông xõa trên vai – Cả người Triển Chiêu cứng đờ, Triệu Tĩnh tà mị cười cười, mũi kiếm từ từ điểm hạ, quần áo hỗn độn bị gạt sang hai bên, vết thương trước ngực nhè nhẹ rỉ máu, thân hình khẽ run…

Làn da thắng tuyết, huyết sắc đỏ tươi, hòa thêm ánh lửa tựa như một bức tranh thê diễm [thê lương + kiều diễm].

Bàn tay Triệu Tĩnh tùy ý vuốt ve.

Trong đầu ầm ầm một tiếng, Triển Chiêu ngẩng lên, “Triệu tĩnh! Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!… Loạn thần tặc tử, các ngươi sẽ bị tru di!”

Dừng lại một chút, hắn âm hiểm cười, “Xem ra ngươi cũng biết không ít a…”

“Không sai! Ngươi thông đồng ngoại quốc, đã sớm mang tâm phản nghịch, bọn Xích Long giáo rõ ràng là do ngươi giựt dây, làm gì lại cố ý giả vờ?! Chỉ cần Triển Chiêu ta còn một hơi thở cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

Ngón tay nhè nhẹ xoa lên đôi má bởi vì kích động mà trở nên đỏ ửng, Triệu Tĩnh cắn cắn vành tai của y rồi một đường hướng thẳng xuống dưới, trong miệng phát ra âm thanh không chút biến đổi, “Nga? Cũng bao gồm bức thư trên tay của nữ nhân kia? Yên tâm, bản hầu làm việc tự có chừng mực, đây không phải là thư do ta tự viết, ngươi nghĩ có thể làm khó được ta?”

“Ngươi —!”

“…Muốn kích ta giết ngươi ư? Vẫn còn quá sớm, chờ ta hưởng dụng xong rồi sẽ tiễn ngươi đi với Bạch Ngọc Đường!”

Đôi tay tựa như độc xà không ngừng lướt đi, nội tâm Triển Chiêu trở nên mờ mịt như chưa từng có, thân thể không ức chế được mà cứ run lên từng hồi…

.

.

.

Trấn An Sử phủ đệ.

Mang theo một thân chật vật trở về, Vương đại nhân âm thầm tự mắng, nếu như sớm biết mọi việc sẽ khó giải quyết như vậy thì đã không tiếp tay, thăng quan phát tài tuy rằng là việc quan trọng nhưng Khai Phong phủ là nơi thế nào cơ chứ? Không nói tới Bao Chửng bên ngoài chưa về, chỉ với mình Triển Chiêu thôi mà đã… Ai, phủ Thái Sư cũng không phải là nơi để mình đắc tội…

Nhu nhu đôi mắt, mình bị choáng váng rồi sao… Không đúng, trên ghế quả thật có người! Bạch ảnh không ngừng tỏa ra sát khí, Vương đại nhân thét to một tiếng, “Kẻ nào dám lớn mật như thế, ngang nhiên xông vào quan phủ, ngươi không sợ…!!!”

Đột nhiên im bặt, ngân quang chói sáng nháy mắt đã kề bên cổ, “Ngươi, ngươi… Người đến, người mau đến…!”

“Không cần hô, người của ngươi đã bị ta đánh hạ.” Bạch y nhân lãnh đạm cất tiếng, ánh mắt thẳng tắp bắn tới, “Bạch mỗ hôm nay đến đây chỉ vì hỏi ngươi một câu, Triển Chiêu có phải đã bị ngươi giam giữ hay không?”

Rùng mình một cái, Vương đại nhân vẫn gan góc nói, “Điêu dân lớn mật, cư nhiên uy hiếp quan nha, còn hỏi đến việc triều định, phải bị tội gì…!”

“Nói chi đến một chức quan nho nhỏ như ngươi, dù năm đó Phiêu Kị đại tướng quân dẫn binh bao vây thì Bạch Ngọc Đường ta vẫn bình an vô sự!”

“Ngươi là – Bạch Ngọc Đường?!” Té phịch trên ghế, hắn không dám động dù chỉ một chút. Người mà Bàng Kì hao tổn tâm trí quyết tâm bắt lấy tại sao lại đến nơi này?!

“Vương Truyền Thăng, Trấn An Sử tư, một thê ba thiếp hai nhi nữ, còn có huynh trưởng là Hàng Châu lão gia. Ngươi làm quan đã mười một năm nhưng nay lại âm mưu tạo phản, giết hại trung lương, ngươi nói… Mình có đáng chết hay không?” Bạch Ngọc Đường không ngừng tỏa ra sát khí, ngữ khí khiến cho kẻ khác rét căm.

“Hảo, hảo hán tha mạng – Ta chỉ là bất đắc dĩ, tất cả là do Bàng Kì và Triệu Tĩnh ép buộc. Triển Chiêu mặc dù chịu thương không nhẹ nhưng vẫn cam đảm nén chịu nhục hình, bản, bản quan cũng rất khâm phục…” Hắn vì bảo vệ tính mạng mà một mạch kể lại, cũng không để ý sắc mặt của Bạch Ngọc Đường ngày càng trở nên âm u – Mày kiếm dựng thẳng, sát khí dâng trào, tựa như tu la, từng bước đến gần – Vương Truyền Thăng thấy vậy cũng cứng đờ thanh sắc, muốn động nhưng lại không thể – ‘Phanh’ một tiếng, gỗ vụn văng ra tứ tung, chiếc bàn lớn hứng chịu một chưởng ầm ầm ngã xuống!

“Ngươi nghe cho kỹ, niệm tình ngươi vẫn còn thành thật, biết mình phải làm thế nào – Hôm nay ta thề tại đây, Triển Chiêu nếu như gặp gì bất trắc thì ta chắc chắn sẽ lấy máu trả máu! Nếu có vi phạm, ta, Bạch Ngọc Đường, thề không làm người!” Mâu quang thâm trầm, tuấn dung tà mị rồi lại có chút đăm chiêu.

Y xoay người rời đi, “Một nhà mười lăm nhân khẩu của ngươi tạm thời giữ lại – Ta còn có việc muốn làm, hãy tự lo lấy thân…”

“Dạ, dạ…!” Vương Truyền Thăng kinh hách quá độ, không dám khước từ nửa điểm.

“Bạch Ngọc Đường luôn nói là làm, ngươi nếu không tin thì cứ thử một lần!”

Thanh âm tuy vang vọng bên tai nhưng thân ảnh đã sớm tiêu thất.

Giật mình nhìn lại, Vương Truyền Thăng giống như trong mộng mới tỉnh, thân thể không ngừng run lên, ngã ngồi xuống đất.

