Đệ nhất chương:
Ngồi bên cửa sổ, Bạch Ngọc Đường mơ hồ nghe được tiếng hát từ xa truyền đến, gương mặt lâu nay tiêu sái nay hiện lên một tia cười khổ. Hắn dương tay uống cạn chén nữ nhi hồng trong tay.
Tô Hồng kia cũng một thân bạch y, dung nhan trong trẻo nhưng lạnh lùng, cô tuyệt lại khó nén tịch mịch, một nữ tử yếu ớt… Cùng nàng một đường đi tới, cuối cùng cũng do tự mình làm khổ a…
Nhớ đến Giang Ninh bà bà từng nói, chính mình năm mười lăm tuổi lại vì một nử tử mà đánh nhau cùng người ngoài, mười sáu tuổi các nử tử lại vì chính mình mà đánh nhau… Hồng nhan tri kỉ nhiều vô số, thế nhưng lại chưa từng động tâm.
Luôn luôn tự xưng chính mình đỉnh thiên lập địa, đổ máu không đổ lệ mà lại vì một người đã rời đi mà khóc rống. Đáng tiếc, giai nhân khi rời đi người nàng nhớ mong lại không phải Bạch Ngọc Đường hắn mà là một nử tử khác - Lộ Châu Nhi. Bạch Ngọc đường a Bạch Ngọc Đường…
Vừa định rót rượu thì trước mắt đã xuất hiện một thân ảnh hồng sắc. Bạch Ngọc Đường khẽ ngạc nhiên rồi lập tức bật cười: “Cứ tưởng ai, nguyên lai là mèo con. Thỉnh!” Dứt lời, Triển Chiêu liền nhập tọa.
Vừa nhìn thấy bộ dạng của Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu đã biết cái chết của Tô Hồng đối với hắn đả kích quá lớn. Quan trường tra án, chính mình một đường truy tra liền cùng hắn làm bạn tả hữu. Mắt thấy Bạch Ngọc Đường vì Tô Hồng mà lăn lộn, vì nàng mà trả thù đến tánh mạng bị đe dọa đã đủ biết tình này sâu đậm. Nhưng là, trong lòng không khỏi biến lãnh.
Ổn định tâm thần, hắn tự nâng chén rót rượu: “Nếu thế Triễn mỗ cũng không khách khí, Bạch huynh, thỉnh~”
Bạch Ngọc Đường dựa vào cửa sổ, tựa tiếu phi tiếu: Con mèo này công vụ luôn bận rộn, ngày thường đều không thấy tăm hơi, hôm nay lại… Hừ…
Hắn chụp lấy vò rượu đặt lên bàn: “Con mèo nhỏ nhà ngươi luôn luôn keo kiệt, ngày thường đều ít uống rượu. Hôm nay Bạch gia ta thiếu ngươi một lần ân tình, đến đến, chúng ta hôm nay không say không về!”
Triển Chiêu đôi mắt sáng ngời, trong lòng trở nên an tâm an tâm, đây vẫn là một Bạch Ngọc Đường đầy hào khí, Mặc dù đau lòng nhưng hắn là người kiên nghị, sẽ không như vậy mà trầm luân! Đúng vậy, vẫn là Một Bạch Ngọc Đường thường ngày. Triển Chiêu lập tức mỉm cười, nâng chén đối ấm, không cần phải nhiều lời nữa.
Rất nhanh ý niệm trong đầu Triển Chiêu liền bị phủ định, Bạch Ngọc Đường lúc này đã uống tám vò rượu, đá bay vài người, còn cư nhiên đùa giỡn nử tử hát rong, làm nát vài hủ nữ nhi hồng. Tối trọng yếu là dù Triển Chiêu có kéo hắn, hắn vẫn sống chết không đi, miệng mồm không ngừng kêu la: “Hảo… hảo, con mèo nhỏ nhà ngươi, Ngũ gia ta mời rượu ngươi còn không uống… Uống… Không uống sao?...”
Triển Chiêu cười khổ, tái uống tiếp chỉ sợ chính mình cũng không thể quay về. Chung quanh đều đã có người ghé mắt, hắn vội kéo Bạch Ngọc Đường ra ngoài, nào biết Bạch Ngọc Đường một quyền vung tới. Triển Chiêu nghiêng người né tránh đã thấy Bạch Ngọc Đường không thể thu thế, lảo đảo muốn té lại thuận thế kéo theo hắn ngã xuống, thân thể áp sát trên người.
Triển Chiêu ngã xuống, cảm thấy bối rối, vội nắm lấy mạch môn đẩy hắn ra. Ai ngờ hai chân bủn rủn, Bạch Ngọc Đường ngã trên cạnh bàn, chỉ nghe ‘loảng xoảng’ một tiếng lại lần nữa rơi xuống. Hắn tuy một thân vô sự nhưng dưới thân, Triểu Chiêu vẻ mặt đã ửng hồng, da thịt hỏa thiêu đến khó chịu, nhất thời giãy dụa.
Khách nhân chung quanh đã sớm ly khai, ở một bên chỉ trỏ. Trưởng quầy cùng tiểu nhị nhận biết hai người cũng không dám lên tiếng, chỉ xa xa đứng nhìn.
Triển Chiêu lau đi rượu trên mặt, đẩy mạnh Bạch Ngọc Đường ra. Hắn đỡ lấy bàn rượu thở hổn hển, tức giận trừng mắt một cái, một thân chật vật chuẩn bị chạy đi.
Lúc này Bạch Ngọc Đường hai mắt mê ly đột nhiên buộc chặt tay, gắt gao ôm lấy hắn! Triển chiêu thân hình cứng đờ, phản ứng không kịp với con người đang say rượu này. Nhất thời khí huyết dâng lên, hét lớn một hơi: “Bạch Ngọc Đường, ngươi điên rồi sao?!”
Bạch Ngọc Đường lại càng siết chặt, tựa đầu chôn mặt ở hõm vai hắn, nhẹ nhàng xoa lưng. Triển Chiêu lông tơ dựng thẳng, nhiệt độ thân thể tăng cao, hắn chưa bao giờ cùng ai thân cận như thế, hơi thở mang theo men say tựa hồ có một tia mê muội!
Lại nghe thấy tiểu nhị âm thanh run run: “Mọi người tan đi… Đi thôi… Ngũ… Ngũ gia cùng Triển gia đừng nháo quán!...”
Triển Chiêu giật mình một cái, dùng hết sức lực đẩy Bạch Ngọc Đường ra, một tay chống bàn đứng lên đã thấy Bạch Ngọc Đường si ngốc nhìn, đột nhiên hắn kêu to: “Ngươi muốn đi! Vì cái gì? Vì cái gì phải đi?! Không phải nói chúng ta cùng sánh bước sao?!!”
Triển Chiêu thân hình bị kiềm hãm, dưới chân dường như buộc chặt ngàn cân, hắn muốn đi nhưng lại không muốn bỏ mặc Bạch Ngọc Đường thống khổ như vậy. Thở dài một tiếng, ánh mắt khôi phục thanh minh, Triển Chiêu tiến lên đỡ lấy Bạch Ngọc Đường, nhẹ giọng nói: “Bạch huynh, chúng ta đi thôi!”.