Đệ thập nhất chương:
“Hầu gia!” Bộ dáng kích động của tên Vương đại nhân làm cho mỹ mạo thiếu niên tùy thị phía sau Triệu Tĩnh cười mãi không thôi. Nhất thời trên mặt hắn một trận hồng, một trận trắng, chật vật không chịu nổi.
“Vương đại nhân, hôm nay cực cho ngươi rồi, tạm thời về nghỉ đi.” Triệu Tĩnh nhẹ nhàng bang quơ, phất tay ra ý tiễn người.
“Dạ, dạ, dạ!” Không dám nhiều lời, hắn liên thanh thưa dạ, khom người lui ra.
“Sao nào? Triển hộ vệ hiểu rõ rồi chứ?” Mi mắt hé mở, nhìn lướt sang dung nhan đạm mạc bất vi sở động, Triệu Tĩnh khóe môi câu ra một tia cười lạnh: “Triển Chiêu, bản hầu kính ngươi là một người có cá tính, nhưng cũng không nên cấu kết bậy bạ như vậy, hà cớ gì phải vì một bọn chuột nhắt mà đánh mất tiền đồ.”
“Hầu gia… khụ khụ… nghĩ Triển Chiêu là hạng người này?” Chậm rãi nâng lên sắc mặt nhợt nhạt hướng về phía ánh mắt âm hiểm khó dò, trong lồng ngực khí huyết cùng tức giận cuồn cuộn đan xen, Triển Chiêu đôi mắt rét lạnh tựa như lưỡi dao nhìn thẳng đối phương, “Ta – không có gì để nói!”
“Hầu gia, đối với loại người không có mắt nhìn này, ngài không nên tốn nhiều lời!” Bàng Kì đã sớm nóng lòng, lại thấy Triệu Tĩnh mãi không lên tiếng nên dứt khoát vung tay, roi da tạo ra âm thanh xé gió.
Triển Chiêu cảm thấy lồng ngực như bị thiêu cháy, nỗi đau cơ hồ chạm đến tận xương. Thân thể đã sớm không thể chịu nổi nhục hình lúc này lại càng thêm mẫn cảm, sau cơn rét buốt chính là nỗi đau cuồn cuộn giống như rơi vào địa ngục, chỉ hận không thể thoát khỏi trói buộc, đưa tay trảo loạn một phen để được giảm bớt. Triển Chiêu dù đã đoán trước nhưng vẫn không nhịn được mà phải thét lớn.
“Triển đại nhân, tư vị của thanh roi này so với hình cụ của Khai Phong phủ cũng không thua nhỉ?” Một roi rồi lại một roi, gương mặt Bàng Kì càng lúc càng quỷ dị, cừu hận tích lũy lâu ngày trở thành dục vọng đê hèn, biểu tình khát máu hiện rõ, chỉ biết xuống tay không ngừng.
Huyết sắc bao phủ, thân ảnh lập lòe…. Tiếng thở dốc mơ hồ, lúc ẩn lúc hiện, rên rỉ dồn dập… Tả không nên lời.
Thiếu niên bên cạnh Triệu Tĩnh gần như dán sát cả người vào hắn. Thiếu niên vừa kinh sợ, vừa phải chống cự dục vọng của mình khiến cả thân thể không ngừng run lên, để mặc bàn tay tùy ý sờ loạn trên người. Tà âm trong miệng đan xen với những tiếng roi vỡ vụn, đôi mắt thiếu niên mê đắm nhìn người chủ tử vẫn luôn hướng sang hồng y thanh niên đang chịu cực hình.