-------

Untitled

Thứ Sáu, 14 tháng 9, 2012

[Yaoi manhwa] Deep Bloody Night - Kine



Artist: Kine


Yaoi, Manhwa, Vampire


English


[cutòe lắm nhé =3= em vampire ngây thơ, vô tình đè a ra hút máu, ai dè hút xong a nổi điên bắt e lấy thân trả nợ :">]


Download: Deep Bloody Night


Pass: dinohiba


22 200 views~ tuy ko là bao nhiêu nhưng với bạn là cả 1 thành tựu TT^TT


2 tháng rưỡi với biết bao calo tiêu thất~


Thứ Ba, 11 tháng 9, 2012

Hoán khê sa - 10

Đệ thập chương:


Mây mù dày đặc, tiếng gió tiêu điều, không gian ảm đạm khôn cùng…

Hồng y thanh niên cứng cỏi chống đỡ. Đối diện, những hắc y nhân bản tính khát máu cũng không chút nào che dấu!



Bốn kẻ vây thành một vòng, thần sắc tàn nhẫn, đuôi lông mày nhẹ run, ẩn ẩn mồ hôi bám trên thái dương, hô hấp căng thẳng, binh khí ở trong bóng đêm không ngừng vung ra, bọn họ chăm chú nhìn vào Triển Chiêu, rồi chuyển sang vết máu ghê người bám trên thân kiếm.

Đến một lúc sau, những thanh âm hò hét cùng tiếng vó ngựa dần đuổi tới gần, mấy đạo mũi tên xuyên không mà đến, ‘sát, sát’, thanh âm liên tục không ngừng, mục tiêu toàn hướng về phía Triển Chiêu!

Thanh niên đẫm máu ngẩng đầu nhìn trời, bên môi cư nhiên hiện lên một chút ý cười, dường như đang cùng người nói nhỏ – Các ngươi đều đã quên sao, Triển Chiêu ta… cũng là người xuất thân giang hồ…

Ý cười tiêu thất, Triển Chiêu đâm thẳng mũi kiếm, thân hình mượn thế bay cao, một gã hắc y chưa kịp phản ứng đã phải kêu rên!

Nhẹ nhàng đáp xuống, Triển Chiêu tiếp tục xuất chiêu, kiếm pháp thật nhanh không hề do dự, ‘xuy’ một tiếng, xuyên thẳng yết hầu đối phương.

Sau tiếng hét thảm, kẻ đứng bên cạnh cũng vội vọt đến, thân ảnh tựa như cuồng phong, lấy hết toàn lực đánh vào Triển Chiêu. Thế nhưng so với hắn vẫn nhanh nhẹn hơn – tay áo màu đỏ mạnh mẽ bắn tới, mũi kiếm phóng thẳng, thân ảnh kẻ kia lảo đạo vài bước rồi nghiêng ngả.

Cùng lúc đó, Triển Chiêu phi thân, quanh người tỏa ra hàn khí băng lãnh khiến cho Xích Long giáo đại hộ pháp nhìn mà kinh hoảng, ngũ quan trở nên vặn vẹo, hắn dùng hết tất cả sức lực để đánh về phía Triển Chiêu, nhưng ai ngờ thoáng chốc mũi kiếm của y đã ở ngay đối diện, sinh tử ngăn cách mỏng manh!

……

Thân thể hơi hơi hoảng hốt, nội thương ở ngực lại vừa bị động, tấc tấc da thịt như bị xé rách, đau đến tê tâm phế liệt. Triển Chiêu chỉ cảm thấy thiên địa lẫn lộn, miệng khô lưỡi cứng, hai mắt mơ hồ, khung cảnh bốn phía trở nên mờ ảo, người đến người đi cũng nhìn không thấy, nghe cũng không được…

Phun ra một hơi, Triển Chiêu chậm chạp tiến về phía trước, thân thể giống như không còn một chút sức lực. Ngay lúc này lại nghe một tiếng mỉa mai tựa như từ xa truyền đến: “Họ Triển kia, ngươi cũng có hôm nay?!”

Chỉ tám chữ nhưng bộc lộ biết bao hàn ý, Triển Chiêu dừng lại động tác, chậm rãi quay đầu, nhưng ai ngờ gặp phải một trận choáng váng, thân ảnh khụy ngã…

.

.

.

Trên đường, bạch ảnh lưu loát phi thân, cảnh tượng nhanh chóng bị tụt lại phía sau.

Vẻ mặt Bạch y điềm tĩnh nhưng mi tâm khó nén mà phải nhíu lại. Mèo con a mèo con, ngươi đánh giá Bạch gia ta quá thấp rồi! Ngươi biết ta có tư tâm, sợ ta ra tay nóng vội sẽ phải thất bại nên liền ra tay ngăn cản. Hừ, Bạch Ngọc Đường ta sao có thể là hạng qua loa, lỗ mãng cơ chứ? Ngươi có biện pháp của ngươi, nhưng Ngũ gia ta cũng có thủ đoạn của mình.

Nội ứng giang hồ nhiều không đếm xuể, mà kẻ có quan hệ với bọn Xích Long thì cũng không ít, chúng lại lớn mật lui đến tận đây, vừa nhìn đã thấy được sự liên kết chặt chẽ. Bọn chúng lại còn bày sẵn vô số giáo chúng lẫn cao thủ, rõ ràng là đã tính toán. Và quan trọng nhất chính là chúng lâu nay luôn ở quan ngoại, rời xa trung thổ, vậy mà hiện tại lại chịu ra mặt xuất trận… Triệu Tĩnh kia rõ ràng là có liên quan, việc hắn đột nhiên quay lại triều đình vô cùng đáng ngờ.

Xem ra Triển Chiêu cẩn thận như vậy cũng không phải là vô lý. Chỉ hận con mèo này luôn ôm khư khư mọi việc không chịu nói ra, làm khó Ngũ gia phải luôn vắt óc suy nghĩ để mà tìm hiểu nỗi lòng của hắn…

Cười khổ một tiếng, Bạch Ngọc Đường a Bạch Ngọc Đường, ngươi luôn theo ý mà làm nhưng cớ sao lại dính vào con mèo này?

Suy nghĩ trăm chuyển, bạch ảnh bỗng nhiên khựng lại, mâu quang trầm xuống – Ở góc đường, người người đông đúc, hoặc bận rộn, hoặc nhàn nhã, nhưng xen lẫn ở đấy là một bóng người hành động mờ ám, mà mục tiêu của hắn chính là phủ Khai Phong.

Đảo mắt quan sát bóng người, Bạch Ngọc Đường không khỏi nắm chặt Họa Ảnh, kẻ kia sau khi suy tư một hồi liền cười lạnh rồi quay lưng bỏ đi.

Bạch ảnh đột nhiên xuất hiện trong phủ làm bọn nha dịch bị hù không nhẹ, tất cả vội vã rút đao, nhưng khi thấy rõ người tới thì liền khôi phục, bọn họ đang muốn bắt chuyện thì đã bị phủ đầu: “Mọi người đâu cả rồi? Triển Chiêu đâu?”

“Hôm qua sau khi Bạch Ngũ hiệp vừa mới ly khai thì Triển đại nhân cũng liền ra ngoài, nhưng đến bây giờ cũng không thấy trở về. Bọn Vương đại ca đang đi tìm người!” Nha dịch thấy y diện mạo tuấn mỹ nhưng khắp người nổi lên sát khí thì liền hoảng hốt, đang muốn hỏi lại thì đã thấy không còn bóng dáng.

Bạch Ngọc Đường một hơi phóng nhanh như gió, thẳng tiến đến Thiên Hương các.

Trên đường đúng lúc gặp nhóm Vương Triều đang vội tìm người, nhìn thấy sắc mặt bọn họ, Bạch Ngọc Đường tâm tư trầm xuống – Vẫn là đến chậm.

Gương mặt băng lãnh, y đang định mở miệng thì lại thấy pháo hoa chợt lóe trên không. Mâu quang run lên, bạch y nhanh chóng phóng ngựa chạy đi.

Phía xa, một bóng ngựa đỏ chầm chậm chạy đến, người ở phía trên lung lay tựa như sắp ngã, trong lòng Bạch Ngọc Đường trở nên căng thẳng, mau chóng giục ngựa đến gần, nhưng khi thấy người trên ngựa thì không khỏi ngẩn ra – ngọc dung trắng bệch như tuyết, quần áo thấm đầy vết máu, là Lăng Miếu…

Không phải hắn.

“Bạch ngũ gia –!” Đôi mắt ẩn dưới mái tóc thoắt cái trở nên kinh hỉ, nàng mừng rỡ nhưng cũng có chút nghẹn ngào – “Triển đại nhân nói chỉ cần dùng đạn tín này liền gặp được Ngũ gia, quả nhiên...”

Trong lòng Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên xao động – đạn tín này là lần đó y say rượu đã lưu lại cho mèo con, nhưng giờ đã giao cho Lăng Miếu rồi sao?

Triển Chiêu – Triển Chiêu…

.

.

.

Lăng Miếu ngẩng đầu dõi theo bạch ảnh đứng bên cửa sổ, tuy nàng xưa nay tâm tính thủ đoạn không thua nam tử nhưng cũng có chút do dự không dám tiến lên. Cùng Bạch Ngọc Đường quen biết một đoạn thời gian không phải là ngắn, Lăng Miếu hiểu rõ tính cách của y tự do tự tại, tâm địa nghĩa hiệp, ân oán rõ ràng, tàn nhẫn quái đản, nàng đã quen với một Bạch Ngọc Đường cười nói tiêu sái, phong lưu phóng khoáng.

Nhưng mà hiện tại…

Bạch Ngọc Đường từ đầu tới cuối đều chỉ âm trầm nghe nàng kể lại, không hề lên tiếng, gương mặt của y không chút thay đổi, hơi thở xung quanh ngày càng băng lãnh. Bỡ ngỡ qua đi, trong tâm nàng nhè nhẹ dâng lên một cỗ hàn ý, chịu không được, đang định mở miệng thì bạch y đã chậm rãi đi đến bắt lời, “Với tình thế hiện này, đây cũng xem như là một vật chứng. Vất vả cho ngươi.”

“Ngũ gia, vậy ngài –”

Lời còn chưa dứt thì tiếng đập cửa đã vang lên, nhóm người Trương Long Triệu Hổ ăn vận thường phục đi vào.

“Bạch Ngũ hiệp, chúng ta đã điều tra ra, hôm qua vây bắt các ngươi chính là sương binh địa phương. Nơi họ giam người còn được phòng thủ nghiêm ngặt, cả nhóm Vương Triều cũng không thể tùy tiện xâm nhập, bất quá bọn họ có người ám cáo, Triển đại ca thật sự bị giam ở đây.”

Bạch Ngọc Đường khẽ vuốt cằm, nhìn sang Lăng Miếu – “Ở khắp Khai Phong đều có người theo dõi, xem ra là chờ ngươi tự mình sập bẫy. Nơi này hẻo lánh, ngươi hãy tranh thủ mà dưỡng thương vài ngày, có họ phòng hộ ta cũng yên tâm.”

.

.

.

Thạch thất.

Các loại hình cụ dữ tợn bám đầy vết máu, không gian tăm tối được những ngọn lửa loe lắt chiếu sáng, ẩn ẩn còn có tiếng động không ngừng vang lên, tràn ngập hàn khí.

“Hừ, hầu gia quả nhiên đại lễ…” Hoa phục nam tử âm hiểm cười nói, ngữ khí thật sâu đắc ý: “Đem hắn cứu tỉnh.”

Thau nước dội thẳng, hồng y thanh niên từ từ tỉnh lại, đôi mắt có chút mê mang chợt lóe rồi biến mất, con ngươi sâu thẳm co rút thật nhanh. Nhận thấy được người đã tỉnh, đối phương vô cùng đắc chí, biểu tình trở nên đáng khinh.

“Triển Chiêu, ngươi và giang hồ lỗ mãng cấu kết, dung túng tà giáo, còn gì để nói?” Hắn đùa bỡn roi da trong tay, đôi mắt hung ác trở nên hưng phấn, phất tay một cái, roi chạm da thịt. Triển Chiêu ngực hơi phập phồng, thân thể run lên, đôi môi không chút huyết sắc, chẳng màng động đậy.

Kẻ kia cười lạnh liên tục, vung tay không ngừng.

“Này, này không tốt lắm đâu Bàng công tử…” Một viên quan bên cạnh xen vào: “Dù sao Triển Chiêu cũng là ngự tiền tứ phẩm, bắt hắn về đã muốn…”

“Vương đại nhân, sao vậy? Chỉ một tên tứ phẩm hộ vệ nho nhỏ ở phủ Khai Phong đã đem ngươi dọa đến như thế?” Vẻ mặt Bàng Kì lộ ra hung ác, từng bước tiến tới: “Ngươi làm việc như vậy sao thái sư có thể đề bạt?”

Mau lẹ thưa dạ, tên Vương đại nhân quay người quát: “Triển Chiêu, người còn không mau nói, miễn cho da thịt chịu khổ!”

Triển Chiêu bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt trở nên sáng suốt: “Ngươi vi phạm quốc pháp, tư cầm Triển mỗ, là một cái sai! Lại còn nghe lời xúi giục, dụng hình tra khảo – Vương đại nhân, ngươi chớ quên thân phận của mình!”

“Ta, ta –” Hắn không tự chủ lui về mấy bước, nhất thời cứng họng.