Y sam trên người thanh niên đã sớm rách bươm, không còn nhìn ra nguyên trạng, vết máu tí tách rơi xuống theo từng vết thương rồi chợt vỡ vụn. Gương mặt thanh niên trắng bệch như tuyết nhưng đôi môi thì đã nhiễm ướt một tầng máu đỏ. Trái với biểu hiện bên ngoài, gương mặt y không có một chút thống khổ, dường như đã sớm chết lặng…
Dây thừng quấn quanh tứ chi đã sớm không còn cảm giác, Triển Chiêu mượn lực dựa vào cột gỗ phía sau, dù cho đau đớn đã tới cực hạn nhưng đôi mắt y vẫn không mất đi ánh sáng. Ở dưới ngọn lửa chiếu rọi, đôi hắc đồng tựa như chứa đầy hy vọng rồi lại có chút thê lương, điềm tĩnh bao hàm thật nhiều ý vị rồi lại giống như trống rỗng mờ mịt, phảng phất như những kẻ trước mắt đều là súc vật.
Mà biểu tình này dưới mắt Bàng Kì giống như thêm dầu vào lửa, hắn xuống tay ngày càng ngoan độc – “Bàng công tử, ngươi cứ như vậy thì cũng không thu được gì.” Triệu Tĩnh vốn luôn chăm chú nhìn vào Triển Chiêu rốt cuộc lên tiếng, đưa tay đẩy ra thiếu niên đang dán vào mình.
Bàng Kì cả kinh, nãy giờ chỉ lo một mình trút giận nên đã quên… Hắn thu roi da, gương mặt mang đầy hận ý nay lại chứa đầy ý cười, “Hừ, ta không tin không cạy được miệng của hắn, cho dù Bao Hắc Tử có trở về kịp thì cũng không thể làm gì! Nếu như không phải hầu gia phát hiện, ta cũng không ngờ hắn lại dám giở trò.”
“Ai, lần này bản hầu đến chính là phụng theo thánh mệnh, tiêu diệt loạn phỉ. Trong toàn bộ quá trình, Bàng công tử góp công không ít, tin rằng thánh thưởng sẽ có ban thưởng.” Triệu Tĩnh khom người, đáy mắt hiện lên một tia băng lãnh.
“Đa tạ hầu gia đề bạt.” Bàng Kì chắp lễ thi lễ, biểu tình mừng rỡ không thể giấu diếm.
“Chỉ là…” Triệu Tĩnh xua tay, vẻ mặt trầm ngâm một lúc rồi lại khôi phục như thường, “Có thể giúp Bàng thái sư loại đi cái gai trong mắt đương nhiên rất tốt, nhưng Bao Hắc Tử cũng không phải là loại đầu đường xó chợ – Bàng công tử cần phải an bài thỏa đáng, tránh lưu hậu hoạn!”
“Ý của hầu gia Bàng Kì hiểu được! Nhưng mà Bát vương cùng bọn lão khấu bên kia đều đã được ta an bài, bọn họ không có khả năng quản đến việc này. Những kẻ ở phủ Khai Phong cũng đã bị dồn vào con đường cùng! Nay, chỉ chờ…” Âm hiểm cười một tiếng, Bàng Kì nhìn đến Triển Chiêu, “Có con mồi ở đây, chẳng sợ tóm không được hắn!”
“Ha ha ha…” Triển Tĩnh đến cạnh thanh niên, đưa tay ra sức nắm cằm, chăm chú nhìn vào gương mặt đã không còn một chút huyết sắc, thưởng thức khi trông thấy vẻ hoảng hốt của y, “Triển hộ vệ, ngươi nói Bạch Ngọc Đường rốt cuộc có đến hay không?!”
Gương mặt tái nhợt ngẩng lên, con ngươi đen láy chợt hiện tia sáng, nhưng chỉ nháy mắt lại hóa thành hư vô. Triển Chiêu toàn thân chấn động, tâm cũng trầm xuống, tứ chi lạnh băng.
“Bàng công tử, ngươi nhớ chuẩn bị cho tốt, chúng ta cũng nên chậm rãi đón tiếp Ngũ gia…” Triệu Tĩnh liếc mắt ra lệnh khiến Bàng Kì lui xuống. Hắn quay sang Triển Chiêu lẩm bẩm một chút, “Không biết đến lúc đó còn có thể nhận ra Ngũ gia hay không?!”
Triển Chiêu bình tĩnh trở lại, thanh âm bình đạm lúc ban đẩu, “Hầu gia, ngươi thừa biết Bạch Ngọc Đường không phải là hạng lỗ mãng như vậy.”