Bàng Kì tức giận, đang muốn tiến lên lại nghe một tiếng vỗ tay truyền đến: “Hảo, nói rất đúng, Triển hộ vệ quả nhiên không làm bản hầu thất vọng.” Khóe môi cong lên, Triệu Tĩnh từ trên thềm đá chậm rãi bước xuống, ánh mắt mang đầy ý cười, sâu xa khó đoán.

Thứ Bảy, 8 tháng 9, 2012

Hoán khê sa - 9

Đệ cửu chương:


Triển Chiêu sau khi tỉnh lại chỉ thấy cả người một thân nhẹ tênh, không chút chân thực.

Bên ngoài cửa sổ, ánh trăng chiếu sáng, nhẹ nhẹ nhàng nhàng bao phủ khắp nơi.



Mơ màng nhớ lại, hình như hắn đã nôn ra máu rồi mất đi ý thức. Lúc trở mình định ngồi thẳng dậy thì trước ngực lại ập vào một trận đau đớn, hắn chỉ phải cắn răng ho khan vài tiếng rồi nằm trở về.

“Con mèo ngươi thật biết ngủ.” Bạch y lung lay đi tới, ánh mắt lướt nhìn mặt hắn, chén trà trong tay bị phóng thật mạnh xuống bàn: “Ngũ gia rốt cuộc đã mắc nỡ gì mà phải từ xa tới đây để hầu hạ ngươi!”

“Bạch huynh… thế nào?” Thấy Bạch Ngọc Đường sắc mặt ổn định, vẫn theo thói quen cười nói thẳng thừng, bạch sam trên người cũng đã đổi qua liền thấy trấn an. Triển Chiêu nỗ lực gượng dậy, tựa vào cạnh giường, nhắm mắt điều tức.

Thật lâu không thấy đối phương tiếp lời, bốn phía ngược lại yên tĩnh không một tiếng động. Nội tâm Triển Chiêu nghi hoặc, đôi mắt khẽ đảo rồi vội vàng mở to – gương mặt của Bạch Ngọc Đường gần trong gang tấc.

Triển Chiêu thoáng ngửa ra sau nới rộng khoảng cách, không ngờ đối phương vẫn giữ bình tĩnh nhìn hoài không thôi, đôi mắt thâm thúy như đang suy nghĩ sâu xa.

Một lúc sau –

“Mèo con –.” Ngữ điệu kéo dài, Bạch Ngọc Đường hai tay đặt ở sau đầu, thuận thế mà dựa vào giường, khôi phục tư thế lười biếng, đôi mắt ẩn ý vẫn không rời khỏi gương mặt Triển Chiêu.

“Ta đang suy nghĩ – rốt cuộc là vì sao mà Triển đại nhân lại quan tâm đến ta như thế?!”

Triển Chiêu ngẩn ra, ảnh mắt đảo loạn, cố gắng giấu đi trái tim không hiểu vì sao mà bất chợt đập mạnh, hắn ngửa đầu hỏi: “Bạch huynh vì sao lại hỏi như vậy?”

“Đừng có giả vờ hồ đồ với ta!” Bạch Ngọc Đường hừ lạnh một tiếng: “Chúng ta mặc dù tương giao nhiều năm, nhưng là miêu thử không thể cùng nhau tồn tại – Trước giờ ta luôn hành sự một mình, nhưng ngươi cứ ở phía sau phò trợ, ta mặc dù không nói nhưng không phải không biết!”

Triển Chiêu trầm mặc không nói, lại thấy người kia mị mắt nhìn thẳng: “Ngươi – đến tột cùng là rắp tâm làm gì?”

Sau một lúc lâu, Triển Chiêu chậm rãi nói: “Vậy Bạch huynh nghĩ Triển mỗ rắp tâm làm gì?” Ánh mắt hắn lướt qua bạch ảnh rồi hướng về cửa sổ, cô đơn thoáng hiện nhưng rất nhanh liền biến mất: “Chúng ta đều từng lăn lộn giang hồ, Bạch Huynh vẫn như xưa, tựa như cô ưng trên bầu trời cao, cúi đầu ngẩng đầu đều cảm thấy tự tại, từng nói rằng vĩnh không giao thiệp cùng với quan trường thị phi nhưng sao lần này lại giúp cho Khai Phong phủ?”

“Chỉ vì Bạch Ngọc Đường ta đối với Bao đại nhân vô cùng tôn kính.” Y thong thả đến bên cửa sổ, mâu quang trầm tĩnh mà tuấn mỹ, gương mặt dưới trăng giảm đi vài phần sắc bén, thêm phần thần thái phi phàm. “Bạch mỗ xem trọng Bao đại nhân tận trung với nước, công chính liên minh. Kính ngài yêu dân như con, xử án như thần. Một hiền tài như thế sao ta có thể không phò trợ?” Nói xong lại nhìn về phía Triển Chiêu: “Huống hồ, tuy ngươi thân mặc quan phục nhưng lại khắp nơi vướng bận làm ta vô cùng thống khoái!”

“Bạch huynh nói đúng.” Triển Chiêu mỉm cười: “Chúng ta mặc dù không quá thân thiết nhưng lại quan hệ không tồi, Bạch huynh lại vì đại nghĩa mà không ngại dấn thân vào chỗ hiểm nguy, Triển mỗ sao lại không thể cùng Bạch huynh kết thành tri kỉ!”

Bạch y chấn động, y mạnh xoay đầu, bốn mắt tương giao.

Cả hai tuy ôm tâm tư khác nhau nhưng đều kích động không thôi, tựa như sóng ngầm mãnh liệt –

“Hảo hảo…” Cư nhiên hỏi ngược lại ta – bạch y nhẹ lay, khóe môi tà câu, y  rời khỏi giường, ánh mắt sáng lên: “Miêu – nhi, ngươi không thành thật, nói một câu thật lòng xem nào!” Thanh âm trầm thấp nhưng lại có thể nghe được – Triển Chiêu trong lòng một trận mê võng, đối mặt với ánh mắt của Bạch Ngọc Đường liền thấy yết hầu trở nên khô khốc.

Bạch Ngọc Đường thu hồi tình tự trong mắt, hết thảy trở lại trong suốt như lúc ban đầu. “Triển Chiêu – Bạch Ngọc Đường ta đỉnh thiên lập địa, yêu hận rõ ràng, chưa bao giờ hồ đồ làm bậy.” Y cúi xuống lại thấy Triển Chiêu bất chấp cắn môi, lại biết hắn tính tình quật cường nên liền hạ giọng: “Được rồi, ta sẽ từ từ tính toán với ngươi.”

Thoáng nhìn người nọ tuy vẫn căng thẳng nhưng đã có chút buông lỏng, Bạch Ngọc Đường thầm nghĩ con mèo này quả nhiên ăn mềm không ăn cứng, không thể bức hắn – đôi chân duỗi ra, kéo ghế ngồi xuống, Bạch Ngọc Đường thuận tay lấy kiếm điểm nhẹ bờ vai Triển Chiêu.

“Mèo con, ngươi từng nói chuyện của Xích Long giáo là do Khai Phong phủ tiếp nhận, nhưng sao bọn người này lại vô duyên vô cớ xen vào?”

“Ngày đó vạn tuế triệu kiến vẫn chưa nhắc tới sẽ có ai khác nhúng tay.” Triểu Chiêu nhíu mi, trở nên trầm ngâm – Lời của Triểu Trinh ngày trước đúng là có thâm ý, lúc đó không nghĩ nhiều lắm nhưng giờ ngẫm lại…

“Theo như Triễn mỗ nhận định thì chuyện này có hai khả năng: Thứ nhất là do người kia đang muốn dương đông kích tây, ám độ trần thương [chọn một con đường không ai nghĩ tới], hết thảy là vì tranh công. Nhưng nếu vậy thì thật không đáng ngại.” [khúc này do không hiểu Chiêu Chiêu nói gì nên chém rất nhiệt tình TT^TT] Triển Chiêu chậm rãi nói tiếp, sắc mặc trở nên ngưng trọng: “Khả năng thứ hai, đó là –” Trong lòng khẽ động, khóe miệng không thốt nên lời.

Bạch Ngọc Đường thấy hắn sắc mặt khác thường, hừ lạnh một tiếng rồi tiếp lời: “Đó là người kia cố tình ra tay cản trở, tạo ra một cái mê võng vì có mục đích khác!” Nói xong hắn liếc nhìn Triển Chiêu, rất có ý khinh thường.

“Như vậy Bạch huynh có ý kiến gì…?” Triển Chiêu gật đầu đồng ý.

“Nói nhiều làm gì, địch bất động nhưng – ta động!” Bạch Ngọc Đường ngữ khí dứt khoát, lưu loát trước sau như một.

“Không có chứng cứ, ta lấy gì động?” Triển Chiêu ánh mắt ôn nhuận, thần thái trầm tĩnh, thấy gặp Bạch Ngọc Đường chọn mi thì khóe môi khẽ cong: “Tất cả đều do chúng ta phỏng đoán, nhưng chuyện này cũng không khó quyết. Bạch huynh nếu như tin tưởng Triển mỗ thì ta liền ra tay.”

“Nga?” Đôi mắt bình tĩnh, chăm chú nhìn vào Triển Chiêu hồi lâu, Bạch Ngọc Đường buông kiếm đặt ở trên bàn: “Yên tâm, ta sẽ không nhúng tay.” Y cười lạnh liên tục: “Mèo con – nãy giờ cứ nói luẩn quẩn chính là chờ một câu này đi?”

Thấy Triển Chiêu không đáp, bạch y đứng dậy, cầm lấy Họa Ảnh, đẩy cửa mà đi – “Mèo con, chớ làm khó nàng.”

Thanh âm nhè nhẹ vang lên, thân ảnh thoáng chốc tiêu thất…

.

.

.

Hoàng hôn.

Nơi này hòa đào lay động, vang danh khắp nơi, là chỗ các nhóm du khách lãng tử say mê.

Thiên Hương các được khá nhiều người biết đến với những phong cách rất riêng, không phải ở nơi đại lộ sầm uất mà là ở bên cạnh hồ. Sắc nước nhu hòa, gió thổi du dương, xa xa là những chiếc thuyền hoa, đêm đến thủy đăng thắp sáng như sao trên trời.

Hôm nay, nơi này tựa như thiếu mất vài phần tiếng cười, vài âm mời rượu, chỉ còn sóng nước lăn tăn không ngừng.

Ánh dương chiếu xuống lầu tâynước xanh như cũ chảy về hướng đông…

Tiếng ca uyển chuyển, khúc ý triền miên, không khí ảm đạm…

Ngón tay tinh tế chuyển động, tiếng đàn nhẹ ru…

.

.

.

“Có lẽ cô nương đã đoán được Triển mỗ sẽ đến.” Chu sắc thân ảnh vén rèm đi vào, đưa tay thi lễ rồi vào thẳng vấn đề: “Lan cô nương có nguyện cùng ta trò chuyện?”

Thân ảnh yểu điệu đứng yên, thanh âm nhu huyễn: “Lăng Miếu cung kính bồi tiếp, ta chỉ chưa từng nghĩ tới Triển gia sẽ là người đầu tiên đến gặp.”

“Lăng cô nương, tình thế lúc này trong lòng chúng ta đều đã hiểu rõ, nếu cứ phải ngồi chờ chết thì sao lại không chống lại?” Thấy nàng xuất thần nhìn ra cửa sổ, Triển Chiêu liền gợi chuyện, ánh mắt ngưng trọng: “Trong lòng cô nương có thể lờ đi thiên hạ, không màng Triển Chiêu, nhưng nào bỏ được hai chữ ‘nghĩa tình’? Triển mỗ nghe theo lời nhờ vã của Bạch huynh, đã đáp ứng sẽ không khó xử. Cô nương là người thông minh, xin đừng trách Triển mỗ làm chuyện đường đột.”

Bóng dáng xinh đẹp khẽ động, gương mặt bớt đi một phần linh động khi xưa, nhưng lại thêm một phần tang thương thuần thục, bạch y lay động, thần thái thanh nhã, hệt như thiên tiên xuất trần.

Đôi mắt của nàng lợi hại như đao: “Lời của Triển gia Lăng Miếu hiểu được. Ngày đó phản giáo liền biết khó tránh tai kiếp.” Một hơi thở dài, nàng sâu kín đáp: “Từ ngày cùng Ngũ gia quen biết ta đã hiểu sẽ không có đường lui…”

“Việc đã đến nước này, Triển gia có chuyện xin cứ hỏi, ta tri vô bất ngôn [biết thì sẽ nói].”

Coi như là… ta vì chính mình…

………

Trong lúc nói chuyện, bên ngoài một trận hỗn loạn.

“Quan gia… quan gia… Có chuyện gì thì ngài cứ bình tĩnh nói, làm gì mà động dao động thương a. Ta đang có khách…”

Thanh âm tú bà vang vọng, dưới lầu trở nên ồn ào, tiếng bước chân dồn dập nổi lên.

“Ít nói nhảm đi, dám cản trở khâm phạm triều đình ta liền chém ngươi!”

Cả hai chấn động, từ cửa sổ nhìn ra chỉ thấy bên ngoài bóng người đông đúc, ngọn đuốc sáng rực, quan binh khắp nơi, đem Thiên Hương các vây chặt.