“Chậc chậc, Triển Chiêu, bản hầu vì ngươi tốn hết tâm sức, rốt cuộc là có chỗ nào không bằng Bạch Ngọc Đường – hắn đáng để cho ngươi đặt hết hy vọng vậy sao?!” Triện Tĩnh vốn đang âm giảo [âm lãnh + giảo hoạt] tươi cười đột nhiên trở nên điên cuồng, gương mặt kiêu sa nháy mắt biến thành vặn vẹo.
“Ngươi… không có nửa điểm để sánh bằng hắn…” Thanh âm bình tĩnh vô ba, Triển Chiêu nhìn thẳng Triệu Tĩnh, nói rõ từng từ, “Trên đời này, chỉ có một Bạch Ngọc Đường mà thôi!”
!!!!
Ánh mắt trở nên tàn độc, “Thật không?”, Triệu Tĩnh lạnh lùng cười, đôi môi hạ xuống bên cổ Triển Chiêu, liếm đi những sợi tơ máu vẫn còn vươn lại, “Đừng tưởng rằng bản hầu không dám động vào ngươi. Chỉ cần ta muốn hạ thủ thì ngươi sẽ chết không được, sống không xong.”
Đưa kiếm giải khai sợi tơ buộc tóc, hắc phát tựa như thác nước buông xõa trên vai – Cả người Triển Chiêu cứng đờ, Triệu Tĩnh tà mị cười cười, mũi kiếm từ từ điểm hạ, quần áo hỗn độn bị gạt sang hai bên, vết thương trước ngực nhè nhẹ rỉ máu, thân hình khẽ run…
Làn da thắng tuyết, huyết sắc đỏ tươi, hòa thêm ánh lửa tựa như một bức tranh thê diễm [thê lương + kiều diễm].
Bàn tay Triệu Tĩnh tùy ý vuốt ve.
Trong đầu ầm ầm một tiếng, Triển Chiêu ngẩng lên, “Triệu tĩnh! Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!… Loạn thần tặc tử, các ngươi sẽ bị tru di!”
Dừng lại một chút, hắn âm hiểm cười, “Xem ra ngươi cũng biết không ít a…”
“Không sai! Ngươi thông đồng ngoại quốc, đã sớm mang tâm phản nghịch, bọn Xích Long giáo rõ ràng là do ngươi giựt dây, làm gì lại cố ý giả vờ?! Chỉ cần Triển Chiêu ta còn một hơi thở cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Ngón tay nhè nhẹ xoa lên đôi má bởi vì kích động mà trở nên đỏ ửng, Triệu Tĩnh cắn cắn vành tai của y rồi một đường hướng thẳng xuống dưới, trong miệng phát ra âm thanh không chút biến đổi, “Nga? Cũng bao gồm bức thư trên tay của nữ nhân kia? Yên tâm, bản hầu làm việc tự có chừng mực, đây không phải là thư do ta tự viết, ngươi nghĩ có thể làm khó được ta?”
“Ngươi —!”
“…Muốn kích ta giết ngươi ư? Vẫn còn quá sớm, chờ ta hưởng dụng xong rồi sẽ tiễn ngươi đi với Bạch Ngọc Đường!”
Đôi tay tựa như độc xà không ngừng lướt đi, nội tâm Triển Chiêu trở nên mờ mịt như chưa từng có, thân thể không ức chế được mà cứ run lên từng hồi…
.
.
.
Trấn An Sử phủ đệ.
Mang theo một thân chật vật trở về, Vương đại nhân âm thầm tự mắng, nếu như sớm biết mọi việc sẽ khó giải quyết như vậy thì đã không tiếp tay, thăng quan phát tài tuy rằng là việc quan trọng nhưng Khai Phong phủ là nơi thế nào cơ chứ? Không nói tới Bao Chửng bên ngoài chưa về, chỉ với mình Triển Chiêu thôi mà đã… Ai, phủ Thái Sư cũng không phải là nơi để mình đắc tội…
Nhu nhu đôi mắt, mình bị choáng váng rồi sao… Không đúng, trên ghế quả thật có người! Bạch ảnh không ngừng tỏa ra sát khí, Vương đại nhân thét to một tiếng, “Kẻ nào dám lớn mật như thế, ngang nhiên xông vào quan phủ, ngươi không sợ…!!!”