Lăng Miếu lùi về phía sau, ánh mắt băng lãnh –

“Triển đại nhân, cớ sao lại hành động như thế?”

“Người không phải là ta mang đến!” Triển Chiêu mặt trầm như nước – Không ngờ bọn chúng lại hành động nhanh như vậy!

“Nếu lời cô nương vừa nói là thật thì mục tiêu họ đến chính là vì cô – vô luận thế nào, chúng ta đều xông ra đi!” Mâu trung tựa như cổ đàm, hào quang hiện lên, bắt về phía nữ tử đang một mực im lặng: “Lan cô nương…”

Lăng Miếu ngẩng đầu, hồng y thanh niên ánh mắt sâu thẳm sáng ngời, không tìm ra được nửa điểm tạp chất, lỗi lạc đứng thẳng, lại vô tình toát ra một cỗ khí tức mát lạnh tinh thuần, vô cùng kiên định cùng bình tĩnh.

Gật đầu một cái, Triển Chiêu đề khí, một mực xông ra!

“Đi!”

Lưỡng đạo thân ảnh, một trước một sau, như tên rời cung, phóng thẳng về trước.

Hồng ảnh nhanh nhẹn né khỏi trường thương, đưa tay xuất kiếm, dứt khoát điểm huyệt, đối phương chưa kịp né tránh đã phải ngã xuống!

Kỵ binh bên cạnh như vừa tỉnh mộng, khẩn cấp giơ thương nhưng liền cảm thấy một trận hoa mắt, ‘thanh sất’ một tiếng, cánh tay run lên, thân thể mềm nhũn ngã xuống.

“Đi!”

Cũng ngay lúc đó, đoàn quân hô giết nổi lên khắp nơi, nhất thời khung cảnh trở nên hỗn loạn.

Hai người xông pha giành thế thượng phong, đại bộ binh lính không kịp đề phòng lập tức lĩnh ngay một kích. Triển Chiêu không muốn đả thương một ai nên vội dẫn theo Lăng Miếu chụp lấy kỵ mã, một hơi chạy đi chục dặm. Sau khi cảm thấy đã có chút mệt mỏi cả hai liền thả chậm tốc độ – đột nhiên kỵ mã tê rống, giãy giụa không thôi, Triển Chiêu đáy lòng trầm xuống…

Khắp nơi rơi vào tĩnh lặng, sát trí tràn ngập –

Triển Chiêu giục ngựa để cho Lăng Miếu phi thân chạy trước, nhưng tức thì, vô số mũi nhọn phóng ra, kỵ mã muốn tránh cũng không kịp nữa, máu tươi cứ ồ ồ tuôn…

Triển Chiêu nhanh chóng xuống ngựa né tránh, lại thấy một giàn ngân châm tựa như tơ nhện, đánh rơi một lượt thì lại một lượt tiếp tục phóng tới….

Hồng y xuất thủ dứt khoát, kiếm quang tung ra liên hồi, nhưng ám khí vẫn không ngừng bắn đến. Hắn nâng Lăng Miếu dậy, rồi vẻ mặt cả kinh – Chân trái của nàng đã nhiễm một tầng máu đỏ!

“Là… là chiêu ‘Vô tràng tam ác’ của giáo ta!” Lăng Miếu ngọc dung biến sắc, cúi người nói nhỏ…

Triển Chiêu nhanh chóng giúp nàng điểm huyệt cầm máu rồi tiếp tục né tên. Cũng ngay lúc đó, mũi kiếm đâm thẳng, chạm trúng vào cổ kẻ địch, làm phun một tầng máu tươi. Triển Chiêu mau lẹ lấy thế tiến công, động tác liền mạch lưu loát, chớp mắt đã có bốn người bất động.

Còn lại vài tên hắc y nhân âm thầm đề khí, dù chưa xuất thủ nhưng đã thấy sát khí dày đặt!

Đem Lăng Miếu hộ ở phía sau, Triển Chiêu tập trung quan sát, nếu không tốc chiến tốc thắng thì sẽ thất thế!

Một lúc sau, mấy cái thân ảnh đồng thời phóng đến…

Kiếm quang múa lượn trong đêm, bộc lộ cuồng dã, khi thì như phong ba, khi thì như bão táp, chỉ trong chớp mắt đã mấy chục chiêu.

Hàn khí tỏa khắp bốn phương, Triển Chiêu không dám sơ xuất một điểm, chỉ một đường tính sai cũng sẽ đem đến thất bại. Đột ngột nghe thấy tiếng động, tâm thần Triển Chiêu run lên – Lăng Miếu cùng hai người triền đấu đã rơi vào nguy cấp, trên vai lại thêm một đạo vết máu!

Hắn cắn răng, dùng hết sức lực đuổi tới, âm thanh kim thiết va chạm rồi tiêu thất giữa không trung, hai bóng người mạnh mẽ rơi xuống.

Nuốt đi đạo máu dâng lên cổ họng, Triển Chiêu ho khan một tiếng rồi lại đứng thẳng, tay trái hồng sam và phần trên bụng đã trở nên rách nát, chảy xuống huyết châu, khuôn mặt trái lại có chút đỏ ửng, giống như thoa lên một chút phấn hồng…

Trong lúc giằng co, tiếng gió xao động, truy binh đã kịp đuổi tới –

“Triển đại nhân…” Lăng Miếu lảo đảo tiến lên: “Không cần vì Lăng Miếu mà liều mạng – không đáng.” Nàng run run, lấy ra một hà bao giao cho Triển Chiêu: “Này… Đây là vật chứng ta thu thập được, có lẽ vẫn còn tác dụng – ngươi, đi đi.”

Thanh âm chưa dứt, thân hình thoáng cái đã đặt trên lưng ngựa, Triển Chiêu đánh mạnh một cái, ngựa chạy như bay.

Gió phả vào mặt, nước mắt cuồn cuộn, những tiếng đâm chém như ngày càng xa, kia hồng y thiếu niên vẫn đang đẫm máu hòa vào vòng chiến…

Bên tai vang lên những âm thanh bình tĩnh của Triển Chiêu…

–       Ta đã đáp ứng Bạch huynh thì sao có thể nuốt lời?

–       Triển mỗ tin tưởng cô nương có thể đem vật chứng giao cho Bạch huynh…

Thứ Năm, 6 tháng 9, 2012

Hoán khê sa - 8

Đệ bát chương:


Bạch Ngọc Đường vươn tay giữa chừng đã thấy khác thường –!

Trong khoảnh khắc đó, vạt áo trước ngực đột nhiên bị Triển Chiêu túm hạ, thân hình nghiêng ngả.



Khóe môi đảo qua người ở dưới thân, cả hai đều thấy chấn động. Cảm thấy thân thể Triển Chiêu đột nhiên căng thẳng, Bạch Ngọc Đường cười thầm, có ý muốn mở miệng nhưng thấy bên tai hàn quang chợt lóe, đúng là nhằm vào mình.

Y nhảy dựng lên, giận dữ mà quát: “Đạo chích phương nào dám ám toán Bạch Gia?!”

Thanh âm cười lạnh ẩn ẩn truyền đến, cả hai cùng quay đầu nhìn lại, phía trên sườn núi xuất hiện một đội nhân mã gồm mấy chục quan y, người người giương cung cài tên, ngưng thần chờ lệnh! Cầm đầu rõ ràng là người đã từng đấu cùng Triển Chiêu một trận, Giao phong Vũ An hầu thống lĩnh thị vệ, Tề Côn.

“Phụng chỉ tróc nã bọn phản nghịch của Xích Long giáo! – Bạch Ngọc Đường, ngươi còn không mau buông tay chịu trói!” Tề Côn đi trước làm gương, hắn cười lạnh giương tay, phía sau ‘xoát xoát’ giơ lên binh khí.

Bạch Ngọc Đường mày kiếm nhướn lên, “Đối với những tên tiểu nhân chỉ biết đánh lén, Bạch gia ta không thèm để ý!” Y nói xong, sát khí ẩn ẩn hiện lên.

Triển Chiêu tiến lên một bước, thiêu mi ý bảo ‘Đợi chút, đừng sốt ruột’ – lại chuyển hướng Tề Côn: “Xin hỏi Tề thống lĩnh, cái gì gọi là Xích Long giáo phản nghịch? Bọn ta huyết chiến cùng Xích Long giáo lâu nay đâu hề Tề thống lĩnh ra tay tương trợ, nhưng nay lại lấy cớ này mà bắt Bạch huynh thì còn gì là đạo lí?”

“Hầu gia đã thỉnh chỉ Vạn Tuế bao vây bọn người của Xích Long giáo – chúng ta không thể để ngài chờ lâu chỉ vì một tên phản nghịch. Ta tuân mệnh Hầu gia mà làm, thà rằng giết sai ba người còn hơn để thoát một tên!” Tề Côn âm trầm cười, cước bộ miễn cưỡng mà dừng lại trước mặt Triển Chiêu: “Triển đại nhân, chớ để hai ta cùng nhau khó xử!”

“Mèo con, xem ra người là vì ta mà đến! Cũng tốt, để Bạch gia ta giết được thỏa thích!” Bạch Ngọc Đường vẻ mặt thoải mái, thủ hạ không chút buông tha mà cùng Tề Côn giao thủ. Tề Côn cũng biết đối phương nổi danh khắp nơi, tuy thân thể bị thương nhưng vẫn không thể xem thường.

“Hừ – bắn tên!” Tề Côn thân thể chớp động, đột nhiên phất tay hạ lệnh!

Cung nỏ nhanh chóng xuất tên, tỏa ra hàn quang – Tề Côn cười lạnh chưa dứt thì hai mắt đã muốn trợn to, mưa tên thế nhưng đã vội vô hình: “Triển Chiêu –! Ngươi không muốn sống nữa?!”

Trước tình thế cấp bách, Bạch Ngọc Đường cũng ngẩn ra, những tàn tên vừa phóng đã rơi đầy trên đất, một chiêu vừa rồi chính là do nội lực ngăn cản.

“Tề thống lĩnh, Triển Chiêu chính là ngự tiền tứ phẩm, ngươi nếu giết ta thì sao có thể ăn nói trước mặt hoàng thượng!” Triển Chiêu tuy miệng nói vậy nhưng trong lòng đã thoáng suy tư. Vừa quay sang Bạch Ngọc Đường đã thấy hắn ánh mắt chớp động nhìn mình.

“Triển Chiêu! Ngươi đường đường là một ngự tiền tứ phẩm mà lại cùng bọn chuột nhắt giang hồ cấu kết. Lần này cho dù có là Bao Chửng cũng không thể bảo toàn giùm ngươi!” Tề Côn liếc mắt nhìn hai người kề vai sát cánh: “Hôm nay ta nhất định phải đem các ngươi bắt về!”

“Vậy để xem ngươi có khả năng hay không!” Bạch Ngọc Đường giương giọng cười lạnh.

“Ngươi đã hết đường chống đỡ mà còn cuồng ngôn?!” Tề Côn ha ha cười: “Triển Chiêu đã không còn sức tái chiến – chỉ với mình ngươi thì chẳng chống được bao lâu mà còn dám xuất khẩu cuồng ngôn?!” Nhìn thẳng cả hai, ánh mắt hắn lộ ra một tia giả dối.

“Triển mỗ tuy đã hết sức tái chiến nhưng vẫn có thể tự bảo vệ mình.” Triển Chiêu nén xuống tinh khí ngọt liệm thoáng dâng bên khóe miệng, đề khí rời khỏi Bạch Ngọc Đường, đỡ lấy cánh tay trái của mình – hắn thoáng nhìn sang bên cạnh, đã thấy người kia máu nhiễm bạch y, trong lòng căng thẳng, Triển Chiêu nhợt nhạt cười với Bạch Ngọc Đường: “Về phần Bạch huynh – năm đó trên đỉnh Thiên Lang cũng là mình y đối đầu với mười đại cao thủ, đánh thành một trận huyết chiến, nhưng sau cùng vẫn giành phần thắng.”

“Mèo con, lời này thật xuôi tai!” Bạch Ngọc Đường chọn mi cười dài, hào khí dâng cao, Họa Ảnh chỉ thẳng Tề Côn, “Muốn giết – thì ta liền tận hưởng một chút!”

Tề Côn do dự không quyết, lại nghe Triển Chiêu cười nói: “Huống chi ở đây không phải chỉ có hai ta –” Rồi khẽ liếc mắt nhìn phía sau mình, Tề Côn vội vã quay đầu liền thấy Vương Triều Mã Hán cùng mọi người ở phủ Khai Phong không biết từ lúc nào đã vây khắp nơi! “Tề thống lĩnh tự nghĩ mình có thể nắm chắc phần thắng?” Triển Chiêu thấy hắn âm tình bất định liền kiên quyết nhìn thẳng.

“Thống lĩnh –!” Bọn thủ hạ đang định rục rịch đã nghe Tề Côn cắn răng nói: “Đi!”

Bọn chúng xoay ngựa giơ roi, ly khai không chút do dự, chưa đến nửa khắc đã tiêu thất sạch sẽ.

“Mèo con, khả năng hù người của ngươi cũng không nhỏ à!” Bạch Ngọc Đường thu kiếm, nghiêng người mắt lé nhìn Triển Chiêu, lại chực nhíu mày hỏi “Sao không dẫn theo ngựa?”