Đột nhiên im bặt, ngân quang chói sáng nháy mắt đã kề bên cổ, “Ngươi, ngươi… Người đến, người mau đến…!”
“Không cần hô, người của ngươi đã bị ta đánh hạ.” Bạch y nhân lãnh đạm cất tiếng, ánh mắt thẳng tắp bắn tới, “Bạch mỗ hôm nay đến đây chỉ vì hỏi ngươi một câu, Triển Chiêu có phải đã bị ngươi giam giữ hay không?”
Rùng mình một cái, Vương đại nhân vẫn gan góc nói, “Điêu dân lớn mật, cư nhiên uy hiếp quan nha, còn hỏi đến việc triều định, phải bị tội gì…!”
“Nói chi đến một chức quan nho nhỏ như ngươi, dù năm đó Phiêu Kị đại tướng quân dẫn binh bao vây thì Bạch Ngọc Đường ta vẫn bình an vô sự!”
“Ngươi là – Bạch Ngọc Đường?!” Té phịch trên ghế, hắn không dám động dù chỉ một chút. Người mà Bàng Kì hao tổn tâm trí quyết tâm bắt lấy tại sao lại đến nơi này?!
“Vương Truyền Thăng, Trấn An Sử tư, một thê ba thiếp hai nhi nữ, còn có huynh trưởng là Hàng Châu lão gia. Ngươi làm quan đã mười một năm nhưng nay lại âm mưu tạo phản, giết hại trung lương, ngươi nói… Mình có đáng chết hay không?” Bạch Ngọc Đường không ngừng tỏa ra sát khí, ngữ khí khiến cho kẻ khác rét căm.
“Hảo, hảo hán tha mạng – Ta chỉ là bất đắc dĩ, tất cả là do Bàng Kì và Triệu Tĩnh ép buộc. Triển Chiêu mặc dù chịu thương không nhẹ nhưng vẫn cam đảm nén chịu nhục hình, bản, bản quan cũng rất khâm phục…” Hắn vì bảo vệ tính mạng mà một mạch kể lại, cũng không để ý sắc mặt của Bạch Ngọc Đường ngày càng trở nên âm u – Mày kiếm dựng thẳng, sát khí dâng trào, tựa như tu la, từng bước đến gần – Vương Truyền Thăng thấy vậy cũng cứng đờ thanh sắc, muốn động nhưng lại không thể – ‘Phanh’ một tiếng, gỗ vụn văng ra tứ tung, chiếc bàn lớn hứng chịu một chưởng ầm ầm ngã xuống!
“Ngươi nghe cho kỹ, niệm tình ngươi vẫn còn thành thật, biết mình phải làm thế nào – Hôm nay ta thề tại đây, Triển Chiêu nếu như gặp gì bất trắc thì ta chắc chắn sẽ lấy máu trả máu! Nếu có vi phạm, ta, Bạch Ngọc Đường, thề không làm người!” Mâu quang thâm trầm, tuấn dung tà mị rồi lại có chút đăm chiêu.
Y xoay người rời đi, “Một nhà mười lăm nhân khẩu của ngươi tạm thời giữ lại – Ta còn có việc muốn làm, hãy tự lo lấy thân…”
“Dạ, dạ…!” Vương Truyền Thăng kinh hách quá độ, không dám khước từ nửa điểm.
“Bạch Ngọc Đường luôn nói là làm, ngươi nếu không tin thì cứ thử một lần!”
Thanh âm tuy vang vọng bên tai nhưng thân ảnh đã sớm tiêu thất.
Giật mình nhìn lại, Vương Truyền Thăng giống như trong mộng mới tỉnh, thân thể không ngừng run lên, ngã ngồi xuống đất.
-------