“Mang nhiều ngựa hành động không tiện, chỉ còn con này dùng khi truyền tin!” Vương Triều cũng biết Triển Chiêu bị thương không nhẹ nên vội la lên: “Trước đưa Triển đại ca hồi phủ chữa thương quan trọng hơn!”

“Không cần lo lắng… Bạch huynh đi nhanh một chút, không thì về phủ trước cũng tốt.” Triển Chiêu cười cười, trong mắt ánh lên tín nhiệm: “Ta cùng với họ áp giải phạm nhân, sẽ trở về sau!”

“Sách –! Triển Chiêu, ta là chán ghét cái loại ngụy quân tử này của ngươi –.” Bạch Ngọc Đường nhướn đuôi lông mày, thấp giọng nói: “Dám cược ngươi chưa đến nửa khắc sẽ phải ngã sấp – ta cũng không nghĩ sẽ khiêng một con mèo chết trở về!” Lại nói tiếp: “Thức thời thì cùng Bạch gia ngồi chung một con!”

Tuy biết Bạch Ngọc Đường luôn nói chuyện như vậy nhưng Triển Chiêu vẫn thấy bực mình… Trừng mắt liếc y một cái: “Nhiều lời vô ích, Bạch huynh, thỉnh –.”

“Mèo con, ngươi cố ý không để ta về phải không?”

“Không phải!” Quay đầu lại mọi người nhìn về phía mình, Triển Chiêu cắn răng nói: “Cả hai đều là nam nhân, cùng nhau ngồi chung một ngựa thì còn ra thể thống gì nữa?!” Đôi tai giống như hơi hơi phiếm hồng.

“Thật sao?” Bạch Ngọc Đường mi phong nhướn cao, thấy hắn đứng yên không động liền nhảy lên ngựa rồi âm lãnh cười: “Hảo –!”

Triển Chiêu thở ra một hơi, cũng không để ý trước mắt nhoáng lên một cái, cánh tay liền bị người nắm lấy – thân thể hắn lúc này đừng nói tới việc phản kích, chỉ việc né tránh thôi cũng khó khắn.

“Vậy thì đừng trách Bạch gia – hừ hừ.”

Triển Chiêu kinh hãi trợn mắt, thân thể thoáng cái bay lên, nhất thời hai tay không còn chỗ dựa, trong đầu một trận choáng váng, mái tóc phiêu tán trong gió, che đi tầm mắt – không ngờ người kia lại kéo hắn lên ngựa, giữ chặt thắt lưng không cho động đậy.

“Bạch Ngọc Đường –! Ngươi –!” Hắn đã quên con chuột này một khi đã quyết thì sẽ không buông tha, chính mình vô duyên vô cớ lại rơi vào tình cảnh này. Triển Chiêu oán hận không thèm quay đầu.

“Đồ mèo con không biết tốt xấu!” Bạch Ngọc Đường ‘xuy’ một tiếng, xoay lại nhìn bọn người đang trợn mắt há mồm phía sau mà ôm quyền thi lễ: “Chư vị, cáo từ, hẹn gặp tại phủ Khai Phong!”

.

.

.

Vĩnh An hầu phủ.

“Không sao.” Triệu Tĩnh phất tay, ý bảo Tề Côn đứng dậy, ngữ khí lạnh lẽo phiêu tán: “Kịch hay còn ở phía sau…”

“Tạ hầu gia!” Tề Côn hơi hơi giương mắt, thoáng cân nhắc sắc mặt chủ tử, cảm thấy bứt rứt không thôi.

“Nuôi quân ngàn ngày, dùng trong nhất thời. Từ đại mạc về đến trung thổ, ngươi cũng theo bản hầu chịu không ít khổ…” Triệu Tĩnh nhìn về nơi xa, lát sau lại ngoan tuyệt nói: “Đến lúc mấu chốt không nên làm ta thất vọng!”

“Hầu gia anh minh thần võ, là thuộc hạ tự nguyên theo ngài, thề sống chết một lòng trung thành.”

“Ân.” Mâu quang chợt lóe, biến ảo khó dò, Triệu Tĩnh đứng lên nói: “Ngươi lui ra đi.”

Tề Côn cúi đầu thưa dạ, hắn hồ nghi đảo mắt khắp phòng rồi khom người ly khai.

Một thân ảnh từ xa bắn tới, ánh mắt ảm đạm, tràn ngập quỷ mị, bóng trắng giống như có điểm khát máu, âm hàn bức nhân.

Triệu Tĩnh cũng không để ý, chậm rãi nói: “Hắn rời cung không bao lâu liền đi theo ta, thiết nghĩ không có vấn đề, Cơ giáo chủ không cần lo lắng.”

“Hừ, vẫn là nên cẩn thận.”

“Xích Long giáo gặp phải một kiếp, bảy đại hộ pháp tam tử tam thương, còn có một người phản bội, giáo chủ ngươi cũng đang suy yếu – điều này thật ngoài dự liệu của ta.”

“Hừ! Ta chu du quan ngoại suốt mười mấy năm, hô phong hoán vũ, chưa từng chật vật như vậy… Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu… đều nhờ ngươi ban tặng…” Hắn âm âm cười: “Hầu gia ngồi xem hổ đấu, trận này là ngài lấy ta dò đường?”

“Ha ha, để thành đại sự thì không nên câu nệ tiểu tiết, đã quyết tâm cùng nhau gầy dựng ngiệp lớn thì ngươi cần gì để ý như vậy?” Triệu Tĩnh âm trầm nói: “Khi xưa Triệu Trinh không giết ta là vì địa vị chưa ổn, phải lo dựng nước. Hiện nay ta mưu sự bên ngoài hắn cũng không mượn cớ, mặc dù kiêng kị nhưng vẫn chẳng dám khó dễ… Mà giờ lại còn sinh dị động, hắn chắc là đang rối bời.”

“Hy vọng hầu gia nghĩ sao nói vậy, chớ lấy tư nhập công.” Cơ Bắc Tàn trong mắt lóe ra hung quang: “Ngài hành sự không cần lung lạc, cứ việc ra tay nhanh gọn, ngày sau khi chiếm được giang sơn và mỹ nhân thì muốn cái gì mà không có?”

“Bên nặng bên nhẹ, ta tự nhiên biết –.” Triệu Tĩnh nhẹ nhàng bâng quơ. Mắt liếc người kia thoáng chốc đã thân ảnh vô tung, khóe môi gợi lên một mạt cười lạnh. Không biết lượng sức! Hai người kia ngươi nghĩ có thể tự mình chiêu hàng hay sao?!

Triển chiêu… Bạch ngọc đường…

Triệu Tĩnh xoay người nhìn ra bên ngoài, lá lan rơi giữa hoàng hôn, dường như báo hiệu mưa gió sắp đến!
 

Template by BloggerCandy.com